2. Salty love - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Các tên gọi có thể không được dịch chính xác và có thể thay đổi

------------------------------------------------------------------

Owin không nói trực tiếp về việc sinh nở, nhưng anh ta nói nhiều thứ khác. Từ tiếng khóc đầu tiên của Noi, cách cô bé vung nắm đấm vào thế giới, đến cách cô bé ăn, ngủ và mọc răng theo thứ tự nào. Anh ta miêu tả tỉ mỉ từ việc bò cho đến bước đi đầu tiên, từ tiếng bập bẹ đến từ đầu tiên.

Dù đã quen với việc chăm sóc nhiều anh chị em và con cái của họ, Nux vẫn chăm chú lắng nghe như thể lần đầu tiên trải nghiệm việc một đứa trẻ ra đời. Có lẽ vì vậy, cậu nhắm mắt và mơ thấy những điều Owin mô tả, sống động như thật.

Nux thấy một đứa trẻ cười và nắm chặt ngón tay mình bằng những ngón tay nhỏ bé. Đứa trẻ dùng hết sức để kéo cậu, chập chững bước đi mà không sợ ngã. Cậu vươn tay ra để đỡ nhưng tỉnh dậy trước khi kịp chạm vào.

"Ah..."

Giấc mơ thực đến nỗi khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy mình bị kéo ngược lại vào thực tại nặng nề. Nux cảm thấy chóng mặt và thở dốc, mắt cay xè khi nhắm lại vì đã mở mắt quá lâu. Cậu chớp mắt, siết chặt tay.

'Nó là một giấc mơ.'

Nux tự nhủ và khi nhớ lại sự thật, một bàn tay lớn vuốt nhẹ mái tóc ướt của cậu, rồi lau những giọt nước mắt bằng mu bàn tay. Nux quay đầu theo cử chỉ đó và cảm nhận một nụ hôn ấm áp trên lông mày. Cậu ngẩn ngơ rồi đập nhẹ vào tay người kia.

"Ah."

Người còn lại đã sốc vì bị đánh, nhưng còn sốc hơn khi nhận ra mình đã hôn Nux.

"Xin lỗi. Tôi không định hôn, chỉ là vô thức làm thế."

Có phải anh ta đang giở trò không? Nhưng nếu là trò thì anh ta đã hôn môi thay vì lông mày. Nux định nheo mắt mắng nhưng cơ thể nặng nề và cơn chóng mặt chưa tan.

'Nếu nó được thực hiện bằng tay, nó sẽ chạm vào môi thay vì lông mày. Hoặc nó có thể là một thủ thuật tinh vi để khiến tôi nghĩ như thế này."

Cậu nheo mắt định bắn trả nhưng cơ thể nặng trĩu và cơn chóng mặt vẫn chưa biến mất.

Nux lấy tay che mặt và thở dài. Trong lúc chờ cơn chóng mặt qua đi, Owin đột nhiên lại ngã xuống bên cạnh Nux và nhẹ nhàng bám lấy cậu. Anh không thể giữ yên các đầu ngón tay, như thể ngứa ngáy muốn chạm vào nó lần nữa. Nux bắn trả một cách mạnh mẽ mà không hề bỏ tay ra khỏi mặt.

"Rất tự nhiên khi chạm vào tôi nhỉ."

"Cảm ơn vì lời khen."

"Ý tôi là đừng chạm vào."

Nux đẩy vai Owin. Tuy nhiên, cậu quá yếu để có thể đẩy được vai Owin. Ngược lại, cánh tay bị cong như thể bị ném ra ngoài. Nux trừng mắt nhìn Owin như thể anh ta đã khoanh tay lại. Dưới cái nhìn của Nux, Owin không biết phải làm gì và lùi lại một bước. Nhưng nó còn gần hơn trước khi cậu chìm vào giấc ngủ. Nux quay sang phía bên kia của Owin.

'Tôi thà chết còn hơn bị bệnh.'

Mặc dù cậu đã tự mình nói ra điều đó nhưng vẫn vô cùng xúc động trước âm thanh của cái chết. Đôi môi của Nux run lên, sau đó cậu quay đầu lại nhìn Owin, rồi dùng chân đẩy cơ thể anh ta. Lần này, anh ta bị đẩy lùi khá nhiều và lùi lại một bước.

"Anh làm gì vậy? Không có giới hạn sao?"

"Tôi nghĩ cậu chỉ nhắm mắt thôi."

"Nếu nhắm mắt thì sao? Biết tôi tỉnh mà còn đến gần, anh muốn nói vậy à?"

"Không phải vậy."

"Không phải gì chứ. Đừng đến gần tôi nữa."

Cơn giận bừng bừng, Nux đặt gối giữa hai người.

"...Là cầu nối tình yêu?"

"Là tường, tường đó! Đừng vượt qua."

Nux nheo mắt khi nhìn Owin, người rõ ràng đang tỏ ra thất vọng. Đầu cậu, vốn đang choáng váng, bắt đầu đập mạnh. Cảm giác như cơ thể cậu đang nóng lên. Nux hít một hơi và mím môi. Cậu đợi cho cơn đau đầu dịu đi nhưng dường như vô ích.

'Đáng lẽ tôi nên ngủ thoải mái.'

Owin hỏi, đặt chiếc gối của mình dưới đầu Nux khi anh đặt mu bàn tay lên trán.

"Bị đau đầu? Nhiệt độ cơ thể của cậu đã tăng lên."

"......."

"Nux?"

"Tôi đã bảo anh đừng gọi cho tôi mà."

"Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng về mặt tinh thần... ... ."

Khi Nux mở to mắt, Owin nhanh chóng gật đầu.

"Được rồi."

Owin, người có vẻ mặt khá nghiêm túc, há hốc miệng, sau đó lấy hai tay che mặt và phát ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ. Anh ta vặn vẹo thân hình to lớn của mình, nhắm chặt mắt lại và gọi Nux bằng một cái tên mới.

"Nào, em yêu!"

"Ồ, chết tiệt."

"Tôi hiểu ý của bạn. Tôi thực sự muốn làm điều đó, nhưng tôi thấy không khỏe nên không thể làm được bây giờ."

Nux ngậm chặt miệng và phát ra âm thanh rên rỉ. Tại sao cậu lại nói vậy? Tại sao cậu lại nói chuyện với anh ta? Một sự hối tiếc khủng khiếp tràn qua cậu. Khi hối hận, cậu cảm thấy tức giận không thể chịu nổi. Nux che mặt bằng chiếc gối đang ngủ và hét lên. Vì sợ rằng một số từ nhất định có thể được chọn và thay thế bằng ngôn ngữ tình dục, cậu đã phát âm sai tất cả các cách phát âm "Hươu cao cổ", "kính viễn vọng", "đại học Moscow" và những từ khác. Chỉ thế thôi là chưa đủ nên cậu phải vật lộn với thân hình nặng nề của mình và kéo chăn lên, Owin giật mình kêu lên, gọi nhân viên y tế.

Khi Nux không thể kiềm chế được tính khí của mình và bắt đầu thở hổn hển như sắp hết hơi, các nhân viên y tế ngay lập tức chạy đến chỗ cậu và bắt đầu thực hiện mọi biện pháp.

Cậu tức giận đến mức hét lên và gần như hụt hơi, nhưng vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc. Khi họ chuẩn bị tiêm cho cậu một ít thuốc an thần, Nux yêu cầu thêm và đuổi Owin ra khỏi giường. Đến lúc Nux tỉnh lại và bình tĩnh lại sau khi chứng kiến ​​sự làm việc chăm chỉ của các nhân viên y tế, Owin đang nức nở bên ngoài giường, bên ngoài tấm màn mờ đục.

"......Tại sao anh lại trì hoãn một lần nữa? Thật là một điều tốt anh đã làm! Đúng?!"

"Xin lỗi. Không phải là tôi đang cố khóc, mà là tôi không ổn định về mặt cảm xúc. Một lát nữa, cậu sẽ lấy lại được sự ổn định."

Cho đến bây giờ, nơi mà từ vòi phù hợp nhất với Owin là phần dưới, nhưng bây giờ chắc chắn đã đến lúc phải tôn vinh đôi mắt đó. Mặc dù viền mái che bị che khuất nhưng không cần nhìn cũng có thể thấy rõ rằng Owin đang khóc không ngừng.

'Ơ?'

Nux giơ tay lên và lắc đầu. Đầu Owin di chuyển theo bàn tay của cậu.

'Liệu nó có mờ chỉ ở phía của tôi không? Nhưng điều này không giống như việc tôi nhận ra Owin ở ngoài kia.'

Cảm giác lạ lẫm khiến Nux quay đầu sang phía còn lại nơi mà đội y tế vẫn đang ở. Họ chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt mà không biết đang làm gì. Trong khi đó, hình ảnh của Owin bên ngoài bạt che vẫn rõ ràng, nhấn mạnh sự chịu đựng không biết mệt mỏi của anh ta.

'Đây là cảm giác, chỉ là cảm giác. Cảm giác như tôi cảm nhận được nơi anh ta đang ở như thế nào.'

Khi Nux quay lại, cậu nhớ lại lúc họ gặp nhau trực diện. Cậu hít một hơi dài và kéo chăn lên. Sau một loạt cảm xúc, cậu không còn sức mạnh để cãi nhau nữa.

'Ừ, tốt nhất là nghỉ ngơi một chút. Nếu tôi cảm thấy tốt hơn, sẽ rời đi.'

Dù Owin nói gì đi nữa, Nux sẽ không tiếp tục giao tiếp. Đừng để bản thân bị cuốn vào lời nói vô nghĩa, chỉ làm mất năng lượng tinh thần. Nux tự nhủ và nhắm mắt. Tuy nhiên, tiếng khóc lóc của Owin vẫn tiếp tục làm phiền cậu.

'Hãy đi đâu khác để khóc một chút đi.'

Nux bịt tai, nhưng tiếng khóc vẫn vọng vào. Cậu quay lại, mắt mở to.

"Anh khóc để làm tôi tức giận đúng không?"

"Không phải."

"Vậy thì sao?"

"Nux...Tôi muốn ở bên cạnh cậu."

"Vậy thì hãy yên lặng. Dù đây là tàu vũ trụ của riêng anh, nhưng không nên làm như vậy. Hãy nghỉ ngơi một chút! Hãy để tôi một mình."

"......"

"Tại sao anh không trả lời? Anh không phải là người nhanh nhẹn trong việc trả lời. Lời tôi có vẻ thỏa đáng phải không?"

"Không phải vậy."

Nux bắt đầu nghe thấy những tiếng nức nở bị kìm nén. Hình ảnh Owin co ro và khóc trông vừa lúng túng vừa đáng thương. Tuy nhiên, cậu không muốn đưa anh ta quay lại giường. Nux thò tay ra qua tấm màn che.

"Để tôi cho anh nghe nhịp tim của mình, anh có thể ngừng khóc không? Tôi cảm thấy phiền đấy."

Với tiếng nức nở, bàn tay to lớn của Owin nắm lấy cổ tay Nux. Nux lập tức giật tay ra.

"Anh đang đùa à? Kỹ thuật của Asanga đâu rồi?"

"Gì cơ?"

Nux nói rằng anh ta có thể quấn sợi chỉ quanh cổ tay mình để cảm nhận mạch đập. Mặc dù bản thân thấy điều này vô lý, nhưng nếu không làm vậy, sự tức giận nổi lên có thể làm cậu đau lòng. Thể xác của Nux đã quá mệt mỏi, cậu không muốn làm đau mình thêm nữa mà quyết định làm khó người khác.

'Thật ngớ ngẩn.'

Nux lắc đầu khi nhìn Owin tìm sợi chỉ và quấn quanh cổ tay mình. Owin cố gắng cảm nhận mạch đập, nhưng dường như gặp khó khăn và lắc đầu.

"Em yêu, khó quá. Không cảm nhận được gì cả."

"Phải tập trung vào. Đừng khóc, nín thở và thử lại."

Nếu không thích thì thôi. Owin im lặng cầm sợi chỉ. Tiếng nức nở dần dịu lại khi anh tập trung. Owin cố gắng cảm nhận mạch trong một thời gian dài, trong khi đó Nux ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh. Mỗi khi mở mắt, cậu lại cảm thấy buồn ngủ. Khi chuẩn bị nhắm mắt ngủ, Owin thốt lên một tiếng cảm thán.

"Ah!"

Anh nói bây giờ có thể cảm nhận được điều đó nhưng Nux không tin. Nux không thoải mái khi giữ nguyên tư thế, đã cởi sợi chỉ từ lâu sau khi từ bỏ cổ tay mình. Vì sợi chỉ lỏng lẻo được buộc vào chăn để thay thế nên điều Owin cảm nhận được không phải là mạch đập của chính mình hoặc mạch đập của chăn.

'Nếu bạn có thể bắt được nhịp đập của chiếc chăn thì đó sẽ là khám phá của thế kỷ.'

Nux ngáp dài, trở mình. Lúc này, tấm màn bị kéo ra và cậu cảm nhận ánh nhìn sắc bén của Owin. Khi Nux nhìn thấy Owin quay đầu lại nhìn, cậu nhếch khóe miệng và cười thật tươi. Sau đó Owin kéo sợi chỉ anh đang cầm. Chiếc chăn được buộc bằng chỉ bay lên. Nux mở miệng như một người chơi.

"Anh làm gì mà mất thời gian vậy!"

"...Khi nào cậu làm vậy?"

"Một thời gian ngắn trước. Tôi không thể tin rằng anh nhận thấy nó ngay lập tức. Đúng như mong đợi, anh thật tuyệt vời."

"Không phải vừa nãy."

Owin chất vấn, Nux phủ nhận. Mặc dù không đúng, nhưng Nux không quan tâm.

"Cậu đã lừa dối tôi như vậy."

Nux lườm Owin. Owin run rẩy đôi môi và nắm lấy cổ tay Nux.

"Cho tôi cảm nhận thực sự đi."

"Đừng nắm như vậy."

Nux lập tức gạt tay Owin ra. Nhìn thấy gương mặt méo mó của Owin, Nux quay đầu lại. Owin không buông tay và đặt hai ngón tay lên cổ tay Nux. Cuối cùng cảm nhận được mạch đập, Owin ngồi xuống. Nux vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Owin dù không nhìn thấy anh.

Ngón tay chạm vào cổ tay cũng không khác gì.

'Nóng.'

Chỉ hai ngón tay chạm vào cổ tay mà Nux cảm thấy nóng. Nux cau mày và yêu cầu Owin giảm bớt tiếp xúc. Owin do dự rồi gập một ngón tay lại. Ngón tay duy nhất còn lại là ngón giữa, khiến Nux tự hỏi ý định của Owin nhưng không hỏi.

'Người lừa gạt không bao giờ nói thật.'

Nói chuyện với nhau chỉ khiến cả hai tức giận. Thường thì chỉ có Nux là người giận dữ. Owin không thể kể câu chuyện nào mà Nux không tức giận. Mặc dù có thể không nói gì và ngủ, nhưng sự hiện diện của Owin bên cạnh khiến cậu lo lắng. Nux tự hỏi nếu Owin lại khóc thì sao.

'Tôi không biết mình đang làm gì ngay bây giờ.'

Nux không thể rõ ràng điều mình đang làm hay muốn làm. Cậu cảm thấy như đang ở trong một vũng bùn mù mịt.

Nux chọn một chủ đề ít gây tranh cãi hơn.

"...Noi bây giờ bao nhiêu tuổi?"

Owin trả lời rằng có thể là nhiều hoặc ít. Nux nhận ra câu hỏi của mình sai và sửa lại.

"Ở thời điểm kiện tụng, cô bé bao nhiêu tuổi?"

"Khoảng ba tuổi theo tiêu chuẩn Trái Đất."

Mặt trời và mặt trăng của Asanga khác với Trái Đất, nên Owin dùng tiêu chuẩn Trái Đất để Nux dễ hiểu.

"Một đứa trẻ ba tuổi ở Asanga phát triển tương đương với độ tuổi nào của Trái Đất?"

"Gần như tương đương. Biết đi, biết chạy và nói suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, kiến thức thì cao hơn nhưng không thể sử dụng thành thạo."

Nếu được chọn giữa tiền và đồ ăn vặt, Noi sẽ chọn đồ ăn vặt dù giá trị tiền cao hơn. Nux gật đầu trước lời giải thích của Owin.

"Khoan đã, cô bé đã kiện sao?"

Nux tự hỏi liệu Noi có phải là một cô bé rất thông minh, và Owin bối rối không biết trả lời thế nào.

"Noi rất thông minh nhưng có lẽ đã được bảo mẫu robot giúp đỡ. Bảo mẫu robot giúp trẻ em suy nghĩ hợp lý."

"Không phải phương pháp này quá cực đoan và phức tạp để được gọi là tư duy lý tính sao?"

Nux nhớ lại việc thông tin của mình bị ẩn đi qua nhiều đại diện khác nhau.

"Đó có thể là khuyến cáo từ Bộ Hỗ trợ Hình thành Quan hệ Gắn bó Trẻ em liên quan đến thiếu thời gian chăm sóc trực tiếp."

"Gì cơ? Bộ Hỗ trợ gì cơ?"

"Bộ Hỗ trợ Hình thành Quan hệ Gắn bó Trẻ em. Người Asanga rất quan tâm đến việc sinh sản tự nhiên và thiết lập cơ quan này để giúp các trẻ em tìm lại quyền của mình. Bộ Hỗ trợ Hình thành Quan hệ Gắn bó Trẻ em được quản lý bởi tám bộ chính phủ, không thể coi thường tầm ảnh hưởng của nó."

"Quyền của trẻ em là gì?"

"Quyền được yêu thương từ cha mẹ. Đặc biệt là những đứa trẻ sinh ra không phải do ý chí của mình."

Câu nói "sinh ra không phải do ý chí" làm Nux bối rối.

"Sinh không phải do ý chí, không phải thụ tinh trong ống nghiệm, sao gọi là lựa chọn?"

"Nếu không có ý chí sinh sản mạnh mẽ, không có sự động dục hay thụ tinh."

"Khoan đã. Vậy Owin, ý tôi là người kia, đã động dục và thụ tinh vì muốn có con?"

"Dù quá trình khác nhau, Owin muốn có con với cậu."

"Tại sao?"

"Chúng tôi không có thông tin này. Có lẽ vì chúng tôi không chịu nổi hoặc vì anh ta muốn giấu."

"Không muốn nói?"

"Không thể nói. Xin lỗi."

Nux nhìn Owin không hài lòng, người đang im lặng, rồi gật đầu. Câu chuyện về Owin thế là đủ rồi. Đó không phải là vấn đề mà cậu có thể làm bất cứ điều gì vì cậu không thể nói về nó, và ngay cả khi cậu có nghe về nó thì nó cũng đã là quá khứ và không thể làm gì được. Nux bình tĩnh lại tâm trí.

"Tại sao Bộ Hỗ trợ Hình thành Quan hệ Gắn bó Trẻ em lại đưa ra khuyến cáo?"

"Đó là vì tôi không có đủ thời gian trực tiếp nuôi dạy con cái. Vì vậy, một hành động được đề xuất cho người chăm sóc vắng mặt sẽ xuất hiện và tôi nhấp vào hành động đó trong khi đang nghĩ về những thứ khác, và đây là điều đã xảy ra."

Noi nhấn nút và robot bảo mẫu đảm nhận công việc xử lý thực tế. Tóm lại những gì Owin nói thì là như vậy. Nux bị sốc rồi hỏi Owin.

"Noi đã kiện vì nghĩ cho anh?"

"Đúng. Cô bé đã nghĩ cho tôi từ nhiều góc độ. Noi rất thông minh và suy nghĩ sâu sắc."

"Tại sao không dành đủ thời gian chăm sóc? Dù cả hai bị đóng băng vẫn có ba bà mẹ mà."

"Sao cơ?"

"Tại sao không đủ thời gian? Cả hai đều bị đóng băng nhưng vẫn có ba bà mẹ."

Nux bất chợt nhớ tới một cảnh trong các tư liệu cổ xưa, nơi một người chồng vô trách nhiệm trong việc nuôi dạy con cái đổ lỗi hoàn toàn cho vợ. Và cậu nhận ra rằng mình chính là người chồng vô trách nhiệm đó. Nux tưởng tượng mình trước mặt Owin, tháo cà vạt ra và hét lên với người mẹ của đứa trẻ rằng cô ta đã làm gì khi con trở nên như thế này, rồi rùng mình.

'Không, nếu đã như vậy thì phải sống tốt chứ. Sao lại nhận được khuyến cáo chứ. Nhìn vào việc nói đến bảo mẫu robot, có vẻ như nó sẽ làm hết công việc.'

Owin lúng túng trước câu hỏi của Nux, có vẻ như anh ta đang bị bối rối. Nux nhìn Owin với ánh mắt sắc bén và khẽ nhấc cổ tay để thúc giục câu trả lời.

"Các Noi khác bắt đầu xuất hiện. Dù đã dành hết tâm trí vào việc nuôi dưỡng trong tình trạng cảm xúc có thể tiếp cận, nhưng thời gian vẫn không đủ."

"Các Noi khác sao?"

Nux chỉ vào Owin và Owin gật đầu.

"Đúng vậy. Noi cũng giống như chúng ta, gặp những phiên bản khác của chính mình."

Owin giải thích sơ lược về sự ra đời của người Asanga. Chỉ có một bản thể được sinh ra từ mẹ, còn lại chỉ xuất hiện dưới dạng phản ứng năng lượng. Khi có môi trường phù hợp, họ sẽ hình thành thực thể an toàn trong đó.

"Vậy nếu không cung cấp môi trường thì không xuất hiện sao?"

"Không phải thế. Đó chỉ là biện pháp để tăng khả năng sinh tồn và thuận tiện cho việc quản lý. Nếu chúng tự nhiên xuất hiện và rơi từ không trung xuống chết thì thật không hay."

Owin giải thích với giọng điệu lơ đãng, dường như không muốn nói nhiều nhưng cũng không dừng lại giữa chừng.

"Có bao nhiêu Noi xuất hiện?"

"Có ba Noi rõ ràng và hai Noi mờ nhạt hơn nhưng không thể bỏ qua, nên chúng tôi tiếp tục quan sát."

"Ba là tốt à? Nhiều hơn không phải tốt hơn sao?"

"Cần chia sẻ và kiểm soát tinh thần nên nhiều không phải lúc nào cũng tốt. Ba là số lý tưởng nhất. Trường hợp của Owin là nhiều hơn so với tiêu chuẩn hiện tại."

"Ngày trước thì ít hơn à?"

Owin mỉm cười gật đầu.

"Vì phải chia sẻ tinh thần, những cá thể có nhiều phiên bản thường phải kiềm chế hoạt động của mình. Không thể phân biệt với các phiên bản khác nên gặp nhiều tai nạn. Người Asanga có nhiều phiên bản nhất đã phải sống trong buồng bảo vệ từ khi năm phiên bản khác xuất hiện cho đến khi chết."

Nux thầm thán phục. Hôm nay, cậu mới hiểu lý do tại sao Owin thường có những hành động kỳ lạ. Dù vậy, cậu không có ý định thông cảm với chuyện của Owin.

"Vậy các Noi hiện tại đều ba tuổi sao?"

"Tính từ lúc kiện tụng, hai trong số chúng mới chỉ vừa hình thành."

Nux khoanh tay nhìn Owin đầy bất mãn. Cậu cảm giác Owin luôn che giấu điều gì đó trong lời nói của mình. Nux suy nghĩ kỹ bằng trí óc sắc bén của mình.

"Owin đang làm gì vậy?"

Owin lại im lặng.

"Thật kỳ lạ. Làm gì mà lại như vậy. Nếu hình thể mới hình thành, trước đó anh không có gì phải làm. Chỉ cần cung cấp môi trường là chúng sẽ tự hình thành. Vậy thì vấn đề không phải là con cái mà là thứ khác. Anh nói về tình trạng cảm xúc có thể tiếp cận, vậy có nghĩa là có tình trạng cảm xúc không thể tiếp cận đúng không?"

Tình trạng cảm xúc có thể tiếp cận đồng nghĩa với việc tồn tại tình trạng cảm xúc không thể tiếp cận. Nux cố gắng liên kết vấn đề này với các đứa trẻ mới sinh.

'Liệu Owin có thường xuyên rơi vào tình trạng cảm xúc không thể tiếp cận vì sự ra đời của những đứa trẻ này không?'

Nux nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Owin vì khóc.

'Owin đã từng nói rằng cảm xúc của mình đột nhiên trở nên bất ổn.'

Liệu đó có phải do ảnh hưởng của Owin không? Nux thấy tâm trí mình trở nên mơ hồ. Cậu không muốn đưa ra kết luận. Nux gõ ngón tay lên giường, liếm môi khô.

"Owin này."

Như có ai đó bóp nghẹt cổ họng mình, Nux không thể thốt ra lời. Cậu thở dài nhìn Owin, người đang chăm chú nhìn mình.

"Owin có điên không?"

Trái ngược với sự khó khăn của Nux, Owin bình thản trả lời, kèm theo một nụ cười nhẹ.

"Đúng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro