Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 47: Chán ngấy nói lời xin lỗi.


Sau khi từ chùa Vĩnh An trở về chưa tới nửa tháng, có một đội điều tra tiến vào công ty của Chu Khởi Tú, ông và Tử Khiểm đều bị liệt vào danh sách điều tra. Hai bố con đều bị đồng thời "mời" đi, mấy ngày sau, chỉ có Tử Khiểm được tạm thời thoát thân. Có vẻ như Chu Khởi Tú đã ôm hết mọi chuyện vào mình, Tử Khiểm chỉ là người chấp hành, không hề tường tận mọi chuyện trong công ty.

Tử Khiểm mất bò mới lo làm chuồng định lo liệu sổ sách của công ty, còn Chu Toản thì chạy đôn chạy đáo, muốn để bố ra ngoài trước rồi tính sau. Nhưng Chu Khởi Tú và lão Tần vướng mắc quá sâu, bạn bè bên cạnh lo sợ bị cuốn vào chuyện này, nên đều không dám manh động. Chu Toản nghĩ đủ mọi cách cũng chỉ gặp được Chu Khởi Tú một lần.

Tình trạng sức khỏe của Chu Khởi Tú rất đáng lo ngại, trước khi xảy ra chuyện, dạ dày của ông cũng đã không ổn, nay không được tự do, ăn ngủ thất thường, cả người gầy đi trông thấy. Chu Toản nghe nhân viên điều tra bên cạnh Chu Khởi Tú nói, ông hầu như chẳng ăn uống được gì, hy vọng người làm con như Chu Toản có thể khuyên nhủ vài câu. Chu Khởi Tú nói với Chu Toản chỉ là dạ dày của ông không thoải mái, tất cả mọi việc vẫn như thường, lòng cũng bình thản, những gì nên phối hợp với bên phía đội điều tra ông cũng đều phối hợp cả, còn khuyên ngược lại Chu Toản đừng nên lo lắng quá nhiều về chuyện của ông, cứ sống như trước đây.

Tử Khiểm nghe được tình hình gần đây của Chu Khởi Tú từ chỗ Chu Toản, anh không gặp được chú hai, Chu Khởi Tú không cho. Tử Khiểm và Chu Toản không giống nhau, sau khi Chu Toản thành niên đã cách xa sự nghiệp của Chu Khởi Tú, chuyện của công ty anh không đụng vào cũng không thăm hỏi, mặc dù lăn lộn ở bên ngoài chỉ coi như nửa vời, không có thành tựu gì to lớn, nhưng anh hoàn toàn sạch sẽ, đây cũng là nguyện vọng trong lòng của Chu Khởi Tú. Tử Khiểm giống như cánh tay đắc lực của Chu Khởi Tú, còn chưa biết có thể toàn thân rút lui được hay không, Chu Khởi Tú sao có thể để anh tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy này.

Sự dày vò như lửa đốt khiến Tử Khiểm không đêm nào yên giấc, anh đã tìm gặp mấy luật sư, nhận được phản hồi đều không mấy lạc quan, chỉ cần chuyện của lão Tần không thể vãn hồi, thì Chu Khởi Tú khó mà thoát khỏi liên quan. Tất cả những kiến nghị đều thống nhất khuyên Chu Khởi Tú nên nắm vững thời cơ, chủ động khai báo, cố gắng giảm nhẹ tội trạng. Tử Khiểm thông qua luật sư gửi lời ám chỉ đến Chu Khởi Tú, bảo ông tất thảy hãy ưu tiên bảo vệ chính mình.

Sau khi quan hệ của Tử Khiểm và A Lung được xác định, ở thường xuyên bên cạnh chú hai có nhiều điều bất tiện, vậy nên thông thường đa số đều sống ở căn hộ bên ngoài. Anh trở về căn hộ lấy đồ, lúc mở cửa đi vào, rõ ràng là ban ngày, nhưng ánh sáng trong phòng mờ mịt, rèm cửa trong phòng khách rủ xuống. Trước khi bật đèn trong lòng Tử Khiểm đã có dự liệu, quả nhiên, trên sô pha có người đang nằm, là A Lung người đã vài ngày không gặp.

"Em đến rồi à." Lúc Tử Khiểm nhìn rõ là A Lung thì bước chân hơi ngừng lại, rất nhanh lại đi vào trong phòng, "Dạo này anh sẽ hơi bận."

A Lung ngồi dậy, giọng nói vang lên trong phòng khách vắng lặng, cũng không biết Tử Khiểm có nghe thấy hay không.

"Là dạo này bận, hay là sau này em sẽ không gặp được anh nữa?"

Tử Khiểm đang vội vàng thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, cố ý không để bản thân mình rảnh tay. Anh không dám nhìn dáng vẻ tiều tụy của A Lung, cũng không muốn nghe cô nàng nói chuyện. A Lung nào đã từng trải qua biến cố như vậy, nói rằng trời long đất lở cũng chẳng sai. Tử Khiểm vừa thương vừa hận, bọn họ vốn dĩ có thể không cần phải xuất hiện cùng nhau, không cần phải nhìn đối phương đau khổ.

"Ngay cả tại sao em lại ở đây anh cũng không hỏi sao?" A Lung đứng ở cửa phòng ngủ. Mấy tháng trước, cô nàng không hề nghi ngờ bản thân mình là nữ chủ nhân của căn phòng này, mọi ngóc ngách của căn phòng này không có nơi nào là không có dấu ấn của cô nàng, nhưng nay nơi này lại trở thành chỗ lánh nạn tạm thời. Cô nàng không dám ở lại ngôi nhà trước đây, mọi thứ của cô nàng trong thời gian ngắn ngủi bị người ta moi móc sạch sẽ, ánh mắt của những hàng xóm hiền lành trước đây bây giờ khi nhìn cô nàng cũng tràn ngập vẻ khinh thường, dường như tất cả những gập ghềnh lận đận và bất bình của cuộc đời đều là do người nhà cô nàng ban tặng. Bố mẹ cô nàng luôn rất bận, bình thường cũng rất ít khi ở nhà, nhưng sẽ không giống như hiện tại, vừa mở mắt ra liền hiểu rõ sâu sắc rằng chỉ còn lại mỗi một mình mình.

"Em có thể ở lại đây, chỉ cần em muốn." Tử Khiểm xách va li hành lý đơn giản đi ra ngoài.

A Lung thấy ra anh muốn đi, òa lên nức nở, "Chu Tử Khiểm, em là gì của anh?"

Tử Khiểm đứng quay lưng với cô nàng, nhẫn tâm đáp: "Anh còn có việc, em có thể ở đây ngủ một giấc."

"Anh đương nhiên có rất nhiều việc phải làm. Bố mẹ em, cậu em, ngay cả công ty nhà em cũng đều bị người ta mang đi rồi, còn chồng tương lai của em thì đang nghĩ cách làm thế nào để rũ sạch quan hệ với nhà em." A Lung gào lên, cô nàng ở bên cạnh Tử Khiểm lúc nào cũng ngọt ngào nhỏ nhẹ, lần đầu tiên dùng thái độ như vậy để nói chuyện với anh.

Sống lưng Tử Khiểm cứng đờ, giọng điệu bình thản: "Vì lợi tương giao, lợi tẫn tắc tán. Chẳng lẽ nhất quyết phải để tất cả mọi người đều vướng vào sao?"

"Chúng ta chỉ có "lợi ích" sao?" A Lung gào khóc, "Chú hai của anh là người, em cũng là người mà!"

"Xin lỗi, A Lung." Cổ họng của Tử Khiểm siết chặt, đau dài chi bằng đau ngắn, ngay cả A Lung cũng rõ ràng, chú hai mới là người quan trọng nhất đối với anh, quan trọng đến mức anh không rỗi để quan tâm những thứ khác. Nhìn rõ con người của anh, có lẽ cô nàng mới có thể thoát khỏi u mê.

"Muốn bảo vệ chú hai của anh chẳng dễ dàng đến thế đâu. Có biết món quà bố tôi tặng vào sinh nhật lần thứ 24 của tôi là gì không? Ông ấy đã sớm dự liệu được ngày hôm nay, chỉ lo anh sẽ đối xử với tôi không tốt, muốn tôi mọi chuyện đều phải chừa đường lui, tôi còn mắng ông ấy đa nghi. Chú hai của anh cho dù có được khoan hồng, thì những chứng cứ trong tay tôi cũng đủ để khiến ông ấy ngồi trong tù an hưởng tuổi già, ngay cả anh cũng đừng mong thoát khỏi liên quan. Kể từ lúc chúng ta ở bên nhau, thì anh cũng nên nghĩ đến, chúng ta ai cũng đừng mong thoát khỏi ai!" A Lung vừa nói những lời cay độc, vừa thút tha thút thít giống như đứa trẻ.

Tử Khiểm mở cửa bước ra, nghe thấy trong phòng mang máng truyền tới một tiếng gào thét.

Việc điều tra của Chu Khởi Tú bị tạm hoãn đột ngột. Sáng sớm một hôm nào đó ông bị nôn, người bên cạnh phát hiện bồn rửa mặt toàn bộ đều là máu. Rất nhanh sau đó ông được đưa đến bệnh viện, mấy ngày sau, có kết quả kiểm tra, ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Chu Toản và Tử Khiểm đoán rằng có lẽ ông đã có dự cảm từ trước rồi, ông đã sắp xếp xong tất cả hậu sự, không phải sợ hãi đối với lao ngục, mà là sợ cơ thể của mình không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, mà chết trong lao tù.

"Tất cả đều là số mệnh." Đây là lời của Chu Khởi Tú nói với Chu Toản sau khi xác định bệnh tình của mình. Ông cười cay đắng, sau đó liền giống như lúc ông an táng tro cốt của Phùng Gia Nam, thản nhiên chờ đợi hồi kết.

Chu Toản lo liệu việc chăm sóc Chu Khởi Tú, đây dường như là giai đoạn thân mật nhất từ trước đến nay của hai bố con. Chu Khởi Tú không còn để ý đến chuyện của công ty, đối với kết quả điều tra ông càng chẳng quan tâm. Ông chỉ nghĩ đến việc sai khiến Chu Toản mỗi ngày, có đôi khi ầm ĩ muốn ăn bánh cá chiên đặc sản ở quê, mặc dù hiện giờ rất ít người bán món này. Có đôi lúc ông lại bỗng nhiên muốn xem cuốn sách chuyên ngành hóa chất hiếm hoi hoặc là tấm ảnh cũ nào đó. Ông không thích mặc quần áo của bệnh viện, thường đòi mặc chiếc áo sơ mi mà ông thích, khoác lên thân hình gầy gò ốm yếu. Thỉnh thoảng nổi hứng, Chu Khởi Tú nhớ đến một người bạn thuở thiếu thời đã nhiều năm không gặp, Chu Toản chưa từng nghe nhắc đến người kia lần nào, nhưng vẫn phải tìm cách liên lạc. Hai bố con họ mỗi ngày một kiểu, một người nghĩ đến cái gì thì phải có cho bằng được, một người không biết mệt mỏi đi tìm giúp bố mình. Những chuyện vặt vãnh này trông có vẻ không quan trọng nhưng đã bù đắp cho thời khắc tỉnh táo sau khi hết thuốc giảm đau, và cũng bao trùm lên hơi thở tuyệt vọng của mùi thuốc tiêu trùng.

Tử Khiểm của giờ phút này lại có một loại cố chấp dường như là ngây thơ, anh từ chối tận mắt nhìn Chu Khởi Tú từng bước từng bước bị thần chết mang đi, anh không chịu được. Trong sự đau khổ tột cùng anh không nghe không nhìn, dường như làm như vậy, chú hai vĩnh viễn sẽ giống như hình ảnh mà anh ngóng nhìn từ xa thời còn ở quê, tựa như vẻ anh tuấn của người trẻ tuổi, sự dịu dàng của người trung niên và sự cơ trí của người lớn tuổi, thời gian và bệnh tật không thể ăn mòn. Tử Khiểm tập trung toàn bộ sự chú ý của mình lao đầu vào công việc. Trong thời gian điều tra, tài khoản của công ty bị đóng băng, những hạng mục quan trọng đang xây dựng cũng bị buộc đình công, trên có các ban phòng quản lý, dưới là công nhân các bộ phận, ai ai cũng lo lắng sợ hãi, lời đồn thổi lan truyền khắp nơi, giám đốc ngân hàng lần nữa nhắc nhở. Anh không muốn buông bỏ công ty, cho dù là nỗ lực vô ích, vì đó là tâm huyết cả đời của chú hai, không thể cứ như thế để nó đổ sông đổ biển được.

Dì giúp việc nhà họ Tần liên tục nhiều ngày gọi điện thoại cho Tử Khiểm, nói trạng thái của A Lung rất tệ, dù cho Tử Khiểm đi thăm cô nàng một lần cũng được. Tử Khiểm đồng ý, chuyện của anh và A Lung là do anh tự mình bắt đầu, cũng nên tự mình kết thúc.

A Lung tịnh dưỡng ở nhà bà ngoại dưới quê, lúc Tử Khiểm theo lời chỉ dẫn của bảo mẫu tìm thấy cô nàng, cô nàng đang câu cá ở đập chứa nước. Trình độ câu cá của A Lung do đích thân lão Tần truyền dạy, Tử Khiểm cũng không bì được với cô nàng.

Chiếc phao trôi nổi trên mặt nước, cần câu đang ở trong tay A Lung, còn người cô nàng thì đang tựa vào chiếc ghế xếp ngủ gật, gương mặt từng tròn trịa trước kia nay đập vào mắt là chiếc cằm nhọn hoắt, nước mắt ở khóe mắt vẫn chưa khô hẳn. Tử Khiểm ngồi xổm xuống bên cạnh A Lung, làn gió hơi lành lạnh, anh giúp cô nàng kéo tấm chăn mỏng đang phủ ở đầu gối lên, cô nàng không tỉnh lại, khóe miệng hơi giương lên, là dáng vẻ nũng nịu trước đây.

A Lung từng trở thành người phụ nữ của Tử Khiểm, là một người thiết thực nhất. Lúc anh đồng ý chấp nhận cô nàng, cô nàng ôm lấy anh nhảy nhót không ngừng, nếu như có đủ sức lực, có lẽ cô nàng sẽ nhấc bổng anh lên mà xoay mấy vòng. Cô nàng vui vẻ, đau buồn, yêu nồng nhiệt và oán hận đều dùng phương thức trực tiếp nhất để biểu đạt. Tử Khiểm sao có thể chưa từng động lòng bởi sự đáng yêu của A Lung, cô nàng nói, "Chu Tử Khiểm, em muốn sinh con cho anh". Thậm chí anh đã nghĩ rằng, tốt nhất là sinh một cô con gái, giống A Lung thì càng tốt. Anh sẽ trở thành người bố giống như lão Tần, bảo vệ con gái đến mức vô ưu vô lo, lúc cùng đường vẫn không quên chừa cho con gái một đường lui, chỉ cần con gái muốn, thì sẽ giúp nó đạt được.

Bọn họ bắt đầu sai lầm từ đâu? Từ khi anh lái xe làm ngã cô nàng, hay là vớt cô nàng từ dưới hồ bơi trong bữa tiệc một trăm ngày lên? Tử Khiểm từ từ đứng dậy, đi vòng ra phía sau A Lung, ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên, mang theo nỗi tuyệt vọng bỗng chốc chiếm cứ lấy anh. Anh đã chán ngấy nói lời "xin lỗi" với bất kỳ người nào, sai thì sai, anh sinh ra đã là sai lầm, ít ra có thể kết thúc một trong những sai lầm.

A Lung bị đẩy vào đầm nước trong lúc không hề đề phòng, chẳng nổi lên bao nhiêu bọt nước, tiếng động còn chẳng bằng tiếng chiếc ghế lúc rơi vào trong nước. Tử Khiểm lùi về phía sau vài bước, sự bình tĩnh trên mặt giống như một kẻ điên. A Lung dường như đang vùng vẫy trong nước, anh không nhìn thấy, nhưng biết rằng ngay tại lúc này đây cô nàng đang từ từ chìm xuống, cùng chìm xuống còn có cả trái tim của anh. Cô nàng là người duy nhất yêu anh mà không màng tất cả, không quan tâm hậu quả. Tử Khiểm không chịu thừa nhận, nhưng anh biết từ đầu chí cuối người chiếm cứ vị trí quan trọng nhất trong lòng chú hai là Phùng Gia Nam; Mẹ ruột của anh có gia đình mới và rất nhiều đứa con; Kỳ Thiện là của Chu Toản; Thanh Khê yêu tiền cũng yêu sự yên ổn... chỉ có Tần Lung yêu Chu Tử Khiểm.

Tử Khiểm phát hiện khóe mắt của mình lạnh lẽo, trước khi tư duy của anh thức tỉnh, cơ thể đã nhảy ùm vào trong nước. Anh đã tìm thấy A Lung, vớt cô nàng lên, ôm chặt vào trong lòng, giống như ôm lấy hơi ấm cuối cùng của anh.

A Lung khôi phục lại ý thức trong cảm giác nóng rát ở phổi, nhớ lại ký ức khủng hoảng ban nãy, ban đầu cô nàng vừa sặc nước vừa khóc lóc, sau đó nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tử Khiểm, giống như nằm mơ. Anh cũng đang khóc, trong nước mắt có nụ cười. Là vui đến chảy nước mắt sao?

"Em biết là anh sẽ đến cứu em mà." Cả người A Lung đều đang run rẩy, cô nàng nhào vào lòng Tử Khiểm, dùng sức như muốn đâm sâu vào trái tim của anh.

Nghe nói A Lung vì rơi xuống nước mà phải nằm viện quan sát, Chu Toản và Kỳ Thiện đi thăm cô nàng. Cô nàng không biết chán kể cho bọn họ nghe chuyện cười nhếch nhác của bản thân vì ngủ gật mà bị rơi xuống nước, may mà Tử Khiểm đến kịp, nếu không cô nàng đã trở thành ma da rồi. A Lung nói Tử Khiểm là phúc tinh của cô nàng, cũng là anh hùng của cô nàng.

Vốn dĩ Kỳ Thiện cũng không quy toàn bộ nguyên nhân mình với Tử Khiểm chia tay cho A Lung, sau khi ở bên Chu Toản, cô càng chẳng có khúc mắc gì với A Lung nữa. Dạo này A Lung cũng chẳng mấy dễ dàng, lần trước nằm viện, xung quanh giường bệnh toàn bộ là hoa tươi người khác mang đến, người thăm hỏi liên miên không dứt, bây giờ ngoài Tử Khiểm và bảo mẫu, cũng chẳng còn ai quan tâm đến sống chết của cô nàng nữa. A Lung kéo lấy Kỳ Thiện thao thao bất tuyệt, nhưng buổi chiều Chu Toản đã hẹn nhà thiết kế đi xem bản thiết kế của quán bar mới, Kỳ Thiện phải đi qua chỗ chú A Tú thay anh, bọn họ không thể nán lại quá lâu.

Trước khi rời khỏi, A Lung vỗ ngực vui vẻ nói: "Chị Kỳ Thiện, nếu chị và Chu Toản mà không êm xuôi, thì em quả thật chẳng dám gặp mặt hai người. Chị không biết là em đã thấy nhẹ nhõm đến thế nào đâu, mùi vị làm người xấu không dễ chịu chút nào."

Chu Toản cười nhạo một tiếng. Kỳ Thiện nói với Tử Khiểm: "Bảo cô ấy nói điện thoại ít thôi, không tốt cho cổ họng."

Tử Khiểm gật đầu.

Nhưng A Lung vẫn không khép miệng lại được, còn nháy mắt với Chu Toản, "Phải rồi, em còn phải cảm ơn anh nữa!"

Kỳ Thiện nghe không hiểu lời này, chưa kịp hỏi thì đã bị Chu Toản kéo đi.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, bác sĩ trực ban đến kiểm tra phòng, bảo A Lung không sao nữa rồi, buổi chiều có thể xuất viện. A Lung lập tức thả lỏng, cười nói với Tử Khiểm: "Anh có thể trở về công ty rồi."

Anh nói: "Được."

"Chu Tử Khiểm, em cho anh thời gian nửa ngày để suy nghĩ." Giọng nói của A Lung nhẹ nhàng, "Trước khi xuất viện anh đá em vẫn còn kịp. Bố mẹ em không biết sẽ bị phán mấy năm, em chẳng cho anh được thứ gì, mà sẽ liên lụy đến anh. Anh xem, anh lại cứu em một lần, chúng ta chẳng còn nợ nần gì nhau. Em tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến anh, cũng sẽ không làm tổn thương người nhà của anh."

Tử Khiểm chau mày đáp: "Em quả thật nói nhiều quá rồi đó."

Anh đi lấy canh nóng cho cô nàng, A Lung dùng sức nhấn chuông trên đầu giường, hét lớn: "Y tá, y tá, bây giờ tôi muốn xuất viện!"

Tử Khiểm nói: "Ngày mai anh đến chỗ chú hai, nếu em muốn cũng có thể đi thăm chú ấy... không muốn đi cũng được, ở nhà đợi anh."

Anh đã ra khỏi phòng bệnh, nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hoa hợp hoan nhàn nhạt. Tử Khiểm dù sao cũng là đàn ông, không để ý đến những tiểu tiết, A Lung lại có khứu giác nhạy cảm. Cho dù là ở căn hộ của Tử Khiểm hay trong phòng để quần áo ở nhà Chu Khởi Tú, A Lung đều đặt túi hương hoa hợp hoan, cô nàng thích mùi hương này, cũng muốn dùng mùi hương này lặng lẽ đánh dấu ấn của bản thân lên người anh.

Hôm ấy sau khi A Lung khóc mệt lả người, rồi ngủ gà ngủ gật, nhưng lúc Tử Khiểm đi đến bên cạnh mình, cô nàng đã cảm giác được. Cho dù không mở mắt ra, nhưng A Lung vẫn biết là anh, phụ nữ có trực giác bẩm sinh với người mà mình yêu sâu đậm, huống hồ trên quần áo của anh còn mang mùi hương quen thuộc.

Tử Khiểm điên rồi, A Lung điên cùng với anh. Nhưng nếu anh tỉnh táo lại, A Lung bằng lòng dùng một lời nói dối để đổi lấy đầu bạc răng long cho hai người.

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous