Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Niwalve

Hwan đưa Haejin đến khu nghỉ mát như đã hứa. Như đã nói từ trước, khu nghỉ mát trống rỗng và yên tĩnh.

" Ồ, tôi có cảm giác như mình đang sử dụng chính căn biệt thự mà tôi đã xem trong phim "

Vì trước đây cậu từng làm việc cho một công ty du lịch nên Haejin đã đến nhiều khu nghỉ dưỡng khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy đến một một nơi vắng vẻ như này.

" Tôi nghe nói rằng đồ ăn ở khách sạn Keystill được làm theo sở thích của em. Đầu bếp yêu thích của Haejin sẽ luôn đợi em ở nhà hàng, vì vậy đừng ngần ngại nói cho tôi biết em muốn ăn món gì đó "

" Gì ??? Đúng là tôi thích nó thật, nhưng ... Điều gì sẽ xảy ra với khách sạn này nếu nó không có khách "

" Không chỉ có một đầu bếp ở Hàn Quốc, vì vậy đừng lo lắng. Không phải việc ăn uống của em quan trọng hơn việc đó sao ? "

Haejin bàng hoàng trong lòng.

' Anh không nghĩ đến việc thay đổi toàn bộ hoạt động của khách sạn đâu, đúng không ? Mặc dù, ngay cả khi làm vậy, tôi chắc chắn rằng anh ấy đã kiếm đủ tiền để có thể sống vô tư cả đời '

Đột nhiên, cậu cảm thấy bụng dưới của mình có một cơn co giật nhỏ, vì vậy Haejin đặt một tay lên bụng mình.

' Chà, đã đến lúc ai đó quan tâm đến ai đó '

' Tôi là người phải lo lắng cho bản thân, vì tôi đang mang thai trong thân hình đau khổ như này ... '

Bước vào toà nhà, Hwan nhìn Haejin đầy lo lắng.

" Em có ổn không ? Mọi thứ đều tốt chứ ? "

" Ừ, tôi chỉ cảm thấy như có một sự giằng co nhỏ "

" Bác sĩ Choi ! "

Ngay sau khi nghe thấy những lời nói của Haejin, Hwan đã quay lại nhìn theo phản xạ, Haejin đang bịt tai mình lại. 

' Trời ơi, nếu có người nhìn thấy tôi như này chắc họ còn tưởng tôi đang mắc căn bệnh chết người mất '

Cả bác sĩ Choi và bác sĩ phụ khoa phải làm một bài test kiểm tra sức khoẻ và xem xét tình trạng cơ thể của Haejin trước khi cậu ấy vào phòng.

Và ngay sau khi Hwan bước vào sau, anh bắt đầu nhìn xung quanh phòng. Cách anh ta dùng đầu ngón tay quét khung cửa sổ giống như trên tivi khiến nỗi ám ảnh trong Haejin lặp lại.

Từ góc nhìn của anh ấy, mọi thứ đều phải sạch sẽ và đồ đạc phải đặt đúng vị trí, nhưng vì làm vậy trông Haejin không được thư giãn nên anh đã gọi nhân viên vào và yêu cầu họ dọn dẹp lại.

" Chà, tôi chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi ... "

Nhìn thấy nhân viên đang làm việc, Haejin nghĩ rằng thật nhẹ nhõm khi được trở thành một nhân viên của MaruTour chứ không phải Keystill Leisure.

Cuộc sống trong đây rất sang trọng và thoải mái. Với tất cả Blu - ray được cài đặt, Heajin có thể xem phim tài liệu suốt cả ngày. Và trong khi tôi xem phim thì Hwan lại làm việc trên máy tính xách tay của mình. Đôi khi anh ấy ra ngoài để gặp gỡ thư ký Park.

Vấn đề tôi đang phải chịu đựng bây giờ là ốm nghén. Ngay cả khi đến khu nghỉ dưỡng, chứng ốm nghén của Haejin vẫn không dừng lại. Nhìn chung, các bà mẹ thường ốm nghén trong vài ngày, hoặc đôi khi lâu hơn. Nhưng trong trường hợp của Haejin, vì cơ thể yếu hơn nhiều so với mức trung bình nên cậu đã phải đấu tranh khá nhiều để chống chọi với chúng.

Tuy nhiên, cậu không thể làm điều đó vì cảm giác buồn nôn khi chỉ nhìn vào thức ăn. Vì lí do này, Hwan luôn tức giận và chửi bới bác sĩ bất cứ khi nào cậu cảm thấy buồn nôn.

Ít nhất thì cậu cũng có thể nếm thử từng chút một món ăn do đầu bếp đến từ khách sạn Keystill chế biến. Haejin đã ăn rất nhiều như một chú chim nhỏ, nhưng nếu không ăn nhiều như vậy, cậu ấy có thể đã chết.(đoạn này là do em bé tự nghĩ thế nhá). Bằng cách nào đó rất buồn cười, nhưng những món ăn cậu ấy ăn trong suốt thời gian bị nhốt qua đã cứu sống cậu ấy.

" Tôi sẽ dành thời gian cho em. Nếu em muốn ăn món khác, hãy nói với tôi bất cứ lúc nào em cần "

" Sô cô la ... Tôi muốn sữa sô cô la "

" Rất tốt. Tôi sẽ yêu cầu họ đưa đến cho em ngay lập tức "

Nhờ có Lee Hwan làm người hầu cầm chuông nhỏ bên cạnh cũng khá vui, nó làm tôi quên cả cơn ốm nghén.

Sau khi hồi phục, cậu nằm trên giường và xem một bộ phim tài liệu. Hwan không cho phép tôi đi bộ. Nếu tôi muốn uống nước, tôi phải xin nước từ giường của mình. Một ngày nọ, khi tôi nói rằng tôi muốn đi dạo, Hwan đã cố gắng đưa tôi ra ngoài. Mặc dù đã được thông báo rằng cơ thể của tôi đang trong thời gian ổn định, Hwan vẫn có vẻ vô cùng lo lắng.

May mắn thay, mỗi khi cậu ấy nằm trên ghế mát - xa khá đẹp và thoải mái thì cơn đau dạ dày và đau thực quản đều dần được cải thiện, cả tâm trạng cũng vậy.

' Nó không thích đáng ... '

Hwan đã dặn cậu đừng làm gù cả và chỉ tập trung vào việc nghỉ ngơi vì dù chỉ đi bộ một chút để kiếm gì ăn cũng đã khiến cậu chóng mặt và mệt mỏi rồi, nhưng Haejin lại nghĩ chỉ ăn và chơi rồi nằm ườn cả ngày cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

' Tôi có thể giúp gì đó trong công việc cho anh ta không nhỉ ? '

Cuối cùng cậu cũng nghĩ ra điều đó. Dùn sao thì cậu cũng đã từng làm việc trong công ty du lịch.

Lúc đó, Haejin mới nhớ ra rằng Hwan - người đã đi họp vào buổi sáng và chưa có dấu hiệu quay lại.

' Anh ấy nói rằng mình không được khoẻ '

Tôi đã hỏi anh ấy sáng nay tại sao nước da lại trông tệ như vậy, anh ấy nói rằng mình đang bị cảm nhẹ. Phải, anh ấy đã làm việc quá chăm chỉ. Thật tội nghiệp cho cậu bé xấu số đó.

Anh ta vội vàng đi họp từ sáng, mặt tái mét, nhưng giờ đã buổi chiều mà vẫn chưa thấy tin tức gì. Haejin bắt đầu thấy lo lắng khi không thấy sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh cậu suốt thời gian qua.

Sau khi kiểm tra thời gian, Haejin đứng dậy che đi cuốn truyện tranh mà cậu đang đọc.

Khi mùa thu đến dần, thời tiết trở nên khá lạnh. Haejin - người đang mặc áo khoác ngoài áo phông, đi qua hành lang vắng vẻ và xuống tiền sảnh, dưới đó không có một vị khác hay nhân viên nào.

Một nhân viên đang ngồi thẫn thờ nhìn vào quầy đã bật dậy khi nhìn thấy Haejin. Nhìn theo sắc mặt của anh ấy biến hoá một cách khéo léo, có vẻ như anh ấy đã làm việc ở đây khá lâu rồi.

" Khách hàng có cần gì không ? "

" Giám đốc đi đâu vậy ? "

" À, giám đốc điều hành Lee Hwan, tôi nghĩ anh ấy đang ở phòng ăn "

Haejin cảm ơn nhân viên và rời đi. Gần nhà hàng không có khách nên tiếng bước chân của Haejin vang lên. May mắn thay, nhờ có Lee Hwan nên nơi đây mới không có không khí u ám, âm nhạc nhẹ nhàng kết hợp với đèn sáng rực rỡ mặc dù vẫn có ánh sáng mặt trời.

' À, giờ nghĩ lại, anh ấy nói hôm nay là ngày nghỉ ở nhà hàng '

Đầu bếp và nhân viên nhà hàng - những người đã làm việc chăm chỉ để làm đồ ăn cho hai người họ theo chỉ dẫn của Hwan, cuối cùng cũng có ngày nghỉ. 

' Vì vậy, Lee Hwan đang làm gì trong nhà hàng không có người này vậy ? '

" Giám đốc điều hành ? "

Hwan đang ngồi trong một góc của nhà hàng. Nhìn từ xa thấy anh ấy ôm trán có vẻ khá nghiêm túc.

Haejin lén lút mở cửa bước vào. Nghe thấy tiếng động, Hwan quay lại nhìn. Haejin đã sợ hãi ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Hwan. Đôi mắt đờ đẫn và đôi môi khô ráp, trông anh ấy kém sắc hơn so với lúc sáng.

" Anh có sao không, giám đốc ? "

" Ra khỏi đây "

Hwan đưa tay về phía Haejin - người đang cố đến gần anh hơn. Haejin theo phản xạ dừng lại, rồi bước thêm nước nữa.

" Anh trông rất mệt mỏi. Anh có muốn tôi mang bác sĩ Choi đến không ? "

" Tôi nói ra khỏi ... "

Hwan không nói được và cau mày. Ngay cả khi nhìn từ xa, anh ấy dường như đang rất đau đớn. Haejin vẫn muốn tên đó bị trừng phạt và vẫn ghét anh ta, nhưng cậu lại có chút lo lắng.

" Anh bị đau chỗ nào ? Anh có muốn tới bệnh viện không ? Mặt anh bây giờ trông như một mớ hỗn độn vậy ... "

Haejin - người bước thêm vài bước vô tình lấy áo che mũi lại.

' Mùi rượu whisky ... '

Sau đó cậu cảm thấy toàn bộ nhà hàng tràn ngập một mùi hương alpha nồng hơn nhiều so với mùi hương cậu cảm nhận được trong phòng tắm vài ngày trước. Không, trên thực tế, Haejin thậm chí còn không biết rằng tin tức tố của Hwan đang dày lên vì cậu ấy.

Cậu nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi, nhưng cơ thể của Haejin lại phản ứng với pheromone có lẽ là do thai kỳ đã bước vào thời kỳ ổn định. Tim cậu đập nhanh hơn và bên trong nóng râm ran.

Đến lúc đó, Haejin mới nhận ra tại sao Hwan lại bảo cậu tránh xa anh ta ra. Kì phát tình đã đến gặp Hwan.

Hwan như sắp gục ngã. Haejin nín thở và bước tới. Rốt cuộc, cậu ấy cũng nhìn thấy anh rồi. Anh ta cố gắng đặt máy tính xách tay của mình lên bàn như thể đang làm việc.

" Vòng tay qua người tôi "

Mùi hương nồng nặc của alpha kích thích mũi của Haejin mỗi khi cậu thở. Khi cậu cố gắng đưa bàn tay run rẩy của mình ra và cố gắng nắm lấy cổ tay của Hwan thì Hwan đã nắm lấy bàn tay của cậu trước.

Tay Hwan rất nóng. Cổ tay mắc kẹt của cậu dường như bị bỏng. Haejin cố gắng cố gắng cử động bàn tay mình nhưng không thể làm nổi do cảm giác cơ thể bị nghiền nát bởi pheromone. Mùi rượt whisky của Hwan cũng ngày càng đậm hơn,

" Tôi đã nói em đừng tới ... "

Haejin lại nhìn Hwan. Anh ta đang nổi da gà và đôi mắt đã hoàn toàn biến đổi,

Cổ tay bị mắc kẹt của Haejin bị tóm lấy một cách mạnh mẽ. Thân trên của Haejin nghiêng về phía Hwan. Haejin - người đang kề mũi vào cổ Hwan, ngay lập tức, hít vào một chất pheromone đặc quánh vô tình chạm vào hóp mũi cậu ấy.

Cậu cảm thấy mình như đang say. Haejin thậm chí còn không biết pheromone của mình cũng có thể giống mùi rượu whisky. Haejin - người đang được Hwan ôm, dụi dụi cơ thể vào người và cọ đầu mũi vào cổ anh.

Tay Hwan luồn vào trong quần áo. Haejin hơi ngạc nhiên vì tay Hwan rất nóng. Thay vì cảm thấy mình sắp bị từ chối, cảm giác đầu tiên nảy sinh là lo lắng.

Cú chạm của Hwan càng lúc càng gấp gáp như đọc được sự bực bội của Haejin. Họ thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang ở trong một nhà hàng nghỉ dưỡng với tầm nhìn không bị cản trở bên trong cửa sổ lớn, trang nhã nhìn ra khu vườn được cắt tỉa cẩn thận.

' Có thể là do không chỉ liên quan đến việc mang thai và bào thai ' Haejin chợt nghĩ.

' Nếu không thì pheromone của con chó cái này không thể tốt như vậy ' 

" Haaah ... "

Anh ta thở ra hơi thở dường như đã kìm nén bấy lâu nay. Hwan vuốt ve lưng cậu bằng lòng bàn tay. Hai tay của anh ta lộ ra có chút không tự chủ được/

Haejin sợ rằng Hwan sẽ tấn công mình ngay tại đây và cởi sạch quần áo. Thay vì làm điều đó, Hwan đã hít sâu và giao tiếp bằng mắt với Haejin.

' Đôi mắt anh ta chuyển sang màu sáng hơn ... '

Cậu luôn nghĩ rằng đôi mắt màu nâu của mình rất đẹp nhưng chưa bao giờ được nhìn cận cảnh chúng. Khi Haejin nhìn chằm chằm vào mắt Hwan như thể bị ma nhập, hai má được bao phủ bởi lòng bàn tay to lớn. Và trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi xích họ lại gần nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro