Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Irys

Phải đến vài ngày sau, Hwan mới nhận ra mình đang tìm ở một chỗ khó.

Nơi họ liên lạc với anh ta không phải là trung tâm lưu trú hay bệnh viện. Đó là một khu hưu trí cách đây 20 km.

Thật may mắn khi Hwan đã nhờ thư ký Park giữ liên lạc với tất cả các phòng trọ mà Haejin có thể đến.

Từ nơi chiếc trực thăng hạ cánh, tất cả các nhà trọ, nhà nghỉ, khách sạn và những chỗ khác ở các thị trấn xung quanh đều được liên lạc với cái tên ' Keystill Leisure '. Công ty giải trí lớn nhất Hàn Quốc ngỏ ý muốn ' hợp tác ' nên không công ty nào dám từ chối.

Và mãi sau này, chủ nhân của khu hưu trí mới liên lạc với anh ta và nói.

" Tôi nghĩ đó là Haejin "

Hwan chạy đến chỗ đó ngay khi nhận được cuộc gọi. Nhưng, đúng như dự đoán, anh không thể tìm thấy Kang Haejin. Và tất cả những nơi xung quanh khu hưu trí đều là rừng.

" Tôi đã liên lạc với anh ngay lập tức. Vì anh ấy đột ngột yêu cầu chúng tôi tìm người nên chúng tôi hơi ngạc nhiên "

Hwan nhìn chằm chằm vào khu rừng trải dài bên ngoài khu hưu trí trong khi chủ nhân của nó nhìn đi nơi khác, bày tỏ sự bức xúc và khó chịu. Sau đó anh ta từ từ mở miệng.

" Chỗ ở khác gần nhất ở đâu ? "

                                                                           ***

Vào mùa hè, những con bọ đáng sợ như những động vật trên núi. Không có nhiều côn trùng độc nguy hiểm ở Hàn Quốc, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Vì lí do này, Haejin quyết định mặc quần áo dài. Tôi hơi đổ mồ hôi, nhưng hôm nay nắng không gắt lắm, nên đây là một ngày tuyệt vời để đi bộ.

Mặc dù gần đây rất khó khăn, Haejin cảm thấy hơi buồn trong một khoảnh khắc ngắn khi nghĩ về việc đó, nhưng cậu ấy phải tự an ủi mình rằng không cần ép bản thân có những suy nghĩ xấu.

" Thật tuyệt khi chạy trốn thành công khỏi tên khốn đó "

Haejin quyết định tự tin hơn.

Mặc dù ở lại đây cho đến khi họ quên mất đi sự tồn tại của cậu cũng là một khả năng, nhưng Haejin sống như thể mình đã chết.

" Tôi đã làm gì sai cơ chứ ? "

" Tôi sẽ ra nước ngoài "

Haejin định bỏ trốn thêm một chút nữa rồi lên đường đến một đất nước xa lạ nào đó. Tôi không có ý định sống ở đất nước này mãi mãi trong sự sợ hãi và lo lắng.

" Hãy cứ chờ xem, tôi sẽ là người duy nhất không bao giờ đặt chân đến nơi này một lần nào nữa "

Haejin dừng lại một chút và nhìn lên. Quả nhiên, cậu có thể nhìn thấy một toà nhà nhỏ.

Nơi cậu chọn lần này không phải là nhà trọ mà là goshiwon * trên núi. Tôi đã biết, kể từ khi tôi làm việc trong một công ty du lịch, rằng có những nơi mà mọi người ở lại khi họ rất cần học, hoặc thậm chí họ muốn cắt đứt mối quan hệ với thế giới. Bây giờ cậu phải tiết kiệm tiền, không phải lúc nào cũng có thể ngủ trong phòng có bồn tắm riêng.

( *: Goshiwon là những căn phòng nhỏ, từ 3 đến 5 mét vuông, có thể cho thuê với giá khá rẻ )

Nó trông giống như một trung tâm đào tạo mà tôi đã từng đến khi còn học trung học, nhưng nó sạch sẽ hơn nhiều. Những con mèo sống trong toà nhà này là những người đầu tiên chào đón Haejin. 

Haejin nói rằng cậu ấy muốn đặt chỗ trong một khoảng thời gian ngắn và sau đó yêu cầu một cuộc điện thoại. Ban đầu, tôi sẽ không sử dụng nó. Nó giống như la hét để họ tìm số điện thoại của nhà nghỉ. Nhưng lần này thì khác một chút.

- Xin chào 

Giọng nói bình tĩnh và trong trẻo của một người phụ nữ khó đoán tuổi tác vang lên. Haejin từ từ mở miệng và hít một hơi thật sâu.

" Xin chào, Chủ tịch Yoo Changsuk "

Đúng như dự đoán, không có phản hồi từ phía bên kia. Cậu im lặng một lúc.

- Cậu là ai ?

" Tên tôi là Kang Haejin. Tôi có một mối quan hệ không mấy tốt đẹp với cháu trai của ngài, ngài có biết điều đó không ? "

Mặc cho những lời nói của Haejin, Chủ tịch Yoo vẫn không hề hoảng sợ và cười nhẹ.

- Tôi không biết tên cậu ta, nhưng tôi biết cậu là ai. Nhưng làm thế nào cậu biết số của tôi ?

" Có một cách để giải quyết tất cả mọi thứ "

Trong thực tế, đó không phải việc khó khăn. Cậu ta đã bí mật nhìn thấy số điện thoại di động từ điện thoại của Lee Hwan. Haejin hít một hơi thật sâu trong im lặng, giấu đi vẻ lo lắng đằng sau điện thoại.

" Dù ngài có biết tôi là ai hay không, đó không phải là điều quan trọng ... "

Lại có tiếng cười, Haejin bắt đầu cảm thấy hơi áp lực với cuộc gọi và mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nhưng cậu không thể lùi bước.

Có một lí do cho chuyện này. Rõ ràng, Chủ tịch Yoo ít nhất cũng đã biết về mối quan hệ của cậu và Lee Hwan.

Haejin đã đúng khi cho rằng nếu cứ để bốn tháng này trôi qua, cậu sẽ lọt vào tai của những giám đốc điều hành cấp cao nhất trong công ty. Sau đó, cậu nhớ lại những điều Hwan đã nói về Chủ tịch Yoo.

" Bà tôi luôn cố gắng kiểm soát mọi thứ xung quanh tôi '

- Tiếp tục nói, tôi sẽ nghe cậu

May mắn thay, giọng của bà ấy rất nhẹ nhàng.

" Tôi muốn thoát khỏi Giám đốc điều hành Lee Hwan. Tôi hi vọng Chủ tịch có thể giúp tôi ... "

- Tại sao tôi phải giúp cậu ?

" Tất nhiên là vì đó là điều tốt nhất cho Keystill. Tôi không nghĩ rằng Chủ tịch muốn câu chuyện về những gì đã xảy ra giữa tôi và Giám đốc được lan truyền ... "

- Cậu nghĩ rằng, bất kể cậu nói gì, nó có thể lây lan ?

Đó là một phản ứng mà Haejin đã đoán trước được. Rốt cuộc, bà ấy là Chủ tịch của Keystill, nhưng cậu không nghĩ rằng bà ấy sẽ lắng nghe câu chuyện của cậu.

" Cháu trai của ngài vẫn đang tìm tôi. Ngài nghĩ lí do là gì ? "

Lần này, có một khoảng lặng ngắn.

" Chuông báo thức của khách sạn Keystill tôi đã khiến nó kêu. Tôi không biết bản báo cáo có đến được tay Chủ tịch hay không. Khói tràn vào trục thông gió giữa tầng 31 và tầng 32. Nơi phát ra tiếng chuông báo động là phòng 3201, có gắn máy dò vi sai trên phòng áp mái "

Haejin tiếp tục nói. Cậu không thể lãng phí khoảng trống mà cậu cất công tạo ra.

" Tôi chắc chắn rằng dấu vân tay của tôi vẫn còn ở khắp phòng. Ngài nghĩ liệu mọi người có tin hay không ? Tôi vẫn đang chạy trốn "

Haejin nín thở trong một giây. Cậu cố gắng tưởng tượng ra khuôn mặt của Chủ tịch thường thấy trên TV, nhưng cậu không thể nhớ được.

" Tôi không đe dọa ngài, thưa Chủ tịch. Tôi chỉ muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút "

Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời. Haejin thắc mắc không biết điện thoại có bị gì không nên đã kiểm tra màn hình trên thân điện thoại. May mắn thay, nó vẫn hoạt động bình thường.

- Sự trợ giúp nhỏ này sẽ bao gồm những gì ?

Haejin hầu như không cảm thấy nhẹ nhõm bởi giọng nói cậu đã nghe thấy.

" Lên máy bay và rời khỏi đất nước này "

Và một lần nữa tất cả mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng. Bây giờ, chủ của goshiwon - người đã cho cậu mượn điện thoại đang nhìn vào hoàng hôn. Khi Haejin nghĩ về việc mình có nên từ bỏ hay thay đổi lộ trình đã định sẵn, một câu hỏi bất ngờ nảy ra.

- Cậu có thai à ?

Haejin nuốt khan. Tôi đã bị ngạt thở.

" Tôi không thể nói với ngài vì sự an toàn của tôi "

- Tôi đã suy nghĩ một lúc về cách sạch sẽ nhất để ' xử lí ' cậu Kang Haejin

Haejin hiểu lời nói của Chủ tịch.

Tuy nhiên, Haejin tin vào phán đoán của bản thân. Trước đó cậu đã nghĩ rằng Chủ tịch Yoo sẽ cố gắng loại bỏ cậu vì Lee Hwan đã thú nhận rằng anh đang bị bà kiểm soát. Do đó, sẽ dễ dàng hơn nếu tôi ra nước ngoài sinh sống.

- Nếu cậu nghĩ rằng tôi đang mong có một đứa cháu, thì nó đã có ích cho cậu đấy. Thật đáng tiếc 

Không phải là ngược lại sao ...

Haejin thắc mắc. Tôi chưa nghĩ ra tình huống kịch tính nào, nhưng trong tình huống như thế này, chẳng lẽ một omega - người không có gốc gác không thể sinh con ngoài giá thú sao ?

Lee Hwan thậm chí còn đính hôn với người khác.

" Tôi chỉ cần một vé máy bay. Nó không khó phải không ?  Tôi sẽ không bao giờ quay lại Hàn Quốc nữa "

Haejin rất muốn khóc. Bạn trai cũ của cậu - người thậm chí còn không biết liệu cậu có thể coi tên khốn đấy là bạn trai hay không, nhưng làm thế nào khác cậu có thể mô tả tình huống này, anh ta đuổi theo tôi cùng sự giúp đỡ của Chủ tịch Yoo ư ?

Sau một vài giây mà dài như vài giờ, một tiếng thở dài nhỏ qua điện thoại.

- Tại sao cậu không đến nói chuyện với tôi ?

" Về cái gì ? "

- Cháu trai tôi chưa bao giờ kể cho tôi nghe về những cuộc hẹn hò của nó 

Cái quái gì thế này ... Tâm trí Haejin rối bời. Ừ, tôi không ngờ là Chủ tịch sẵn lòng đưa vé máy bay cho tôi. Nhưng tôi nghĩ chắc bà ấy sẽ để tôi ra đi trong im lặng, vậy nên tôi vô cùng xấu hổ khi bà ấy yêu cầu tôi đến thăm.

Haejin kết luận rằng Lee Hwan đang tìm cậu và Chủ tịch biết về mối quan hệ giữa hai người, nhưng không can thiệp vào. Nếu ai đó như Chủ tịch Yoo can thiệp trực tiếp, cậu sẽ không thể thoát ra nổi.

Và bây giờ Chủ tịch đang yêu cầu tôi đến gặp trực tiếp bà ấy.

" Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta bắt được tôi và sau đó biến mất mà không ai nhận ra ? " Haejin thầm nghĩ.

Haejin không có ý định trực tiếp đến hang cọp để bị bắt. Cậu thở dài thườn thượt.

" Tôi sợ rằng tôi đang ở trong tình trạng khó có thể dễ dàng di chuyển, ngài biết đấy. Nhưng tôi hiểu ý kiến của ngài "

- Thật đáng tiếc. Tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của cháu tôi 

Gì ? Điện thoại cúp máy khi Haejin tự hỏi. Haejin - người nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, cảm ơn chủ sở hữu goshiwon rồi gãi gáy.

Để đề phòng, Haejin không đặt phòng trước nên bây giờ khó tìm được phòng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, chủ nhân nơi đó yêu cầu cậu đợi một chút. Trong khi đó, Haejin ngồi trong sảnh, lau mồ hôi.

Goshiwon rất yên tĩnh và nó làm nổi bật vẻ yên bình của ngọn núi. Những con mèo, những người dường như không có gì trên đời phải lo lắng đang ngủ trong bóng râm với chiếc bụng lộ ra ngoài và thảm thực vật gần toà nhà không có nhiều ánh nắng mặt trời. Rõ ràng nơi đây không có nhiều người. Đó là một điều tốt.

" Tôi phải nghĩ ra cách khác để có được tấm vé đó "

Bây giờ kế hoạch đầu tiên đã thất bại, cậu phải nghĩ ra một cách khác. Có thể hỏi trưởng nhóm MaruTour nhưng hơi nguy hiểm.

" Haaah ... "

Tay Haejin đột ngột dừng lại khi xoa mặt mình. Cậu giao tiếp bằng ánh mắt với chủ nhân của goshiwon, nhưng anh ta ngay lập tức tránh ánh mắt của cậu. Heajin đứng dậy đi tới quầy.

" Xin lỗi, có lẽ có vấn đề ... "

" Oh tôi xin lỗi. Chờ một chút "

Người nhân viên bắt gặp ánh mắt của Haejin đã bị sốc và cất điện thoại đi. Tiếng chuông báo động bắt đầu vang lên trong đầu Haejin sau khi nhìn thấy cảnh này.

" Có gì đó không đúng. Tôi phải rời khỏi đây ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro