Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Irys

Sau khi mặc xong quần áo thư ký Park đưa, Hwan vừa chải đầu vừa nhìn vào gương chiếu hậu của xe. Thư ký Park ở một bên nhìn anh.

Anh ta đã không cạo râu trong vài ngày, đôi môi nhợt nhạt và mái tóc rối bù.

Lúc này anh không thể nghĩ rằng đây từng là ông chủ mà bây lâu nay khiến anh mắc bệnh lao nặng.

" Trông tôi có tốt hơn không ? "

Vừa hỏi, Lee Hwan vừa nhìn chằm chằm vào thư ký Park. Lòng trắng mắt đỏ hoe, có túi sẫm màu bên dưới, và đôi mắt hai mí của anh có ba lớp, như thể đã lâu chưa ngủ.

Thư ký Park thất thần trước sự xuất hiện mới này của sếp nên đã quên mất lá thư từ chức mà anh đang cầm trên tay.

Anh ấy đưa ra rất nhiều bài báo cáo khác nhau để quên đi cú sốc, và Hwan đã kí vào các tài liệu mà thư ký Park mang theo sau khi đọc chúng. Tất cả đã được thông báo trước qua email.

Thư ký Park giải thích một số vấn đề quan trọng, nhưng không lời nào lọt nổi vào tai Lee Hwan. Công việc đã ổn. Nhưng lúc này, Hwan không thể không tưởng tượng rằng Haejin đang nằm ôm bụng một cách đau đớn trên núi.

Đã một tháng hai tuần kể từ khi Kang Haejin biến mất. Đó là thời gian quá lâu đối với những người bình thường sống không có nhà.

Một số khu nghỉ mát đã tách mình ra khỏi công việc đó. Mặc dù Hwan đã đưa ra một phần thưởng rất lớn. Lí do từ chối đều là vì họ không thể làm được việc này. Tất cả đều là rác rưởi vô dụng. Chính Hwan đã quyết định tự mình đi tìm Haejin, nhưng giờ anh lại không biết phải làm gì tiếp theo.

" Hahh, chết tiệt ... "

Thư ký Park đang xem doanh thu của tiệm này thì biểu cảm của Lee Hwan khiến anh không nói thành lời.

" Chà ... Giám đốc, sao anh không nghỉ ngơi một chút ? Anh đã không về nhà trong thời gian dài "

" Những gì cậu vừa nói, hãy gửi nó qua email cho tôi "

" Tôi sẽ gửi nó cho anh "

Thư ký Park viện một lí do nhỏ, nhưng Hwan không nghe. Hwan - người đang định kéo anh ta ra, đột nhiên nhíu mày vì một ý nghĩ bất ngờ.

" Chủ tịch thế nào ? "

" Chà, cho đến tận bây giờ, bà ấy vẫn chưa làm được gì nhiều "

Đó là một điều tốt. Tuy nhiên, cái quyết tâm rằng anh có thể thoát khỏi Kang Haejin đã biến mất. Anh phải tìm thấy Kang Haejin trước khi bà anh nhúng tay vào.

                                                                                 ***

Vài tuần nữa trôi qua sau đó.

Cho đến khi Lee Hwan gặp lại Haejin ở một nơi không ngờ tới.

Về phần Kang Haejin, sau khi kiểm tra lí lịch của cậu, Hwan phát hiện ra rất nhiều manh mối.

Haejin nói rằng mẹ ruột của cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn. Sự thật đó anh đã được nghe từ chính Kang Haejin. Và có một điều mà sau này, Hwan đã tìm ra khi đang xem bản báo cáo. Khi đó, cả bố và mẹ của cậu đều bị tai nạn, nhưng mẹ cậu là người sống lâu hơn.

Ngoài ra, chính Kang Haejin đã đích thân chăm sóc mẹ mình - người không có khả năng phục hồi. Lúc đó Hwan chỉ nghĩ.

" Nếu cậu ta có khả năng hi sinh cao vì người thân như vậy thì chắc có thể tự mình sinh ra một đứa trẻ và nuôi nấng nó mà không cần sự trợ giúp của tôi "

Nhưng khi tìm kiếm Kang Haejin, anh đã nghĩ khác. Kang Haejin là một đứa trẻ mồ côi không có gia đình. Cậu ấy nói rằng mình rất cô đơn kể từ khi mất cha mẹ vì không có người thân bên cạnh.

Đó là một suy nghĩ cực kì phi lý khi Hwan đã từng nghĩ rằng mẹ của Haejin có thể cho anh ta manh mối để tìm ra cậu ấy. 

Vì vậy, Hwan quyết định kiểm tra khu vực gần bệnh viện nơi mẹ của Haejin từng nhập viện. Quả như mong đợi, Haejin đang ở đấy. Và có rất nhiều chuồng ngựa và chuồng trại xung quanh.

Trong một thị trấn nhỏ có vẻ như hầu hết là chăn nuôi gia súc, Hwan tìm thấy Haejin ở đâu đó có mùi như phân bò.

Haejin đang mang một bao tải to bằng cơ thể của mình đến bên cạnh khu nhà kho. Và ngay cả khi Hwan nhìn thấy Haejin ôm cái bao lớn bằng cánh tay gầy guộc từ xa, anh ta có thể nghe thấy tiếng rên rỉ.

Cơ thể vốn đã mảnh mai, lại có vẻ mảnh mai và yếu ớt hơn nhiều so với Haejin trong kí ức của anh. Tóc đã được nhuộm lại hoặc đã chuyển sang màu đen. 

" Có thể em ấy làm vậy là để tránh tôi " Hwan thầm nghĩ.

Kang Haejin mà anh tìm kiếm bấy lâu nay đang ở đó.

Tuy nhiên, vì một số lí do, Hwan không dám đến gần cậu ấy.

Hwan sợ hãi. Anh lo lắng rằng Kang Haejin sẽ lại làm biểu cảm đó với anh. Như thể, cả hai chỉ là người xa lạ, anh sợ Haejin lại nhìn anh như vậy.

Anh phải chạy ngay đến đó, nắm lấy cổ tay omega của mình và yêu cầu cậu quay lại với anh thay vì ở nơi này, hai người sẽ đến nơi khác.

Nhưng lí do gì khiến anh ta không thể di chuyển chân của mình.

Hwan tự mắng mình một cách gay gắt.

" Nếu ngươi không đến đó ngay bây giờ, ngươi sẽ mất em ấy một lần nữa " Hwan tự mắng bản thân mình.

Anh không muốn đánh mất Kang Haejin một lần nào nữa.

Hwan nghiến răng. Đó là lần đầu tiên, kể từ khi sinh ra, anh phải tập hợp nhiều can đảm như này. Từng bước một, anh đến gần Haejin như đi trên lớp băng mỏng.

Haejin - người đang mang một bao tải lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy Hwan. Ngay khi ánh mặt họ chạm nhau, Hwan dừng bước.

" Hae ... Haejin "

Tôi đã rất vội vàng. Anh nhanh chóng bước đến chỗ omega của mình và chìa lòng bàn tay ra.

" Làm ơn đừng chạy trốn, xin em "

May mắn thay, Haejin quay lại và không bỏ chạy. Tuy nhiên, cậu nhìn Hwan với đôi mắt mở to. Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hwan hơn là vì anh ấy đã nói rằng đừng chạy trốn.

Sau đó, Hwan mới ngẫm nghĩ về sự thật rằng anh ấy trông thật khủng khiếp. Lẽ ra tôi nên chăm chút lại bản thân trước khi gặp em ấy. Tôi đã không gặp Kang Haejin trong một thời gian dài và em ấy trông như thế này ...

Sau khi xoa mặt, Hwan bắt đầu bập bẹ cố gắng chọn từ phù hợp để nói. Trong khi đó, sự chú ý của anh đã tập trung hết vào từng hành động của Haejin.

Ngay khi bàn tay đầy bụi của em ấy đăng đặt ở hai bên đùi, run lên, Hwan cảm thấy trái tim mình chùng xuống.

" Làm ơn "

Một lần nữa, anh ta lại thốt ra lời cầu xin.

Hwan chưa từng cầu xin ai trong đời. Kể cả trong các mối quan hệ kinh doanh, hoặc thậm chí trong các mối quan hệ hiếm hoi khác, không có ai mà tôi phải cầu xin như vậy.

Vì vậy, Hwan không biết phải làm gì khi cầu xin ai đó. Tuy nhiên, điều anh lo lắng hơn là ngón tay và bàn chân của Kang Haejin đang run rẩy.

Có vẻ như em ấy định biến mất một lần nữa. Cũng giống như lần đó, vẻ mặt của em ấy vẫn dữ tợn như thể đang nhìn một người mà mình không quen biết.

" Chờ đã, chờ một chút. Hãy để tôi nói "

" Anh đến đây làm gì ? "

Nghe giọng của Kang Haejin sau một thời gian dài khiến anh rất vui. Đúng vậy, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy với một ai đó. Hwan cảm thấy sau này mình phải lắng nghe giọng nói của Haejin nhiều hơn.

" Tôi đến để tìm em Kang Haejin "

Anh muốn nghe giọng nói của Kang Haejin nhiều hơn, chứ không phải giọng nói khàn khàn khủng khiếp của mình.

" Tôi muốn xin lỗi "

Đã đến lúc anh phải nói xin lỗi.

" Hãy cho tôi một cơ hội để xin lỗi em "

' Tôi muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng tôi cũng muốn đối mặt với Kang Haejin '

' Tôi muốn chạy ngay đi lập tức, nhưng tôi cảm thấy mình nên ở lại đây "

Hwan tự nói với bản thân, anh cần phải bản lĩnh hơn.

Sự mâu thuẫn này lần đầu tiên Hwan được trải nghiệm. Anh cắn chặt đôi môi khô khốc, cảm thấy cơ thể như đang chìm xuống đất.

" Tôi nói thật. Tôi nghiêm túc đấy "

Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau đúng 3 mét. Nó như một khoảng lặng lấp đầy khoảng trống của bọn họ. Đột nhiên, một con bò phá vỡ sự im lặng bằng cách phát ra âm thanh ' Moo '.

Trong khi đó, mắt Hwan vẫn dán chặt vào Haejin. Anh nhìn những ngón tay đang run rẩy trên đùi cậu. Ngoài ra mắt của anh cũng đang chớp rất nhanh.

Rồi anh thở dài nhìn môi Haejin nhẹ nhàng hé mở.

" Tại sao bây giờ anh lại xin lỗi tôi ? "

Không có giọng điệu nào với những lời tiếp theo của Haejin, dường như em ấy đã kiệt sức.

" Tôi không muốn một lời xin lỗi từ Giám đốc. Khoảng thời gian đó đã trôi qua rồi "

Trái tim của Hwan thắt lại khi Haejin nói: ' Khoảng thời gian đó đã trôi qua rồi '. Anh cảm thấy miệng mình khô khốc. Anh ấy lo lắng, nhưng anh thậm chí không thể mở rộng lòng bàn tay mình ra vì Hwan cảm thấy nước đang tràn ra trước mắt mình.

" Tôi chỉ muốn Giám đốc điều hành để tôi yên. Đừng đi đến chỗ tôi "

Chân của Haejin vốn đã đứng vững, quay lại. Hwan định bước đến gần Haejin nhưng anh lại sợ hãi, sợ vì nghĩ rằng những hành động của mình sẽ gây ra mối đe dọa cho Haejin.

Haejin bước đi nhẹ nhàng và bình tĩnh vào bên trong nhà kho. Hwan do dự một hồi rồi cũng quyết định chạy đến.

Haejin không quan tâm đến sự hiện diện của anh ta ở cửa ra vào, nhặt một trong những chiếc túi lớn và đổ vào máng. Việc di chuyển trông khá trơn tru.

Chuồng đầy bò ở hai bên và không có ai ngoài Haejin. 

" Em đã ở đây bao lâu ? " Hwan thầm nghĩ.

Kang Haejin - người đi ủng cao su và không quan tâm đến quần áo bẩn, những chi tiết đó dường như tiết lộ rằng em ấy đã phải chịu đựng nhiều thế nào.

" Haejin ... "

Tôi cần rất nhiều can đảm để nói tên em ấy lần nữa. Hwan nắm chặt và mở rộng lòng bàn tay trống của mình ra và đợi Haejin đổ đầy xô rồi nhìn anh.

" Sao anh vẫn còn ở đây ? "

Haejin - người đang nhìn anh một cách thờ ơ, lần này mang một cái cào lớn ra và bắt đầu cào sàn bên trong máng cỏ.

Haejin có vẻ ổn dù người em ấy đang toả ra một mùi vô cùng kinh khủng.

" Tôi không biết hôm nay anh mang theo bao nhiêu người, nhưng cho dù bọn họ có bắt cóc tôi ngay bây giờ, tôi sẽ lại chạy trốn "

Mặc dù đang thốt ra những lời đáng sợ, nhưng biểu cảm của Haejin vẫn không có gì thay đổi.

" Nếu anh bắt được tôi một lần nữa, tôi sẽ lại bỏ trốn, và thậm chí sau ba, bốn, hay hàng chục lần nữa, tôi vẫn sẽ bỏ chạy. Tôi nói để cho anh biết "

" Không có ai ở đây ngoài tôi cả. Hôm nay, tôi thực sự đến đây để xin lỗi "

Hwan bước vào chuồng. Haejin dừng bàn tay đang di chuyển cái cào. Hwan bối rối trước cảnh tượng đó, tiến từng bước chậm.

Mùi hôi thối kinh khủng xộc thẳng vào mũi anh ta và một chất không xác định dính vào giày, nhưng Hwan không quan tâm.

" Tôi đã nói với anh. Tôi không cần lời xin lỗi đó "

Lần này, giọng Haejin cao hơn một chút. Hwan có thể nhìn thấy sức mạnh trong tay Haejin đang cầm chiếc cào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro