Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul & Niwalve

Hai người im lặng một lúc, đối mặt với nhau. Mọi thứ im lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng những giọt nước rơi xuống bồn tắm đầy hơi nóng.

Đến thời điểm này thì chuyện đó là bình thường đối với chỉ hai người họ, nhưng chưa bao giờ có lần nào cả hai lại im lặng trước mặt nhau như thế này. Bình thường thì Lee Hwan sẽ dán chặt mắt vào máy tính xách tay của mình còn Haejin thì xem phim tài liệu.

Haejin giả ho để che đi sự khó chịu.

" Tôi đọc trên một tạp chí cách đây vài ngày trước rằng chỉ có 63% các cặp đôi alpha và omega từng trải qua quan hệ tình dục bằng miệng "

" Thật bất ngờ "

Nó hơi xấu hổ khi điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến lại là quan hệ tình dục, nhưng may mắn thay Hwan đã trả lời tôi một cách suôn sẻ.

" Thật ư ? Nó nhiều hơn những gì tôi nghĩ ... "

" Tôi nghĩ sẽ có ít hơn "

Khi những lời tiếp theo chồng lên nhau, Hwan và Haejin mở to mắt nhìn nhau.

" Không phải thế chứ ? Tôi không nghĩ rằng việc thò miệng vào cái lỗ bẩn thỉu của omega là chuyện bình thường "

Haejin không biết nói gì nên cậu đã phản bác  lại anh với vẻ khinh thường.

" Cái gì, anh đã thử cái của tôi trước đây, không phải cái của tôi rất bẩn sao ? "

" Haejin thì khác "

" Khác ở chỗ nào ? "

Cậu ấy nghĩ rằng Hwan sẽ không thể trả lời, nhưng Lee Hwan đã sử dụng biểu cảm xấu hổ độc nhất của mình rồi đặt lưng xuống bồn tắm với một cử động thoải mái và giải thích bằng một giọng nói nhỏ.

" Kang Haejin là omega mà tôi đã chọn. Vì vậy, em không thể là người khác được. Em có nghĩ rằng một omega bình thường có thể là đối tác của tôi ư ? "

' Woah ' 

Haejin thở hổn hển, nghĩ rằng điều đó thực sự làm cho cái câu trả lời chết tiệt này của anh ta nghe có vẻ hợp lý. Mặc dù suy nghĩ của anh ta đã bộc lộ hết lên trên mặt, nhưng Lee Hwan vẫn thú nhận như thể anh ấy không quan tâm đến phản ứng của mình.

" Vậy nên, Kang Haejin phải tự hào về bản thân vì đã có một tỉ lệ trùng khớp gần như hoàn hảo với một alpha như tôi "

Anh ta thậm chí còn trông rất tự hào. Haejin cứ ngỡ rằng Lee Hwan đang nói nhảm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút cảm động. Có là đó là vì câu: ' Kang Haejin là omega mà tôi đã chọn '.

Cậu ấy đã sống một cuộc đời không có gì đặc biệt. Mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, và sau đó, cậu tìm thấy con đường sống của mình khi trưởng thành và sống tố theo cách riêng. Ngay cả khi không có Lee Hwan, cậu ấy đã tiết kiệm được một số tiền nhỏ.

Sau khi sống một cuộc đời bình thường như vậy, cậu bất ngờ gặp được Lee Hwan và đi đến tình tiết này.

Cậu vẫn nghĩ nó là bình thường. Dù có phải là một omega có tỉ lệ trùng khớp cao với Lee Hwan hay không thì cậu vẫn là một người bình thường tên Kang Haejin.

Điều duy nhất đã thay đổi ở đây là mối quan hệ giữa Lee Hwan và tôi ...

Khi cậu ấy đang cúi đầu xuống để suy nghĩ, bàn tay của Hwan vươn ra và nắm lấy cổ tay Haejin.

" Tất nhiên sự tha thứ của em không phải là lời bào chữa cho những gì tôi đã làm sai "

Haejin nhìn lên. Đôi mắt nâu cậu cho là đẹp của Lee Hwan đã làm cậu say đắm. Ngạc nhiên thay, mọi suy nghĩ của cậu đều biến mất ngay khi ánh mắt họ chạm nhau.

' Anh ấy đã bao giờ nhìn thẳng vào tôi như vậy chưa ? Tốt bụng và ấm áp, như thể tôi là tất cả đối với anh ấy vậy ... '

Tay còn lại của Hwan nắm lấy cằm Haejin. Khuôn mặt anh đến gần hơn và môi họ chạm vào nhau. Đó là một nụ hôn không ép buộc cũng không phải từ một phía. Cảm nhận được hơi thở cẩn thận của Hwan, Haejin chợt nghĩ đây giống như là nụ hôn đầu tiên của cậu vậy. Nụ hôn đầu tiên mà cậu luôn tưởng tượng, giống như một thứ gì đó trong phim.

                                                                                    ***

Cuộc sống ở khu nghỉ dưỡng rất thoải mái. Nếu có gì muốn ăn, nó sẽ xuất hiện trước mặt tôi trong vòng một giờ, và bên ngoài cửa sổ phía trước, có thể nhìn thấy một khu rừng mùa thu đầy màu sắc.

Haejin muốn chạy qua khu rừng này, nhưng Hwan đã kiên quyết phản đối. Anh ta là Hwan luôn lắng nghe mọi yêu cầu của tôi, nhưng không bao giờ cho phép tôi mạo hiểm vào trong rừng.

" Bây giờ tôi đang ở trong thời kỳ ổn định, và họ nói rằng tôi nên tập thể dục vừa phải "

" Nhưng tại sao lại phải đi dạo trong một khu rừng nguy hiểm đó ? Đi dạo trong công viên khu nghỉ dưỡng là đủ rồi "

" À, cái bẫy chuột đó ... "

Vẻ mặt của Hwan đanh lại khi nghe Haejin đáp lại một cách chua chát. Những từ vừa nãy đã làm anh ấy tổn thương khi để lông mày rơi xuống cùng với mắt.

" Không sao đâu. Nhưng thay vào đó tôi sẽ đi dạo một mình khi tôi cảm thấy thích. Anh còn nhiều việc phải làm nên tôi không muốn làm phiền anh "

" Nhưng mà ... "

Cậu đưa tay quơ quơ vào mặt Hwan để nói thêm điều gì đó.

" Tôi nói xong rồi, vấn đề đã kết thúc ! Anh có đồng ý với quyết định này ? "

Haejin - người đã cắt ngang cuộc nói chuyện, chạy nhanh đến giường và nằm phịch xuống, Hwan - người bị bỏ lại phía sau buộc phải thở dài.

Mặc dù vẫn đang bị ốm nghén nhưng Haejin vẫn khoẻ mạnh. Đứa trẻ cũng lớn lên mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Không có gì mà người mẹ có thể thiếu trong khu nghỉ dưỡng này.

Vậy nên không có gì phải lo lắng, nhưng Hwan vẫn khó chịu.

Sau khi tìm thấy Haejin trong nhà kho và mang cậu ấy trở lại thì cuộc sống của hai người có vẻ khá giống nhau. Giống như quay trở lại thời điểm khi anh ta đóng giả làm người yêu của cậu trước khi giam giữ Kang Haejin trong khách sạn của mình.

Tuy nhiên, nó vốn dĩ đã khác. Có một thứ gì đó bị mắc kẹt giữa hai người họ như những mảnh vụn. Không, có lẽ chỉ có Hwan là người bị mắc kẹt.

Anh đã thật lòng xin lỗi cậu từ lần này đến lần khác, nhưng chưa bao giờ Haejin nói với anh ta rằng ' Không sao đâu ' hay ' Em tha thứ cho anh '.

' Chỉ vì tôi xin lỗi, điều đó không có nghĩ là Kang Haejin có nghĩa vụ phải chấp nhận tôi '

Hwan biết điều đó. Tất cả đều là lỗi của anh, và bây giờ anh biết rằng Haejin sẽ khó chấp nhận sự hối hận này.

Tuy nhiên, anh ta không thể không tiếp tục trở nên tham lam hơn.                                       

Bất cứ khi nào tôi nhìn cậu ấy khi đang làm việc nhưng hai mắt không giao nhau, hoặc khi tôi đi một thời gian dài để tham gia một cuộc họp viedo và quay trở lại thì đối với Haejin nó chẳng là gì cả.

Kang Haejin đã không còn là một omega hay cười nữa cũng không còn là một kẻ nhu nhược đối với tôi. Đúng hơn, Haejin không có điểm yếu.

Hoặc đúng hơn nữa, Haejin đã trở thành điểm yếu của tôi ...

Tôi không có nhiều hi vọng giành lại niềm tin từ em ấy, nhưng nếu tôi muốn chiếm lấy dù chỉ một phần nhỏ của Haejin thôi, có thể coi là tham lam không ?

Anh đã biết Kang Haejin không thể trở lại như trước đây và cả mối quan hệ của họ cũng sẽ không quay lại được nữa. Vì vậy, đây chỉ là lòng tham cá nhân của anh ta, và anh không thể ngừng tham lam ngay cả khi anh ta đã biết điều đó.

' Đó có thể là lí do khiến em ấy có vẻ giống một đứa trẻ gắt gỏng như vậy '

Vì cha mẹ anh mất khi còn nhỏ và bà ngoại chưa bao giờ thể hiện tình cảm với anh nên Lee Hwan chưa bao giờ khao khát tình cảm hoặc tình cảm từ bất cứ ai.

Giờ đây, ảnh cám thấy xa lạ với chính mình. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt và cử chỉ tay Kang Haejin đều khiến Hwan thèm muốn như một đứa trẻ.

' Không, không phải một đứa trẻ, nói đúng hơn là giống một con chó '

Không, nếu đó là một con chó, ít nhất Haejin cũng sẽ yêu nó ... Vì em ấy có một trái tim nhân hậu và yêu thương động vật.

' Nếu có thể, tôi muốn trở thành một con chó được Haejin nuôi dưỡng. Bằng cách đó, em ấy sẽ vỗ về và dành tình cảm cho tôi '

Hwan nhìn về hướng giường và đóng máy tính xách tay. Cơ thể của Haejin cuộn tròn giữa tấm ga trải giường trông giống như những ngọn đồi nhỏ nhấp nhô.

Đã hai mươi phút kể từ khi thư ký Park yêu cầu anh tham gia cuộc họp video, vì vậy anh nghĩ mình phải đi xuống nhà hàng và bỏ thứ đáng yêu tên Haejin này một mình.

' Tôi không muốn rời khỏi phòng ... Đây có phải là cảm giác của nhân viên khi họ không muốn đi làm không ? ' 

Hwan mặc một bộ đồ phù hợp cho cuộc họp video trong phòng thay đồ và quay trở lại phòng ngủ.

Anh nhét chiếc máy tính xách tay của mình vào túi, để bên hông và bước đến giường. Hwan dưa tay về phía Haejin và thì thầm với cậu.

" Tôi sẽ tham dự một cuộc họp ngắn và sẽ quay lại ngay. Hãy gọi cho nhân viên nếu em cần bất cứ thứ gì "

Bằng cách nào đó, Kang Haejin đã xoay sở để xử lý các nhân viên khi Hwan đi vắng. Cậu ấy gọi bất cứ thứ gì mình muốn ăn hoặc bất cứ thứ gì cậu cần. Tất nhiên, mỗi khi bắt đầu ăn dù chỉ một lượng nhỏ, chứng ốm nghén sẽ đột ngột xuất hiện cùng với tiếng thở khò khè.

                                                                                  ***

Đến một nhà hàng vắng vẻ, Hwan bật máy tính xách tay của mình lên và tham gia cuộc họp.

Tôi nghĩ cuộc họp này sẽ kết thúc trong một giờ, nhưng nó đã kéo dài hơn hai tiếng. Và sau khi đóng máy tính xách tay vào, Hwan bắt đầu thấy nhớ Haejin.

Như mọi khi, anh mở cửa vì nghĩ rằng Haejin sẽ ở trong phòng, nhưng anh không nhìn thấy cậu.

" Haejin ... Em đang ở trong phòng tắm ? "

Ang gõ cửa phòng tắm, nhưng không có tiếng trả lời. Khi anh đẩy nhẹ cánh cửa ra, bên trong trống rỗng và đã tắt đèn.

' Em ấy đang ở đâu ? '

Anh đi vào sảnh và nhìn xung quanh, nhưng cũng không tìm thấy cậu. Khi vừa gặp nhân viên lễ tân, anh ta lập tức nhảy dựng lên.

" Cô có biết anh Kang Haejin đã đi đâu không ? "

" Cậu ấy vừa đến công viên một lúc trước "

' À, có vẻ như em ấy đã đi dạo. Lúc nãy Haejin đã yêu cầu tôi để em ấy đi một mình như thể em ấy ghét phải đi bộ với tôi '

Vì vậy, cảm thấy cay đắng, anh đi nhanh về phía công viên. Tuy nhiên, ngay cả khi đã đến đó, anh vẫn không thể tìm thấy Haejin, Hwan bắt đầu lo lắng.

' Không thể nào, em ấy định bỏ trốn một lần nữa ư ? '

Hơn cả lo lắng rằng Haejin đã trốn thoát, anh còn sợ rằng cậu ấy đã chạy vào khu rừng đó. Sự lo lắng đã vượt xa sự oán giận, biến mọi thứ trở nên đen tối trước mắt anh.

" Haejinnn ! "

Giọng anh run run. Tay anh cũng vậy. Khi trái tim ngập trong nỗi tuyệt vọng, anh nhìn thấy Haejin đang đứng ở góc công viên. Haejin - người đã đi đến cuối con đường, quay lại. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, nước mắt của Hwan đã chực trào ra một cách bất ngờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro