THƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Lưu ý: *[Emoji là editor sử dụng, không phải tác giả. [Nguyên do là mình bị lậm emoji=))))]

*l Biệt danh tác giả để cho Nông Nông là tiểu chó sữa(?), mình thấy kì lạ nên đổi thành mắt cún con, nếu bạn nào thấy cái nào hay hơn thì góp ý nhé.

*l Vì không có beta nên ta không sửa lỗi chính tả cho chính xác được, ai thấy sai thì báo để mình sửa nhé.

"Tổng... Tổng giám đốc đâu?".

Thư ký Lý nhìn thoáng qua cửa văn phòng đóng chặt, quay đầu dùng giọng điệu run rẩy hỏi thư ký Hoàng.

"Đang khóc sướt mướt ở bên trong". Trong tay Thư ký Hoàng cầm cốc sữa nóng định đi trấn an Thái tổng, bộ dạng này của tổng giám đốc làm các cô quả thực đau đầu. "Người kia rốt cuộc là ai? Thái tổng vậy mà không truy cứu".

Thả một muỗng đường trắng vào trong cốc sữa, thư ký Hoàng nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một muỗng nữa.

Ai kia vẫn còn khóc, vậy cho thêm chút ngọt ngọt dỗ dành.

"Tổng giám đốc". Thư ký Hoàng cẩn thận từng li từng tí gõ cửa, vừa mới thò đầu vào liền thấy một cái gối từ bên trong bay ra, may mắn cô kịp thời tránh được. "Ừm, ngài uống chút sữa bò đi".

"Ra ngoài!"

Thái Từ Khôn còn đang khóc thút thít. Sau khi ném một cái gối, trong ngực chỉ còn một cái. Sau đó do dự một lúc lâu liền không quăng thêm nữa.

Quăng ra ngoài thì mình không có cái gì ôm hết.

Thư ký bỏ cuộc lui ra ngoài. Thở dài, đem sữa bò đổ vào bồn rửa tay rửa sạch.

Công ty có vị Thái Tổng dáng dấp cực kỳ tinh xảo, là một Omega phấn điêu ngọc trác. Buổi trưa hôm nay sau khi từ bên ngoài trở về, mùi hương đào trắng trên thân không biết làm sao pha lẫn hương trà Ô Long. Gương mặt đỏ bừng còn vương nước mắt từ trên xe bước xuống. Thư ký bị dọa sợ, đưa cậu ấy về văn phòng truy hỏi xem xảy ra chuyện gì, Thái Từ Khôn lại lắc đầu thút thít không chịu nói.
Phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa. Chỉ người xinh đẹp đáng yêu.

Rõ ràng, là dấu hiệu của Alpha không biết từ đâu tới đánh dấu, hai vị thư ký đều lo lắng bất an, muốn tìm thủ phạm lại không biết tìm từ đâu.

Đến cùng là Alpha nào gan to bằng trời, trước khi làm loại chuyện này có hay không nghĩ đến lửa giận của cha Thái không! [ Câu này chém chút ( ̄▽ ̄)V ]

Thái Từ Khôn bọc thảm lông cừu ngồi trong phòng làm việc hết buổi chiều. Khi mặt trời lặn mới bảo Hoàng bí thư đi vào, nói cậu muốn về nhà.

Cậu mới vừa lên xe ngồi xuống, điện thoại đặt ở trong túi bên trong áo khoác rung một trận.

"Tổng giám đốc, đêm nay ở nhà chờ tôi."



______________

Trần Lập Nông tới công ty thực tập vào ba tháng trước. Là người cao ráo chân dài vừa tốt nghiệp, một đôi mắt rủ xuống làm cho người ta cảm thấy rất dễ thân cận. Vào công ty không có mấy ngày đã cùng nhóm tiền bối quan hệ rất quen thuộc.

Các đồng nghiệp cho tới bây giờ không có thấy hắn phóng thích tin tức tố mang tính công kích. Tất cả mọi người ngầm thừa nhận hắn chỉ là một Beta mà thôi.

Hắn đã sớm nghe nói tổng giám đốc công ty là một Omega ngốc nhưng cực kì đáng yêu. Đối xử với nhân viên vô cùng tốt, cho cậu ấy một khối bánh gatô ô mai thì sẽ đần độn đáp ứng chế biến nó(*). Trần Lập Nông vào công ty sắp hai tháng lúc này mới lần đầu tiên gặp phải cậu ấy trong thang máy.
(*): Kiểu vì một chuyện nhỏ mà vui nguyên ngày ấy.

"Ai?". Lúc đầu người đó đang cùng thư ký nói chuyện, cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Trần Lập Nông liền quay đầu lại, con mắt đảo qua tấm thẻ treo trước ngực hắn, nhăn nhăn mũi chủ động mở miệng "Là thực tập sinh mới tới sao?"

Hắn bị khuôn mặt búp bê kia hấp dẫn ánh mắt, thẳng đến thư ký ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Trần Lập Nông mới hồi phục tinh thần lại.

"Vâng, Thái tổng".

Nhẹ gật đầu khóe miệng hơi cong, Thái Từ Khôn trong lúc lơ đãng lén nhìn trộm Trần Lập Nông vài lần.

Bàn tịnh đầu thuận, dáng dấp còn đẹp trai, là loại hình Thái Từ Khôn thích.
Bàn tịnh đầu thuận: Mình dịch theo bản QT thì có nghĩa là người có phong cách, ai biết nghĩa khác thì nhắc mình nhé. Câu gốc là 盘靓条顺.

Đáng tiếc, đáng tiếc lại là beta, Thái Từ Khôn nhếch miệng, trong lòng thầm thở dài một câu.




________________
"Thái tổng".

Hôm nay trời mưa, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống. Thái Từ Khôn ôm cánh tay chờ lái xe tới đón, lại bị Trần Lập Nông vừa vặn tan tầm chạm mặt.

Thái Từ Khôn đảo mắt, nhớ tới người trước mắt là cái người hai ngày trước gặp được trong thang máy.

Dáng dấp rất đẹp, mắt một mí nhỏ nhìn rất giống chó con.

Người đẹp thì cái gì không cần làm chỉ cần đứng đấy cũng phát tán mị lực. Thái Từ Khôn cũng vậy, Trần Lập Nông cũng vậy.

"Chào", Thái Từ Khôn gật gật đầu, con mắt đảo qua tay rỗng tuếch Trần Lập Nông, nhìn qua là biết không mang dù, "Cậu không mang dù à? Vậy làm sao về nhà?"

Trần Lập Nông ngẩng đầu nhìn trời, cơn mưa tuy không lớn nhưng vẫn to, hắn gãi gãi đầu, "Không thành vấn đề, chạy mấy bước thì đến trạm xe lửa, dính chút xíu mưa cũng không sao.

Lúc này lái xe của Thái Từ Khôn đến, vội vã xuống xe lấy ô che cho cậu lên xe.

"Hay để tôi đưa cậu trở về", Thái Từ Khôn một chân bước vào trong xe,  quay đầu lại nhìn Trần Lập Nông, "Tôi không đành lòng nhìn nhân viên nhà mình mắc mưa cảm mạo".

Nghe những lời này, tiểu Thái tổng của hiệp hội nhan khống bị mỹ sắc mê hoặc một cách thản nhiên như vậy.[ Cảm ơn chị Phương Phương đã edit giúp đoạn này (~³)~]

Chần chờ nửa giây, mắt cún con lập tức hạ xuống mấy bước chân chui vào chiếc dù của Thái Từ Khôn, ánh mắt của hắn mang ý cảm tạ.

"Vâng, cảm ơn Thái tổng".




_______________
Từ đó về sau, Thái Từ Khôn luôn ngẫu nhiên gặp lại Trần Lập Nông. Có thể ở thang máy đại sảnh, có thể ở cổng công ty, thậm chí có thể là lúc cậu đi siêu thị phụ cận mua đồ vào cuối tuần.

Thái Từ Khôn nhón chân muốn lấy mì tôm ở kệ hàng cao nhất. Siêu thị này luôn đem khẩu vị cậu thích nhất để trên vị trí cao như vậy.

Gót chân cách mặt đất, tay cố với lên trên, cả người đều lắc lư cả buổi. Thời điểm trong lòng cậu khó chịu muốn bỏ cuộc, từ phía sau một người áp tới, Thái Từ Khôn có thể nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng, vượt qua đỉnh đầu của mình cầm hai hộp mì xuống.

"Cậu làm sao ở chỗ này?"

Quay đầu nhìn chủ nhân bàn tay kia, chính là Trần Lập Nông gần đây đều chạm mặt cậu sao.

"Hai hộp đủ không?" Trần Lập Nông cười híp mắt nói, đem mì tôm bỏ vào bên trong xe đẩy của cậu, cúi đầu dùng ngữ khí rất ôn nhu, "Ngài có muốn lấy thêm vài hộp nữa không?"

"Đủ... A không phải, Cậu làm sao ở chỗ này?"

Lúc cậu ta vừa mới nhích lại gần mình, Thái Từ Khôn mơ hồ ngửi thấy mùi hương trà Ô Long, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.

"Tôi và Thái tổng rất có duyên nha". Hắn rất tự nhiên cầm xe đẩy của Thái Từ Khôn, đẩy đi về trước, "Thái tổng cũng ở gần đây sao?"

Thái Từ Khôn đần độn gật đầu, nói " Ừm".

Hương trà Ô Long kia rốt cuộc đến từ đâu? Thái Từ Khôn thò đầu nghiêng trái nghiêng phải tìm trong siêu thị coi có phải là có cái quầy hàng nào bày trà Ô Long để ra uống thử không.

Nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ của cậu, Trần Lập Nông nhếch miệng khẽ bật cười, nghiêng đầu tới gần Thái Từ Khôn hỏi: "Ngài đang tìm cái gì vậy?"

"Cậu có ngửi thấy không?". Thái Từ Khôn ngoẹo đầu, rất để ý, đồng thời lại rất hoang mang. "Tôi vừa mới ngửi thấy một mùi thơm của trà Ô Long, nhưng bây giờ nó lại biến mất, là một mùi thơm rất dễ ngửi".

Lại là đi vòng vòng mấy kệ hàng, Thái Từ Khôn tìm nửa ngày lại không có kết quả. "Cho nên tôi đang tìm có phải là có bán trà Ô Long hay không, tôi muốn mua một ít về nhà".

Phản ứng trì độn của người không có phát hiện mùi hương kia là tại tin tức tố vị đào trắng của mình câu ra hương trà Ô Long vừa mới chớp mắt kia, cũng không nghĩ nên tìm tòi trên người của vị thực tập sinh bên cạnh mình, chỉ một lòng muốn tìm được chỗ nào đang bán cái loại trà dễ ngửi này.

"Tổng giám đốc cảm thấy rất dễ ngửi sao?". Trần Lập Nông cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu thì thầm, nhiệt khí bay vào bên trên tai Thái Từ Khôn. "Ngài rất thích trà Ô Long à?".

"Bình thường cũng không phải rất thích". Thái Từ Khôn thành thật trả lời. "Cậu không có ngửi thấy sao? Tôi vừa mới ngửi thấy thật đặc biệt dễ ngửi".

Nói xong Thái Từ Khôn vừa chỉ chỉ bánh pudding quả xoài đặt ở đỉnh kệ hàng, ý là cậu muốn cái đó, Trần Lập Nông hiểu ý duỗi tay ra giúp cậu đem đồ vật lấy xuống.

Giúp cậu sắp xếp đồ vật bên trong xe đẩy, Trần Lập Nông mới ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Ngửi thấy, tôi biết là cái nhãn hiệu nào, lần sau mua cho Thái tổng nhé".




_______________
Bị ba ba mình ném đến công ty rèn luyện, ngày thường Thái tổng luôn luôn rất ít hỏi chuyện của công ty, hôm nay vậy mà lần đầu tiên mở miệng nghe ngóng từ thư ký tin tức của Trần Lập Nông.

"Trần Lập Nông?". Tay đưa cốc sữa bò cho Thái Từ Khôn hơi dừng lại, thư ký Hoàng nghĩ thầm tổ tông này tới công ty cũng là vì đối phó với ông già nhà cậu. Đến văn phòng chỉ làm tổ trên ghế sô pha, cầm truyện manga đọc từ lúc đi làm đến khi tan ca, hôm nay nghĩ như thế nào lại đi tìm hiểu về nhân viên công ty? "Hình như là thực tập sinh mới tới hơn hai tháng trước".

Thái Từ Khôn liếc mắt, nghĩ thầm mình biết hắn là thực tập sinh mà.

"Ý của tôi là, còn có tin tức nào khác của cậu ta không?"

"Cái này tôi đi giúp ngài tra, Thái tổng chờ một lát".

"Ừ" một tiếng, Thái Từ Khôn nhặt chiếc chăn nhỏ rơi trên mặt đất lên đắp kín, lại vùi đầu bên trong đọc truyện manga.

Từ lần gặp ngẫu nhiên tại siêu thị, tổng giám đốc luôn luôn nhớ tới vị thực tập sinh kia. Thời điểm đi làm nghĩ đến, đọc manga cũng nghĩ tới, lúc ăn cơm cũng nhớ tới , hôm qua kém chút nữa vì vậy ngã một phát.

Đáng tiếc lại là beta, Thái Từ Khôn lần nữa tiếc hận.

Nghĩ lại, cậu lại cảm thấy cùng beta nói chuyện yêu đương cũng không tệ a.

Nhưng nghĩ lại, Thái Từ Khôn vẫn nóng giận. Lần trước tại siêu thị rõ ràng đã đáp ứng muốn mua cho cậu trà Ô Long, giờ qua một tuần, đừng nói là trà, bóng người cũng đều không thấy.

Tức giận đến nỗi manga cũngkhông muốn đọc, Thái Từ Khôn đem sách trong tay ném vào cánh cửa.

Khi thư ký Hoàng vừa đi vào trong muốn báo cáo chuyện của Trần Lập Nông cho tổng giám đốc, liền nghe thấy "cộp" một tiếng. Cô thở dài đẩy cửa ra, đem manga trên đất nhặt lên, nghĩ thầm không biết là ai chọc giận tổng giám đốc bọn mình.

"Thái tổng". Thư ký Hoàng đem manga nhẹ nhàng đặt trên bàn, một mực cung kính mở miệng. "Trần Lập Nông năm nay vừa tốt nghiệp ở B thị, một tháng sau tốt nghiệp thì đến công ty của chúng ta thực tập".

B Thị...

Đầu óc Thái Từ Khôn hoạt động nhanh chậm, chỉ nhớ rõ là một trường học rất tốt, cái khác hoàn toàn không biết.

Hoàn cảnh Gia đình đâu?

"Cái này không rõ ràng... Ban đầu công ty thông báo tuyển dụng không có yêu cầu thực tập sinh cung cấp về mặt này, nếu là Thái tổng cần, tôi có thể tiếp tục điều tra".

Khoát tay, Thái Từ Khôn nói không cần, đuổi thư ký ra ngoài.

Ngẫm lại vẫn sinh khí, mình đường đường là Thái tổng sao lại đối với thực tập sinh nhỏ này nóng ruột nóng gan, là tại hắn làm sao nói không giữ lời.





Vẫn còn bị chuyện chọc tức, lúc tan tầm đi thang máy xuống lầu một, liền bị nhân vật chính khiến cho mình tức giận ngăn ở cổng.

"Thái tổng..."

Trong tay người nọ cầm thứ gì đó, chớp chớp đôi mắt chó con nhìn cậu. Thái Từ Khôn bị nhìn chằm chằm vài lần liền thất điên bát đảo, đưa tay ngăn thư ký đang muốn mở miệng hỏi thăm.
thất điên bát đảo: ở tình trạng hết sức bối rối, hoảng loạn.

Thư ký Hoàng thức thời thối lui, cho hai người không gian trò chuyện.

Mũi Thái Từ Khôn hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng cho người lưu lại, nhưng lại không để ý tới hắn.

Thực tập sinh dùng chất giọng Đài Loan nhỏ nhẹ, ôn tồn nói: "Thái tổng, tôi bệnh một tuần mới trở lại đi làm, đây là trà Ô Long đã đáp ứng mua cho ngài".

'Bệnh một tuần' bốn chữ lọt vào tai, câu còn lại Thái Từ Khôn không nghe lọt tai được .

"Bệnh?" Nắm lấy tay Trần Lập Nông, Thái Từ Khôn đem người tỉ mỉ nhìn mấy lần, "Làm sao lại bị bệnh? Đỡ hơn chút nào chưa?'

Cảm thụ được sự mềm mại trong lòng bàn tay, Trần Lập Nông không khỏi mỉm cười, hắn mở rộng bàn tay đem ngón tay của mình và Thái Từ Khôn đan vào nhau.

Phát giác được tay mình bị quấn lấy, Thái Từ Khôn thoáng chốc mặt đỏ tới mang tai, lầm bầm một tiếng "làm gì vậy", dùng khí lực yếu ớt có như không vùng vẫy, Trần Lập Nông cầm chặt tay cậu.

"Tôi không sao, chỉ là có chút nhớ ngài".

Trần Lập Nông cúi đầu xuống, giọng nói ấm áp thì thầm vào bên tai Thái Từ Khôn.

Ngốc manh bạch ngọt như Thái Từ Khôn cũng kịp phản ứng mắt cún con có tâm tư với mình, cậu đỏ bừng lỗ tai không nói lời nào.

"Tôi còn chưa có số điện thoại của Thái tổng a", Trần Lập Nông tựa như thi triển chú ngữ vào lỗ tai cậu khẽ mở miệng, làm người ta không còn năng lực phán đoán, "Có thể hay không đem số điện thoại cho tôi nha, đêm nay tôi gọi cho ngài".


Dĩ nhiên hậu quả của việc cho số điện thoại chính là, vốn là Thái Từ Khôn đối với Trần Lập Nông không có nửa điểm năng lực phản kháng, vào ban đêm trong điện thoại cùng hắn xác định quan hệ.

"Anh thích em rất lâu". Mắt cún con ở bên đầu kia điện thoại dùng ngữ khí rất cẩn thận từng li từng tí, tựa như học sinh cấp ba mới biết yêu, "Em nguyện ý làm người yêu anh không? [Vì đã xác định quan hệ nên mình để xưng hô Anh-Em nhé]

Thái Từ Khôn ngoại trừ nói vâng, thì chỉ biết cười ngây ngô.

Hẹn trưa mai cùng ăn cơm trưa xong, Thái Từ Khôn mới lưu luyến không rời cúp điện thoại. [Lậm quá rồi anh ơi=))))]

Cậu biết trong nhà sẽ không cho phép cậu cùng một beta hẹn hò, nhưng Thái Từ Khôn cũng không biết mình là thế nào. Trần Lập Nông tựa như thỏi nam châm, làm mình ăn không ngon ngủ không yên.

Đi được tới đâu hay tới đó đi.

_______________
Buổi chiều đem trà Ô Long Trần Lập Nông cho mình mở ra, đưa lại gần mũi hít hà, Thái Từ Khôn lại cảm thấy làm sao cũng không giống mùi mình ngày đó ngửi thấy.

Đây rõ ràng còn mang theo mùi vị đào trắng.

Còn dám lừa mình. Thái Từ Khôn đem trà Ô Long tùy ý để trên bàn, nghiến răng. Thực tập sinh này lại cầm bạch đào Ô Long đến lừa mình.





Giữa trưa ngày hôm sau, Thái Từ Khôn đúng hẹn đến trước nhà Trần Lập Nông. Cậu đứng ở trước cửa cảm thấy kỳ quái.

Chỉ là một thực tập sinh, sao lại ở trong một ngôi nhà tốt như vậy.

Cũng không biết Trần Lập Nông có phải đứng cạnh cửa sổ chờ cậu không, Thái Từ Khôn vừa định đưa tay nhấn chuông, cửa liền mở ra.

"Thái tổng".Trên người Trần Lập Nông còn đeo tạp dề, lúc nhìn thấy Thái Từ Khôn nếu như phía sau hắn có cái đuôi đại khái đã rụng mất, "Em tới rồi, mau vào".

Mơ mơ màng màng liền bị kéo vào cửa, Thái Từ Khôn hậu tri hậu giác nhìn quanh toàn bộ phòng ở, rõ ràng là biệt thự ba tầng lớn. Không phải nói là thực tập sinh vừa tốt nghiệp sao? biệt thự này lấy ở đâu?
Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

Thái Từ Khôn quay đầu vừa định mở miệng hỏi, liền bị Trần Lập Nông kéo xuống ngồi trên ghế sô pha.

"Chờ anh một chút, lập tức liền xong".

Không cho Thái Từ Khôn có cơ hội mở miệng, Trần Lập Nông liền xoay người lao vào phòng bếp.

Ngồi ở trên ghế sô pha lần nữa nhìn quanh toàn bộ phòng ốc, Thái Từ Khôn càng nghĩ càng không đúng, luôn cảm giác mình bị gài bẫy.

Từ thân phận thực tập sinh lại nghĩ đến ngày đó hương trà Ô Long nháy mắt biến mất, rốt cục Thái Từ Khôn cảm thấy mình thông minh được một lần. Tính nôn nóng kìm nén không được, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.

Nghe được tiếng động có người đến, Trần Lập Nông cũng không quay đầu lại, "Đói bụng sao? Chờ thêm chút nữa nhé, sắp xong rồi".

Sau lưng không có động tĩnh, Thái Từ Khôn không có lên tiếng nói tiếp, cũng không có rời phòng bếp.

Trần Lập Nông cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn lại, cùng ánh mắt Thái Từ Khôn ở giữa không trung chạm thẳng vào nhau.

"Anh hôm qua cho em". Thái Từ Khôn hắng giọng một cái, dùng ánh mắt tự cho là rất có áp bách nhìn hắn: "Cùng với mùi hương ở siêu thị không giống, rõ ràng là bạch đào Ô Long".

"......"

Trần Lập Nông không nói lời nào, quay đầu tiếp tục cắt bông cải xanh trong tay.

Nhìn thấy hắn không có chút dáng vẻ rung động nào, Thái Từ Khôn trong lòng khó thở, áp sát tới bắt lấy con dao Trần Lập Nông đang cầm trong tay.

"Em đừng như vậy". Trần Lập Nông dùng sức chế trụ cậu. "Trên tay của anh có dao, em sẽ bị thương".

Tiểu Thái tổng không làm vậy nữa. Cắn cắn môi dưới, mắt thấy chính là muốn khóc.

"Anh gạt em đúng không?"

Bất kể nghĩ như thế nào, Thái Từ Khôn đều cảm thấy từ lần đầu tiên bắt đầu gặp mặt, Trần Lập Nông đã không nói thật với cậu. Cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi một tuần biến mất kia có phải là Trần Lập Nông cố ý đối với mình dục cầm cố túng. Bị người đặt ở trong lòng bàn tay đùa bỡn cảm giác thật không tốt, chớ nói chi là Thái Từ Khôn đã bị trong nhà chiều chuộng từ nhỏ.

Dục cầm cố túng: Muốn bắt thì phải thả, giống lạc mềm buộc chặt.

"Anh lừa em cái gì?"

Trần Lập Nông cuối cùng đặt những thứ trong tay bỏ xuống, nhìn vào đôi mắt Thái Từ Khôn nghiêm túc nghe cậu nói.

"Thực tập sinh? Beta?"

"Anh chính xác là thực tập sinh, điều này không liên quan đến gia cảnh anh".

Một câu đem liền đem những lời Thái Từ Khôn sắp muốn nói nghẹn lại.

"Còn về phần Beta?". Trần Lập Nông kéo Thái Từ Khôn rời khỏi phòng bếp, đem người đặt lại trên ghế sô pha. "Anh cho tới bây giờ chưa từng nói anh là beta".

Trong nháy mắt hắn buông tay, Thái Từ Khôn lại ngửi thấy hương trà Ô Long làm cho mình hồn khiên mộng nhiễu.
Hồn khiên mộng nhiễu: Việc làm cho người ta ngày đêm không yên.

Lần này chuẩn xác không thể bỏ qua, rõ ràng đứng trước mắt mình chính là người phát ra tin tức tố, cái gì mà beta chứ! Mắt cún con này rõ ràng là Alpha hàng thật giá thật.

Thái Từ Khôn trong nháy mắt tay chân mềm nhũn. Tin tức tố Alphavây quanh cậu từ đầu đến chân . Mùi hương Omega bạch đào ngọt ngào từ bên trong mỗi một cái lỗ chân lông của cậu tràn ra, cùng hương trà Ô Long trong không khí hòa quyện đến rối tinh rối mù.

Thấy được tín hiệu nguy hiểm, Thái Từ Khôn co người rụt rụt vào bên trong sô pha.

"Anh... Anh về phòng bếp nấu cơm đi, em đói rồi."

Trần Lập Nông híp mắt, ánh mắt tối sầm lại. Hắn cúi người đem Omega vừa mềm lại ngọt ôm lấy, quay người bước vào phòng ngủ.

Một cước liền đem cửa phòng đá văng. Thái Từ Khôn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi hồi thần thì đã bị đặt ở trên giường.

"Hiện tại liền xong?". Trần Lập Nông hít mùi vị tin tức tố của hai người bọn họ ngập tràn cả phòng. "Mùi này không phải là mùi bạch đào Ô Long hôm qua anh cho em sao?

Thái Từ Khôn sóng mắt đầy nước, dùng một tia lý trí cuối cùng muốn đem Alpha đẩy ra. "Anh làm gì?"

"Làm gì?". Trần Lập Nông đem Omega còn đang giãy dụa kẹp chặt.

Hắn không muốn tiến tới quá nhanh, nhưng Thái Từ Khôn thực sự rất đáng yêu. Nếu xem như vì tình thú, Trần Lập Nông cũng muốn đem cậu từng ngụm từng ngụm ăn vào bụng, mà không phải không thân sĩ giải quyết ngay tại chỗ như thế này.

Là Thái Từ Khôn giương nanh múa vuốt tự mình đưa tới cửa, hiện tại hắn cũng không cần tiếp tục diễn tiếp nữa.

Kéo tay nhỏ mềm mại của Omega đặt trên đũng quần hơi gồ lên của mình, Trần Lập Nông cúi người xuống nếm vị mật ngọt bạch đào.

Đem bé con hôn đến lẩm bẩm cầu xin tha thứ, hắn mới lấy tay cởi cúc áo của Thái Từ Khôn. Lúc này tiểu Thái tổng đã sớm mất hết khí lực phản kháng cùng suy nghĩ, tùy ý để Alpha ở trên người cậu làm mưa làm gió.

"Ngoan". Thái Từ Khôn vừa thơm vừa mềm, Trần Lập Nông hết sức hài lòng. Đem người dỗ dành cởi quần áo ra sạch sành sanh. "Yên tâm, anh sẽ phụ trách".

[ Hụt hẫng vl (ノд`@)=)))))) ]






"Ông trời của tôi ơi!". Lúc thư ký Hoàng đến đón lấy tiểu Thái tổng trong lòng liền sụp đổ. Mặt cùng cổ bị hôn đến loạn thất bát tao không nói, nhưng mùi hương trên cơ thể lại có chút không đúng. "Thái tổng ngài làm sao? Ai làm?".
Loạn thất bát tao: Lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi.

Thái Từ Khôn mềm oặt khóc, nói bỏ đi bỏ đi, thút tha thút thít để thư ký dắt cậu về văn phòng.

Trong lòng tư ký Hoàng tuyệt vọng, không biết nên làm sao báo lại cho ông chủ.

Đến cùng là ai dám đánh dấu Tổng tài đại nhân nhà mình?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro