...but it's not real

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Izuku đang cảm thấy 'khủng hoảng' về lương tâm của mình. Katsuki chỉ muốn chứng minh rằng cậu ấy sẽ là một người bạn trai tuyệt vời nếu có cơ hội.

-------------------

Tay của Izuku thật sự rất tuyệt, được nắm gọn trong tay Katsuki, Katsuki vô tình nhận ra khi vừa đi theo GPS xuống đường. Cậu chắc chắn khoảng 90% rằng mình đang đi đúng hướng, nhưng với tất cả những tòa nhà cao tầng xung quanh, cậu không thể hoàn toàn tin rằng nó đang dẫn cậu đi đúng đường.  Katsuki dừng lại đột ngột ở một lối đi bộ, liếc nhìn Izuku và ngạc nhiên nhận ra rằng em đang quan sát mình một cách chăm chú. Khuôn mặt em nhăn nhẹ, cho thấy rằng em đang suy nghĩ về điều gì đó, dù chưa suy nghĩ đủ để bắt đầu lẩm bẩm như thường lệ. Katsuki nhướng một bên lông mày nhìn em, rồi quay lại lối đi bộ ngay khi đèn xanh bật lên và họ có thể băng qua đường, Izuku vui vẻ đi theo sau.

Cái trò "giả vờ là chúng ta đang hẹn hò" đã mang lại hiệu quả tuyệt vời ở một số khía cạnh, nhưng có vẻ như đang thất bại thảm hại ở những mặt khác. Trước hết, Katsuki rất vui mừng vì khoảng thời gian ở bên Izuku. Cậu ấy cũng thích có một cái cớ dễ dàng để dựa vào, và mặc dù Kirishima có vẻ nghi ngờ, không một ai trong số các bạn học của họ tỏ ra quá nghi ngờ về việc cậu và Izuku đã dành thời gian cho nhau. Chắc chắn, họ thấy bối rối, nhưng họ biết rõ là không nên làm phiền Katsuki bằng những câu hỏi của họ.

Tuy nhiên... điều đó có nghĩa là họ chỉ làm phiền Izuku thôi sao? Chết tiệt, có lẽ cậu nên kiểm tra và đảm bảo rằng các bạn học không làm phiền Izuku, chẳng ích gì khi tránh xa paparazzi mà Izuku lại bị làm phiền không thương tiếc ở trường và nơi thực tập của mình.

Cậu đã phải trả lời nhiều cuộc phỏng vấn khó chịu với các phóng viên cứng đầu (không phải Izuku biết điều này), và đã đưa ra một số chi tiết hấp dẫn cho từng phóng viên để sử dụng. Cậu đã sử dụng các sự kiện có thật, chỉ để đảm bảo rằng nếu các phóng viên xác minh các câu chuyện bằng cách hỏi xung quanh, các bạn học hoặc người khác sẽ có thể xác nhận những gì cậu đã nói. Dù sao, cậu cũng đã làm bữa trưa cho Izuku, họ đã đi ra ngoài vài lần, học bài cùng nhau, và tất cả những điều khác cậu đã nói với các phóng viên.

Cậu hy vọng sẽ không có phóng viên nào ở triển lãm, nhưng cậu không ngu ngốc, cậu biết sẽ có, và cậu chỉ cần nhắc nhở họ để giữ cuộc phỏng vấn cho lần sau, khi cậu không ở trong một buổi hẹn hò.

Điều này cũng nhắc nhở cậu về một vấn đề khác mà cậu gặp phải. Dù cậu rất thích dành thời gian với Izuku, nhưng có vẻ như Izuku ít nhất thì chỉ đang chịu đựng cậu. Izuku không chủ động, mọi kế hoạch của em đều dành cho bạn bè, và em chỉ dành thời gian với Katsuki khi Katsuki bảo em rằng họ sẽ cùng nhau đi đâu đó. Điều này thật... khó chịu, và dù Katsuki biết đó là vì Izuku là một kẻ nói dối tệ hại và không biết rằng Katsuki thực sự muốn dành thời gian với em, nhưng nó vẫn có chút đau lòng. Dù Katsuki thích việc định hướng cho mối quan hệ, chết tiệt, cậu cũng muốn được theo đuổi! Cậu cũng muốn thấy Izuku muốn đi chơi với cậu, không chỉ là chịu đựng  việc dành thời gian cùng nhau. Điều này ngày càng khó khăn cho Katsuki để duy trì sự đầu tư trong mối quan hệ giả dối của họ, chỉ vì thật bực bội khi thấy tất cả công sức của mình không được công nhận và trân trọng. Cậu đang bỏ ra nhiều thời gian và công sức hơn vào việc này so với Izuku, và tất cả những gì cậu nhận được là sự thụ động của em và sự sẵn lòng mơ hồ chấp nhận bất cứ điều gì Katsuki muốn, miễn là nó không phải là một sự bất tiện quá lớn.

Katsuki liếc nhìn lại Izuku, nhận thấy ánh mắt của em sáng lên khi họ tiến gần đến trung tâm mua sắm nơi triển lãm Hero được tổ chức – ít nhất thì trông Izuku có vẻ thật sự hào hứng với điều này, cậu ấy đã quá chán ngấy với những ánh nhìn mệt mỏi và những tiếng thở dài bị kìm nén của Izuku mỗi khi họ làm gì đó cùng nhau. Hôm nay, họ sẽ có một buổi hẹn hò thực sự. Và nó sẽ phải thật hoàn hảo.

-------------------

Izuku cảm thấy sự phấn khích của mình gia tăng khi họ bước vào trung tâm mua sắm, em vô thức nắm tay Kacchan thật chặt đến nỗi cậu ấy ném một cái lườm bực bội về phía em. Izuku gửi một ánh nhìn hơi xấu hổ về phía Kacchan và nhún vai nói "xin lỗi", Kacchan đảo mắt nhưng không buông tay Izuku và kéo em về phía cầu thang cuốn.

Ngay khi họ đến triển lãm, Izuku thở hổn hển, tay còn lại che miệng mình. Có vài phiên bản của bộ trang phục All Might qua các năm, đang được trưng bày trong các tủ kính! Thật tuyệt vời!

Em lao về phía trước, gần như không nhận ra rằng mình đang kéo Kacchan theo sau, mắt em chăm chú vào các bảng mô tả từng bộ trang phục và thời kỳ mặc... dù là một fan hâm mộ lớn của All Might, những chi tiết này Izuku đã quen thuộc từ lâu. Em tiếp tục kéo Kacchan qua toàn bộ triển lãm, và ngạc nhiên nhận ra rằng, khi rời khỏi tủ kính cuối cùng, em lại cảm thấy đói cồn cào. Em không ngờ việc nhìn các tủ trưng bày của các anh hùng lại làm em đói đến vậy nên cảm thấy rất bất ngờ. Rồi em nhìn lên đồng hồ trên tường. Em há hốc mồm như không thể tin nổi. "Chiếc đồng hồ đó không đúng giờ, đúng không?" em hỏi Kacchan, chỉ để nhận ra vẻ mặt chịu đựng mệt mỏi trên gương mặt người bạn thời thơ ấu của mình.

"Ừ, vì trung tâm thương mại không biết cách chỉnh đồng hồ đó." Kacchan cười mỉa mai trước khi lắc đầu. "Bây giờ là một giờ bốn mươi lăm phút, đồ mọt sách. Chúng ta vừa dành gần bốn tiếng đồng hồ chết tiệt ở đây."

Izuku hơi tái mặt, em cảm thấy sự phấn khích của mình tan biến khi nhận ra rằng mình vừa kéo Kacchan đi quanh một nơi có vẻ như là một cuộc triển lãm nhàm chán trong gần nửa ngày. "Ừm. Tớ xin lỗi-"

"Nhưng," Kacchan nhẹ nhàng ngắt lời Izuku, "vì tao cực kỳ xuất sắc trong việc lập kế hoạch hẹn hò, tao đã dự đoán rằng mọt sách như mày sẽ rất thích thú khi ở đây, vì vậy chúng ta thực sự hoàn thành sớm hơn lịch trình khoảng mười lăm phút!" Đôi mắt đỏ của cậu nhìn xuống Izuku, với một nụ cười tự mãn trên gương mặt điển trai của mình.

Izuku nhìn cậu ấy chằm chằm. "Cậu thực sự dự đoán mất khoảng bốn giờ cho việc này sao?"

"Chết tiệt, đương nhiên rồi." Kacchan khoe khoang, trước khi đổi chủ đề. "Mày đói không?"

Izuku gật đầu. "Tớ đoán là cậu cũng có kế hoạch cho việc đó?"

"Chết tiệt, đúng thế." Kacchan trả lời. Bây giờ đến lượt cậu ấy kéo tay Izuku, dẫn họ đi qua trung tâm thương mại.

Izuku nhận ra một cách vô thức rằng họ đã nắm tay nhau suốt thời gian trong triển lãm, và Kacchan chưa từng yêu cầu họ dừng lại. Cái nắm tay của Kacchan mang một sức nặng quen thuộc, gần như là an ủi, khi hai bàn tay họ đong đưa khi họ cùng đi bộ. Trong vài phút, họ đi dạo về hướng chỗ ăn trưa, rời khỏi trung tâm thương mại và đi qua một số con phố nhỏ trước khi Kacchan kéo em vào một quán katsu có mùi thơm tuyệt vời ngay từ lúc Kacchan mở cửa và bước vào bên trong. Họ tìm được chỗ ngồi, và Izuku cảm thấy mất mát khi phải buông tay Kacchan, ngồi đối diện với cậu bạn tóc vàng, người đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào thực đơn.

Dành một chút thời gian để lướt qua thực đơn, Izuku nhanh chóng nhận thấy rằng họ quảng cáo katsudon là một trong những món ăn phổ biến nhất của họ, và em lại nhìn Kacchan lần nữa. Kacchan biết món ăn yêu thích của em sao? Em đã từng nói điều đó chưa? Nhưng Kacchan cũng biết em thích đồ ngọt và quế, vậy tại sao em cứ cảm thấy ngạc nhiên khi Kacchan chú ý đến điều gì đó khác?

Bởi vì tất cả chỉ là dối trá, Izuku đột nhiên nhận ra, cảm giác như thế giới xung quanh em vừa dừng lại đột ngột. Kacchan đang giả vờ, đóng vai người bạn trai tuyệt vời nhất để lừa mấy phóng viên khó chịu! Izuku đã mơ về việc hẹn hò, chỉ vừa dám hy vọng rằng một ngày nào đó có người đủ quan tâm để đưa em đi hẹn hò như thế này - nhưng giờ thì nó cảm giác như một trò đùa tàn nhẫn, quá giống với nhiều điều khác mà em đã hy vọng và vẫn còn rất xa mới đạt được.

Khi giọt nước mắt thứ ba rơi xuống thực đơn của mình, Izuku hoảng hốt nhận ra rằng mình đang khóc. Núp mặt sau thực đơn, Izuku chiến đấu để kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng sự hoảng loạn chỉ khiến nước mắt của em rơi nhanh nhiều hơn.

"Tao nghĩ tao sẽ thử katsu phủ togarashi với sốt miso cay." Bakugou bình luận từ sau thực đơn của mình, nghe có vẻ như không quan tâm. "Còn mày thì sao?"

Izuku nuốt nước bọt một cách điên cường, cố gắng làm giọng mình không đi kèm nước mắt khi em lẩm bẩm, "Katsudon."

Thực đơn của Kacchan lập tức đặt lên bàn. "Cái quái gì đang xảy ra thế, Deku?" cậu ấy hỏi, giọng điệu có chút hoảng loạn. Bởi vì tất nhiên, nếu có ai nhận ra âm thanh tiếng khóc của Izuku, thì đó sẽ là Kacchan. Nhưng thay vì chỉ trích em hoặc gọi em là đứa mít ướt, Kacchan lại tỏ ra thực sự lo lắng  "Mày không thích nơi này à? Chúng ta có thể đi chỗ khác." cậu ấy vội vàng đưa ra gợi ý.

"Không, nơi này rất hoàn hảo!" Izuku nhấn mạnh câu nói đó bằng một tiếng nấc nức nở mà em cố gắng kìm nén bằng tay, nhưng chỉ thành công một chút. "Quá hoàn hảo." em thêm vào một cách u sầu, cố gắng hết sức để chống lại làn sóng nước mắt thứ hai đang chực trào ra. Chúa ơi, em thật thảm hại. Em đang khao khát một mối quan hệ thật sự đến mức không thể chịu đựng việc giả vờ nữa sao?

Không, Izuku mơ hồ nhận ra, không chỉ có sự dối trá làm cậu ấy bị tổn thương. Kacchan đang làm em tổn thương. Bởi vì, em dần dần nhận ra, em thích điều này. Cảm giác những ngón tay mềm mại của Kacchan chạm vào lòng bàn tay thô ráp của em. Cách mà cậu ấy trông thật tự mãn khi làm bữa trưa cho Izuku. Cách cậu ấy lên kế hoạch một cách cẩn thận và chú ý đến từng chi tiết của em... và tất cả. a chết tiệt thật. Đều là. Dối trá.

Vẫn còn ẩn mình tuyệt vọng sau thực đơn, Izuku đặt tay lên miệng để che lại tiếng nấc nghẹn ngào đang dâng lên trong cổ họng, nhưng Kacchan có thể cảm nhận điều gì đó không ổn, sự cấp bách trong giọng nói của cậu ấy che giấu sự lo lắng thực sự khi cậu ấy lên tiếng lần nữa. "Deku, cái quái gì vậy? Mày ổn chứ? Chúng ta có thể đi mà. Chúng ta có thể đi đâu đó khác." cậu ấy nói và đã lên kế hoạch cho cả một ngày tuyệt vời cho hai người. Giờ đây Izuku đang phá hỏng tất cả công sức của Kacchan vì em đột nhiên nhận ra rằng em thực sự rất thích hẹn hò với Kacchan! Và Kacchan sẽ không bao giờ thích lại em! Izuku cố gắng kìm nén tiếng gào khóc của mình. Em không thể làm hỏng buổi hẹn hò này, Kacchan đã làm việc rất chăm chỉ -

Rồi Kacchan bỗng ngồi bên cạnh em, cánh tay vòng quanh vai em một cách bảo vệ, một chiếc khăn lau những giọt nước mắt trên má em. "Deku chết tiệt," Kacchan thì thầm, "mày không cần phải đến đây nếu nó làm mày khó chịu như thế này." và có một sự dịu dàng trong giọng nói của cậu ấy khiến bụng Izuku thắt lại, em quay sang nhìn Kacchan với ánh mắt giận dữ.

"Đừng." em thở hổn hển, giọng khàn khàn vì nước mắt vẫn chưa rơi.

Kacchan lùi lại một chút, cẩn thận rút tay ra khỏi vai Izuku. "Gì vậy?" cậu ấy hỏi, nghe gần như lo lắng. "Tao tưởng mày thích ôm."

"Tớ thích," Izuku thừa nhận, giọng nghẹn ngào, "nhưng không phải khi tất cả chỉ là dối trá." giọng em vỡ vụn ở từ cuối cùng.

Kacchan không nhúc nhích trong một lúc trước khi cẩn thận hỏi, "Mày có ý gì vậy? Dối trá gì cơ?"

"Tất cả những thứ này!" Izuku gắt lên, đột ngột nổi giận. "Những buổi hẹn hò, sự chú ý, sự quan tâm cưng chiều, thời gian bên nhau... Tớ quá mệt mỏi với những điều dối trá rồi!"

Kacchan cứng đờ người, không nói gì trong một lúc. Khi giọng cậu ấy cuối cùng cất lên, có vẻ hơi khàn hơn bình thường. "Mày sẽ cảm thấy thế nào nếu-" cậu ấy dừng lại, cố gắng lần nữa, "Mày sẽ cảm thấy thế nào nếu-" Kacchan lại dừng lại, tập trung suy nghĩ của mình. "Nếu tất cả không phải là dối trá thì sao?" cậu ấy nhẹ nhàng hỏi.

Izuku bật ra một tiếng cười sắc lẹm trước khi kịp ngăn mình lại. "Nghĩ đến điều đó cũng thật vô nghĩa." em nói, "Bởi vì tất cả chỉ là dối trá."

"Nhưng nếu không phải thì sao? " Giọng Kacchan đầy cấp bách khi cậu ấy nói điều đó, và Izuku quay sang nhìn cậu, vẻ bối rối.

"Cậu có ý gì khi nói 'nếu không phải' vậy?" Izuku nhăn mặt, "Nó là dối trá, vậy nên không có gì-"

"Chết tiệt," Kacchan mắng, "Im đi, Deku." cậu ấy túm lấy cằm Izuku bằng một tay, tay còn lại vòng ra sau cổ Izuku và kéo em vào một nụ hôn đột ngột, dữ dội.

Đôi mắt Izuku gần như rơi ra khỏi hốc mắt, lưng em cứng đờ khi đánh rơi thực đơn mình đang cầm xuống vì cú sốc bất ngờ.

Cảm giác không giống như những gì em đã thường nghe nói- không có tia lửa nào, em không cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, và thật sự là môi em hơi đau vì em nghĩ rằng có thể Kacchan đã cắn môi mình đủ mạnh để làm rách môi em, rồi Kacchan liếm em, và miệng Izuku há hốc, và trời ạ. Chuyện này ướt át hơn nhiều so với những gì Izuku đã nghĩ, và tay Kacchan đã chuyển từ cằm em sang nằm trên ngực em, mặc dù cảm giác đó khá tuyệt, giờ em nghĩ lại, và-

Kacchan lùi lại, thở dốc, và lau đi phần nước bọt thừa bằng mu bàn tay. Cậu ấy có vẻ như hoảng loạn. "Chết tiệt," cậu ấy khàn giọng, lùi lại, "Tao không cố ý - Ý tao là, dm, tao đã muốn làm cái đó từ mấy tháng nay rồi, nhưng -" Khuôn mặt cậu ấy ngày càng trở nên tái nhợt, "Chết tiệt, tao đã làm hỏng mọi thứ rồi." cậu ấy gần như ngã ra khỏi ghế khi cố gắng đứng dậy, và Izuku cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Em đã không hôn lại Kacchan. Không hề một chút nào. Em chỉ ngồi đó, không phản ứng và há hốc mồm. Và Kacchan đang hiểu đó là dấu hiệu cho thấy Izuku không quan tâm - điều này có nghĩa là cuộc hẹn hò mà rõ ràng không giả tạo như em vẫn nghĩ  sẽ còn kéo dài hơn vào tình huống ngượng ngùng này.

Kacchan đã đứng dậy và bước lùi lại khi Izuku lao tới, nắm lấy tay áo của Kacchan bằng ngón tay và ngón cái của mình. "Chờ đã!" em ra lệnh.

"Đừng đi, lúc nãy tớ chưa sẵn sàng, chỉ vậy thôi." Em nhìn thẳng lên Kacchan một cách thách thức, lấy lại bình tĩnh. "Hôn tớ lần nữa đi."

-------------------

Katsuki nhìn xuống Izuku một lúc, không chắc mình có nghe đúng không. "Cái quái gì cơ? " cậu hỏi một cách hụt hơi.

"Hôn tớ lần nữa!" Izuku khăng khăng, "Lúc nãy tớ đã không làm đúng."

Mẹ kiếp, Katsuki phát chán với việc phải làm tất cả công việc trong mối quan hệ chết tiệt này! Cậu ngồi xuống một cách nặng nề, nhìn Izuku với ánh mắt bực tức trước khi trả lời, "Không."

Izuku chớp mắt ngạc nhiên. "Không?"

"Chắc chắn là không." Katsuki giải thích rõ, mặc dù từ vẻ mặt của Izuku có vẻ như cậu ấy cần cung cấp thêm một số chi tiết hoặc ít nhất là giải thích lý do tại sao không.

Khuôn mặt Izuku đang đỏ bừng, mặc dù Katsuki không thể chắc chắn đó là vì xấu hổ hay tức giận. "Nhưng," Izuku phản đối, "cậu vừa làm điều đó chưa đầy ba mươi giây trước!"

"Tao mệt mỏi vì phải bỏ công sức để tạo nên mối quan hệ này rồi." Katsuki giải thích, "Vậy nên nếu mày muốn thì mày phải hôn tao, vì tao sẽ không hôn mày đâu. Ít nhất là cho đến khi mày hôn tao trước."

Hiểu ra điều đó, khuôn mặt Izuku sáng lên. "Ồ, nếu chỉ có vậy thì..." em tiến tới và nắm lấy cổ áo của Katsuki, kéo cậu ấy lại gần.

Răng của họ va vào nhau đau đớn và mũi của họ đụng vào nhau. Katsuki rên rỉ nghiêng đầu và Izuku cũng di chuyển theo, vì vậy mũi họ tiếp tục cọ vào nhau một cách khó chịu. Tuy nhiên, em nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình, lùi lại một chút và chỉ lướt môi qua môi Katsuki, thay vì cố gắng đập mặt họ vào nhau.

Không thể cưỡng lại nụ cười, Katsuki nghiêng về phía Izuku, hé miệng một chút để nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của em, kéo nhẹ trước khi lại chạm môi vào nhau lần nữa. Hơi thở của Izuku nghẹn lại trong cổ họng một lúc, rồi em cắn môi Katsuki mạnh hơn so với những gì Katsuki mong đợi, nhưng ít nhất là không làm chảy máu. Họ tiếp tục qua lại như vậy vài lần nữa trước khi Izuku lùi lại, thở hổn hển.

"Vậy thì đây không phải  là giả à?" em đột ngột hỏi. "Tất cả những bữa trưa, việc học chung và các buổi hẹn hò, tất cả nó đều là... thật sao? Thật sự là thật sao?"

"Nếu mày muốn nó là thật," Katsuki trả lời, "thì dcm đúng thế. Thật sự như vậy."

Izuku tiến lại gần, Katsuki thì chuẩn bị cho một nụ hôn nhiệt tình lần nữa, nhưng thay vào đó em chỉ dựa trán vào Katsuki, ánh mắt em xuyên thấu vào mắt Katsuki một lúc trước khi nhắm mắt lại. 

"Tuyệt." em thì thầm nhẹ nhàng.

"Nhưng giờ thì đến lượt mày lên kế hoạch cho buổi hẹn hò tiếp theo." Katsuki nói với em.

Izuku mở to mắt ngạc nhiên, rồi gật đầu, trán vẫn tựa vào trán Kacchan. "Được thôi." em nhẹ nhàng đồng ý.

"Tuyệt vời." Với điều đó, Katsuki quay lại và ấn nút gọi phục vụ đến bàn của họ, "Vậy thì hãy gọi món nào, cuộc 'khủng hoảng cảm xúc' vừa rồi đã làm chúng ta bỏ lỡ kế hoạch, vì tao đã lên kế hoạch cho cả ngày hôm nay rồi nên tao không muốn để nó trôi qua một cách lãng phí đâu."

Izuku nhìn cậu một cách ngơ ngác một lúc, rồi bắt đầu bật cười. "Ôi trời ơi, Kacchan!" em kêu lên, "Cậu thật là buồn cười quá đi!"

"Chết tiệt! Tao buồn cười chỗ nào?" Katsuki nhanh chóng quay lại bên kia bàn, và hai người họ cãi nhau cho đến khi món ăn của họ đến và họ bất ngờ nhớ ra họ đã đói như thế nào. Khi họ ra khỏi quán katsu, Izuku dựa vào vai Katsuki khi họ đi bộ, mắt em tìm kiếm khuôn mặt Katsuki.

"Này, Kacchan?" em khẽ nói, tay em siết chặt quanh tay Katsuki một chút.

"Ừ?" Katsuki liếc nhìn xuống Izuku.

Một nụ cười nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt hiền lành của em khi em nhìn lên mắt Katsuki. "Tớ rất vui vì điều đó là thật." em thì thầm nhẹ nhàng.

Katsuki không thể ngăn nụ cười lan rộng trên khuôn mặt mình, mặc dù thành thật mà nói, cậu không cố gắng nhiều lắm. Siết chặt tay Izuku lại, cậu trả lời,  "Ừ. Tao cũng vậy."

-------------------

Izuku: "...và thế là Kacchan và tớ đã thực sự hẹn hò!"

Kirishima: "Các cậu đã từng không hẹn hò sao?"

(Kirishima cảm thấy bối rối vì cả hai người này, vì từ đầu cậu đã đoán được rằng chỉ có Katsuki và Izuku nghĩ rằng mối quan hệ của họ là giả.)


END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku