Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Irys

" Vì vậy, với nhóm phát triển sản phẩm 2 này, chúng tôi sẽ ... "

Trưởng nhóm phát triển 2 vẫn nhiệt tình phát biểu còn Hwan thì không nghe.

Anh ta được thông báo rằng nếu muốn bắt Haejin thì phải chặn hết các lối vào của ngọn núi. Mặc dù các công ty tư nhân cần rất nhiều giấy phép để tiến hành làm việc đó nhưng Lee Hwan chẳng quan tâm chút nào.

" Chỉ cần mang người còn sống về là được "

Đó là điều kiện duy nhất của Lee Hwan. Không cần biết Kang Haejin ra sao, hắn ta chỉ cần cậu còn sống trở về là được. Rốt cuộc, sau tất cả, thứ hắn ta cần chính là cái lỗ của cậu và một tử cung mang trong mình đứa con của hắn.

Thật khó để biết xem Hwan đang cảm thấy như thế nào. Anh ta không thể ngừng nghĩ về Kang Haejin mọi lúc mọi nơi.

Lúc đầu là lo lắng, nhưng càng về nghĩ về Haejin, Hwan càng nhớ cậu.

Nó đã xảy ra vào sáng nay. Ngay khi Hwan mở mắt, hắn đã nhớ Kang Haejin. Nhớ về cách cậu rên rỉ và thở hổn hển bên dưới thân hắn.

Hwan chửi thầm, cảm thấy dương vật của mình dựng đứng, đó không thể nào là phản ứng bình thường của cơ thể vào buổi sáng được.

Tại sao cái omega tên Kang Haejin đó lại làm phiền tôi ngay cả khi đã biến khỏi tầm mắt vậy ? Bây giờ tôi thậm chí không thể nắm lấy tóc tên đó hay xé cái lỗ bẩn thỉu ra khỏi người cậu ta.

Hwan không còn cách nào khác ngoài thủ dâm để có thể sẵn sàng đi làm mà không gặp khó khăn. Tôi không thể làm việc trong tình trạng cương cứng. Tuy nhiên, hành động xả giận bằng cách chạm vào bộ phận sinh dục trong cơ thể và xuất tinh, không hề quen thuộc hay dễ chịu một chút nào.

Khi chạm vào dương vật của mình, Hwan nhớ đến Haejin và những tiếng rên rỉ ngọt ngào. Hắn nhớ đến bên trong cái lỗ ẩm ướt của cậu mà hắn mới chỉ vào một lần. Hwan vừa cố nhớ lại cảm giác ẩm ướt, mềm mại vừa dùng tay kích thích dương vật.

" Tôi muốn vào trong cái lỗ đó bây giờ "

Khi xoa dương vật của mình, Hwan ngạc nhiên vì những phản ứng như vậy. Và anh hoàn toàn không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình.

Hwan không thể hiểu nổi được khát khao hoang dại muốn được ôm Haejin nhiều như lúc này.

Khi Lee Hwan không nói gì sau lời phát biểu, trưởng nhóm phát triển 2 tỏ ra bối rối. Sau đó, anh ta bày tỏ suy nghĩ của mình, nói rằng sẽ tự mình lo liệu tất cả mọi thứ để trông thật đẹp trong mắt giám đốc điều hành, nhưng vị giám đốc ấy chỉ nhìn vào bàn làm việc với ánh mắt lạc lõng.

" Giám đốc điều hành ... "

Một giám đốc nữa cũng đang theo dõi bài phát biểu cuối cùng đã gọi anh ta. Hwan chậm rãi mở miệng sau một lúc lâu.

" Tôi phải đi có việc một lúc, tôi sẽ quay trở lại sau ... "

" Gì ? "

Tất cả giám đốc ở đấy ngồi quanh bàn nhìn nhau. Nếu nói điều gì khiến giám đốc điều hành tức giận, họ phải xử lí nó ngay lập tức, nhưng họ không thể ngờ rằng điều bé tí đó cũng có thể làm hắn tức giận.

" Có vấn đề gì sao ? "

Một quan chức hỏi lại lần nữa, nhưng Hwan vẫn vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm. Trong mắt tất cả giám đốc ở đây có vẻ đang rất tức giận, anh ta nhìn quanh trên bàn để tránh ánh mắt của bọn họ.

" Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa ... "

Trưởng nhóm trông như sắp khóc. Một số giám đốc lắc đầu ngao ngán.

Cuối cùng, Hwan cũng đứng dậy. Các giám đốc vẫn quan sát anh bằng đôi mắt của họ.

"Hãy tiến hành cuộc họp như đã thông báo từ trước và gửi dữ liệu cuộc họp vào email của tôi "

Trưởng nhóm cảm thấy xấu hổ vì không biết điều mình nói có làm giám đốc điều hành khó chịu không. Hwan bước ra khỏi phòng họp trước, bỏ mọi người ở lại. Thư ký Park nheo mắt nhìn theo.

" Giám đốc, một trong những người đàn ông trong đội tìm kiếm đã đến gặp chúng tôi. Tôi nghe nói rằng họ đã có tin tức về Haejin. Anh có muốn nghe không ? "

Lee Hwan quay đầu lại nhìn. Thư ký Park thoáng bối rối trước bầu không khí có phần gay gắt khi nhìn thấy ánh mắt của Hwan, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lấy điện thoại ra và lập tức liên lạc với người đàn ông đấy.

Đôi mắt của trưởng nhóm tìm kiếm đỏ hoe. Anh ta chạy ra từ ngọn núi với cơ thể dính đầy bùn. Và đã phàn nàn ngay khi nhìn thấy Lee Hwan.

" Này, nói cho tôi biết, có loại người bình thường nào mà mang theo xịt hơi cay bên người không chứ ? Làm cách nào mà cậu ta lại thông thạo về những con đường mòn trên núi như thế ? Đội của chúng tôi gần như đã chết ! "

Đội tìm kiếm đã không bỏ cuộc ngay cả khi bị trúng một quả bom làm từ ớt cayenne và bột ớt đỏ và suýt bị một con lợn rừng hung dữ giết chết. Ngay sau đó, họ tiếp tục đuổi theo Haejin. Tuy nhiên, Haejin là một trường hợp khó. Cậu ta dụ được cả những người tìm kiếm chuyên nghiệp xuống một vách đá, trong khi cậu cố tình đi qua phía bên kia.

Sau khi giải thích một lúc lâu, anh ta nhìn vào mắt Hwan, do dự và đưa điện thoại ra. Trên màn hình là một bức ảnh của Haejin.

Thư ký Park và người đàn ông ấy nói chuyện một lúc. Trong lúc đó, Hwan nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Kang Haejin trong bức ảnh đang đeo mặt nạ phòng độc che hơn nửa khuôn mặt, nhưng Hwan có thể nhận ra biểu cảm ngạc nhiên của cậu. Đôi mắt vốn đã lớn lại càng lớn hơn, khiến Haejin trông như một con thỏ đang nhìn vào máy ảnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh. Hwan gần như tắt thở. Đó không phải cố tình, anh ta đã bị nghẹn theo đúng nghĩa đen. Anh đưa bàn tay nhợt nhạt như thể Haejin trong ảnh là thật và mò mẫm trên bức ảnh. Tất nhiên, Hwan không thể cảm thấy sự ấm áp và mềm mại của Haejin.

Sau khi Haejin bỏ trốn, tất cả những cảm xúc trong anh đều thắt lại như muốn thông báo về sự xuất hiện của cậu. Như thể nó không thể kìm nén nổi nữa, bắt đầu kêu gào ầm ĩ, sôi sùng sục lên như muốn trào ra ngoài.

Cảm giác hơi giống với cảm giác của Hwan khi lần đầu tiên được xem tỉ số trận đấu với Haejin. Đó là một loại ham muốn chiếm hữu mà bạn phải đặt trong tầm với của mình để không làm tuột mất nó.

Nhưng kết hiện thực lại hoàn toàn khác xa với suy nghĩ.

" Sức khoẻ của cậu ấy như thế nào vậy ? "

" Trông cậu ta rất kiệt sức ... Giống như đang bị ốm vậy "

Thư ký Park hỏi người đàn ông và người đàn ông trả lời lại.

" Ý anh là bệnh gì ? "

" Chà, cơ thể cậu ta chảy máu. Có máu dính trên tảng đá cậu ấy ngồi "

Hwan vẫn chưa hiểu ra cái cảm giác đang sôi sục trong lòng mình là gì ?

Tại sao tôi lại không thể ngừng nghĩ về cậu ấy cả ngày ?

" Tôi phải tự mình đi tìm cậu ấy ! "

Lee Hwan - người đã im lặng suốt thời gian qua, cuối cùng cũng bộc lộ ra ước muốn thực sự của trái tim mình.

                                                                               ***

Haejin vẫn tiếp tục chạy ngay cả khi nhóm tìm kiếm không còn dấu hiệu gì gần đấy. Sau đó, khi cậu tin rằng họ sẽ không thể tìm thấy cậu nữa, mới bắt đầu cảm thấy đau bụng khủng khiếp. Sự căng thẳng giảm xuống và đổi lại nỗi đau tràn ngập khắp cơ thể.

Khi Haejin đang loạng choạng ôm cái bụng đau nhức của mình và kiểm tra la bàn. Địa điểm chính xác.

" Nếu tôi đi xa hơn một chút ... "

Không lâu sau, cậu buộc đôi chân nặng nề của mình phải di chuyển. May mắn thay, điều mà Haejin dày công tìm kiếm đã xuất hiện. Một cái mái ngói ở phía xa. Mùi hương đốt cũng phảng phất quanh đấy. Nơi cậu muốn tìm là ngôi chùa nhỏ nằm sâu trong núi. 

" Cuối cùng cũng đến nơi ... "

Đến khu vườn nhỏ sau chùa, Haejin gục xuống.

                                                                              ***

Ngay cả trong giấc mơ của mình, Haejin cũng đang chạy trốn khỏi Lee Hwan. Để tránh xa anh ta đang theo sát phía sau, Haejin lấy tất cả mọi thứ trong túi của mình ra và ném vào anh ta. Tuy nhiên, trên tay cậu chỉ xuất hiện những vật thể lạ, không phải những thứ thực sự nên có ở đó. Những thứ như búp bê và hoa.

" Đồ khốn khiếp ! Ra khỏi đây ! Tránh ra ! "

Tuy nhiên, Haejin vần ném tất cả mọi thứ cậu có trong tay về phía hắn.

" Tôi sẽ không bao giờ sinh con cho anh ! Thật điên rồ ! "

Lee Hwan tiến về phía trước bằng cách nhảy vọt lên. Bàn tay to lớn của anh ta vươn ra một cách đầy đe doạ.

" Cậu nói rằng sẽ không sinh đứa trẻ ra ngay cả khi cậu đã mang trong mình đứa con của tôi ? "

Trước lời nói của Lee Hwan, Haejin cũng quên mất việc mình phải né tránh mà cứng người lại.

" Gì ... ? "

Lee Hwan nhẹ nhàng nhéo má Haejin.

" Cậu đã mang trong mình đứa con của tôi "

" Anh đang nói gì vậy, tên khốn ? "

Theo phản xạ, Haejin sờ bụng dưới của mình và nhận ra nó đã phình to bất thường.

Không ... Haejin muốn hét lên, nhưng giọng nói của cậu không phát ra được. Cái bụng phình to ngày một lớn. Thật là kinh khủng.

Lee Hwan mỉm cười. Haejin muốn vung tay đấm vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta, nhưng Hwan trước mắt cậu trống rỗng như một ảo ảnh.

Haejin - người đã hành động một cách liều lĩnh trong giấc mơ, gần như không tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, Haejin đã nhìn thấy khuôn mặt của một người xa lạ. Đó là một ông già không có tóc.

" Ôi Chúa ơi, cậu có sao không ? Cậu đã gặp một giấc mơ kinh khủng sao ? "

Haejin thở phào nhẹ nhõm. Hương thơm nặng nề xẹt qua chóp mũi. Người đàn ông đầu trọc mặc áo cà sa có lẽ là nhà sư. Điều đó có nghĩa là cậu đã đến nơi an toàn. Nhưng Haejin nhìn quanh giả vờ như không biết gì cả.

" Tôi đang ở đâu ... ? "

" Đây là một ngôi đền. Tôi mang cậu đến đây vì cậu đã ngất ở trong vườn "

Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của Haejin, nhưng cậu chỉ gật đầu giả vờ bối rối. Nhà sư đã giúp cậu khi cậu đang cố gắng đứng dậy.

" Uống một ít đi "

Haejin cố gắng tỏ ra lịch sự, sỡ hãi và bối rối nhất có thể khi uống nước được mời. Tất nhiên, sợ hãi không phải biểu hiện sai lầm. Ngay cả bây giờ, mỗi khi nghĩ về tên điên đấy đều khiến cậu rùng mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro