Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 28: Nào có ai không thể thay thế được.


Long Huynh đang tán gẫu với cháu gái, nhưng A Lung vẫn luôn mong ngóng Chu Toản bị gọi đến bàn tiệc chính nãy giờ vẫn mãi chưa thấy trở lại. Chẳng lẽ anh bị giữ lại bên đó luôn rồi? Uổng công cô nàng còn đắc ý mừng thầm vì tối nay mình chiếm được chỗ ngồi tốt.

"Đừng nhìn nữa. Cậu nói chứ con nhắm đến tên ấy làm gì? Cậu ta xấu bụng lắm, con không xử được cậu ta đâu." Long Huynh phá đám A Lung. Anh ta ít nhiều đã đoán được tâm tư của anh rể mình, sự si mê của cháu gái lại càng khỏi phải bàn đến. Anh ta không hi vọng A Lung sẽ ở bên Chu Toản, sau này người làm cậu như anh ta làm sao có mặt mũi nào mà gọi cháu rể ra ngoài ăn chơi đàng điếm nữa.

"Con nhắm đến vẻ đẹp trai của anh ấy không được à?" A Lung mạnh miệng nói.

Long Huynh nhả ra một cục xương, mắt nhìn vị mỹ nữ có thân hình bốc lửa ngồi ở bàn kế bên, miệng nói: "Nông cạn!"

"Anh ấy trở lại rồi." A Lung nhìn thấy Chu Toản đứng dậy rời đi, trong lòng mừng rỡ. Không ngờ Chu Toản không quay lại, mà đi thẳng ra ngoài cửa.

A Lung vội vàng vỗ Long Huynh: "Cậu út, anh ấy muốn đi đâu vậy?"

"Cậu lại chẳng phải giun đũa trong bụng cậu ta!" Vị mỹ nữ bàn kế bên không cẩn thận làm rơi chiếc đũa, cúi người xuống nhặt, có thể lờ mờ trông thấy cảnh đẹp trước ngực. Long Huynh làm sao mà còn lo nghĩ được đến chút tâm tư kia của A Lung.

"Chu Toản, này, anh đợi chút..."

Chu Toản băng qua cổng hoa tính đi lấy xe để rời khỏi, lão già nhà anh bảo anh "cút", anh cầu còn không được, dù sao thì cái chỗ dơ bẩn kia anh cũng không chịu nổi. Tiếng kêu của Tần Lung từ đằng xa vọng tới, anh đã sớm nghe thấy rồi, cô nàng đuổi theo càng nhanh, anh lại càng không muốn để ý tới. Phụ nữ đúng là rắc rối, rắc rối, rắc rối! Nhưng lý trí lại nhắc nhở anh, rắc rối không phải dùng để tích lũy, có lẽ... rắc rối mới có thể tạm thời giải quyết cái cũ kia. Một tia sáng lóe lên trong đầu anh, chưa kịp nắm bắt, bước chân đã chậm lại theo bản năng.

Cuối cùng A Lung đã đuổi kịp Chu Toản ở bên cạnh hồ bơi, thở hổn hển nói: "Chưa ăn cơm xong, anh muốn đi đâu vậy?"

"Tôi còn có việc... em quản tôi đi đâu à!" Chu Toản cố gắng dịu sắc mặt lại, rõ ràng là một câu nói không mấy thiện chí, nhưng sóng mắt dập dềnh và ý cười như có như không vương nơi khóe miệng càng tôn thêm vài phần ý tứ khiến người khác tim đập chân run.

"Em, em..." A Lung đỏ mặt không biết tiếp lời của anh thế nào, kiểu gì cô nàng cũng không thể nói, "Em muốn ở cùng với anh, không muốn để anh đi."

Chu Toản lại thẳng thắn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, anh gảy gảy ký hiệu trên chìa khóa xe, bỗng nhiên cười toe toét với cô nàng, "Nghe nói em có ý với tôi. Cứ chạy theo đuôi tôi có phải là vì thế không?"

A Lung câm nín, cô nàng không ngờ còn có thể đem nỗi lòng ra để thảo luận như vậy. Nếu Chu Toản đã vạch trần, thì cô nàng cũng không còn đường lui, lắp ba lắp bắp nói: "Không... không được sao?"

"Được thì được. Có điều, em không sợ tôi không có hứng thú với em à?"

"Em có hứng thú là đủ rồi!"

A Lung giương cằm, cố ý bày ra dáng vẻ mạnh mẽ. Bản tính của cô nàng đơn thuần, nhưng đã bị nuông chiều quen rồi, chưa từng nếm trải mùi vị không có được. Thái độ coi thường của Chu Toản càng kích thích sự hiếu thắng của cô nàng. Nhà cô nàng có tiền, chẳng qua chỉ cần xem ý của bố cô nàng thế nào mà thôi. Chỉ cần bố không phản đối, A Lung không tin là Chu Toản sẽ triệt để cự tuyệt tấm lòng này của cô nàng.

"Em cũng coi như sảng khoái đấy." Ý cười của Chu Toản càng đậm, anh dứt khoát không vội đi nữa, đứng ở bóng cây bên cạnh hồ bơi, quay đầu hỏi A Lung, "Cái trò hứng thú này không có tác dụng. Chuyện của mình em có thể làm chủ không?"

"Đương nhiên có thể. Bố mẹ em sẽ theo ý em thôi, chỉ cần em muốn." A Lung dường như nhìn thấy một tia hi vọng, ý của Chu Toản chẳng lẽ là... Cô nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Hai nhà chúng ta quan hệ tốt như thế, bố em chẳng có lý do gì mà không đồng ý."

Câu nói này vô cớ đụng chạm đến dây thần kinh nào đó của Chu Toản, anh nghiền ngẫm đáp: "Vậy sao?"

Ban nãy cô nàng nói, "Hai nhà chúng ta quan hệ tốt như thế". Nếu anh cưới cô nàng, e rằng sẽ nhận được sự chúc phúc của mọi người ấy nhỉ, trước tiên không tính những lời chúc phúc kia có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là tính toán. Chìa khóa của Chu Toản chạm nhẹ vào chóp mũi của A Lung, giọng nói của anh dịu dàng mà mờ ám: "Tôi thích phụ nữ nghe lời. Không sợ tôi ức hiếp em à?"

A Lung hoài nghi chiếc chìa khóa kia của anh có điện, nếu không sao mà cả người cô nàng đều tê dại đến thế? Hạnh phúc đến quá đường đột, cô nàng hơi luống cuống, cũng không cố tỏ vẻ rụt rè nữa, nhìn chằm chằm vào anh đáp: "Em đương, đương nhiên sẽ nghe lời anh."

Chu Toản mỉm cười đánh giá gương mặt của A Lung bị hơi nóng hừng hực của hồ nước làm cho đỏ bừng, mấy sợi tóc mai xoăn tự nhiên bị mồ hôi bết dính vào khóe mắt. Không kể đến vấn đề thân phận, quả thật cô nàng cũng rất đáng yêu, không có nhiều mưu mô, hiện tại trong lòng toàn bộ đều là anh. Khống chế một cô gái như vậy đối với Chu Toản mà nói dễ như trở bàn tay, lúc nào nên lạnh nhạt với cô nàng, lúc nào nên cho cô nàng nếm chút ngọt ngào anh đều rất rõ ràng. Có lẽ như thế cũng tốt, cô nàng sẽ ngoan ngoãn để anh thâu tóm, sau này cũng không quản được tâm tư bay lượn bên ngoài của anh. Cô nàng cũng có thể giúp anh tưới hoa, thay anh chơi nick phụ, lúc tức giận nghe anh càu nhàu, lúc vui vẻ cùng anh cười ngây ngô, trong lòng để trống một vị trí mặc anh làm càn. Nghĩ như vậy, những chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, nào có ai không thể thay thế được cơ chứ?

Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Toản, A Lung xấu hổ lúng túng cúi đầu. Nhìn không rõ khuôn mặt của cô nàng, suy nghĩ của Chu Toản càng bay xa. Không biết chữ của cô nàng viết thế nào, có thích ăn đồ ngọt hay không? Sở thích thường ngày là gì? Có thích đánh mạt chược hay không? Mấy đồ chơi lặt vặt có thể mua chuộc được cô nàng không? Bộ dạng nghiêm mặt lúc cô nàng tức giận chắc chắn cũng rất buồn cười. Mái tóc xoăn kia sờ vào có mềm mại như nhau không nhỉ, khi cọ vào cổ anh sẽ thấy ngứa ngáy sao? Xem ra thân hình của A Lung càng có hương vị phụ nữ hơn, làn da được thấm cát mịn sẽ càng mềm mại hơn mới đúng.

Hồ bơi dưới bóng đêm được ánh sáng chiếu rọi khiến cho sắc xanh càng thêm đậm đà, lăn tăn gợn sóng, giống như biển xanh trong đôi mắt say mơ màng. Cổ họng của Chu Toản bỗng chốc ngọt ngào. Vậy thì đúng rồi, anh muốn Kỳ Thiện biết, cô chẳng đặc biệt chút nào, trước đây chẳng qua là vì cơ duyên, anh mới nảy sinh quán tính và dựa dẫm đối với cô, vậy mối quan hệ hai mươi năm coi như đổi một gương mặt, đổi một linh hồn, cũng vẫn có thể thân mật khăng khít như thế. Sự lựa chọn tốt hơn có thể tùy tiện nhặt đại, trẻ hơn cô, hoạt bát hơn cô, tốt nhất đừng cả ngày ngâm mình trong đống sách, sẽ không trợn mắt với anh, sẽ không dạy dỗ anh, không gọi biệt danh của anh, cũng không cần phải vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của anh. Cô muốn đi thì đi đi, anh sẽ không sụp đổ vì sự ruồng bỏ của cô.

"Chu Toản, rốt cuộc anh đối với em..." A Lung không chịu được cảm giác dày vò của sự tĩnh lặng này, nôn nóng muốn có được một sự đảm bảo.

Những câu nói của Chu Toản khiến cô nàng không thể nắm bắt được, anh nói: "Sao nào, em cũng sợ bị trở thành "mì ăn liền"?"

"Mì ăn liền gì ạ?" A Lung tò mò.

"Chẳng lẽ em không muốn hỏi: Em là gì trong mắt tôi sao?" Chu Toản dường như đang muốn chứng thực, "Em nói xem, câu trả lời thế nào mới khiến em vui lòng?"

A Lung bị anh quay mòng mòng có chút mơ hồ, cô nàng thật thà đáp: "Chỉ cần anh bằng lòng, em đều thấy vui."

Cô nàng nói xong, lại sợ chính mình quá chủ động mà ép anh quá mức, phá hỏng sự mở màn tốt đẹp hiện tại, cố gắng nghĩ bụng tìm kiếm lời nào để chấm dứt chủ đề này, nhưng lại phát hiện Chu Toản ủ dột quay mặt đi.

Bọn họ đều nói tính cách anh cổ quái, không dễ nắm bắt, A Lung không quan tâm. Đàn ông là dùng để yêu, không phải dùng để nghiền ngẫm suy đoán. Anh ở bên cạnh cô nàng là đủ rồi.

"Em cứ muốn học bơi mãi, nghe bố em nói anh bơi giỏi lắm phải không? Bố em nói anh sẽ dạy cho em!" A Lung đứng đối diện với hồ bơi, cuối cùng đã tìm được chủ đề tốt nhất.

Màn kẻ bè người xướng của lão Tần và chú ba kia lại hiện lên ngay trước mắt, Chu Toản ngừng một lúc mới nói: "Không có vấn đề gì, bố em nói thế nào thì thế ấy."

"Tốt quá đi!" A Lung cười rạng rỡ, cô nàng chỉ mới nghĩ đến dáng vẻ của Chu Toản lúc mặc quần bơi thôi thì trái tim đã vừa nhảy nhót vừa mong đợi, "Lúc nào anh mới rảnh?"

Chu Toản nghiêng đầu suy nghĩ, ý cười trên mặt khiến cô nàng nhìn không thấu. Anh nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ tôi rảnh lắm."

"Nhưng em không có..."

"Tới đây!" Chu Toàn cười khanh khách đẩy vào lưng A Lung một cái, cô nàng đang đứng ở cạnh hồ bơi liền rơi "bùm" xuống nước. Cô nàng la hét, vùng vẫy làm cho bọt nước văng tung tóe.

"Chu Toản, em không biết bơi!" A Lung hốt hoảng.

Chu Toản đã nhìn thấy ký hiệu mực nước của hồ bơi, nước sâu 1.5 mét, đứng thẳng người lên thì sẽ không sao, càng hoảng loạn sẽ càng rắc rối. Anh ngồi xổm bên cạnh hồ bơi, cười đáp: "Không biết mới cần học. Chẳng phải là bố em bảo tôi dạy em sao, chưa từng uống nước thì làm sao biết bơi được?"

Lúc này A Lung đã bị sặc vài ngụm nước, "Anh mau xuống, xuống đi..."

"Tôi phải đi thay quần bơi cái đã, trên xe có. Em đợi một lát nha, ngoan!"

"Mau kéo em lên, Chu Toản, anh khốn kiếp. A...cứu mạng!"

Phòng tiệc cách chỗ này hơn năm mươi mét, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, không khí ồn ào náo nhiệt bên ấy khiến cho hồ bơi bên này càng yên tĩnh vắng lặng hơn. Nhân viên quản lý hồ bơi nhân dịp bốn bề không có người cũng chạy đi đâu mất tiêu rồi, trên mặt nước chỉ còn lại mấy quả bóng hơi mà mấy đứa trẻ chơi đùa ban nãy để lại, dập dềnh dưới sự vùng vẫy của A Lung. Bây giờ cô nàng biết anh khốn nạn rồi chứ. Chẳng phải nói bố mẹ cô nàng đều không lay chuyển được cô nàng đó sao? Cô nàng thích, bọn họ nhân cơ hội tác hợp; Nếu như cô nàng căm ghét, chẳng lẽ bọn họ sẽ chơi trò không trâu bắt chó đi cày hay sao? Chu Toản vô cùng tò mò.

Ông già nhà anh ban nãy đuổi anh đi, ngoài mặt thì hung dữ, nhưng Chu Toản cũng nhìn ra được thái độ tiêu cực của bố anh đối với việc liên hôn này. Ông già còn bận tâm đến cảm nhận của anh, không tùy tiện đẩy anh ra ngoài, Chu Toản cũng không muốn nhìn ông khó xử. Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, anh làm người xấu càng như nước chảy mây trôi.

"A Toản, cậu làm gì thế?" Tử Khiểm gọi nhỏ.

Lúc Chu Toản rời khỏi bữa tiệc sắc mặt khó coi, trong lòng Chu Khởi Tú cũng không dễ chịu, Tử Khiểm đều thấy rõ, ngồi một lúc, bèn mượn cớ đi vệ sinh để đuổi theo ra đây muốn khuyên anh vài câu, cũng không quan tâm anh có nghe lọt tai không. Ai ngờ vừa đến gần hồ bơi thì nhìn thấy có người đang vùng vẫy loạn xạ ở bên trong, Chu Toản ngồi một bên chẳng buồn động đậy.

Tử Khiểm đi lên phía trước, hoảng sợ phát hiện người trong nước là Tần Lung, cô nàng chỉ có thể phát ra tiếng khóc "oa oa", tạm thời nước không ngập qua đỉnh đầu được.

"Cậu bị điên rồi hả!" Tử Khiểm quát Chu Toản một câu, không kịp nghĩ ngợi, chưa cởi quần áo đã nhảy vào trong hồ, bơi vài cái đến bên cạnh A Lung, kéo cô nàng ra khỏi mặt nước.

Chu Toản cảm thấy cạn kiệt sức lực, bên cạnh tay của anh chính là phao cứu sinh được trang bị ở hồ bơi, chẳng qua chỉ uống vài ngụm nước mà thôi, không chết được. Anh vốn dĩ định đi tới vớt A Lung lên, ai ngờ có người nhảy ra làm hộ.

A Lung đang sợ hãi, sự xuất hiện của Tử Khiểm giống như phao cứu mạng, tứ chi của cô nàng đều quấn lấy người anh, chỉ sợ sẽ vuột mất chỗ dựa.

Tử Khiểm bị ôm quá chặt, tay chân khó bề cử động, may mà từ thở nhỏ anh đã quen đùa nghịch ở trên sông, khả năng bơi lội rất tốt, vừa trấn an A Lung, vừa gian nan đưa cô nàng lên bờ. A Lung ngồi ở cạnh hồ bơi run lẩy bẩy, mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn nắm chặt ngực áo của Tử Khiểm không chịu buông tay, cả người đều rúc vào trong ngực anh. Tử Khiểm cả người ướt đẫm, cũng khó tránh khỏi có chút chật vật, anh dùng ánh mắt không đồng tình nhìn về phía Chu Toản, rồi lại tiếp tục khuyên ngủ bên tai A Lung.

"Đã không sao rồi. Em thả tay ra trước đi, tôi đi tìm cho em cái khăn tắm." Bất kể Tử Khiểm nói thế nào, A Lung đều không chịu nghe, một nửa hồn phách vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự sợ hãi khi ở dưới nước ban nãy.

Chu Toản rút hai chiếc khăn tắm trên chiếc ghế nằm, ném qua khoác lên người A Lung và Tử Khiểm. Ánh mắt của A Lung quét qua người anh, không khỏi lộ ra vài phần sợ hãi và căm hận, ở trong lòng Tử Khiểm "òa" khóc rống thành tiếng.

"Chu Toản, anh đợi đấy, đợi đấy!"

"Đừng khóc nữa, cậu ấy đùa với em thôi. Nước không sâu, chẳng qua là em sợ hãi quá mà thôi." Tử Khiểm vẫn không thoát ra được. Anh thở dài một hơi, lại vỗ sống lưng đang run rẩy của A Lung, "Lau sạch nước trên người trước đã."

"Anh không được đi." A Lung nhoài lên người Tử Khiểm khóc càng lớn hơn nữa, "Em muốn về nhà."

Chu Toản càng nhìn càng phát hiện có điều thú vị, cũng không giận Tử Khiểm lắm chuyện nữa. Anh vốn dĩ chỉ định kim thiền thoát xác, anh ngờ các xác kia có khả năng trở thành mồi câu mới, còn không biết sau này có thể câu ra được chuyện gì mới mẻ đây."

Tử Khiểm thấy Chu Toản ngồi trên ghế khoanh tay đứng nhìn, trong lòng biết không nhờ cậy được anh, bộ dạng bây giờ của A Lung để mấy người bên trong nhìn thấy cũng không ổn, anh chỉ đành dùng khăn tắm bọc cô nàng lại, nói: "Được thôi, tôi đưa em về trước."

Kỳ Thiện đi ra ngoài, từ xa trông thấy bóng dáng của Tử Khiểm và A Lung dán sát vào nhau rời khỏi.

"Lại làm sao vậy?" Cô hỏi Chu Toản.

Chu Toản và Tử Khiểm bước trước bước sau rời khỏi bữa tiệc, Kỳ Thiện đoán hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện, cũng chẳng còn tâm trí nào ngồi ăn trên chiếc bàn tiệc toàn người lạ nữa.

Chu Toản ngồi một mình ở bên cạnh hồ bơi, trên bờ hồ còn có một mảng nước lớn và một mớ dấu chân hỗn loạn. Anh tốt bụng giải thích với cô: "Tần Lung rơi xuống nước, bạn trai năm tốt của cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân."

Kỳ Thiện hoài nghi trừng mắt với Chu Toản, "Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước, đừng nói lại là chuyện tốt mà cậu làm!"

"Cậu đúng là hiểu tôi." Chu Toản nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Là tôi đẩy cô ta xuống... sao lại bày ra vẻ mặt đó? Nhà cô ta với bố tôi muốn kiếm chuyện cũng nhắm vào tôi. Bạn trai cậu làm chuyện tốt, cậu có gì mà phải lo lắng?"

Sự kiên nhẫn của Kỳ Thiện cũng bị anh làm cho mất sạch, giơ chiếc túi trong tay đánh lên cái đầu không nói lý lẽ của anh, mắng: "Tôi thấy đầu cậu mới bị úng nước đấy!"

"Bọn họ muốn tôi cưới Tần Lung, một mối liên hôn quan – thương thật tốt biết bao. Cô ta cũng nói thích tôi." Chu Toản nhẹ nhàng tránh đi, thuận tay nắm lấy quai túi xách của Kỳ Thiện, không tim không phổi cười: "Nếu đầu tôi bị úng nước, nói không chừng sẽ cưới cô ta. Cậu cũng cảm thấy tốt à?"

Kỳ Thiện có hơi không phản ứng kịp, một lúc lâu sau mới nói: "Liên quan gì đến tôi?"

"Cũng đúng, cậu vừa lòng đẹp ý rồi, cần gì phải bận tâm đến tôi. Đợi cậu với Chu Tử Khiểm thành người một nhà, chỉ mong cùng nhau xem chuyện cười của tôi!"

Nghe thấy lời nói vô liêm sỉ này, Kỳ Thiện tức đến choáng váng nhưng lại rất bình tĩnh, cô xoay người muốn đi, Chu Toản kéo túi xách của cô, lười biếng hỏi: "Đi đâu thế?"

"Tôi đi xem Tử Khiểm có cần giúp đỡ gì không."

"Đừng phá hỏng không khí, bên đó chẳng có việc của cậu."

Kỳ Thiện dùng sức rút túi xách của mình ra, Chu Toản cứ nắm chặt không chịu buông, cô nổi nóng đạp cho anh một phát, "Cút. Cậu có ý gì?!"

"Đầu óc của cậu bị sách vở nhét cho hỏng rồi à. Tần Lung bây giờ chắc chắn đang cảm thấy hỏng bét, đều là con gái với nhau, cậu đến đấy cô ta không ngượng ngùng mới lạ đấy." Chu Toản nói một lý do mà Kỳ Thiện có thể chấp nhận được, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, trên mặt nở nụ cười thương hiệu, "Chậc, chậc, chậc, trang điểm tỉ mỉ nhỉ, chẳng trách Chu Tử Khiểm rời đi cậu lại thất vọng thế."

Kỳ Thiện không được tự nhiên dùng khớp ngón tay cọ cọ môi dưới, rõ ràng cô chỉ bôi một lớp son rất nhạt mà thôi. Chu Toản sẽ không nói cho cô biết, ly trà sứ màu trắng cô đã uống kia có một vết son nhàn nhạt, nói không chừng sau đó còn dính một ít lên miệng của anh.

"Vậy thì đúng rồi. Sửa soạn một chút cậu cũng có thể gặp người rồi đấy." Chu Toản đánh giá nói.

Rõ ràng là anh đang khen cô, trên thực tế là đang dát vàng lên mặt mình.

Hôm trước ở nhà Kỳ Thiện, cô không ngờ Chu Toản chưa đánh tiếng mà đã chạy vào phòng mình, cô đỏ mặt đem đồ lót mẹ mình để trên đầu giường bỏ vào tủ quần áo. Chu Toản chê cô làm chuyện thừa thải, áo ngực cup A và quần lót bông chẳng hề gợi cảm chút nào cần gì phải giấu giấu giếm giếm chứ, lại chẳng có giá trị thưởng thức gì cả. Anh còn chế giễu cô không biết trang điểm, áo ngực ngay cả gọng cũng không có, đi qua cửa kiểm tra an ninh cũng sẽ không kêu "tít tít". Đàn ông đều là động vật thị giác, Chu Tử Khiểm nếu như vừa mắt một phụ nữ văn nghệ ăn mặc giống như cây chổi lau nhà, thì trong lòng chắc chắn có quỷ.

Bấy giờ Kỳ Thiện mắng anh dung tục, sau khi buồn bực một hồi bèn hỏi anh thấy bộ đồ nào trong tủ nom được mắt, xem ra quả thật là để ý đến cách nhìn của Chu Tử Khiểm. Chu Toản lấy bộ váy liền thân màu xanh ngọc ném cho Kỳ Thiện. Đây là mấy tháng trước anh giật dây cô mua, Kỳ Thiện luôn cảm thấy chân váy quá ngắn, cổ áo quá thấp, vẫn chưa mặc lần nào. Son môi cũng là cô bị nhân viên bán hàng ở quầy trang điểm dụ dỗ cho say sẩm mặt mày, cây son này là Chu Toản đứng ở phía sau lẳng lặng rút ra giúp cô.

Thường ngày Kỳ Thiện thích ăn mặc trang điểm thiên về chất liệu tự nhiên, thoải mái, có thật là rất giống "chổi lau nhà" không? Cô không dám nghĩ. Hôm nay cô thử nhắm mắt nhắm mũi mặc chiếc váy liền thân này, còn trang điểm nhẹ, kết quả vẫn chưa ra đến cửa mẹ cô liền nói hôm nay cô rốt cuộc đã thông suốt rồi. Đến bữa tiệc, cô trước sau nhận được lời khen của Long Huynh và Chu Tử Dực, Trần Khiết Khiết cũng khen cô hôm nay sắc mặt tốt. Nếu nói những lời này đều là lời khách sáo, thì Tử Khiểm chẳng nói gì, nhưng ánh mắt anh nhìn về phía cô cũng có thêm vài phần thâm ý. Kỳ Thiện ủ rũ phát hiện, Chu Toản thế mà nói đúng.

"Không cảm ơn tôi? Thừa nhận ánh mắt của tôi tốt hơn cậu khó lắm hả?" Chu Toản không dấu vết lướt qua trước ngực cô, quả nhiên ép một chút cũng sẽ có rãnh thôi."

Kỳ Thiện không tình nguyện nói: "Ai bảo cậu nhìn người vô số chứ."

"Lười để ý đến cậu." Chu Toản không muốn tranh cãi với cô. Trò của con gái anh hiểu biết không ít, thường bị mấy cô bạn gái gắn cho cái mác đa tình lăng nhăng. Nhưng Kỳ Thiện cũng nghĩ như vậy, anh không phục. Thật ra sự hiểu biết của Chu Toản về phụ nữ đại đa số đều đến từ Kỳ Thiện, cái gì mà triệu chứng của mấy ngày dâu, cách cột tóc, thói quen thể hiện tình cảm của phụ nữ, những món đồ ngọt... bao gồm cả việc bọn họ mặc váy còn có quần lót an toàn nữa, có cái nào không phải là từ cô mà ra không. Sau đó dùng mấy kinh nghiệm này lên mấy cô bạn gái chẳng qua lại càng nhuần nhuyễn hơn thôi. Chu Toản không phải là kiểu người sẽ phí tâm tư để đi lấy lòng người khác, cũng sẽ chẳng đi nghiên cứu cách trang điểm thế nào là phù hợp với phụ nữ. Thứ anh chọn cho Kỳ Thiện, chẳng qua đó là thứ anh thích mà thôi, váy liền thân hở chân và cổ, màu xanh ngọc và màu đậu đỏ khiến làn da của cô trông có vẻ trắng nõn hơn mà thôi...

Những điều này luôn nằm trong tưởng tượng của Chu Toản, hóa ra quả thật rất đẹp. Tuy rằng cô ăn vận trang điểm chẳng phải là vì anh.

- Shen dịch –


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous