Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 48: Tác thành theo một kiểu khác.


Lúc Chu Toản đi vào phòng Kỳ Thiện, cô đang ngồi dưới đèn bàn chiến đấu với mấy bản hợp đồng bằng tiếng Anh, nghe thấy tiếng bước chân cũng chẳng ngẩng đầu lên, "Muộn thế này còn qua đây?"

Chu Toản mệt đến mức bán sống bán chết vẫn không quên chiếm lợi, ghé sát mặt qua tính gặm cô một cái, suýt chút nữa bị lớp mặt nạ trắng bệch trên mặt cô dọa cho hết hồn, dựa vào bên cạnh mất hứng nói: "Đêm hôm khuya khoắt, anh còn tưởng gặp phải ma nữa chứ."

Kỳ Thiện không nói gì. Chu Toản không chịu ngồi yên, một chốc giở cuốn từ điển bên cạnh cô, một chốc lại dùng ngón tay miết lớp mặt nạ trên mặt cô để nghiên cứu, rồi lại khom lưng xuống nhìn vào máy tính xem tiến độ của cô.

"Đi ra, đi ra." Kỳ Thiện đẩy cái mông của anh ra hỏi cạnh bàn.

"Có mấy trang hợp đồng thôi, cũng chẳng phải là dịch tác phẩm nổi tiếng thế giới gì cho cam." Chu Toản không cho là đúng nói.

"Uổng công cho anh còn ở bên Anh mấy năm, "mấy trang hợp đồng" cũng phải nhờ đến tay người khác, em cũng thấy mất mặt thay cho anh."

"Mấy thuật ngữ đó anh nhìn thấy là đau đầu, chuyện của anh chẳng phải cũng là chuyện của em sao?"

"Anh kiếm người khác làm ít nhiều gì cũng phải trả chút tiền công. Em một xu cũng không lấy, lại còn phải nghe anh càm ràm." Kỳ Thiện trợn mắt nhìn anh.

Chu Toản khoác tay lên vai cô, cười hì hì nói: "Nói chuyện tiền nong mất tình cảm lắm, đối với em, anh có thể lấy thịt để trả."

Lời này nói ra giống như đá chìm xuống biển, Kỳ Thiện tập trung vào chuyện của mình, hơn mười phút sau mới thở phào một hơi, cũng đã đến lúc phải rửa lớp mặt nạ trên mặt. Cô phát hiện Chu Toản đang nằm chổng vó trên giường, không nhịn được cảnh cáo anh: "Lần trước bị mẹ em mắng chưa đủ hả?"

"Bọn họ ngủ lâu rồi."

Danh phận của Chu Toản nay đã định, nên càng có đầy đủ lý do để chạy đến nhà Kỳ Thiện, nếu không phải qua đêm ở bệnh viện, thì ba ngày hai bữa sẽ ngủ lại nhà cô. Thẩm Hiểu Tinh không cho bọn họ trắng trợn lộ liễu quá mức trước khi kết hôn, có một lần lại bắt gặp Chu Toản đi ra từ phòng Kỳ Thiện vào lúc sáng sớm, bà dạy dỗ cả hai người một trận, yêu cầu Chu Toản ngoan ngoãn ngủ ở phòng khách, nếu không thì cuốn xéo.

Thẩm Hiểu Tinh là một trong số ít người có thể đàn áp được Chu Toản, Chu Toản đã kín đáo lại rất nhiều. Nhưng quán bar đang sắp khai trương, bệnh tình của Chu Khởi Tú càng ngày càng nghiêm trọng, anh bận đến mức thở không ra hơi, khó khăn lắm mới chạy về được, đêm hôm một mình ở chung với Kỳ Thiện, khó tránh khỏi ngứa ngáy.

"Chú A Tú mới đổi thuốc có tác dụng không?" Kỳ Thiện hỏi.

Chu Toản lắc đầu, "Hôm nay chỉ tỉnh táo có một lần. Phải rồi, Chu Tử Khiểm nói sau này sẽ luân phiên đến bệnh viện trông nom, để lỡ như lúc ông già tỉnh dậy muốn nói chuyện lại không tìm được người. A Lung buổi chiều cũng đã đến, Chu Tử Khiểm bây giờ vẫn còn định lấy cô ấy, quả thực khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ."

Tuần trước A Lung bởi vì rơi xuống nước mà phải nhập viện, Chu Toản cảm thấy kỳ lạ, cô nàng hình như có thù oán với nước hay sao ấy. Nhưng chuyện chẳng liên quan đến mình, anh cũng lười gặng hỏi.

"Hôm đó A Lung cảm ơn anh vì chuyện gì?" Kỳ Thiện nhớ đến chuyện này.

Chu Toản hối hận vì đã nhắc đến A Lung, anh nói: "Còn có thể là vì sao? Anh đích thân đến bệnh viện thăm hỏi, cô ấy có thể không cảm động à?"

"Thúi lắm!"

"Em là phần tử tri thức, nói chuyện phải chú ý." Chu Toản đổi lý do khác, "Đại khái là cô ấy đi ăn cơm với bạn, anh miễn phí cho cô ấy."

A Lung có tâm trạng đi ăn với bạn cũng không biết đã là chuyện từ đời thuở nào. Kỳ Thiện đuổi anh xuống giường, "Quần áo cũng chưa thay, bẩn chết đi được! Mau về phòng của anh đi."

Chu Toản đoán nếu anh không đưa ra được một đáp án đủ để khiến cô tin tưởng thì đêm này đừng mong được yên ổn, cười khan đáp: "Anh cho cô ấy một "kiến nghị nho nhỏ", về Chu Tử Khiểm."

"Nhỏ cỡ nào?"

"Cũng chẳng có gì, anh nói với cô ấy, Chu Tử Khiểm không thích phụ nữ quá mức lạnh nhạt ưa cậy mạnh, còn có... rượu đế, rượu vang anh ta đều chẳng ngán, chỉ có mỗi không uống được rượu nếp."

Kỳ Thiện nghiền ngẫm ý nghĩa của mấy câu này, không nhịn được mắng anh: "Chu Toản, anh đúng là thất đức!"

"Đạo đức của anh đã cho em hết rồi, chúng ta là một đôi đức nghệ vẹn toàn." Chu Toản chui vào phòng vệ sinh.

Kỳ Thiện ngồi một lúc, mặt nạ trên mặt đã khô. Cô đi vào rửa mặt, Chu Toản đang tắm.

"Phi lễ chớ nhìn!" Anh nhắc nhở cô. Nhưng Kỳ Thiện làm xong đến bước chăm sóc da mặt cuối cùng cũng chẳng buồn nhìn đến anh một cái.

Sau khi Chu Toản đi ra không quên phê bình Kỳ Thiện người đang nằm trên giường đọc sách, "Tiêu chuẩn đạo đức của em không có điều "tôn trọng thân thể riêng tư" của người khác sao?"

"Được thôi, xin lỗi." Kỳ Thiện tỉnh bơ nói. Vừa nói xong, cuốn sách trên tay liền bị anh rút ra, lúc này cô mới bất đắc dĩ nói: "Anh mặc quần vào đã rồi nói."

"Đừng xem nữa, sách làm sao hay ho được bằng anh?" Chu Toản chen vào bên cạnh Kỳ Thiện, cố ý đè lên tóc của cô. Anh thích dáng vẻ mái tóc xõa tung của cô, nằm lên trên đó, giống như được bao bọc trong một cái kén an toàn mà êm ái. Anh giơ cao cuốn sách lên, không cho Kỳ Thiện giành lại, giọng điệu quái gở đọc một đoạn trong đó: ""Anh trao em: Ký ức về bông hồng màu vàng đã nhìn thấy lúc chạng vạng nhiều năm về trước khi em vừa mới sinh ra." Cái quái gì thế, câu cú cứ ngược ngược thế nào ấy."

"Người làm văn không đạt yêu cầu như anh hiểu thế nào được? Đưa sách đây cho em."

"Bụp!" Cho Toản ném cuốn sách lên bàn, trở mình tới bên cạnh cô, "Anh cũng có thể nói: Anh trao em nỗi nhớ nhung 28 năm về trước. Có phải càng có trình độ hơn không?"

Trái tim của Kỳ Thiện vô cớ rung động bởi câu nói bừa bãi của anh, người cũng mềm nhũn, "Anh nhớ nhung cái gì?"

"Suỵt, còn nói nữa là đến giờ bố em dậy tập thể dục buổi sáng rồi đó." Chu Toản lẩm bẩm nói.

"Em biết rồi, anh chỉ nhớ có mỗi chờ kẽ hở để luồn kim se chỉ rồi làm chuyện xấu thôi."

"Kỳ Thiện, em nói cho rõ ràng, ai là "kim"?

Chu Toản không trở về phòng theo thời gian đã định. Sau khi được như ý nguyện, anh dùng ngón tay quấn lấy tóc cô, hồi lâu vẫn chưa thể chợp mắt. Kỳ Thiện đã sớm cảm giác được tối nay trong lòng Chu Toản có tâm sự, nếu anh không muốn nói, thì cô sẽ đợi cho mọi chuyện cứ thế qua đi, nhưng bây giờ xem ra trong lòng anh vẫn chưa thể nguôi ngoai. Cô quay người lại để mặt đối mặt với Chu Toản rồi hỏi anh: "Tình hình của chú A Tú không ổn sao?"

"Không phải, bệnh tình của bố anh chẳng thể nặng thêm được nữa." Trán của Chu Toàn kề sát vào trán của Kỳ Thiện, anh thở dài nói, "Là Long Huynh. Anh ta đánh nhau với người ta ở chỗ tạm giam bên kia, bị thương ở đầu, lúc ấy đã không ổn rồi."

Kỳ Thiện không nói nên lời. Đối với Long Huynh cô chưa đến mức nảy sinh hảo cảm, đôi khi còn liệt anh ta vào danh sách đám bạn bè lêu lổng của Chu Toản. Nhưng dù sao thì quen biết bao nhiêu năm, một người đang sống sờ sờ đó bỗng nhiên không còn nữa, cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không hề dễ chịu. Tính cách của Long Huynh vừa nóng nảy vừa không câu nệ tiểu tiết, chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ di động, trước đây người ta nể mặt anh rể của anh ta nên mới có đôi phần kiêng kỵ, nhưng nay đã thất thế, chuyện xui xẻo cũng vì thế mà lũ lượt kéo đến.

"Chỉ là đánh nhau?" Kỳ Thiện không dám nghĩ sâu xa hơn.

Chu Toản lắc đầu, "Anh không biết. Trước khi anh ta vào đó từng đến tìm anh một lần, bảo nếu như trong một thời gian ngắn mà anh ta không ra ngoài được, bảo anh giúp anh ta làm chút việc. Nhưng anh ta chắc chắn không ngờ được là sẽ chết ở trong đó."

Kỳ Thiện im lặng cùng anh một lúc lâu.

"Những chuyện anh ta dặn dò có một chuyện là bảo anh đưa Ngụy Thanh Khê rời khỏi đây. Căn phòng cô ấy ở đã bị niêm phong, thẻ tín dụng thì dùng thẻ phụ của Long Huynh, bây giờ bị khóa hết cả. Anh đưa cho Ngụy Thanh Khê một số tiền, dáng vẻ lúc bấy giờ của cô ấy... Ôi, cô ấy cũng coi như là người phụ nữ cuối cùng của Long Huynh. Tiểu Thiện, em biết trong lòng anh nghĩ thế nào không? So với người khác, anh đúng là mẹ nó may mắn!" Thân hình anh cao hơn cô rất nhiều nhưng cứ như vậy cuộn tròn vào lòng cô. Nguyên cả ngày nay Chu Toản chỉ chờ mong giây phút này, nửa đêm nửa hôm vẫn phải chạy qua đây, anh còn có thể nép vào cơ thể ấm áp của cô, hơi thở giao hòa, tứ chi quấn quýt, cho dù sáng sớm ngày mai sẽ bị mẹ Thiện mắng xối xả, thì đây cũng là lối về mà anh có thể nhìn thấy được, chạm vào được.

"Ừm." Kỳ Thiện vuốt tóc sau đầu anh. Con người anh có chút xấu, nhưng tình yêu của anh không xấu.

Từ khi Chu Khởi Tú nhập viện cho đến khi qua đời, trước sau chỉ vỏn vẹn ba tháng. Ban đầu Chu Toản muốn tìm bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc đắt tiền nhất, có thể giữ ông được ngày nào hay ngày ấy, nhưng sau đó Chu Toản đã nghĩ thông suốt, để ông ra đi thanh thản mới là chuyện phận làm con nên làm.

Những việc cần sắp xếp Chu Khởi Tú đều đã cố gắng hết sức, những chuyện còn lại chỉ có thể phó mặc cho ông trời. Những ngày sau cuối ông dường như đều trong trạng thái hôn mê sâu, vào lúc đầu óc ông tỉnh táo lại lần nữa, mọi người đều biết đã đến lúc phải từ biệt.

Thời gian cuối cùng của bố Chu Toản dành riêng cho Tử Khiểm. Tử Khiểm quỳ bên giường, Chu Khởi Tú mỉm cười với anh, "Những thứ chú để lại cho con không nhiều, nhưng A Toản có, con cũng đều có."

Trước khi đi vào, chú ba ở ngoài phòng bệnh trách móc Tử Khiểm không biết tranh giành cho bản thân, công ty bây giờ chỉ là một mớ bòng bong, tài sản cá nhân của Chu Khởi Tú vẫn đang còn bị niêm phong, sau này cũng chưa chắc đã thoát khỏi bị tịch thu, anh không có một người mẹ như Phùng Gia Nam, nên phải sớm đưa ra quyết định. Nhưng đến khi Chu Khởi Tú mở miệng nói lời này, trong lòng Tử Khiểm giống như bị người ta nện một cái thật mạnh.

"Chú hai, con không cần những thứ này." Tử Khiểm nức nở nói.

Chu Khởi Tú nói nhỏ: "Chú biết, chú biết, con là đứa trẻ ngoan."

Mấy lần Tử Khiểm muốn mở miệng nhưng không thốt nên lời, con trước giờ chẳng phải là đứa trẻ ngoan gì cả, con chỉ muốn làm con trai của chú. Nhưng mí mắt của Chu Khởi Tú đã chậm rãi khép lại, Tử Khiểm không thể nào đợi được nữa, nếu không cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

"Bố..." Tử Khiểm run rẩy gọi một tiếng. Anh không biết người trên giường rốt cuộc có nghe thấy hay không, hô hấp của Chu Khởi Tú đã yếu ớt vô cùng. Tử Khiểm nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của Chu Khởi Tú, không thể kết thúc như vậy được, anh vẫn chưa đợi được câu trả lời.

"Xin lỗi." Một lúc lâu sau, Chu Khởi Tú lại lên tiếng, dường như nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Con không trách bố, bố!" Trán của Tử Khiểm dán lên cánh tay gầy gò của Chu Khởi Tú.

"Em nói muốn anh phải hối hận cả đời, anh đã làm được rồi, chuyện gì anh cũng nghe theo em."

Tử Khiểm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Chu Khởi Tú nắm lấy tay của anh, nhưng lại vô lực lên tiếng, Tử Khiểm chỉ có thể từ khẩu hình của ông miễn cưỡng nhận ra được hai chữ cuối cùng ông nói ra: "Gia Nam..."

Tay của Chu Khởi Tú rủ xuống, Tử Khiểm uể oải ngồi sụp xuống đất, ngay cả khóc anh cũng chẳng còn sức lực, nhắm chặt mắt lại, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Bảy ngày sau tang lễ, Tử Khiểm và Chu Toản đưa tro cốt của bố đến vườn trà phía sau chùa Vĩnh An, đặt ngay bên cạnh nơi chôn cất Phùng Gia Nam. Vì A Lung đang mang thai, phản ứng thai nghén quá nghiêm trọng, nên ngày hôm sau Tử Khiểm phải vội vàng trở về. Kỳ Thiện không lên núi, cô ở khách sạn đợi Chu Toản. Chu Toản cố ý sắp xếp căn phòng bọn họ đã từng ở trước đây, anh nói "Thường Trú Chân Tâm" bức hoành phi này rất hay, nhưng "nhân" trong câu "mỹ cảnh mỹ ý trú mỹ nhân" này chỉ bản thân anh.

Lúc Chu Khởi Tú còn tỉnh táo đã năm lần bảy lượt dặn dò, không cần bất kỳ người nào thủ hiếu vì ông, tất cả hãy cứ như bình thường, chuyện gì nên làm thì mau chóng sắp xếp cho ổn thỏa. Hôn sự của Chu Toản và Kỳ Thiện cũng được xác định vào lần trò chuyện cuối cùng của Chu Khởi Tú và vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh, qua hết năm nay sẽ tổ chức hôn lễ.

"Chú ba đi khắp nơi nói nhà chúng ta rối tung rối mù, làm gì có chuyện bố vừa mới mất mà con trai đã vội vã kết hôn. Chẳng ngờ Chu Tử Khiểm bên kia ngay cả đứa nhỏ cũng có luôn rồi!" Chu Toản vui vẻ khi người gặp họa.

Bọn họ đi dạo ở gần khách sạn, đang dịp cuối tuần nên du khách tới lui nhộn nhịp, Chu Toản không có kiên nhẫn với mấy chuyện này, nhưng Kỳ Thiện đang kéo tay của anh. Cũng phải, theo lý mà nói bọn họ vẫn đang trong thời kỳ yêu đương nồng thắm, cần gì lúc nào cũng phải bày ra vẻ như đã quen nhau cả đời cả kiếp, tuy bọn họ đúng là như thế thật, chuyện mà những cặp tình nhân khác có thể làm, bọn họ cũng có thể làm.

Kỳ Thiện đi mãi đi mãi, bỗng nhiên mím môi cười, "Anh nói xem, chú A Tú còn chẳng mang lễ sang nhà em, tại sao lại bắt em mỗi năm nhất định phải đến quét mộ với anh cơ chứ?"

"Em không biết thật? Ông ấy sợ sau này chúng ta xảy ra mâu thuẫn sau đó đường ai nấy đi. Mỗi năm em đều phải đi với anh một chuyến đến đây, thì chúng ta vẫn còn có cớ để mà quay lại, không đến mức phải trở mặt cả đời không qua lại với nhau." Chu Toản nói, "Gừng càng già càng cay mà!"

"Chú ấy vẫn thương anh nhất." Kỳ Thiện khẽ thở dài.

"Anh nói với em một chuyện." Chu Toản bứt chiếc lá ven đường, vò qua vò lại trong tay, "Anh định đưa hết mấy thứ bố anh để lại cho anh và cổ phần trong tay anh cho Chu Tử Khiểm, dù sao thì anh chưa từng lo chuyện công ty ngày nào, cũng chẳng lo nổi, những gì còn lại đều là của anh ta. Sau này có thể đi lại thì đi lại, không gặp mặt nữa thì cũng chẳng sao. Anh ta có nhà có cửa, A Lung sống trong nhung lụa quen rồi."

Kỳ Thiện liếc anh một cái, "Chẳng phải anh cũng là người sống trong nhung lụa quen rồi à?"

"Anh lăn lộn có kém thế nào đi nữa cũng còn có thể về nhà ăn bám em." Chu Toản trêu ghẹo, "Của hồi môn nhà em chắc chắn không ít. Thực sự không sống nổi nữa thì chúng ta bán số trang sức của mẹ anh đi, dù sao thì bây giờ cũng đều nằm trong tay em cả. Bán sạch hết mọi thứ, có lẽ chúng ta cũng đã già rồi, đến lúc đó em dùng tiền lương hưu nuôi anh."

"Đồ phá của. Chẳng đến lượt em nuôi anh, mẹ em còn sống một ngày thì anh không đói được." Kỳ Thiện thờ ơ nói. Thẩm Hiểu Tinh mắng Chu Toản thì mắng, nhưng trong lòng vẫn luôn xem anh là con trai, bây giờ còn có thêm ánh hào quang của chàng rể. Trước đây Chu Toản là người không có mẹ, Kỳ Thiện phải nhường nhịn anh, bây giờ anh không cha không mẹ, cô còn có thể nói gì đây?

Chu Toản chê cười Kỳ Thiện, "Ai bảo em không bì kịp anh chứ?'

Tử Khiểm từng nói, Chu Toản chẳng qua là tốt số mà thôi. Chu Toản trước giờ chưa từng phủ nhận điểm này, thứ tốt nhất từ khi sinh ra đã ở bên cạnh anh. Cho nên anh đã nghĩ thông suốt, cũng không cần thiết phải so đo những thứ khác với Tử Khiểm. Suy cho cùng Chu Toản cũng không hận Tử Khiểm là bao, chỉ giống như chán ghét một loại sữa, không muốn nhìn thấy hộp của nó, trước đây Tử Khiểm chỉ là một vật dẫn phong lưu của Chu Khởi Tú mà Chu Toản chán ghét, nhưng bây giờ ngay cả sữa cũng đã uống rồi, thì sao lại còn chướng mắt với hộp của nó nữa?

Trời quang đãng, một cơn gió mát thoảng qua, tâm trạng của Kỳ Thiện không tệ. Cô ngừng chân ngắm nghía tạo hình điêu khắc đá của khu tham quan, điêu khắc hơn 300 tượng bồ tát khác nhau. Chu Toản không hứng thú, đi lòng vòng xung quanh, có hai cô gái xinh đẹp đến đây du lịch chủ động bắt chuyện với anh, đứng trước cửa tiệm bán đồ lặt vặt trò chuyện sôi nổi.

"Buổi tối bọn em đi du hồ, anh..." Một trong hai cô gái nhảy nhót vui mừng, hỏi dò.

Chu Toản vừa ngoảnh đầu, không thấy bóng dáng Kỳ Thiện đâu nữa. Anh lượn một vòng quanh mỏm đá, tìm được người ở một cái hang nào đó, trong tay cô đang cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm vào bàn thờ của phật tổ ở trên cao. Chu Toản tức tối nói: "Có xong hay chưa, anh đói bụng lắm rồi."

"Anh ngồi đợi em hai phút." Kỳ Thiện chỉ vào một cục đá nhô ra trong hang động nói.

Chu Toản lia mắt đến chỗ hòn đá bám đầy bụi bặm kia, "Dựa vào cái gì mà bắt anh ngồi ở đây, ngoài kia có người hẹn anh đi du hồ mà anh chẳng thèm đi... con gái đó, hai người!"

"Cẩn thận em nấu cơm chiên mỡ heo cho anh ăn, ăn béo lên rồi thì anh khỏi phải lắm mưu lắm kế nữa." Kỳ Thiện nói.

Chu Toản kéo cô ra ngoài, "Cơm chiên mỡ heo món này khó làm lắm, muốn làm đến trình độ để anh cam tâm tình nguyện ăn vào không dễ đâu, em còn kém xa lắm, làm cơm chiên trứng trước đi."

Bọn họ nhìn chung quanh để tìm chỗ ăn cơm, trong đầu Chu Toản xoẹt qua một chuyện, "Cơm chiên mỡ heo là ai nói với em thế?"

"Là mẹ anh." Kỳ Thiện nói xong mau chóng giải thích bảo, "Em không phải đang mắng anh đâu nhé!"

Chu Toản thả lỏng, chẳng trách khẩu khí này nghe có vẻ quen tai, "Đừng học mẹ anh."

Kỳ Thiện nghĩ đến dì Gia Nam và chú A Tú đang hợp táng dưới vườn trà, "Dì Gia Nam cuối cùng vẫn ở bên cạnh bố anh, cho dù dì ấy có bằng lòng hay không."

Chu Toản "Hừ" một tiếng, vẻ mặt cổ quái.

Kỳ Thiện rất quen thuộc với vẻ mặt này của anh, hỏi: "Anh lại làm chuyện tốt gì rồi hả?"

Chu Toản chần chừ đáp: "Trong hủ tro cốt của mẹ anh là tàn nhang."

"Vậy mẹ anh đâu?"

"Anh đổ bà ấy xuống sông rồi!"

Chu Toản nắm lấy ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt anh của Kỳ Thiện, "Mẹ anh sẽ không muốn hợp táng cùng với bố anh đâu. Anh hiểu bà ấy, em cũng hiểu rõ con người bà ấy mà."

Ngón tay Kỳ Thiện hơi run rẩy, nhưng không thể phản bác lại được lời của anh. Dì Gia Nam từng nói, có lẽ bà sẽ không quên được chú A Tú, nhưng đến chết cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Bà là người nói được làm được. Đến chết cũng không tha thứ có nghĩa là gì? Sống không chung chăn, chết không cùng mộ.

"Còn có gì mà anh không làm được nữa không hả?" Kỳ Thiện rầu rĩ rút tay về.

Chu Toản nói thầm vào tai cô, "Yên tâm đi, bố anh ông ấy không biết."

Đây có phải là một kiểu tác thành cho hai người họ hay không, Kỳ Thiện cũng không rõ nữa. Chu Toản thấy vẻ mặt của cô ảm đạm, kéo tóc cô, "Thế nên chúng ta phải sống cho tốt vào, cho bọn họ một tấm gương sống!"

Kỳ Thiện trợn mắt, "Ban nãy anh còn muốn đi du hồ."

"Trái tim của anh thật ra vững vàng hơn so với suy nghĩ của em, không tin em lấy ra xem thử." Chu Toản làm bộ kéo tay của cô đặt lên ngực. Cô mở cổ áo của anh ra, thò nửa cái đầu nhìn vào, nghiêm túc đáp: "Không thấy."

Chu Toản người vốn dĩ định ăn một bữa thịnh soạn quyết tâm ăn no rồi mới về, anh ôm lấy vai của Kỳ Thiện, hòa ái dễ gần nói: "Không sao, chút nữa về từ từ xem."

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous