rumor has it

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Khi Kacchan đề nghị giúp Izuku đuổi những người hâm mộ quá khích và các phóng viên tọc mạch cho Izuku, em đã không nhận ra rằng Kacchan đang định nói dối về việc hai người đang hẹn hò  để làm được điều đó.

------------

"Ôi trời ơi, chính là cậu ấy!"

Izuku đứng sững lại giữa cửa hàng tiện lợi, suýt làm rơi chai nước của mình. Điều này đang xảy ra ngày càng nhiều gần đây. Bây giờ đã là năm thứ ba ở UA, em đã dành rất nhiều thời gian cho các kỳ thực tập. Đáng lẽ là không nên ngạc nhiên khi người ta nhận ra em... Nhưng thật là ngượng ngùng, vì vậy em thường cúi đầu khi ra ngoài và cầu nguyện không ai làm ầm ĩ quá mức.

Em định về nhà thăm gia đình vào cuối tuần, và quên mất rằng mọi người ở đây không quen với việc đụng mặt với các anh hùng ngoài đời hàng ngày như những người xung quanh UA. Em liếc nhìn về phía nhóm các cô gái trẻ - có lẽ bằng tuổi em - đang nhìn chằm chằm và cười khúc khích về phía em.

"Xin chào," Izuku yếu ớt nói, "Tớ có thể giúp gì cho các cậu?"

Như thể đó là một lời mời, một trong số các cô gái nhảy về phía em, đặt tay lên cánh tay em và nghiêng người lại gần. "Cậu là anh chàng mặc bộ đồ xanh lá cây, ừm - Deku, đúng không?"

Izuku cười một cách lo lắng, cố gắng không thành công để tránh xa sự đụng chạm của cô gái kia. "Ừm, nhưng hiện giờ tớ không phải đang làm nhiệm vụ..." em lùi một bước, và nhóm các cô gái càng áp sát hơn. Ôi trời, em bắt đầu thu hút sự chú ý nhiều hơn, những người khác trong cửa hàng bắt đầu quay lại nhìn - !!

Một cánh tay nặng nề đặt lên vai em, kéo em sát vào một hình bóng rắn chắc quen thuộc. "Oi, Deku," Kacchan rống lên, "Sao mày lâu thế?"

Izuku không chắc mình nên đáp lại thế nào - em không nhận ra rằng Kacchan thậm chí cũng đang ở cửa hàng tiện lợi, càng đừng nói đến việc đang đợi em. Kacchan đang đợi cái gì, một trận đấu tập sao? Em không hề biết Kacchan cũng về thăm nhà. Thực ra, việc Izuku không biết gì về lịch trình của Kacchan cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Sự hợp tác của họ đã cải thiện đều đặn từ những ngày đầu khó khăn ở lớp 1-A, và họ đã trở thành những anh hùng tuyệt vời, những người đang học cách chiến thắng và giải cứu - và thật đáng kinh ngạc, họ có thể (thường xuyên) làm điều đó như một đội. Tuy nhiên, Kacchan vẫn không phải là người mà Izuku sẽ gọi là "bạn bè". Cậu ấy giống như là một đồng minh hơn. Vì vậy, việc Kacchan dường như đang chờ đợi em thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức em không thể không nhìn Kacchan với vẻ mặt bối rối. Đôi mắt đỏ của người bạn thời thơ ấu của em ánh lên vẻ thách thức khi nhìn chằm chằm vào những fangirl.

"Ồ, cậu đang đi cùng... ai đó à..." Người cầm đầu nói yếu ớt, từ từ rút tay khỏi cánh tay Izuku, như thể cô đang cố gắng lùi lại tránh xa khỏi một con vật hoang dã.

"Đúng vậy, thằng mọt sách." Kacchan đáp, trước khi đẩy Izuku một cái. "Đi mua đồ uống đi, đồ ngốc chết tiệt."

Izuku vội vã đến quầy thanh toán khi nhóm fangirl tản ra, làm theo lời của Kacchan, đặt chai nước xuống và trả tiền càng nhanh càng tốt. Kacchan đứng sau lưng em như một bóng ma giận dữ khi họ cùng nhau ra ngoài. Khi họ làm vậy, các cô gái cuối cùng quyết định rằng Izuku không đáng để cố gắng vượt qua Kacchan, nên họ nhanh chóng rời đi, có lẽ để làm điều gì đó thú vị hơn là cố gắng trò chuyện với Izuku. Kacchan nhìn họ đi với vẻ mặt nhăn nhó trước khi chuyển ánh mắt khó chịu sang Izuku.

"Mày có vấn đề gì thế, Deku?" Kacchan hỏi một cách cáu kỉnh, nhìn Izuku như thể em đã làm điều gì đó xúc phạm cậu ta. "Sao mày có thể vừa mạnh mẽ như vậy vừa trông như một thằng yếu đuối thất bại thế?" Kacchan nhăn nhó, khoanh tay trước ngực và lên giọng như đang mắng mỏ khi thêm vào, "Đừng để bọn chúng làm mày bị động khi chúng chỉ là một đám fangirl thôi, đồ ngốc!"

"Không phải ai cũng có thể làm cho fan của mình sợ hãi chỉ bằng một ánh nhìn đâu, Kacchan!" Izuku phản đối. "Tớ không muốn làm họ buồn-"

"Được rồi, gì cũng được, uống ly trà chết tiệt của mày đi." Kacchan ngắt lời em trước khi em kịp hoàn thành câu nói, khiến Izuku thở dài.

"Tớ ước cậu ngừng làm vậy." em nói, cố gắng không làm mình nghe có vẻ khó chịu nhưng chỉ thành công một chút.

Kacchan dừng lại. Cậu ấy vừa định quay lưng bỏ đi, nhưng giờ cậu ấy đang nhìn Izuku với vẻ bối rối và khó chịu mơ hồ. "Ngừng cái gì?"

"Ngắt lời tớ!" Izuku đáp. "Mỗi lần cậu không đồng ý với tớ, cậu đều ngắt lời-"

"Bởi vì mày quá ngu ngốc." Kacchan đáp lại.

Izuku chỉ nhìn Kacchan với ánh mắt tức giận, nhưng có lẽ cũng chỉ như nhìn vào một bức tường gạch không có tác dụng gì. "Ngừng lại đi."

Kacchan nhăn mặt. "Dù sao thì, mày cũng được chào đón mà." cậu ta cằn nhằn, hoàn toàn lờ đi yêu cầu của Izuku. "Mày về thăm mẹ hả?"

Izuku thở dài. "Ừ."

"Tao sẽ đi cùng mày." Kacchan quyết định, rồi bắt đầu bước về phía nhà của Izuku.

"Chờ đã! Cái gì? Tại sao?" Izuku vội vã theo sau, bối rối. Kacchan đang làm gì vậy?

"Bởi vì mày không thể từ chối ai và mày muốn gặp lại mẹ mày sớm, đúng không?" Kacchan chỉ về phía con đường, nơi mà Izuku chỉ mới nhận ra là đầy người đang thì thầm và chỉ trỏ về phía hai người. Với một cái nhếch mép, Kacchan vòng tay quanh vai Izuku một lần nữa, dẫn em đi xuống phố, thách thức người qua đường với ánh mắt sắc lẹm và đôi môi cong lên. "Đi nào." cậu ta thúc giục Izuku, người đang lê từng bước chậm chạp, "chúng ta về nhà thôi." Cậu ta im lặng một lúc, rồi thêm vào với giọng thầm thì, "hơn nữa, tao có thể tránh bà già lâu hơn nếu có lý do hợp lý cho việc về muộn."

Và ngay lập tức, mọi thứ trở nên rõ ràng.

------------

Izuku đã cho rằng sự giúp đỡ của Kacchan chỉ là một lần duy nhất đó. Đó là một giả định sai lầm, như em sắp phát hiện ra. Trong tuần tiếp theo sau khi em đánh bại một kẻ xấu nhỏ trong kỳ thực tập ở UA, Izuku thấy mình bị bao vây bởi các phóng viên mỗi khi rời khỏi khuôn viên UA. Tình trạng này ngày càng tồi tệ đến mức Izuku cảm thấy em như sắp phát điên, nên em quyết định đối mặt với đám phóng viên và chịu đựng hết sức mình. Em đã đi được nửa đường đến cửa hàng trước khi đám đông trở nên đông đến mức Izuku cảm thấy muốn sử dụng Full Cowling để vượt qua đám đông - và ngay lập tức, Kacchan xuất hiện.

Với một cánh tay vững chắc quanh vai em, một vài tiếng gầm gừ thô lỗ"miễn bình luận" và một vài cái nhìn sắc lẹm sau đó, Kacchan đã giúp Izuku đi đến cửa hàng với tốc độ gần như bình thường của em, mặc dù đám đông chen chúc xung quanh họ từ mọi phía. Cuối cùng, Izuku có thể mua sắm một cách yên bình!

...thực ra, gần như vậy.

"Mày mua bánh quy làm cái quái gì thế?" Kacchan hỏi từ chỗ cậu ấy đang đứng, sau vai Izuku và tiếp tục bình luận về mọi thứ mà Izuku chọn cho giỏ hàng của mình.

Thực lòng mà nói, Kacchan lấy quyền gì mà chỉ trích bánh quy ? Chẳng lẽ cậu ta ghét bất cứ thứ gì mềm mại và ngọt ngào sao? Trời ơi, Izuku chợt nhận ra, điều đó chắc hẳn sẽ giải thích nhiều điều. "Bánh quy có gì không ổn?" Izuku hỏi, nhìn gói bánh như thể nó thú vị hơn nhiều so với thực tế. "Tớ thích chúng và ngoài ra-"

Kacchan giật gói bánh ra khỏi tay em, nhìn nó như thể cậu ấy có thể thiêu rụi những chiếc bánh bên trong chỉ bằng cái nhìn dữ dội của mình. "Country Ma'am? Thôi nào, Deku." cậu ta liếc nhìn Izuku với ánh mắt khinh bỉ. "Những thứ này không ngon đâu."

Izuku giật lại gói bánh, nhìn Kacchan với vẻ khó chịu. "Này Kacchan, nếu tất cả những gì cậu định làm chỉ để chỉ trích đồ ăn vặt của tớ..."

Kacchan chế giễu, như thể Izuku đã làm ô uế danh dự của cậu ấy. "Tao đang giữ chân bọn paparazzi." cậu ấy nhắc nhở Izuku.

Izuku nhíu mày. "Tớ... tớ không thấy phóng viên nào cả." em để ý rồi nhìn xung quanh.

Kacchan ưỡn ngực một chút, cười khẩy. "Có vẻ như tao đã làm rất tốt." cậu ấy đáp lại.

Điều đó không hẳn là những gì Izuku mong đợi từ nhận xét của mình, nhưng...ừm, nếu Kacchan đã khăng khăng đi theo em, thì Izuku sẽ để cậu ấy làm việc. "Nếu cậu không định mua gì," Izuku quyết định, "ít nhất cậu có thể giúp đỡ tớ. Cầm cái này." em ra lệnh, đẩy giỏ hàng của mình vào tay Kacchan để cậu ấy có thể xem xét hai loại khoai tây chiên khác nhau, đưa cho Kacchan, ánh mắt em đầy thắc mắc. "Cậu nghĩ sao? Nori Salt hay Consommé?" em hỏi.

Kacchan cầm giỏ hàng và nhìn em với ánh mắt có thể giết người. Điều này xảy ra khá thường xuyên mỗi khi họ ở gần nhau lâu hơn một chút. "Còn khoai tây chiên Flaming Hot Pepper thì sao?" Kacchan gợi ý, chỉ về phía kệ sau lưng Izuku và hoàn toàn phớt lờ việc 'Flaming Hot Pepper' không nằm trong những lựa chọn mà Izuku đã liệt kê.

Izuku quay lại nhìn gói khoai tây chiên, với hình ảnh một nhân vật hoạt hình đang thổi lửa Hot! Hot! Hot! trên bao bì. "Tớ thực sự nghĩ chúng có thể giết tớ." em trả lời, xem xét bao bì trước khi há hốc miệng. "Họ đã ghi chỉ số scoville trên gói!"                        (chỉ số scoville là đơn vị đo độ cay)

"Không thể nào!" Kacchan khom người xuống bên cạnh đống khoai tây chiên trong tích tắc, vẫn cầm giỏ hàng của Izuku nhưng không còn quan tâm đến đồ bên trong nữa. "Chết tiệt! Họ có Carolina Reaper trong danh sách thành phần!"                           (Carolina Reaper là loại ớt cay nhất thế giới...)

Cá nhân Izuku thấy Carolina Reaper nghe giống như tên một kẻ xấu hơn là tên của một loại ớt cay, nhưng sau khi biết Kacchan lâu như vậy, em đã khá am hiểu về tất cả các loại ớt cay. "Ừ, chắc chắn là tớ không ăn rồi. Tớ thậm chí không muốn chạm vào nó trừ khi tớ đeo găng tay. Thực ra - Kacchan, cậu đang làm gì vậy?!" Izuku tự ngắt lời mình bằng tiếng hét chói tai khi Kacchan bắt đầu nhét nhiều gói khoai tây chiên cay vào giỏ hàng của em cùng một lúc.

"Tao đang cho chúng vào giỏ." Kacchan trả lời một cách bình thản, rồi dừng lại. "À đúng rồi, chúng có thể không cay đến vậy." cậu ta suy nghĩ, bỏ lại tất cả trừ một gói. "Tao sẽ lấy một gói để thử."

Đó không phải là điều Izuku lo lắng, nhưng ít nhất Kacchan không còn làm ngợp giỏ hàng của em với một đống khoai tây chiên ngất ngưỡng nữa. "Dù sao thì," Izuku lại nhấc hai gói khoai tây chiên lên. "Nori Salt hay Consommé?"

Kacchan nhấc một gói khác lên. "Ghê quá. Lấy gói khoai tây chiên vị kimchi này thay vào đi."

...thật sự, chuyến mua sắm này sẽ dài đấy.

------------

Phải mất thêm khoảng bốn lần nữa Kacchan "vô tình" bám sát Izuku và vòng tay ôm em ở nơi công cộng để giới truyền thông chú ý, và đột nhiên Izuku phải đối mặt với nhiều tình huống ngượng ngùng khó xử hơn - như việc các phóng viên đeo bám em để yêu cầu em bình luận về "mối quan hệ" của em với Kacchan! Izuku đã định buộc tội họ về việc vội vàng kết luận, nhưng Kacchan không phải là người hay thể hiện tình cảm công khai, và mặc dù em biết rằng Kacchan chỉ đang sử dụng sự hiện diện của mình để giữ phóng viên và người hâm mộ ở khoảng cách tôn trọng, đối với hầu hết mọi người điều đó có vẻ rất đáng ngờ.

Nhưng ngay cả điều đó cũng không tệ lắm. Điều khiến em thực sự ngạc nhiên là khi Kirishima hỏi, "Khi nào cưới?" Bạn thân của Bakugou- Eijirou. Ngụ ý rằng Izuku đang hẹn hò với Kacchan. Sao mà cậu ta lại không biết rõ được? Izuku đã bị sốc đến mức không thể nghĩ ra câu trả lời khi Kirishima rời đi chỉ sau hai mươi giây.

Tuy nhiên, có thể Kirishima chỉ tò mò, vì Izuku nghi ngờ rằng một cuộc thảo luận như thế sẽ không diễn ra tốt đẹp với Kacchan. Nếu Kirishima đưa ra một câu đùa tương tự với người bạn nổ của cậu ấy, có lẽ cậu ấy đã nhận được một lời phản bác mạnh mẽ đi kèm vài vụ nổ để làm nhấn mạnh lời phủ nhận đó, rồi sau đó là lời phủ nhận dữ dội hơn nữa.

Với Izuku, có vẻ như khuynh hướng phòng thủ của Kacchan có nghĩa là bất kỳ sự phủ nhận nào của cậu ấy đều rơi vào tình trạng "có vẻ như cậu ta phản đối quá nhiều" ngay cả khi cậu ấy thật sự nghiêm túc. Kacchan tình cờ là kiểu người phản ứng một cách kịch liệt với bất cứ điều gì và mọi thứ, vì vậy Izuku cố gắng không coi những bình luận kỳ lạ của Kirishima là nghiêm túc. Hầu hết mọi người không thể phân biệt được giữa Kacchan "la hét" và Kacchan "thực sự không hài lòng". Ngay cả Izuku cũng gặp khó khăn trong việc phân biệt chúng hầu hết mọi ngày, và em đã biết Kacchan lâu hơn bất kỳ bạn bè nào trong các anh hùng đang huấn luyện.

Kể từ khi không muốn kéo Kirishima sâu hơn vào drama, Izuku quyết định đã đến lúc phải nói rõ chuyện "mọi người nghĩ chúng ta đang hẹn hò" với Kacchan. Thú thật, em có thể đã làm điều này tốt hơn là đột ngột nói thẳng vào buổi tối hôm đó, nhưng em đã mong đợi Kacchan sẽ phòng thủ và bùng nổ.

Em không ngờ Kacchan lại phản ứng với một cái nhún vai bình thản, trước khi tiếp tục đọc sách trở lại, nằm dài trên chiếc ghế sofa êm ái trong phòng sinh hoạt chung như thể đó là của riêng mình.

Sự thờ ơ của Kacchan khiến Izuku lắp bắp không biết nói gì trong một phút trước khi em kịp lấy lại bình tĩnh. "Cậu có nghe tớ nói không, Kacchan? Mọi người nghĩ chúng ta đang hẹn hò. Các bạn cùng lớp chúng ta nghĩ chúng ta đang hẹn hò."

Kacchan liếc nhìn Izuku một cách hơi khó chịu. "Tại sao tao phải quan tâm?" cậu ấy hỏi, khiến Izuku không nói nên lời trong một khoảng thời gian dài.

Izuku không biết tại sao, nhưng em luôn nghĩ Kacchan là kiểu người "hoảng loạn" về đồng tính. Một phần vì Kirishima luôn nói về "tinh thần nam tính" và Kacchan dường như có vẻ rất hợp với các tiêu chuẩn heteronormative. Nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa là Kacchan kỳ thị đồng tính (Izuku bắt đầu nhận ra), chỉ là... một kẻ khó chịu. Một kẻ khốn nạn rõ ràng không quan tâm đến việc người ta nghĩ cậu ta là gay. Izuku có thể đã bỏ qua vấn đề đó, nhưng em không thể rời khỏi cuộc trò chuyện, miệng em mở ra trước khi thực sự nghĩ đến những gì mình định nói.   (tiêu chuẩn heteronormative là những quan điểm mà coi sự luyến ái và quan hệ giữa người khác giới là chuẩn mực tự nhiên)

"Nhưng, người ta nghĩ cậu là người đồng tính." Izuku giải thích. "Người ta nghĩ chúng ta là gay. Dành- cho- nhau." Izuku cố gắng kiềm chế không vỗ trán và che mặt vào tay vì sự diễn đạt ngượng ngùng của mình. Đó chính xác là ý nghĩa của câu "họ nghĩ chúng ta đang hẹn hò" , tại sao em lại nói chi tiết đến vậy? Em nghĩ Kacchan không hiểu "hẹn hò" có nghĩa là gì sao?

Kacchan thậm chí không ngẩng đầu khỏi quyển sách của mình. "Tao là người đồng tính." cậu ấy nói, và có vẻ như chi tiết này chứa đủ thông tin để giải quyết vấn đề tiến thoái lưỡng nan của Izuku.

Izuku đang cố gắng nhặt hàm mình khỏi sàn nhà. Cái gì? Khi nào? Làm thế nào? Tại sao em lại không biết? Em và Kacchan đã không thân thiết kể từ khi họ khoảng tám tuổi và Kacchan sẽ không công khai khuynh hướng tình dục của mình ở trường. Dù sao thì điều này cũng không nên quá bất ngờ, khi em không nhớ đã nghe gì về việc Kacchan đã hẹn hò bao giờ. Cậu bạn bùng nổ dường như không quan tâm, thích cười nhạo người khác vì họ bị "hormone tuổi teen" làm phân tâm.

Ôi trời, Kacchan là người đồng tính và Izuku rõ ràng đang nhìn chằm chằm cậu ấy trong một khoảng thời gian không thích hợp, bởi vì Kacchan đã hạ quyển sách của mình xuống để ghim mắt của mình vào Izuku với cái nhìn sắc lạnh. "Có vấn đề gì không, Deku?" Cậu ấy ngồi dậy một chút, vẻ thách thức trong ánh mắt. "Mày muốn nói gì đó?"

Izuku lùi lại một bước, phát ra một âm thanh lo lắng trong cổ họng. "Không? Tớ chỉ không nhận ra rằng cậu là người đồng tính và điều đó làm tớ hơi bất ngờ, vậy nên tớ đoán là tớ đã nhìn chằm chằm cậu khá lâu và có lẽ đó không phải là phản ứng tuyệt vời, dù sao thì cậu sẽ làm gì khi có người công khai? Tớ có nên chúc mừng cậu không? Hay là tớ nên-"

Kacchan đứng dậy, đóng sầm quyển sách lại. "Chết tiệt Deku, im đi."  Cậu ấy nhìn Izuku một lúc lâu, đôi mắt đỏ của cậu ấy dán chặt vào Izuku cho đến khi điều đó bắt đầu trở nên kỳ quặc, trước khi cuối cùng cậu ấy nói, "Tao không quan tâm nếu người ta nghĩ tao là người đồng tính." Cậu ấy có một vẻ mặt kỳ lạ, sau đó, một biểu hiện mà Izuku không thể diễn tả được. "Có làm mày khó chịu không?"

"Ý tớ là, các phóng viên đang trở nên hơi thái quá, thế thôi." Izuku trả lời yếu ớt, "Vì vậy, tớ đoán, theo một cách nào đó, điều đó làm tớ hơi khó chịu."

Kacchan nhìn em thêm một lúc nữa, rồi nhún vai. "Được rồi." cậu ấy nói và nằm trở lại trên ghế sofa, mở lại quyển sách.

Izuku chưa bao giờ cảm thấy bối rối như vậy trong một cuộc trò chuyện. Em muốn làm rõ một vài điều, nhưng cách Kacchan hiện đang cố tình lờ em đi là một dấu hiệu rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc. Không còn cách nào khác, Izuku quyết định rằng em sẽ tiếp tục cố gắng chịu đựng những đám phóng viên xâm phạm bằng những câu hỏi cá nhân của họ, và hy vọng rằng Kacchan sẽ dễ chịu hơn vào một thời điểm khác.

------------

Về việc xử lý các tin đồn lan tràn về "mối quan hệ" của em với Kacchan, Izuku không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng "nửa kia" của mình đã tự mình xử lý vấn đề. Điều này giải thích lý do tại sao Kacchan rõ ràng đang chờ em ở dưới cầu thang sáng hôm sau, Izuku đang bận rộn với công việc của mình thì Kacchan gần như xuất hiện bên cạnh em.

"Đi đâu à?" Kacchan hỏi.

Izuku giật mình, phát ra tiếng "eep!" sắc nhọn khi làm vậy. Em nhìn Kacchan với vẻ tức giận. "Đừng làm tớ giật mình thế chứ!" em cằn nhằn.

"Tao chỉ đứng đây thôi." Kacchan trả lời một cách gay gắt, mắt nheo lại. "Lần sau chú ý đến xung quanh nhiều hơn đi, đồ mọt sách ngu ngốc."

Izuku cau mày lại đáp trả cậu ấy, nhưng thật ra em không có tâm trạng cho một cuộc cãi nhau, vì Kacchan thường thắng những trận đó vì cậu ấy có nhiều kinh nghiệm hơn. "Cậu muốn gì, Kacchan?"

Kacchan nhìn lên trời một cách cầu khẩn, như thể cậu ấy mới là người bị làm phiền và bắt nạt, thay vì Izuku. "Mày định ra ngoài à?" cậu ấy hỏi, phát âm từng từ một cách cẩn thận, như thể Izuku có vấn đề về thính giác.

"Ừm...?" Izuku yếu ớt trả lời, em không biết tại sao đây lại là vấn đề lớn như vậy.

"Tao sẽ đi cùng mày." Kacchan quyết định, về cơ bản điều này hoàn toàn trái ngược với những gì Izuku muốn.

"Tại sao?" Izuku than vãn, "Điều đó giúp ích gì chứ?"

Kacchan nhăn mặt một lúc. "Mày muốn tao xử lý đám phóng viên kia không?" cậu ấy gắt gỏng, một tia lửa lơ lửng ở đầu ngón tay của cậu, cho thấy sự kiểm soát của cậu ấy đối với cơn thịnh nộ của mình đang dần yếu đi. "Tối qua mày muốn tao xử lý họ, vậy thì tao sẽ xử lý  họ! Hay mày đã đổi ý rồi?!"

Izuku chớp mắt một cái, rồi lại một cái nữa. "À," em nói một cách yếu ớt, cảm thấy mình ngớ ngẩn, "cái đó."

"Đúng, cái đó đấy." Kacchan quát. "Vậy nếu mày định đi thì đi ngay thôi, chết tiệt!"

Izuku gật đầu. Quả nhiên, khi họ ra khỏi khuôn viên UA, các phóng viên bắt đầu để ý đến họ. Khi đám đông bắt đầu trở nên đông đúc, Izuku thấy mình liếc nhìn Kacchan một cách lo lắng. Cậu ấy sẽ làm gì?

Một số phóng viên đang đòi câu trả lời, chen mic vào mặt Izuku khi Kacchan đứng chắn trước Izuku, dùng cơ thể mình như một lá chắn để giữ các phóng viên ở xa. "Oi!" cậu ấy gầm lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của họ và làm im lặng đám đông phóng viên. "Cút đi!"

" Cậu đang hẹn hò với Deku à, Ground Zero?" một phóng viên dám hỏi từ đằng xa.

Đôi mắt Kacchan lóe sáng như thể cậu ấy đang chấp nhận một thử thách, và cậu ấy quàng một tay chắc chắn quanh vai Izuku. "Chính xác." cậu ấy trả lời, và chắc chắn Izuku đã nghe nhầm rồi.

"Kacch-" em bắt đầu định ngăn lại, nhưng Katsuki nắm chặt vai em.

"Im lặng và để tao xử lý chuyện này."  cậu ấy thì thầm với em, trước khi quay lại đối diện đám đông phóng viên. "Vậy nếu các người có bất kỳ câu hỏi nào về mối quan hệ của chúng tôi," Kacchan tiếp tục lớn tiếng, "Các người hãy đến hỏi tôi về chuyện đó và hãy để Deku yên." Cậu ấy ngừng lại, suy nghĩ một chút. "Nếu tôi nghe nói rằng một trong số các người lại làm phiền Deku sau chuyện này ngay cả khi tôi đã bảo các người dừng lại, tôi sẽ đảm bảo rằng các người sẽ không bao giờ có cuộc phỏng vấn độc quyền với Deku hoặc tôi nữa. Không bao giờ."

Lời đe dọa đó dường như đã có tác dụng, đám đông từ từ tản ra. Một vài phóng viên vẫn gọi "Ground Zero! Ground Zero!" phía sau họ, nhưng Kacchan chọn cách đưa tay chào họ, tay còn lại vẫn quàng quanh vai Izuku. Chẳng mấy chốc, ngay cả những phóng viên đó cũng có vẻ đã bỏ cuộc.

Izuku không chắc phải nghĩ gì. Chắc chắn là Kacchan đã khiến các phóng viên ngừng làm phiền em - nhưng phải trả giá bằng gì? Thật là bực bội. Nếu Kacchan giả vờ ở bên Izuku, không phải điều đó sẽ làm hỏng cả cơ hội tìm được một mối quan hệ thực sự của cả hai sao? Izuku không thích điều đó và nếu em có cơ hội cho Kacchan tham gia vào kế hoạch nhảm nhí này, có lẽ mọi thứ đã diễn ra theo cách khác. Thay vào đó, em bị mắc kẹt trong chính kế hoạch tồi tệ của Kacchan.

Dù Izuku không thích cách mà mọi thứ đã kết thúc, nhưng em càng không thích phương pháp thay thế (phải chịu đựng các phóng viên mãi mãi), vì vậy...

Bây giờ em và Kacchan đã "hẹn hò" rồi, rõ ràng là vậy. Trời ơi, Kirishima sẽ  bối rối đến mức nào khi toàn bộ rắc rối này kết thúc chứ. Kacchan đang dẫn em đến siêu thị, nói rằng, "Dừng lại ở đây một chút, tao muốn mua thêm mấy bì khoai tây chiên cay."

Izuku cố nén tiếng rên rỉ. Em không chắc mình có thể chịu đựng việc Kacchan giả vờ hẹn hò với em bao lâu nữa.

À thì, chắc chắn nó phải tốt hơn với các phóng viên, đúng không?

...Nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku