Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô giúp việc đến phòng sách, đứng ở ngoài gõ cửa nói: "Cô Minji, có điện thoại của Jaemin."

Anh hỏi cô trong điện thoại: "Lát nữa ra ngoài ăn cơm được không? Anh đặt chỗ ở nhà hàng rồi."

Cô vui vẻ liền đồng ý với anh.

Sau đó về phòng thay quần áo, trang điểm lại, xong rồi mới xuống lầu, liền nhận cuộc gọi của mẹ Na Jaemin gọi đến.

"Alo, con nghe ạ?"

"Na Jaemin gọi rủ con đi ăn tối đúng không?" Bà có chút kích động hỏi cô.

Cô đáp, "Vâng ạ."

Bà Na nghe xong liền cười đến vui vẻ, "Thế thì tốt quá, chắc là hôm nay Na Jaemin sẽ cầu hôn con đó. Con sắp là con dâu của mẹ rồi."

Minji có chút ngạc nhiên mà vui mừng, "Thật không ạ."

"Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi. Mẹ mong bế cháu lắm rồi." Bà Na cười cười đáp.

Minji nghe điện thoại, khẽ cười ngại ngùng, "Mẹ Na à, đừng trêu con nữa mà."

"Minji, mẹ nói thật mà, lúc chiều mẹ có nhìn thấy Na Jaemin giấu hộp nhẫn trong người đi ra xe. Nhất định là hôm nay nó chuẩn bị cầu hôn con rồi đó."

"Chắc không phải đâu ạ, anh ấy có khi chỉ giữ bên người thế thôi."

Bà Na liền nói, "Giữ là giữ thế nào chứ, hai đứa lớn hết cả rồi, còn bắt ông bà già này đợi bao lâu nữa hả. Vả lại mẹ cũng nói với nó rồi, đợi nó làm nhiệm vụ trở về phải tổ chức hôn lễ ngay. Không cầu hôn ngay thì đợi khi nào nữa chứ."

"Mẹ à! Cứ để anh ấy từ từ quyết định cũng được, thúc giục nhiều quá đôi khi cũng không tốt." Minji từ xa nhìn thấy xe hơi quen thuộc, vội nói: "Mẹ, anh ấy đến rồi, con cúp máy đây."

Minji nhìn thấy Na Jaemin mở cửa bước xuống xe liền nói: "Hôm nay anh xong việc sớm thế?"

Na Jaemin cười, ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng rất dịu dàng, "Anh xin về sớm để đến đón em, anh đã hứa là đưa em đi ăn tối rồi mà."

Minji liền hạnh phúc cười rộ lên, vô cùng xinh đẹp.

Na Jaemin ân cần mở cửa xe cho cô, thắt dây an toàn giúp cô, sau đó mới lái xe đi.

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng anh lúc nào cũng đối xử với cô rất chu đáo.

Thật ra hai người biết nhau đó là kể từ khi cả hai còn rất nhỏ. Cũng có thể gọi như là thanh mai trúc mã.

Lúc nhỏ Minji hay sang nhà anh chơi, Na Jaemin lúc đó không thích chơi với cô, bởi vì cô nhỏ hơn anh mấy tuổi, lại là con gái, cho nên luôn chê cô phiền phức. Nhưng tính cách Na Jaemin rất tốt, mỗi lần chơi trò chơi đều đem cô đi cùng, cũng gọi cô là em gái. Nhưng cô thích trêu đùa anh, bởi vì tính cách anh khoan dung rộng rãi, chịu nhịn chịu nhường để cô trêu chọc làm nũng. Cô chưa từng có anh trai, nên mới đầu cô cũng gọi Na Jaemin là anh trai, lớn hơn một chút thì gọi là anh Jaemin. Mười mấy tuổi gia đình cô đi sang Anh định cư, lâu lâu cũng gọi điện thoại đường dài về cho anh trò chuyện.

Lớn lên từ lúc nào?

Về nước gặp lại anh, anh đã là một người thanh niên xuất sắc phong thái nhẹ nhàng, thời gian dường như lắng đọng trên con người anh, lắng đọng mà trầm tĩnh. Lúc đó anh vừa mới lên chức làm sĩ quan, còn cô vừa mới vào công ty thiết kế xây dựng. Để tham khảo chuyên đề về mô hình xây dựng nhà đất ở Hàn Quốc, anh tự mình lái xe đưa cô đi xem hiện trường khu nhà. Đến bây giờ cô vẫn nhớ khu nhà đó ở phía Tây ngoại ô, khi đó khu vực này tương đối hoang vu, cách thành phố rất xa, đường rất khó đi, lúc đến nơi mới nhìn thấy một dãy khu trọ cũ rất lớn, từng ô đan xen vào nhau, dưới ánh nắng chiều phong cảnh đẹp tựa như tranh sơn dầu.

Hỏi anh, anh chỉ nói: "Mỗi lần lái xe ở đây, nghe tiếng sinh viên nói cười rộn ràng, nhìn thấy khói thức ăn nghi ngút từ xa, sẽ làm cho người ta có cảm giác muốn về nhà."

Cô đoán bừa: "Căn nhà này, có phải là sau này anh định xây cho mình ở không vậy?"

Anh nói: "Đúng thế, luôn mơ rằng sau này mình già rồi, có thể ở đây, xây thêm một khuôn viên thật lớn, trồng đủ loại hoa, nuôi thêm thật nhiều chó mèo. Ban ngày tưới chăm rau cỏ, buổi tối đánh đàn hát ngân nga."

Cô nói: "Đó là tình yêu của một túp lều tranh hai quả tim vàng. Nếu người mà anh yêu, không đồng ý sống ở nơi ngoại thành xa xôi, hẻo lánh này thì sao hả?"

Anh không nói gì, một lúc lâu sau, mới cười cười: "Cho nên anh mới nói là bản thân mình đang nằm mơ."

Ánh nắng mặt trời cuối xuân đẹp như thế, nghiêng nghiêng chiếu xuống hiên nhà, chiếu vào khuôn mặt anh, một nửa khuôn mặt anh dưới bóng cây, nhưng khi cười dường như không rõ ràng, nụ cười đó trống rỗng, ấn đường hơi chau lại, sắc mặt anh sầu muộn mà đờ đẫn, dường như nghĩ đến cái gì, lại dường như không nghĩ gì cả. Bỗng nhiên cô muốn đưa tay ra, vuốt thẳng ấn đường của anh.

Lúc lái xe về trời đã nhá nhem tối, con đường đó lại đang sửa, khi đó anh lái một chiếc xe việt dã Mitsubishi hơi cũ, tình trạng xe không tốt, kết quả là cả đường tròng trành, xe hỏng ở giữa đường. Anh gọi điện thoại cho công ty sửa xe, thành phố ở quá xa, chiếc xe kéo rất lâu mới vẫn chưa tới. Hai người ngồi trong xe, xung quanh tối đen như mực, không có thôn làng, cửa hiệu nào, còn bên ngoài xe là hàng loạt âm thanh của thiên nhiên, bầu trời đêm sâu thẳm tĩnh mịch, những ngôi sao lớn sáng rực, cô chưa từng nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy, bầu trời đêm mùa xuân quang đãng, những ngôi sao chi chít, giống như là chiếc váy nhung đen được đính lên vô số những hạt cườm lạnh lẽo, thấp đến mức dường như có thể đưa tay ra chạm vào.

Buổi đêm tháng tư ở phía Tây, cái lạnh của mùa xuân vẫn còn, nhiệt độ trong xe càng này càng thấp, cô hắt xì hơi một cái, anh hỏi: "Lạnh không?" Không đợi cô trả lời liền cởi chiếc áo khoác của mình xuống đưa cho cô, cô nhận lấy mặc vào, chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm của anh. Mang theo chút mùi hương rất dịu nhẹ, cảm giác ấm áp mà an tâm.

Ngồi ở đó càng ngày càng lạnh, họ chỉ đành cố gắng nói chuyện để phân tán sự tập trung. Từ những chuyện xấu hồi nhỏ đến đến tin tức tài chính, những chủ đề có thể nói dường như đều cố gắng đào bới ra để nói. Minji cảm thấy vừa đói vừa rét, lại khát nữa, cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng nhìn thấy một ánh đèn sáng nhấp nháy nhấp nháy, xuất hiện ở phía đầu đường xa xa, tiếng xe ầm ầm dần dần đến gần, cuối cùng nhìn ra đó là xe kéo, cô vui mừng mở cửa xe ra nhảy xuống, Na Jaemin quay đầu lại cười tươi: "Cuối cùng cũng đợi được rồi."

Nụ cười, ánh mắt anh rất ngọt ngào, tựa như chứa cả bầu trời sao đêm.

Bỗng nhiên trái tim cô rung động.

Mấy ngày hôm sau, cô tranh thủ thời gian đến doanh trại, trả áo khoác cho anh.

Chưa đến 7 giờ sáng, ba Na Jaemin biết cô đến liền gọi người mở cửa cho cô vào, đàn anh đó liền bảo với cô: "Na Jaemin tối hôm qua làm việc đến muộn, lại ngủ trong phòng làm việc đó."

Cô gõ cửa nhưng không có ai trả lời, đẩy cửa bước vào, trong phòng cũng im ắng. Trên bàn ngang dọc toàn là bản đồ, dưới đất cũng đặt đầy mô hình địa bàn lộn xộn, cô cẩn thận đi qua mấy thứ linh tinh đó, quay đầu lại mới thấy anh nằm trong chiếc ghế sô pha ở góc tường, đắp chăn ngủ say.

Trong giấc mơ ấn dương của anh vẫn cứ chau lại.

Cô cẩn thận cúi vai xuống, thử đưa tay ra, cuối cùng sờ vào ấn đường của anh. Cảm giác ở đầu ngón tay ấm áp mà dịu dàng, bỗng nhiên lòng can đảm của cô lớn lên, dần dần kề sát lại, cuối cùng hôn lên, hôn lên ấn đường của anh.

Bỗng nhiên anh tỉnh dậy, mở mắt, trong chốt lát ánh mắt dường như hơi bối rối, một lúc sau, mới hỏi: "Minji?"

Cô bị bắt gặp rồi, ngược lại quang minh chính đại: "Em đang hôn anh, vừa nãy em hôn trộm anh, nếu anh cảm thấy không thích, em lập tức đi ngay."

Anh ngây người một lúc, giống như là lúc nhỏ bị cô trêu đùa, dáng vẻ dở khóc dở cười: "Em gái, em đừng đùa nữa có được không?"

Cô nắm lấy vai anh, hôn anh lần nữa.

Cuối cùng Na Jaemin đờ đẫn.

Bắt đầu như thế, cũng coi như là bắt đầu rồi, dù gì cô luôn thích ở cùng với anh, thường gọi điện cho anh, chạy đến gặp anh. Lúc anh làm việc cô lại cứ gây phiền phức cho anh, mọi người trong doanh trại đều luôn ủng hộ tác thành mối lương duyên này, thỉnh thoảng anh vẫn buột miệng gọi cô "Em gái", coi cô như là trẻ con.

Dần dần đến chuyện cưới xin, bởi vì mẹ Na Jaemin rất thích cô.

Minji về nhà anh, không hiểu vì sao quan hệ giữa Na Jaemin và cha mẹ không hề tốt. Đặc biệt là với ba anh, mỗi lần ba anh nói chuyện, anh luôn luôn chỉ im lặng. Hơn nữa sự sầu muộn âm thầm đó, luôn luôn phảng phất xuất hiện trên trán anh, làm cho cô cảm thấy, cho dù là đứng giữa trung tâm của hàng vạn người, anh vẫn cứ cô độc, làm cho người ta thấy đau lòng.

Mẹ của Na Jaemin nhìn cô, luôn thở ngắn than dài, nói: "Na Jaemin sắp 30 tuổi rồi, lúc nào tính chuyện của hai đứa đi, ta chết cũng nhắm mắt."

Ánh mắt của bà cứ nhìn anh, lộ ra sự chờ mong.

Cuối cùng anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trước mặt mọi người.

Gia đình hai bên ai nấy đều cười đến là vui vẻ.

Còn cô bạn thân luôn chê trách cô: "Cô thật là giỏi, lại có thể chấp nhận ở bên cạnh Na Jaemin được. Tôi thì chịu, từ nhỏ lớn lên với nhau, nếu tôi là cô ở bên cạnh luôn có cảm giác loạn luân, cả đời này chỉ có thể làm anh em."

Minji nhìn móc khoá treo trên xe anh mà khẽ đăm chiêu, cảm thấy nó rất quen. Hình như đồng nghiệp có một người cũng có y hệt. Cảm thấy nó từ thời rất lâu, bây giờ chẳng còn ai chuộng phong cách trẻ con thời xưa như thế nữa. Cô thầm nghĩ, có thể nó là món đồ mang một kỉ niệm ý nghĩa quý giá.

Nhà hàng Na Jaemin đặt rất nổi tiếng, Na Jaemin và cô đến đây mấy lần, Minji cho rằng anh đặt chỗ ở tần trệt. Ai ngờ anh kéo cô lên ở tầng trên cùng. Người quản lý của căn phòng trên tầng đỉnh đã đứng ở trước cửa đợi họ, mỉm cười giúp họ mở cửa.

Căn phòng rất nhỏ, Minji đã từng nghe nói đến nới này, tất cả mọi người đều nói đó là thế giới riêng của hai người tuyệt vời nhất, nhỏ đến mức quả nhiên chỉ có thể chứa được hai người. Một chiếc bàn tròn nho nhỏ, ánh nến đan xen vào nhau, tô điểm thêm cho những bông hồng rực rỡ như lửa.

Còn xuyên qua của kính, cả ánh đèn phồn hoa bên bờ sông bên kia liền thu vào tầm mắt. Hai bên bờ sông, tất cả các kiến trúc đô thị dường như đều được xây bằng những viên thạch anh rực rỡ. Men theo hai bờ sông, vô số những kiến trúc của thời kỳ cũ, trong ánh đèn chiếu mờ ảo dường như đang nhốt những hạt cát vàng của thời gian. Dòng đèn xe chảy, còn bóng phản chiếu của những chiếc đèn hai bên bờ đang lưu động trên mặt sông. Những chiếc du thuyền kéo theo ánh đèn lung linh lấp lánh chầm chậm lướt qua, kiến trúc nhìn từ xa xa, giống như là quỳnh lâu ngọc điện rực rỡ sáng long lanh, lại càng giống như là thạch anh phát ra ánh sáng mặt trời, tụ tập lại san sát nhau, hào quang chiếu sáng bốn bề, dường như tất cả những ngôi sao trên trời, đang lần lượt rơi xuống, nối liền bầu trời và nhân gian, chỉ là biển sao lấp lánh.

Khung cảnh đẹp động lòng, có một không hai.

Những ngôn từ đẹp hơn nữa cũng cảm thấy phai màu, từ góc độ này nhìn ra, cuồn cuộn phơi bày ra một mặt phồn hoa nhất của thành phố, nhìn xuống sự phồn hoa của chúng sinh.

Anh nói: "Ngày mai anh bay ra nước ngoài rồi. Thời gian sắp tới không được ở bên cạnh em."

Anh mỉm cười: "Anh hy vọng, những điều này sẽ khiến em cảm thấy vui."

Chai sâm panh ngâm trong đá, tỏa ra khói trắng nhè nhẹ, bên cạnh chiếc cốc sâm panh nhỏ dài đặt một bông hoa hồng, nở rộ, đỏ rực rỡ. Còn bên ngoài cửa sổ là ánh đèn xa hoa lộng lẫy, hoa lệ giống như là bối cảnh trong bộ phim lãng mạn nhất, mỗi một cảnh đều vô cùng đẹp đẽ, làm cho người ta không có một chút kháng cự nào.

Minji luôn hồi hộp, không biết giờ phút nào anh sẽ cầu hôn cô.

Kết thúc bữa ăn cầu kì, Na Jaemin nói đưa cô đi xem phim.

Cô mỉm cười gật đầu. Đây đều là trình tự của một cặp đôi đang yêu nhau.

Màn hình phía trước mặt hiện lên một bộ phim tình yêu vô cùng lãng mạn.

Nội dung phim kể về nam nữ chính trải qua sau bao nhiêu khó khăn cách trở cuối cùng đã trở về bên nhau. Giống như ông trời đã sắp đặt.

Kết phim, chàng trai dùng bông hoa hồng cài lên tóc cô gái.

Nữ chính khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng nghe thấy nam chính nói: "Lấy anh nhé, được không?"

Giây phút đó, cô gái ấy như có niềm hạnh phúc lớn nhất thế gian này.

Chiếc nhẫn kim cương trong chiếc hộp nhung đen, phát ra ánh sáng trắng lấp lánh dưới ánh đèn, dường như hái ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời, chính là ở trong lòng bàn tay, phát ra ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ nhất.

Gió thổi tung lên những chiếc rèm cửa sổ, ánh nến lay động, nụ cười trên mặt nữ chính dường như cũng đang lay động.

Nam chính nhìn nữ chính, nhưng ánh mắt cô dường như xuyên thấu qua anh, chiếu vào một khoảng không hư vô nào đó đằng sau. Bên ngoài ban công vô số ánh đèn đan xen vào nhau, dường như phác họa nên bầu trời và nhân gian, biển sao biển đèn hòa thành một sắc. Khuôn mặt cô ngược đối sắc đêm phồn hoa nhất trên thế giới này, vô số ánh sáng vụn vặt nhảy múa trên tóc cô.

Khuôn mặt cô dường như đang cười, nụ cười đó là băng tuyết trong ngày xuân, dưới ánh mặt trời tan ra từng phần từng phần, dưới ánh nến chiếc bóng nghiêng của cô vô cùng xinh đẹp.

Na Jaemin chăm chú tập trung, sau đó lục lọi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong hộp nhung đỏ vô cùng sang trọng.

Giọng nữ chính vang lên trên màn hình, cô dịu dàng nói: "Em đồng ý."

Rất nhiều năm trước, trên thành cầu ánh đèn sáng đủ màu lung linh, bầu trời tối đen cùng những vì sao nhỏ lấp lánh. Hai dáng người một cao một thấp, cả cơ thể chìm vào trong bóng tối, nhưng dường như anh có thể nhìn thấy ánh mắt cậu, anh biết trong ánh mắt đó có ánh sáng và có nhiệt, nhiệt tình mà chân thành tha thiết nhìn bản thân mình.

Huang Renjun đưa tay sát lên miệng, lớn tiếng trả lời anh:

"Em đồng ý!"

Giọng nói trong trẻo của cậu vang vọng lại khắp nơi, trong một giây nào đó lấn át đi cả tiếng nhạc piano ngân nga từ đằng xa.

Đó là giây phút hạnh phúc nhất trên đời, đó là câu trả lời đẹp đẽ nhất trên đời, mỗi chữ đều đem theo sự ấm áp ngọt ngào, thấm vào trong đáy tim anh, thấm sâu vào từng mạch máu xương cốt của anh, mãi mãi không thể chảy ra.

Đôi tay đang cầm chiếc nhẫn của anh đột nhiên bắt đầu lạnh đi, sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay ngấm vào trong mạch máu, ngấm thẳng vào tim, thít chặt ở đó, đè ép, không thể khống chế được, không thể ép buộc được, tạo ra sự đau đớn mãnh liệt, anh không thể khống chế được, bàn tay lại đang run rẩy.

Sự đau đớn bất ngờ ở trong ngực làm cho anh không thể thở được.

Đó là phần quan trọng nhất, đã dần dần chết đi cùng với linh hồn, sống lay lắt chút hơi tàn, nhưng đến giây phút cuối cùng, lại đấu tranh giãy giụa theo bản năng, hy vọng chút không khí cuối cùng.

Na Jaemin nhìn lên màn hình.

Lặng lẽ rơi nước mắt.

"Xin lỗi." Cuối cùng cô nghe thấy giọng nói của anh, dù đang ở kế bên, nhưng dường như âm thanh xuyên qua khoảng cách xa xôi, không có sức lực: "Xin lỗi em, Minji."

Khóe môi cô đột nhiên run run nhẹ, giống như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại kìm nén.

Cô vốn đã nhìn thấy anh lấy chiếc nhẫn ra, cứ hồi hộp vui mừng chờ đợi, giả vờ như là không thấy.

Đã mong mỏi đến giây phút anh đưa chiếc nhẫn ấy đeo vào ngón tay vô.

Nhưng cuối cùng...

Na Jaemin cúi mặt, giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, giọng anh trầm khàn như cổ họng đang đau đến nghẹt thở:

"Anh luôn tưởng rằng anh có thể, nhưng bây giờ anh mới biết anh không có cách nào, bởi vì trong tim anh, người mà anh yêu sâu đậm đó mới là người anh dành trọn hết cả đời này, anh không thể lấy người khác."

Giọng nói của anh cuối cùng từ run rẩy rồi dần dần bình tĩnh:

"Anh rất thích em, nhưng chỉ là thích như một người em gái lúc nhỏ. Nhiều năm nay, anh chưa từng hết yêu một người, người ấy là người anh yêu duy nhất trong đời này. Anh biết bản thân mình vĩnh viễn cũng không thể tìm lại được người ấy, anh biết mình không có tư cách để tiếp tục yêu người ấy, nhưng anh không có cách nào khống chế được. Nhiều năm nay, cho dù người ấy có rời xa anh, nhưng anh cũng không có cách nào quên đi được, sau này cũng sẽ vĩnh viễn không thể dừng lại. Bởi vì cậu ấy là một phần quan trọng nhất của anh. Ngoài cậu ấy ra, anh không có cách nào yêu được người khác, cho dù người bên cạnh có đẹp hơn, tốt hơn, nhưng anh không có cách nào hết, không thể yêu người khác giống như yêu cậu ấy. Tất cả mọi thứ của anh đều dành cho cậu ấy, không thể cho người khác được nữa. Cho nên, Minji, xin em tha thứ cho anh, anh không thể lấy em, bởi vì trong tim anh, vĩnh viễn chỉ có cậu ấy."

Bộ phim trên màn hình vẫn chưa kết thúc, âm thanh hò reo không ngớt của đám đông đang chúc mừng hai nhân vật chính trong phim. Cứ tưởng rằng sau đó, nhân vật chính tiếp theo sẽ là cô.

Cô không nhìn anh, cố gắng ngẩng mặt lên, ngăn cho nước mắt rơi. Mọi thứ xung quanh vẫn luôn diễn ra, chỉ có cô là người thừa thãi trong vở kịch này.

Cô nói chầm chậm: "Mỗi lần muốn khóc, em đều ngẩng đầu lên, như thế nước mắt sẽ không chảy xuống."

Cô dường như rất đau khổ, "Nhưng người thật sự yêu em đó, anh ấy mãi mãi cũng không nên làm cho em rơi nước mắt."

Trong mắt cô có ánh sáng của nước mắt óng ánh, bên cạnh là người cô yêu nhất, thật không ngờ, "Lúc còn nhỏ em thích nhất là chơi trò cô dâu chú rể, bởi em lúc nào cũng chính là cô dâu, nhưng hôm nay cuối cùng anh đã làm vỡ một giấc mơ đẹp nhất của em, thật tàn nhẫn, làm cho em không thể không tỉnh dậy. Em biết nhiều năm nay, có một người làm cho anh nhớ mãi, nhưng cho đến tận hôm nay em mới biết anh chưa từng quên đi được người đó."

Cô nhìn anh, sắc mặt cô hiu quạnh mà đau thương: "Giả vờ yêu em, nói những lời dối trá với em, anh cũng không làm được sao. Em sẽ nhắm mắt cho qua hết mà?"

Na Jaemin không thể khống chế được nỗi đau ở trong lòng, không thể nói ra được, không thể khống chế bản thân mình.

"Xin lỗi em. Là anh có lỗi với em."

Vận mệnh giống như một bàn cờ, đến cuối cùng, mỗi quân cờ đền không thể di chuyển, rất nhiều sự ràng buộc, sống không bằng chết.

Cuối cùng cô cười cười, nhưng nụ cười đó lại còn thê lương hơn cả khóc.

"Na Jaemin, cảm ơn anh, bởi vì đã cho em biết, hóa ra trên thế gian này có một thứ tình cảm độc nhất vô nhị, không thể có một chút ít nhường nhịn nào. Em cảm thấy người đó thật may mắn, có được một người yêu người đó sâu đậm như anh, nhưng em cũng cảm thấy em rất may mắn, có thể có anh, yêu thương em như một người anh trai nhiều năm như vậy. Nhưng quan trọng nhất đó là anh đã dạy em, làm sao để đi yêu một người. Dùng toàn bộ bản thân mình, bất kể là đối phương có biết hay không, bất kể là tương lai thế nào, bất kể rằng có hy vọng hay không, chỉ không hề lùi bước, chỉ dùng toàn bộ bản thân mình để yêu."

Anh nhìn cô, trong mắt cô phát ra ánh sáng của nước mắt, mờ hồ mà rực sáng, giống như là một ngôi sao vỡ.

Cô vội vàng lau nước mắt, nhẹ nhàng nói với anh:

"Em hiểu rồi. Em muốn ở một mình, anh đi đi."

Na Jaemin. Em không giữ anh nữa, anh đi tìm người ấy đi.

Cả đời này này cũng không thể giữ được anh, không thể trói chặt được trái tim anh. Thì ra yêu một người không yêu mình lại đau đớn đến thế.

Đoạn kết trong phim đẹp như thế, tất cả mọi người đều hạnh phúc như thế. Duy chỉ có cô là thấy đau đớn như róc đi từng mảnh thịt ở lồng ngực.

Bộ phim kết thúc, ở trong rạp chiếu phim chỉ có cô gái khóc đến xé ruột gan.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro