Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 46: Thấy lòng yên ổn tức quê hương.


Đến giờ ăn sáng, Kỳ Thiện không tụ họp với bố mẹ theo lời đã hẹn. Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định đi bộ đến nơi con gái ở.

"Xú mặc xú sơn huy xú thụ, mỹ cảnh mỹ ý trú mỹ nhân – Thường Trú Chân Tâm." Kỳ Định đọc câu đối trên cửa, nhàn nhã nhìn bốn chung quanh, "Viện này của Tiểu Thiện nhỏ hơn chỗ chúng ta, có điều bức tường đá và cây cối đan xen vào nhau trông có vẻ rất có phong cách chùa chiền."

Thẩm Hiểu Tinh nghĩ có phải con gái đã ngủ quên rồi hay không. Bà gõ cửa, trong phòng truyền đến tiếng bước chân chậm rì rì. Đứa nhỏ này gọi di động thì không nghe, điện thoại bàn trong phòng thì gọi không thông, chốc nữa phải dạy dỗ cho một trận mới được, Thẩm Hiểu Tinh thầm nhủ.

Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, Chu Toản đứng đằng sau cánh cửa, vẫn đang còn mắt nhắm mắt mở.

"Ơ, con đổi phòng với Tiểu Thiện rồi hả?" Kỳ Định thưởng thức phong cảnh xong, ngoảnh đầu lại vừa vặn cũng nhìn thấy màn này. Thẩm Hiểu Tinh không lên tiếng, chiếc giá móc áo sau lưng Chu Toản có khăn quàng cổ và áo khoác của Kỳ Thiện.

Áo của Chu Toản mới chỉ mặc được một nửa, một tay vịn lên cửa, chột dạ chào hỏi: "Chào buổi sáng, chú Định, mẹ Thiện."

"Chào buổi sáng, chào buổi sáng!" Kỳ Định thân thiết hỏi, "Tiểu Thiện đổi đến phòng số mấy rồi?"

"À..."

Thẩm Hiểu Tinh sầm mặt quát: "Đi vào mặc quần áo cho đàng hoàng, mới sáng sớm đã hở ngược hở xuôi, không sợ bị chết cóng hả!"

Chu Toản đóng cửa lại, ảo não lùi vào trong phòng.

Chu Khởi Tú người ở gần phòng này nhất cũng đã thức dậy, đang vận động ở trong sân. Nhìn thấy bạn già, Chu Khởi Tú cười ha hả hét vọng sang: "Tiểu Thiện ngủ nướng hả, người trẻ tuổi đều thế cả. A Toản cũng chưa dậy, đợi lúc nữa tôi đi gọi nó."

"Không cần, nó đang ở trong phòng của Tiểu Thiện." Thẩm Hiểu Tinh nói.

Sau khi Kỳ Thiện tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, phát hiện Chu Toản đang nằm sấp trên giường, quần áo đã ăn mặc chỉnh tề. Lúc cô dậy anh vẫn còn đang ngủ ngon lành, lay thế nào cũng không chịu tỉnh.

"Anh còn chưa chịu đi? Nhỡ không may mẹ em đến là tiêu đấy." Kỳ Thiện đuổi Chu Toản xuống giường. Nửa đêm cô đã muốn đuổi anh cút về phòng của anh. Chu Toản hù dọa cô bảo là u hồn quanh quẩn nhiều nhất là ở gần chùa chiền, Kỳ Thiện làm ngơ, sau đó anh bèn bảo mình sợ, cứ sống chết bám chặt lấy cô.

Chu Toản nghe Kỳ Thiện nói vậy, vẻ mặt vô cùng quái dị, "Đã tiêu rồi."

"Cái gì?!" Kỳ Thiện tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của anh, chạy ra đến cửa lại quay ngược vào, hoảng sợ vô cùng, "Mẹ em đã đến đây?"

"Ừ, bố mẹ em đến gõ cửa, anh đang ngủ mơ mơ màng màng... bây giờ chắc là bọn họ đang ở bên chỗ bố anh."

Kỳ Thiện giống như người mất hồn ngồi xuống chiếc chõng tre. Chu Toản đi tới an ủi cô: "Biết cả rồi thì đỡ rách việc, chúng ta khỏi phải mở lời nữa."

Ống nghe của điện thoại bàn trên đầu giường đã bị người nào đó gác lên, còn có thể là ai làm ra chuyện tốt này! Rõ ràng anh đã biết tín hiệu di động trong phòng yếu. Kỳ Thiện đánh anh liên tục mấy cái, mặt buồn rười rười, "Em đúng là không nên tin tưởng anh."

"Được rồi, được rồi, em không sợ đau tay à, tối qua đã nói sau này không đánh anh nữa cơ mà!" Chu Toản ôm lấy cô, tốt bụng san sẻ nỗi buồn với cô, nhưng lại không thể kiềm chế được ý cười nơi khóe miệng, "Anh quên để điện thoại lại chỗ cũ mất, còn chẳng phải là muốn để em ngủ ngon hơn sao." Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa tràn vào, bầu không khí trong trẻo đong đầy mùi vị mãn nguyện, cõi lòng Chu Toản thênh thang thoải mái, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng tuyệt vời, giống y như Kỳ Thiện tối hôm qua. Sự hân hoan anh cảm nhận được từ trên cơ thể cô là ngưng tụ mà không hề tiêu tan.

Sau khi gặp mặt, ba vị trưởng bối không hề nhắc đến chuyện xảy ra lúc sáng sớm, trong sự bình tĩnh bề ngoài, Kỳ Thiện vẫn không dám nhìn về phía bố mẹ mình. Nụ cười của Chu Khởi Tú mang sự trêu ghẹo đã biết tỏng trong lòng, cứ y như đã ngồi vững ở vị trí bố chồng mà ngắm cô con dâu vừa bước vào cửa. Còn Chu Toản, anh vẫn duy trì tốt tác phong mặt dày mày dạn, đầu tiên, lúc ăn sáng anh cứ ngồi dính sát vào Kỳ Thiện, còn cầm nửa miếng bánh mì nướng còn thừa của cô lên ăn. Cho dù Kỳ Thiện biết, trải qua một màn vào sáng sớm nay, quan hệ của bọn họ trong lòng bố mẹ hai bên, trên cơ bản đều đã có kết luận, không cho phép cô thay đổi, nhưng vẫn không thể nào thích ứng được với việc Chu Toản thân mật với cô như chốn không người. Trên đường đi chùa Vĩnh An, anh bước đi song song với cô, cứ muốn nắm lấy tay của cô, bị cô nhéo mạnh vào mu bàn tay, Chu Toản vừa cười vừa la đau. Hai người bị Thẩm Hiểu Tinh quát mắng: "Lộn xộn cái gì hả, đúng là không hiểu chuyện. Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào!"

Khác với ngôi chùa nổi tiếng nhang khói đang thịnh kế bên, chùa Vĩnh An có lịch sử khoảng một ngàn sáu trăm năm trông có vẻ vừa tĩnh mịch vừa thanh tịnh. Thiền viện được xây dựng trên đỉnh núi, bọn họ dẫm lên từng bậc thang đầy lá rụng đi lên, cả quãng đường chỉ gặp hai ba tín đồ, thỉnh thoảng có những chú chim sẻ vỗ cánh bay lên, rất nhanh sau đó liền ẩn nấp vào trong núi non trùng điệp của sơn cốc. Thềm đá bằng phẳng mà dài đằng đẵng, dường như chẳng có điểm tận cùng. Bởi vì Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định mỗi ngày đều kiên trì tập thể dục cho nên bước chân vẫn thoăn thoắt, rất nhanh liền quẳng những người khác ở phía sau. Chu Toản dìu Chu Khởi Tú từ giữa lưng chừng núi lên đến đỉnh, rồi quay ngược lại tìm Kỳ Thiện.

Anh chế nhạo Kỳ Thiện đang thở hổn hển, "Ai bảo em thường ngày không thích vận động? Thể trạng quá yếu."

Ngay cả nói chuyện với anh Kỳ Thiện cũng lười phí sức, lườm anh, "Có liên quan đến anh hả?"

"Đương nhiên là có." Chu Toản khom lưng ghé mặt xuống đối diện với cô nói: "Em còn lười biếng, động một cái lại la mệt."

Chung quanh không có người, nên anh càng to gan, chỉ còn thiếu nước chưa kề sát vào má cô để nói chuyện. Tối qua cũng thế, chỉ cần không phải đang thở dốc, thì miệng của anh sẽ dán chặt vào cô, ngậm lấy cô, không phải đều là hôn sâu, chỉ là muốn dính sát vào nhau không còn khoảng cách, hưởng thụ sự hòa quyện của hơi thở. Hai cái miệng đối mặt nói chuyện với nhau hai mươi mấy năm trời, vào giây phút không còn khe hở là một trải nghiệm cực kỳ phức tạp, trước đây Kỳ Thiện không biết hôn môi cũng là một việc hao tốn sức lực, con người lại có thể có nhiều phương thức thể hiện suồng sã đến thế. Lúc cô đang khẩn trương và chưa thích ứng, cứ mãi đẩy anh ra ngoài, anh chuyển qua hôn nhẹ lên khối ngọc trước ngực cô, còn nói với vẻ ngạc nhiên: "Trên khối ngọc này sao lại có thêm một vết nứt?" Kỳ Thiện vừa nghe thấy cũng không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng chống người lên để xem: "Ở đâu, ở đâu, sao em không thấy." Trong lúc tìm kiếm cô nhất thời lơi lỏng, Chu Toản bèn thực hiện được gian kế.

Anh đã làm rất nhiều chuyện, cũng đã nói rất nhiều lời, có lúc Kỳ Thiện muốn bảo anh câm miệng, nhưng lại không thể kháng cự được khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy hân hoan của anh. Đến mãi khi đường mòn nhỏ bên ngoài phòng truyền đến tiếng quét dọn, một giây trước anh còn đang lải nhải, giây sau mới sức cùng lực kiệt lăn quay ra ngủ.

"Nếu mệt thì tối nay chúng ta nghỉ ngơi chút. Về phương diện này trước giờ anh đều thuận theo ý em." Chu Toản mờ ám nói.

Kỳ Thiện mắng anh: "Anh không sợ sét đánh hả! Không nghe thấy mẹ em nói, đây là chỗ nào sao? Hôm nay chúng ta đến để làm gì? Không trai giới tắm rửa thì thôi đi, vậy mà anh còn cứ nghĩ đến mấy chuyện lung tung."

Cô đã đánh giá quá cao về anh, những tưởng mấy ngày nay anh sẽ bớt phóng túng lại. Không ngờ cho dù là biến cố đả kích, cảm khái chuyện cũ, thậm chí thánh địa phật môn ở bên cạnh, đều không ngăn được quyết tâm thừa cơ hội xông tới của anh.

"Mẹ em nói gì không quan trọng, đây là địa bàn của mẹ anh." Chu Toản chẳng hề có chút gánh nặng tâm lý nào, "Phỏng chừng mẹ anh còn đang thấy vui nữa đó."

Kỳ Thiện không được nghỉ ngơi đàng hoàng, trong quá trình leo núi lồng ngực dường như sắp nổ tung, không thể chịu được thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa. Cô dùng tay đẩy mặt của Chu Toản ra, vẫn còn hơn một trăm bậc thang, cửa núi đang ở phía trước.

"Mệt như thế thật sao? Anh cõng em." Mục đích chọc ghẹo cô của Chu Toản đã đạt thành, dùng tay vuốt vuốt sống lưng của cô.

"Bốn mươi năm sau anh cõng em cũng không muộn." Kỳ Thiện nói.

Chu Toản nghe cô ngầm thừa nhận bốn mươi năm sau bọn họ vẫn còn ở cùng nhau, cười toe toét, "Bốn mươi năm sau anh không cõng nỗi em đâu. Đừng nói nhiều nữa, lên đây."

Anh khom lưng đợi cô, Kỳ Thiện bước lên một bậc, anh lại kéo cô trở lại. Kỳ Thiện vừa thở hổn hển vừa cười, tiêu hao thể lực của anh cũng tốt.

Chu Toản cõng Kỳ Thiện đi lên, "Bây giờ anh được mấy điểm?"

Mặt Kỳ Thiện nóng bừng, anh vẫn nắm mãi chuyện tối qua không buông. Rạng sáng sau khi xong chuyện, anh truy hỏi cô: "Tiểu Thiện, em thấy... anh... có được hay không?" Kỳ Thiện chỉ muốn đi ngủ, bèn đáp qua loa, "Cũng tạm". Chu Toản rất không hài lòng với đáp án này, cứ bắt cô giải thích ý nghĩa của từ "cũng tạm" là gì. Kỳ Thiện thành thật đáp: "Mới bắt đầu khó chịu, sau đó mệt quá, giữa chừng cũng được. 79.5 điểm."

Chu Toản nhấc nửa người dậy, nhìn cô giống như nhìn quái vật, cô khiến anh nhớ đến cô giáo dạy ngữ văn hồi học cấp hai, nói năng thận trọng, nghiêm khắc vô cùng, dường như cho bài văn của anh thêm một điểm là ân huệ trời ban, lại còn luôn thích dùng giọng điệu khích lệ thúc giục anh, "Nhóc con, tiếp tục cố gắng!"

Anh cuốn lấy mền của Kỳ Thiện, nói: "Anh khách sáo hỏi thử mà thôi, em còn chấm điểm hả."

Kỳ Thiện vừa vô tội vừa bất đắc dĩ: "Rõ ràng là anh hỏi em mà."

"Em không muốn khen anh, ngượng ngùng cười một cái không được à? Chẳng lẽ anh sẽ truy hỏi em tới cùng hay sao?" Chu Toản so đo, "79.5 điểm!"

"Vốn dĩ là 80 điểm, nếu anh không lải nhải."

"Hệ thống cho điểm của em có vấn đề rất lớn."

Kỳ Thiện vội vã muốn lấy mền lại, an ủi đáp: "Tốt hơn hồi trước."

Lần đầu tiên cô chủ động nhắc lại "hồi trước" trước mặt anh, không còn cắn chặt răng khăng khăng "không hề có chuyện gì xảy ra" nữa, lớp băng nằm giữa bọn họ bao nhiêu năm tan rã cũng là chuyện trong nháy mắt. Sắc mặt Chu Toản dịu lại, trong lòng càng thêm vững chắc. Anh không cần phải chấp nhất với trước đây, cho dù bây giờ vẫn chưa hoàn mỹ, nhưng sợ gì chứ, trong tay anh còn có ngày mai, ngày tháng còn dài. Anh cuốn Kỳ Thiện vào trong mền, một lúc sau lại hỏi: "Trước đây chắc là không đến nỗi không đạt tiêu chuẩn chứ..."

Thềm đá dốc đứng, cõng một người đi lại không dễ dàng, Chu Toản xốc người Kỳ Thiện lên. Anh hình như cảm giác được sự thẹn thùng của cô.

Quả là thú vị, cô ngại thảo luận chi tiết với anh, bị ép quá đà lại còn chấm điểm cho anh kỹ càng đến mức thêm cả một số ở đằng sau dấu phẩy. Nhưng đây chính là Kỳ Thiện mà Chu Toản quen thuộc, cô giáo Thiện của anh.

"Chúng ta đúng là ngốc mà, lãng phí biết bao nhiêu năm. Nếu như có thể sớm thông suốt một chút, con của chúng ta chắc có lẽ đã biết chơi game online luôn rồi." Chu Toản vừa đi vừa nói, "Người ta là Romeo và Juliet, chúng ta là Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài. Người nhà càng xem trọng, chúng ta lại càng giày vò lẫn nhau. Vì phản đối mà phản đối, ngẫm nghĩ lại thấy buồn cười."

Kỳ Thiện nghĩ ngợi, "Người phản đối sớm nhất cũng chẳng phải là em."

Chu Toản cười đáp: "Cho nên anh mới là Chúc Anh Đài, em là thiếu gia ác ôn Mã Văn Tài... cũng coi như em có chút lương tâm. Vốn dĩ anh còn nghĩ, lần này nếu em còn tiếp tục không chịu chấp nhận anh, thì anh sẽ ở trên núi làm hòa thượng luôn. Nhất định sẽ thu hút được rất nhiều nữ tín đồ."

"Ai cần tên hòa thượng trăng hoa như anh, em chấp nhận anh khi nào?" Kỳ Thiện không chịu thừa nhận.

Tiếng cười của Chu Toản chấn động nơi tiếp xúc giữa cơ thể của hai người, "Lần này mọi người đều nhìn thấy anh bị em lợi dụng, nếu em dám quỵt nợ, đừng nói là mẹ em sẽ xử lý em, mẹ anh cũng sẽ không tha cho em đâu!"

Kỳ Thiện chẳng buồn để ý đến anh. Trong thiền viện truyền đến tiếng chuông ngân vang, cô thở dài một hơi, tựa đầu vào hõm vai của anh, dường như anh muốn ngoảnh mặt lại nhìn cô, do dự một lúc, chỉ siết chặt lấy cô hơn.

Kỳ Thiện tự nhủ thầm với chính mình, được ngày nào hay ngày ấy. Cô yêu anh vì vậy hạ quyết tâm cứ để mặc anh, nếu một ngày không có Chu Toản, e rằng cô sẽ đau buồn giống như chết đi một lần. Nhưng rốt cuộc đó chỉ là một phương thức tu từ, cô sẽ không chết thật. Năm tháng thoi đưa, cô sẽ từ đau lòng tột độ biến thành mỗi khi nhớ đến sẽ đau lòng, thỉnh thoảng đau lòng, không còn đau lòng mấy nữa... rồi sẽ có một ngày cô sẽ khỏi hẳn. Chu Toản là thuốc độc của Kỳ Thiện, cũng không phải là cô chưa từng cai được. Cô có công việc, có tiền tích góp, có sở thích, có bố mẹ tuyệt vời, có sức chịu đựng mạnh mẽ đối với nỗi cô đơn. Có anh tất nhiên là vui vẻ, không có anh cũng coi như xong, cùng lắm thì tất cả trở về con số không. Nếu cô đã có thể chấp nhận được kết quả xấu nhất, thì mỗi một phút giây vui vẻ khi có anh bên cạnh cứ coi như là được món hời.

Chu Khởi Tú nhận lấy tro cốt của Phùng Gia Nam, đang nói lời cảm tạ với trụ trì và tăng nhân coi sóc nhang khói của vãng sinh điện. Thẩm Hiểu Tinh nhìn ảnh chụp của Phùng Gia Nam trên linh bài, đã lâu như thế, bà vẫn không thể nào thích ứng với việc bạn thân nhất của mình đã trở thành một nắm tro và một tấm ảnh. Năm ấy nếu không phải bà nhất thời nổi hứng, đưa Gia Nam đến trước mặt Chu Khởi Tú, có lẽ bọn họ vẫn còn có thể khỏe mạnh, ít nhất thì vẫn còn sống, có đau buồn có vui vẻ. Bà ngồi xuống bồ đoàn, giống như năm ấy bà ngồi cạnh Phùng Gia Nam thủ thỉ tâm sự chuyện thiếu nữ ở bậc thềm của thư viện, "Đến bây giờ mình mới đến thăm cậu, cậu sẽ không giận mình chứ? Mình giúp cậu chăm sóc con trai, tên nhóc kia dỗ mất cô con gái của mình rồi."

Chu Toản và Kỳ Thiện đi vào. Thẩm Hiểu Tinh mỉm cười, tiếp tục thủ thỉ với bạn thân: "A Toản và Tiểu Thiện chắc hẳn sẽ đến với nhau. Trước đây cậu bảo chúng ta phải làm thông gia với nhau, cậu thông minh hơn mình, cũng nhìn chuẩn hơn mình. Bọn nhỏ sẽ tốt thôi, mình sẽ xem chừng chúng, cũng sẽ xem giúp cả phần của cậu nữa."

Lúc Thẩm Hiểu Tinh đứng dậy, Kỳ Định đứng bên cạnh bà, tự nhiên đỡ bà dậy. Ông sợ vợ mình đau buồn, đổi đề tài nói: "Ban nãy anh nhìn thấy A Toản cõng Tiểu Thiện đi lên, động tay động chân, người bố vợ là anh đây vẫn chưa đồng ý đâu!"

"Vậy trước khi lên núi anh còn nói phải vẽ một bức "Loan phụng hòa minh" tặng cho bọn trẻ làm quà tân hôn?" Thẩm Hiểu Tinh bóc mẽ ông một cách không thương tiếc, Kỳ Định cười, bà thấy nếp nhăn hiện rõ nơi khóe mắt của ông. Bọn họ đều đang già đi, thuở thiếu thời đắm chìm vào giấc mộng, lúc tráng niên hối hả vì sự nghiệp, vì con cái, vì các cụ, đời người chỉ có những năm tháng cuối cuộc đời dường như mới thuộc về chính mình và người bạn đời bên cạnh, những thứ khác đều đã đi xa, người ấy mới là sự tồn tại chân thực và quan trọng nhất.

Rất lâu trước đây Chu Khởi Tú đã mua một vườn trà ở cạnh chùa Vĩnh An. Ông từng nghĩ đợi đến khi ông và Gia Nam đều già đi, sẽ xây một căn nhà nhỏ rồi sống những ngày tháng còn lại ở đây, kết quả là ông tự tay chôn cất tro cốt của bà dưới gốc trà. Bọn họ không kinh động đến người bên cạnh, cũng không có nghi thức gì khác, nỗi đau về sự qua đời đột ngột của người thân cũng chẳng kéo dài mấy năm, sự nhớ nhung phần nhiều xuất phát từ thói quen và tự an ủi chính mình. Người còn sống không dám quên đi, nhưng có lẽ người qua đời đã quên rồi.

Chu Toản vẫn luôn nắm lấy tay của Kỳ Thiện, ngón tay cái của anh hơi mất bình tĩnh, vuốt lên làn da trên mu bàn tay của cô, xúc cảm hơi nham nhám, không đau, nhưng cảm giác tồn tại rất lớn. Kỳ Thiện lặng lẽ nắm lấy tay của anh, Chu Toản cười với cô, không biết ban nãy đang nghĩ gì, mà lộ ra vẻ mặt bối rối hiếm thấy. Kỳ Thiện còn chú ý đến, chú A Tú đã gầy đi rất nhiều, người đàn ông càng trở nên hấp dẫn hơn sau khi bước vào độ tuổi trung niên, lúc này đây trông có vẻ còn già nua hơn cả bố cô. Ông vô cùng bình tĩnh, giống như làm một chuyện đã từng lặp đi lặp lại hàng trăm ngàn lần ở trong lòng, thong dong bình thản, chỉ có dáng vẻ lúc vuốt ve tấm ảnh trước khi bỏ tro cốt vào đất, dịu dàng giống như người tình thuở yêu đương nồng thắm.

Trước khi Kỳ Thiện đến đã hỏi mẹ, tại sao chú A Tú lại chọn một nơi xa xôi như vậy để an táng dì Gia Nam. Thẩm Hiểu Tinh nói với cô, đây là nơi du lịch đầu tiên thời Chu Khởi Tú và Phùng Gia Nam mới yêu nhau. Hồi đó chắc chắn bọn họ rất vui vẻ, phong nhã hào hoa, tình yêu vừa đủ chín muồi. Cho dù sau này có căm hận hay đau khổ, cuối cùng thứ lưu lại vẫn là một đoạn ký ức đáng lưu luyến nhất.

Kỳ Thiện đi dạo trong chùa Vĩnh An, từng nghe tăng nhân tụng kinh buổi sáng - Yêu là lưới, là chất keo, là dòng suối, là rễ sen, những thứ này thường làm chướng ngại chúng sanh. Là che lấp, là giữ chặt, là che phủ, là đóng kín, là bế tắc, là tối tăm, như ruột chó, như cỏ rối, như tơ kén. Từ đời này sang đời khác, từ đời khác sang đời này, lưu chuyển qua lại, không lúc nào ngừng...***

***Người dịch chú thích: Nói về "Yêu": Tham khảo bản dịch "Kinh Tạp – A Hàm, quyển 35, Kinh 984 - Ái"

Tình yêu chẳng phải là gì cả, mà thứ gì cũng là nó, chẳng qua là cầu một nơi để ký thác, thấy lòng yên ổn tức quê hương.

***Người dịch chú thích: 此心安处是吾乡: Thấy lòng yên ổn tức quê hương
(Mượn bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa)

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous