Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Irys

Chủ nhân của goshiwon giơ tay ra hiệu cho Haejin bình tĩnh lại, như thể anh ta đã nhận ra điều gì đó.

" Chà, xin hãy chờ một chút. Tôi giới thiệu cho cậu về nơi này "

Rõ ràng là anh ta đang loay hoay với một thứ gì đó ở dưới quầy, như thể đang gửi tin nhắn đi đâu đó. Chắc chắn Lee Hwan đã nhúng tay vào đây từ trước. Tôi không biết phải làm thế nào.

Haejin nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh. Cho đến giờ, dường như không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy cậu sắp bị phục kích. Nhưng cậu không thể đợi thêm được nữa. Haejin cố ý bước tới với nụ cười rạng rỡ. Chủ của goshiwon giật mình và giấu di động lần nữa.

" Tôi nghĩ tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó thêm một chút nữa. Tôi sẽ quay lại sau "

" Gì ? Tôi sẽ chỉ phòng ngay cho anh, xin anh đợi một chút ! "

Thấy anh ta đang cố gắng giữ cậu lại, cậu có thể suy ra rằng mình đã trở thành vật đổi thưởng. Haejin nghiến răng và xách ba lô lên.

" Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ thoát khỏi đó "

Haejin phớt lờ giọng nói của anh ta và đi ra ngoài. Cậu chạy thẳng về phía rừng.

Trong lúc chạy, Haejin nghĩ về kế hoạch tương lai của mình. Vì không thể ở lại đây, cậu phải tìm một nơi mới để đi, nhưng tôi cảm thấy không thích chút nào.

Trong rừng nóng như thiêu như đốt và Haejin rất khát. Lẽ ra tôi nên lấy nước ở goshiwon, vì vậy cậu đã hối hận muộn màng vì việc đó.

Haejin - người đã đi bộ một lúc lâu, cố tình bắt đầu đi theo hướng ngược lại với goshiwon. Tôi nghĩ rằng Lee Hwan hoặc đội tìm kiếm sẽ tìm thấy tôi nhờ sự giúp đỡ của chủ goshiwon.

Đây không phải lần đầu tiên cậu chạy ra ngoài như thế này, nhưng lạ thay, hôm nay tôi cảm thấy rất buồn. Không biết vì sao nữa.

Mấy ngày nay tâm trạng Haejin dao động thế này là không ít. Dù đang ở trong những chiếc bồn tắm sang trọng, nhưng rồi cậu sẽ đột nhiên chán nản, thậm chí rơi nước mắt khi nghĩ về những gì mình đã làm khi sống một cuộc sống như vậy.

Ngay cả vị giác cũng bị kích thích. Khi đột nhiên muốn ăn gì đó, Haejin luôn cảm thấy buồn nôn khi thấy món đó và cả trong lúc đang lấy đồ ăn, chọn xong thì cậu lại không muốn ăn những gì mình đã chọn.

Nguyên nhân cũng không rõ, nhưng có lẽ chắc là do dạo này tôi hơi căng thẳng.

" Tất cả là do Lee Hwan "

Vâng, tất cả là do Lee Hwan. Nếu không có anh, cuộc sống của tôi đã không rối tung lên như vậy. Haejin lại rơi nước mắt vì buồn. Cậu tiếp tục đi về phía trước trong khi lau đi những giọt nước mắt đã chảy trên mu bàn tay. Không nên lãng phí nước vì tôi không có đủ nó.

" Tôi ổn " 

Haejin tự an ủi bản thân. Nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cuối cùng, Haejin phải vừa đi vừa khóc đến mức vai run lên. Nước mắt vẫn chạy ra không dừng lại, dù biết rằng cậu có thể không nhìn rõ đường và gặp nguy hiểm.

" Uuuggh, uuggghh .... Thằng khốn ... "

Haejin không hề cảm thấy tốt hơn ngay cả khi cậu đã nguyền rủa Lee Hwan một cách thậm tệ. Vì thực ra, tôi đã không còn hận anh ta nữa. Tôi chỉ thấy khó chịu.

Haejin không thể cảm nhận được bất kì cảm xúc nào khi cố gắng ghét Lee Hwan. Cậu chỉ muốn đưa anh ta ra khỏi cuộc đời mình một cách trọn vẹn và nhanh chóng.

Haejin - người đang dũng cảm vượt qua khu rừng và chống lại tiếng khóc và tiếng sổ mũi, đột nhiên cau mày vì cơn đau ở bụng dưới.

" A, tại sao bây giờ ... "

Tôi không thể bị ốm lúc này được. Haejin nghiến răng. Nhưng cơn đau ngày càng tồi tệ hơn.

" Ức ... "

Không có ai để nhờ giúp đỡ, và cậu ấy thậm chí không thể đến bệnh viện. Tôi phải cố gắng hơn. Tuy nhiên, chân của Haejin run lên vì không thể vượt qua cơn đau.

                                                                                          ***

Khi đến goshiwon muộn, Haejin đã rời đi. Hwan chạy thẳng đến chỗ mà Haejin hướng đến. Anh ta đang đang mặc một bộ vest đắt tiền và đi giày hàng hiệu, nhưng Hwan không quan tâm.

" Kang Haejin ! "

Ngay cả khi anh ấy hét lên trong giường, sẽ không có cách nào nhận được câu trả lời từ Kang Haejin. Anh nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm thấy cậu ấy theo cách này.

Lee Hwan chạy như một kẻ điên trên những con đường đất mà bình thường anh sẽ không đi, và đi trên những con dốc trơn trượt và nguy hiểm, anh ta chỉ dừng lại khi không thể chạy được nữa vì hết hơi.

Xung quanh dường như quay cuồng. Có vẻ như Kang Haejin đã để lại dấu vết của mình qua những cái cây mà cậu đi qua. Hwan cảm thấy như có thể nghe thấy tiếng bước chân của Kang Haejin ở khắp mọi nơi.

Tôi phải tìm thấy em ấy càng sớm càng tốt. Trên thực tế, đứa trẻ thậm chí không còn là mối bận tâm nữa. Điều duy nhất Hwan hi vọng là Kang Haejin không sao.

Anh ta cởi cà vạt và thản nhiên ném nó xuống nền đất trong rừng. Anh ta cũng vứt chiếc áo khoác 4 triệu won của mình đi và tiếp tục tìm kiếm. Không biết Kang Haejin đã đi đâu.

Khu rừng rất nóng. Thời tiết cũng rất oi bức. Hwan mở cúc áo sơ mi và cuộn nó lên đến khuỷu tay, nhưng hơi nóng không thể làm mát anh ấy, vì vậy Hwan quyết định cởi một vài chiếc cúc ở cổ.

Đi bộ trong cái nóng là hoạt động mà Hwan rất ghét. Có nguy cơ nhiễm trùng từ mồ hôi và vệ sinh bên ngoài cũng không sạch. Tuy nhiên, bây giờ, điều đó không thành vấn đề với Hwan.

Kang Haejin chắc hẳn còn đau hơn rất nhiều. Cậu ấy phải lang thang một mình trong khu rừng bẩn thỉu và nguy hiểm như vậy. Anh cảm thấy mình sắp phát điên lên khi tưởng tượng ra cảnh chàng trai của mình đang khóc thút thít khi đang chạy trốn.

Đi được một lúc lâu, Lee Hwan mới nhận ra rằng mình đã đi quá xa vào rừng. Nhìn lại, thật may mắn, anh có thể nhìn thấy goshiwon mà mình vừa rời đi. Anh chưa bị lạc đương. Kang Haejin chắc cũng đang ổn, nhưng nếu em ấy gặp một con thú hoang trên núi thì sao ?

Trước ý nghĩa khủng khiếp đó, Hwan lắc đầu, tự mắng mình. Tự nghĩ lúc đó chắc mình kích động quá nên nghĩ bậy.

Tìm Kang Haejin không phải là điều mà anh có thể làm bằng cách lang thang một mình trong rừng. Hwan phải liên hệ với các trung tâm thư giãn và gọi một đội tìm kiếm trên núi. Anh cố gắng giữ bình tĩnh và quay lại toà nhà goshiwon. Mệt mỏi, anh ấn ngón tay vào thái dương đau nhói.

Anh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Kang Haejin gần như liều mạng bỏ chạy với thân hình nhỏ bè, dù đang trong tình trạng có thể mang thai.

" Tại sao em lại làm thế ? " Hwan thầm nghĩ.

" Bởi vì em ghét tôi ư ... "

Sau đó, Hwan tự trả lời chính mình. Khi đó, anh ấy mới nhận ra. Tất cả những gì anh ấy đã làm đều sai hết.

" Tôi nên cầu xin em ấy. Tôi đã sai, tôi đã quá khắt khe với em ấy "

Sau đó, Hwan cũng nhận ra rằng mình chưa xin lỗi Kang Haejin.

Đột nhiên, có gì đó khuấy động trong lòng anh lên như một cơn sóng thuỷ triều. Lắc lư, xoay vòng, nó hoàn toàn đã bóp méo Lee Hwan và xâm chiếm anh ta.

Lee Hwan giữ nguyên trạng thái và hít sâu. Anh không thể nhìn thấy nó và cảm thấy tuyệt vọng. Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế này. Đây là lần đầu tiên tôi nếm trải mùi vị của sự thất bại này.

Lý trí anh ta hay khoe đã biến mất và chỉ còn lại những cảm xúc mà Hwan không thể hiểu nổi sót lại trong tâm trí anh ta.

Kang Haejin đã làm được. Em ấy bắt tôi phải lang thang trong rừng tìm kiếm em ấy như một kẻ điên. Hwan đau đớn, tất nhiên, đó không phải vì vẻ ngoài tồi tàn của anh ta.

Anh cảm thấy rằng mình có thể sẽ không bao giờ gặp lại Haejin nữa, và đó là điều đau đớn nhất đối với Hwan.

Anh nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ của Haejin.

Giống như ánh mắt vô cảm mà anh nhìn thấy lúc đó, anh sợ sau này ' bánh gạo ' cũng sẽ nhìn anh như vậy.

Hwan - người đang thở hổn hển, tiếp tục bước đi. Tuy nhiên, nỗi bức bối trong lòng vẫn không nguôi ngoai.

                                                                         ***

Để tìm Kang Haejin - người được cho là đã biến mất trong rừng một lần nữa, Hwan đã liên hệ lại với văn phòng của các khu nghỉ dưỡng khác nhau. Nhưng anh ta nhất quyết không thuê đội tìm kiếm.

Anh ta không muốn bắt giữ omega của mình Kang Haejin như thể cậu ấy là một con vật.

" Tôi đã làm rất nhiều việc mà em ấy ghét, và bây giờ tôi phải tự hỏi bản thân về tất cả những việc mình đã làm "

Nhờ vậy, cuộc tìm kiếm diễn ra rất chậm. Nhưng Hwan không thể làm khác được. Khi gặp lại Kang Haejin, anh không muốn cậu ấy ghét mình thêm nữa.

May mắn thay, cuộc tìm kiếm không phải là không có tiến triển. Vấn đề là bất cứ khi nào Hwan nghĩ mình đã tìm ra manh mối và với lấy nó, thì Haejin đã rời đi từ trước rồi.

Cứ thế nhiều tuần trôi qua, Lee Hwan loanh quanh tìm Kang Haejin mà không để ý gì đến công việc của mình.

Vì thế, thư ký Park cảm giác như sắp chết. Trên đường từ Seoul đi giao quần áo cho Hwan, thư ký Park quyết định sẽ nộp đơn từ chức.

Tất nhiên, con người không thể rời đi khi ông chủ của anh ta không ổn định về tinh thần và thể chất của bản thân, nhưng thư ký Park vẫn nhớ lại những ngày anh ấy không được đối xử như một con người.

Cho đến nay, anh vẫn tiếp tục làm thư ký cho CEO của Keystill Leisure chỉ vì tiền, nhưng khối lượng công việc gần đây không thể bù đắp được bằng mức lương cao ngất ngưởng. Và việc thư ký Park vừa mua xe chính là lí do khiến anh ấy trụ lại đây lâu hơn được chút.

Thư ký Park sau khi bước xuống xe với lá thư từ chức run rẩy trên tay như đang cầm một thanh đại đao đã quyết định sẽ từ chức ngay khi gặp Lee Hwan. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy sếp của mình, anh cảm thấy thật khó hiểu.

" Giám đốc điều hành ! Vẻ ngoài của anh ... "

Thông thường, từ ' vẻ ngoài ' là một từ mà anh sẽ không bao giờ dám nói ra trước mặt sếp mình. Nhưng thư ký Park vô cùng ngạc nhiên, Lee Hwan trông thực sự rất tệ.

Ngay sau khi nhận được quần áo, Hwan vào ghế lái và thay đồ. Thư ký Park nhanh chóng leo lên ghế phụ.

Ngay khi nhận được quần áo, Hwan bắt đầu thay. Thư ký Park cũng cảm thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ khi thấy sếp của mình không hề thay đổi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro