Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Irys

Hwan tìm kiếm một cách chậm rãi nhưng tỉ mỉ để không để sót bất kì manh mối nào. Khi anh hỏi dân làng đã bao giờ nhìn thấy một cậu trai nhỏ nhắn, xinh xắn, da trắng, tóc vàng chưa, hầu hết họ đều nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ. Có lẽ vì ở khu phố này toàn ruộng với chuồng trại nên dân số không mấy dồi dào.

Vì Haejin đang bị ốm nên Hwan nghĩ rằng cậu ấy có thể đang ở bệnh viện, vì vậy anh ta đã đến tất cả bệnh viện trong khu vực. Tuy nhiên, họ thường đuổi anh ra ngoài vì không được tiết lộ thông tin bệnh nhân.

" Anh có bị gì không ? " 

Khi anh ấy nghe câu hỏi đó, Hwan không thể trả lời nó một cách kì lạ. Ngay cả khi anh ta nói dối rằng mình đã bị gì đó, anh ta phải rút lui khi biết phải cần sự đồng ý của chính bệnh nhân.

Rất khó chịu khi phải sinh hoạt ngay trên xe. Nó cũng đau đớn vì không thể tắm rửa đúng cách. Bên cạnh đó, dường như không thể tìm thấy một tiệm spa ở nơi đây. Hwan liên lạc với thư ký Park và yêu cầu anh ta tìm một nhà trọ tốt gần đó và gửi quần áo mới cho anh, nhưng ngay cả việc đó cũng không thể làm được.

Và đột nhiên, Hwan chợt nghĩ.

" Kang Haejin, làm thế nào mà em có thể sống một cuộc sống khó chịu như vậy ? Tại sao ? "

" Căn hộ áp mái và dịch vụ phòng của Keystill Hotel nổi tiếng toàn thế giới mà. Em có đủ chán ghét anh để từ bỏ mọi thứ tôi cung cấp cho em chỉ để sống một cuộc sống không thoải mái này không ? "

" Haa ... "

Anh thở dài một hơi. Hwan - người đang ngồi ở ghế lái, thô bạo xoa mặt mình và tựa trán vào vô lăng.

Sau đó, anh ấy mới nghĩ rằng có thể mối quan hệ đã sai ngay từ đầu. Từ việc tiếp cận cậu ấy để ép cậu ấy phải sinh con, đến việc nhốt cậu ấy trong khách sạn.

Ngay cả khi Hwan không biết mình đã sai ở đâu, như thế nào và tại sao, thậm chí còn không thể tìm ra cách sửa chữa, anh chỉ có thể nghĩ rằng tất cả đã sai. Và tất cả thứ đó kêu lên như một thiết bị không vừa trong đầu anh ta.

Anh phải đưa Haejin trở lại. Chỉ có một lí do. Vì bây giờ cậu ấy đang bị bệnh. Tôi đã sống một cuộc sống không thoải mái chết tiệt này với một cơ thể đau nhức. Và cơ thể nhỏ bé yếu ớt đó ...

Ngoài ra ... Cậu ấy cũng có thể đang mang thai.

Trên thực tế, hiện tại anh không quan tấm đến sự thật đó. Miễn là Kang Haejin được ăn toàn. Tuy nhiên, hình ảnh Haejin đang rên rỉ trong đầu anh đã là một kết luận được báo trước.

Đột nhiên, Hwan nghĩ rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để trở thành như thế này. Ngay cả bây giờ, Kang Haejin cũng phải chịu đựng trong một môi trường tồi tệ hơn nhiều so với môi trường này. Hwan đã cầm được vô lăng đúng cách. Ngay khi đang nổ máy, anh nhận được một cuộc gọi. Đó là một trong những trung tâm thư giãn mà anh ta đã uỷ nhiệm.

- Tôi có số điện thoại trả trước của anh Kang Haejin

Tim Hwan lệch nhịp.

                                                                          ***

Đúng lúc đó, Haejin tỉnh dậy sau một giấc nhủ dài, xung quanh là một tấm chăn mềm mại và sạch sẽ.

Lương hưu mà anh ta nhận được hôm nay khá xa xỉ. Nó không phải là một nơi được ưa thích bới công chúng vì nó không thuận tiện và ở quá sâu trong núi, nhưng nó là hoàn hảo cho những người muốn ẩn náu như Haejin.

" Tôi phải đi ngâm thân "

Duỗi người khi ngâm, cậu đứng dậy khỏi chiếc giường lớn. Đi chân trần trên tấm thảm sạch, Haejin bật ti vi 60 inch trên tường lên và ngâm mình trong làn nước ấm trong bồn tạo sóng ở một bên của căn phòng rộng rãi.

Khung cảnh toàn cảnh khu rừng trải dài qua cửa sổ phía trước chiếm một bên của căn phòng. Cảnh tượng không có toà nhà và con người, chỉ có cây cối, tâm trí của Haejin được thư thái.

Ưu điểm lớn nhất của nơi này là bạn vừa có thể ngắm cảnh đẹp vừa ngam mình trong bồn nước nóng. Đó là nơi mà cậu đã vô tình tìm thấy khi lên kế hoạch hướng dẫn cho Marutour, nhưng váo thời điểm đó cậu đã chán nản vì không thể đến nơi này bằng lương của mình. Haejin chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có ngày mình có thể đến đây.

Tất nhiên, tất cả số tiền cậu ta bỏ ra để đặt chỗ này đều là tiền mà cậu nhận được sau khi đổi những món đồ xa xỉ mà mình đã mua bằng thẻ của Lee Hwan với giá hời ở các tiệm cầm đồ khác nhau.

Khi đang vươn vai trước thiên nhiên rộng lớn, Haejin nghe thấy tiếng gõ cửa. Dịch vụ ăn sáng được đặt dường như đã đến. Khi cậu mở cửa, có một nhân viên đang bưng khay.

Haejin - người chào tạm biệt nhân viên sau khi cảm ơn anh ta, bữa sáng gồm bánh mì nướng, mứt và sữa được để trên khay gần bồn tắm. Cậu đặt thức ăn lên kệ bên cạnh bồn tắm nước nóng, cởi áo choàng và lặn xuống nước.

" Uh, thích quá ... "

Mặc dù đang phải chạy trốn nhưng tôi cảm thấy rất tuyệt vào những lúc như thế này. Dù sao tôi cũng phải di chuyển nhanh, vì vậy tôi phải tận hưởng điều này nhiều nhất có thể.

Haejin nghĩ đến Lee Hwan khi cậu phết mứt vào bánh mì nướng. Thật ra, những ngày này, thời gian cậu nghĩ về Hwan càng ngày càng ít. Có lẽ vì cậu ấy tập trung hơn vào việc chạy trốn.

" Kể từ khi anh ấy nhốt tôi trong khách sạn, tôi đã biết rằng Lee Hwan không hề có cảm tình với tôi. Chỉ là ... tôi không muốn để ý đến nó "

" Và thật thú vị, phải đến khi tôi phát hiện ra anh ấy đã đính hôn với người khác "

" Tôi không là gì đối với anh ấy ngay từ đầu "

Đó là một mối quan hệ không có ý nghĩ gì ngay từ đầu. Một omega mồ côi sống trông điều kiện tồi tàn gặp một alpha, CEO của một công ty lớn - Lee Hwan và họ có ... một mối quan hệ bình thường. Nó khá là bối rối khi nhận ra sự thật đó.

Vốn dĩ nó là một mối quan hệ không thể xảy ra, như đã nói, ngay từ đầu đây đã là một mối quan hệ sai lầm. Khi Haejin nghĩ vậy, dường như sự thật rằng cậu thích Lee Hwan đã tạm thời bị xoá khỏi trái tim của Haejin. Tôi không còn buồn về chuyện đó nữa.

" Anh ta đã đính hôn nên tôi hi vọng anh ta sẽ không tìm kiếm tôi nữa "

" Anh ta là một tên ngốc chết tiệt. Một người bị ám ảnh với sạch sẽ nặng như vậy thậm chí còn có thể có một mối quan hệ đúng đắn ? Anh ta không nắm tay cô ấy và sau đó bôi thuốc khử trùng như đã làm với tôi, đúng không ? "

Haejin lao mình xuống dòng nước để xoá đi những suy nghĩ vô bổ. Nhưng trước khi kịp làm vậy, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

" Gì ? Số điện thoại nào đây nhỉ ? "

Chiếc điện thoại di động mà cậu đã mua từ rất lâu trước đây, và đó là điện thoại trả trước mà Haejin mang theo trong trường hợp khẩn cấp. Trong lúc lo lắng, Haejin ra khỏi bồn tắm và kiểm tra điện thoại. Có một tin nhắn được gửi đến. Từ số điện thoại của Lee Hwan.

[ Tôi đây. Tôi muốn nói chuyện với em. ]

 " Lang băm "

Ugh, tôi thậm chí còn không thể sử dụng số điện thoại này bây giờ vì số của tôi đã bị đánh cắp. Tôi định xoá tin nhắn bằng một tiếng khụt khịt, nhưng một vài tin nhắn nữa lại đến liên tiếp.

[ Em đang ở chỗ nào ? ]

[ Tôi nghe nói rằng em không được khoẻ. Em nên được điều trị. ]

Tôi không được khoẻ ? Tôi !!! Tôi nghĩ tên khốn này đang làm trò. Haejin không thèm xem nữa nên tìm cách chặn và tắt máy.

[ Nếu em không muốn gặp tôi, hãy để tôi gọi điện thoại. ]

[ Làm ơn. ]

" Gì ? "

Lee Hwan - người rất tự cao và hùng hồn, đã gửi một tin nhắn: ' Làm ơn '. Haejin nhắm mắt, mở ra và nhìn lại tin nhắn.

Và những chữ cái vẫn không thay đổi, cậu kết luận. Anh ta có lẽ đã ra lệnh cho ai đó trong nhân viên gửi nó qua. Lúc này, có lẽ người gửi tin nhắn đang rất tuyệt vọng. Bởi vì không thể nào anh ấy chịu nói ' Làm ơn ' với tôi.

Haejin cố gắng tắt điện thoại sau khi xoá tin nhắn của Lee Hwan bằng một nút bấm. Nhưng lần này cậu đã nhận được một cuộc điện thoại. Haejin cắn môi.

Tôi có thể nhận cuộc gọi này không ? Dù sao thì tôi cũng sẽ rời khỏi đây, nên dù có phát hiện anh ta cũng không thể theo dõi tôi. Tôi sẽ chạy xuống ngọn núi này, vì vậy sẽ không có chuyện chúng ta đụng mặt nhau trên đường đi.

Haejin nuốt khan rồi từ từ đưa tay lại gần màn hình. Và thay vì ấn nút màu đỏ từ chối cuộc gọi, cậu ấy đã nhấn vào nút màu xanh lá cây kết nối với đầu dây bên kia.

" ... "

Haejin trả lời điện thoại nhưng cậu không có gì để nói, vì vậy cậu quyết định im lặng. Không thể nghe thấy âm thanh nào bên kia đầu dây.

Trước đây, tôi rất sợ phải cúp máy hoặc không nói gì, nhưng giờ không còn nữa. Tôi biết người ở đầu dây bên kia còn đang khẩn trương hơn cả tôi.

- Kang Haejin

Giọng Lee Hwan đã lâu không nghe thấy cảm giác có hơi khàn đi. Quả nhiên không có cảm xúc gì. Haejin lại ngâm mình trong làn nước ấm của bồn tắm chờ Hwan nói. Tôi đã nổi da gà vì ra khỏi nước trong một thời gian khá dài.

- Cơ thể của em ổn chứ ?

Trước câu hỏi đó, Haejin khựng lại. Đó chắc chắn không phải điều Haejin có thể hỏi.

" Tại sao giám đốc lại quan tâm đến cơ thể của tôi ? Tôi không còn nghĩa vụ phải sinh con cho anh nữa "

Haejin cố tình đưa ra câu chuyện đứa bé với hi vọng rằng có ai đó đang nghe điện thoại cùng. Dù là cảnh sát hay bất kì ai khác, kể cả dù họ không tin rằng Lee Hwan đã nhốt cậu và bắt cậu phải sinh con cho anh ta.

- Tôi không muốn ép em sinh con

Và câu trả lời tiếp theo quá đỗi bất ngờ đối với Haejin.

Tôi không nói nên lời trong giây lát. Lí do hắn ta tiếp cận tôi ngay từ đầu là để có một đứa con, vậy lí do muốn gặp tôi bây giờ chỉ có thể là như vậy.

Tuy nhiên, khi Haejin nghĩ rằng đó chỉ là trò lừa bịp bợm mình, đầu óc cậu tỉnh táo trở lại. Lee Hwan đúng là loại người như vậy. Một người đàn ông nghĩ rằng anh ta có thể chơi tôi như không có gì. Không nên tin bất cứ điều gì mà anh ta nói.

" Lẽ ra tôi không nên trả lời điện thoại. Tôi không có gì để nói với giám đốc, vì vậy đừng tìm kiếm tôi và sống một cuộc sống khó khăn như vậy nữa. Anh sẽ bị trừng phạt vì tất cả những gì mình đã làm sai "

- Haejin ... 

Tên tôi - cái tên mà anh ta gọi gấp, thậm chí còn không được chào đón. Bây giờ tôi thậm chí còn không nhớ những khoảnh khắc mà tôi đã xúc động khi thấy tên mình được gọi với giọng nói này.

" Đừng gọi tên tôi. Tôi không muốn nghe nó "

- Làm ơn, đừng cúp máy tôi 

Với những lời tiếp theo, Haejin bỏ điện thoại ra khỏi tai và dừng lại.

- Làm ơn. Làm ơn, đừng cúp máy

Lee Hwan nói với Haejin ' Làm ơn ' một lần nữa. Haejin bỏ điện thoại di động ra khỏi tai và kiểm tra lại dãy số điện thoại trên màn hình. 

" Sẽ có một cảnh sát hay ai đó đã viết những dòng này cho Lee Hwan ? " Haejin thầm nghĩ.

Nhưng dù vậy, giọng của Lee Hwan nghe có vẻ khá ... tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro