Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Irys

Haejin nhìn lên nóc toà nhà đang lùi dần. Vẻ ngoài của Lee Hwan khi để mái có vẻ nhỏ bé. Có chút kì lạ khi thấy anh ta nằm úp mặt xuống đất.

" Haa ... Tôi sẽ gặp rắc rối nếu trực thăng đến muộn mất "

" May mắn thay, chiếc trực thăng đã đến kịp thời và tôi đã kịp thoát ra ngoài. Nếu không, tôi đã bị tên điên đó tóm được và mọi cố gắng từ trước đến nay đều trở thành vô ích "

Haejin thở dài và đeo tai nghe vào. Khi âm thanh của máy bay trực thăng lắng xuống, sự căng thẳng được giải toả muộn màng và cơ thể mất đi sức lực. Chân và bụng anh đau nhức vì chạy trên cầu thang. Và cơ thể cậu run lên.

" Thằng khốn, mày nghĩ là mày sẽ bắt được tao à ? "

" Làm sao tôi trốn thoát được ư ? "

Tất nhiên, Haejin cũng đã tính đến khả năng ngất xỉu giữa phố và bụ bắt. Dù khoảnh khắc đó diễn ra rất nhanh.

Nhìn ra cửa sổ, thành phố Seoul đã lùi xa. Haejin ôm cặp thở dài.

Cậu ta cũng đã trả tiền thuê trực thăng bằng thẻ đen của Lee Hwan. Lần đầu tiên Haejin biết rằng có thể thuê một chiếc trực thăng từ một công ty tư nhân.

Chi tiết thanh toán sẽ là " Dịch vụ Hậu mãi Sang trọng ". Đó là bởi vì cậu ấy đã yêu cầu đặc biệt không được để lại tên công ty cho thuê. Bởi vì nếu tên được công khai, Lee Hwan có thể điều tra được lộ trình di chuyển của tôi.

Bởi vì rõ ràng khi đặt chỗ, Haejin đã dử dụng tên của Lee Hwan với tư cách là Giám đốc điều hành của Keystill. Trích dẫn rằng bản thân đã yêu cầu chuyến tham quan được thực hiện càng kín đáo càng tốt, để cả công ty cho thuê máy bay trực thăng và chín trong số mười nhân viên sẽ giữ im lặng.

Toà nhà bệnh viện giờ nhỏ như một con kiến. Cậu không thể nhận ra sự xuất hiện của Lee Hwan nữa. Haejin ngồi thẳng dậy vì cậu cảm thấy như thể mình sẽ chóng mặt nếu như nhìn xuống. Cảm thấy không ổn, nhưng Haejin vẫn có thể kháng cự. Không, đúng hơn là cậu bắt buộc phải kháng cự.

                                                                                  ***

Bệnh viện hỗn loạn. Lee Hwan đã rất tức giận và xúc phạm nhân viên bệnh viện.

Mặc dù anh ta là một người dàn ông thông minh với một nền giáo dục đại học đặc biệt và ý thức cao đẹp, tất cả những điều đó đã tạm thời mất đi chức năng của nó. Nó không thể kiểm soát được và tất cả là do Haejin gây ra.

" Đây có phải là cách các người kiểm soát bệnh nhân của mình không ? Để họ thoát ra ngoài một cách dễ dàng ngay dưới mũi của các nhân viên y tế ? Ngay cả với một bệnh nhân đang trong tình trạng khẩn cấp ! "

Khi anh ấy nhấn mạnh ' tình trạng khẩn cấp ', một cái gì đó bên trong như vỡ ra. Nó là như vậy đó. Kang Haejin đang trong tình trạng khẩn cấp. Tuy nhiên, cậu ta đã trốn thoát mà không muốn nhập viện.

Hwan dùng giày đá vào bàn văn phòng. Anh ta đã nó mạnh đến mức cái bàn nứt ra. Khi bác sĩ phụ trách đến để ngăn anh ta lại, anh ta lập tực đè bác sĩ xuống bàn, nghiến răng nói.

" TÌm em ấy ngay bây giờ ! "

Không ai dám ngăn cản anh ta khi đối mặt với động tác hung hãn, dường như có thể giết chết đối phương.

Có một vụ náo loạn và thư ký Park đã phải chạy đến ngăn chặn nó một cách muộn màng. Ngay cả khi đó, Lee Hwan vẫn không thể thoát khỏi sự tức giận của mình.

Bệnh viện đã không thông báo chính xác cho anh ấy  về tình trạng hiện tại của Kang Haejin. Điều này càng khiến Lee Hwan tức giận hơn.

Tuy nhiên, Hwan đã không nói nên lời khi được một nhân viên của bộ phận hỏi.

" Mối quan hệ của anh với bệnh nhân là gì ? "

Anh ta không thể trả lời câu hỏi. Anh thậm chí còn không thể tự trả lời cho chính bản thân mình biết rằng mối quan hệ của hai người thực sự là gì.

Đó không phải là một mối quan hệ vô dụng và vô ích, như mối quan hệ của người yêu hay thứ gì đó tương tự. Họ cũng không phải là bạn. Vậy họ là gì ?

Thấy anh ta ngập ngừng trả lời, bác sĩ nói.

" Tôi không thể cho anh biết chi tiết trừ khi anh là người giám hộ của bệnh nhân "

Sau lời nói đó, cơn giận của Hwan tăng vọt.

" Chết tiệt ... "

Thậm chí, trên xe đang trên đường đi làm, anh ta không kìm được tức giận nên đã nghiến răng nghiến lợi khiến quai hàm tê dại. Đầu anh toàn những suy nghĩ về Kang Haejin.

Ngoài ra, có một sự thật rất kì lạ. Không ngờ, đến thời điểm này, anh vẫn không thể ghét nổi Kang Haejin.

Thật là vô lí. Chỉ vài ngày trước, anh ta đã quyết tâm bắt và trừng trị thích đáng cái tên omega chết tiệt đó.

Anh ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu mất mát vì Haejin. Anh ta đã vượt núi một cách không cần thiết, bị phạt tiền, thành lập một nhóm tìm kiếm, nghỉ việc và đi tìm cậu ấy.

Và bây giờ anh lại đánh mất Haejin, Hwan vẫn không hề giận cậu chút nào.

Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là dáng người bất lực đang nằm ốm và khuôn mặt vừa vặn với bàn tay anh.

" Nếu có gì đó không ổn xảy ra khi đang chạy trốn thì sao ... ? "

Mặc dù Hwan ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng anh đang rất lo lắng cho Haejin.

Nếu cậu thực sự cảm thấy không khoẻ, Haejin sẽ không thể điều trị ngay bây giờ mà thay vào đó, cậu ấy phải lên trực thăng và trốn thoát. Cái trực thăng đó đến từ đâu vậy ? Tôi đã kiểm tra chi tiết của tấm thẻ đen đưa cho Haejin, nhưng không có danh sách nào liên quan đến việc thuê trực thăng.

Hwan nới lỏng cà vạt và ném vào trong xe. Tôi không biết làm cách nào để tìm thấy nó. Khách sạn mà anh ta đặt phòng bằng thẻ của mình đã liên hệ với anh ấy và kiểm tra tất cả các chi tiết thanh toán khác, nhưng vẫn không tìm thấy.

" Em ấy đang bị bệnh "

Mỗi khi nhớ đến tình trạng tồi tệ của Haejin, anh lại cảm thấy ngực mình đau nhói như bị dao đâm vậy.

" Tôi phải bào vệ em ấy "

Đột nhiên, Hwan nhớ đến Haejin, người đã gục ngã ở một nơi hoàn toàn không thể ngờ tới. Chỉ riêng kí ức đó thôi đã khiến máu dồn lên não anh.

" Thư ký Park "

Thư ký Park đang ngồi ở ghế trước trong xe quay đầu lại nhìn.

" Huỷ bỏ tất cả lịch trình của tôi "

Đôi mắt anh ta mở to, nhưng Hwan không quan tâm và vẫn tiếp tục.

" Tôi phải tự mình đi tìm Haejin "

                                                                                              ***

Việc trích xuất thông tin vào thẻ của Kang Haejin không còn gù cứu vãn được nữa. Đó là thông tin chi tiết về việc mua những món đồ vô dụng và không có liên hệ của các khách sạn hoặc nhà nghỉ đã được đặt bằng tấm thẻ đó.

Điều này cũng đúng với hàng chục trung tâm thư giãn. Họ gửi cho anh những bức ảnh được cho là của Kang Haejin, nhưng một nửa trong số đó không phải, và khi anh đến thăm nơi của nửa những bức ảnh kia, dấu chân của Haejin đã biến mất.

Tất nhiên, họ khuyên anh ta nên kiểm tra lại tất cả các chi tiết thanh toán khác. Và trong trường hợp hàng hoá, họ cũng kiểm tra địa chỉ giao hàng. Hầu hết chúng đều là tủ đựng đồ hoặc cửa hàng tiện lợi ở các ga tàu điện ngầm Seoul. Tuy nhiên, khi Hwan đích thân đến kiểm tra, đó là sau khi họ nhận thấy được sự xuất hiện của Haejin ở đó.

Nếu có một điều thay đổi, đó là việc anh không thể giận Kang Haejin được nữa. Mặc dù anh muốn cậu ấy, nhưng anh không thể.

Trong mắt thư ký Park, việc sếp mình lặng lẽ truy tìm dấu vết của Haejin mà không hề tỏ ra khó chịu là điều bất thường. Anh ta không bao giờ nổi điên nữa kể từ khi Hwan gây náo loạn ở bệnh viện.

Phải mất một thời gian dài để có được danh sách các tài khoản thực thông qua một công ty thẻ. Vì đây không phải một tấm thẻ thông thường nên dường như có nhiều thứ cần phải tìm hiểu. Và cuối cùng, anh cũng tìm được công ty cho thuê máy bay trực thăng mà Haejin đã tìm đến.

Công ty trực thăng công bố điểm đến của Kang Haejin là ở ngoại ô tỉnh Gyeonggi. Hwan ra lệnh cho thư ký Park quay trở lại làm việc trong khi mình tự lái xe đi kiếm người mà không mang theo đội tìm kiếm hay tài xế.

" Sẽ ổn chứ nếu ngài làm vậy ? "

Thư ký Park hỏi sếp. Sếp của anh ta là một người khắt khe, người ghét dù chỉ là một hạt bụi nhỏ trên đôi giày đắt tiền của mình. Vì vậy anh ta lo lắng rằng sếp mình sẽ bị suy nhược thần kinh khi lang thang một mình ở một nơi xa lạ.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Lee Hwan vẫn bình tĩnh đến mức lạ thường.

" Đừng làm phiền tôi cho đến khi tôi liên lạc với cậu trước ! "

Tính cách anh ta thì vẫn vậy.

                                                                                        ***

Hwan tự lái xe đến thị trấn nơi Kang Haejin đang ở, hoặc được cho là đã đi qua. Không có khách sạn thích hợp với anh ta ở đó. Hwan không muốn ở trong một nhà nghỉ với nhà vệ sinh đáng ngờ, vì vậy anh thích ngủ ở trong xe hơn.

Như thư ký Park đã nói, anh có thể nhờ người khác tìm cậu ấy hộ mình.

" Nhóm tìm kiếm cuối cùng đã bị Haejin đánh bại hoàn toàn, nhưng nếu tôi không thích họ, tôi có thể yêu cầu một đội tìm kiếm khác. Hoặc đợi đến khi có tin tức từ khu du lịch nào đó "

" Nhưng lần này, kì lạ thay, tôi lại muốn tự mình làm điều đó. Tôi thực sự không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ mình nên tự làm việc đó "

" Cuối cùng khi tôi gặp lại Kang Haejin, tôi cảm thấy mình phải tự tin vào thời điểm đó. Tôi nghĩ chúng tôi nên nói chuyện riêng với nhau "

" Tuy nhiên, khi gặp lại em ấy, tôi không biết phải nói gì "

Và đúng như dự đoán, không còn thấy bóng dáng của Haejin ở thị trấn nơi chiếc trực thăng hạ cánh. Có vẻ như cậu ấy đã trốn thoát.

Lee Hwan cố gắng chịu đựng cảm giác thất vọng và kiên quyết hỏi mọi người ở đấy xem có thấy Kang Haejin không. Anh thực sự cảm thấy mệt mỏi mỗi khi lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi với những người mà anh ta thậm chí còn không quen biết.

Tuy nhiên, khi Hwan nhớ lại lần cuối mình nhìn thấy Kang Haejin - người đã nhìn mình một cách thờ ơ, một cảm giác đau nhói trong lồng ngực khiến cho sự chán nản của anh biến mất. Hãy nhớ về việc Haejin đang chạy trốn mình với một cơ thể yếu ớt.

Và ... Nó không chỉ là một cơ thể yếu ớt.

" Nếu mọi người thấy cậu ấy, xin vui lòng gọi vào số điện thoại này ngay lập tức "

Hwan cũng nói thêm những từ mà bình thường anh ta sẽ không bao giờ nói.

" Xin vui lòng "

Tôi đã quấn trí. Chỉ cần nghĩ đến Kang Haejin là tim Hwan lại đau nhói. Và đau đớn hơn nữa mỗi khi anh nhớ lại ánh mắt vô cảm lần trước.

Hwan khó hiểu, tại sao chỉ nghĩ về một người thôi cũng khiến anh cảm thấy ngột ngạt và tuyệt vọng đến vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro