Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Thul

" Vì vậy, trong quý này, tốt hơn hết chúng ta nên tập trung vào phát triển sản phẩm mới ... "

Tổng giám đốc Yoon - người đang nói qua màn hình, ho vài lần. Ánh mắt anh tập trung vào sợi đan màu hồng mà ông chủ của mình đang cầm trên màn hình.

Lee Hwan đã bật cuộc họp video và đang ' thêu dệt ' thứ gì đó trong suốt buổi báo cáo. Do đó, tất cả các giám đốc điều hành chủ chốt của Keystill Leisure tham gia hội nghị truyền hình đều chăm chú vào màn hình.

Không ai có thể tưởng tượng rằng Lee Hwan lại có sở thích may quần áo nhỏ. Một trong những giám đốc điều hành không thể kiềm chế được sự tò mò của mình đã quên tắt micrô và nói: " Chúng là tất, phải không ? Loại vớ to bằng bàn tay ý ". Anh ta thậm chí còn gọi một nhân viên bên cạnh nhìn cùng.

Dù sao, vì họ đang họp với giám đốc điều hành nên tổng giám đốc Yoon đã kết thúc bài phát biểu của mình một cách chuyên nghiệp thay vì hỏi Hwan đang làm gì.

Về phần mình, Lee Hwan đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Anh dừng kim và bắt đầu đếm số mũi khâu trên chiếc tất nhỏ hơn một nửa lòng bàn tay mình.

' Một, hai, ba ... Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu rút ngắn khoảng cách giữa các mũi ... '

" À, ừm, giám đốc điều hành ? "

Cho đến khi giám đốc Yoon cẩn thận gọi anh ta, Hwan mới đặt kim và chiếc tất mình đang cầm xuống, một cách hết sức thận trọng.

" Ok, vui lòng gửi dữ liệu đến email của tôi "

Sau cuộc họp, Hwan cẩn thận chuyển chiếc tất mình đan vào một chiếc giỏ. Đang định đứng dậy, anh đột nhiên dùng ngón tay đo kích thước của chiếc tất. Lòng bàn chân thậm chí còn không dài bằng ngón trỏ. Khi Hwan kiểm tra bức chạm khác nhỏ lố bịch kia, mặt anh hơi đỏ lên.

" Ồ, cuộc họp kết thúc rồi sao ? "

Thư ký Park bước vào nhà hàng và cầm máy tính xách tay lên. Khi anh cố gắng làm điều tương tự với giỏ len, Lee Hwan đã giật lấy nó từ anh một cách khá thô bạo.

Thư ký Park cảm thấy bối rối trong giây lát, nhưng khi nhìn thấy cách Lee Hwan đang ôm cái giỏ trong tay, anh không muốn nói gì nữa. Tuy nhiên, những ngày này, may mắn thay anh ta không còn bị bỏ lại trong hội trường hoặc bị đối xử thấp kém nữa. Anh thực sự không hiểu đây là phép màu gì, nhưng trời ơi, Lee Hwan thậm chí còn bắt đầu lo lắng về việc ăn uống của mình.

Khi Hwan về đến phòng, Haejin đang nhắm mắt nghe chương trình thiền. Khi cậu ấy thư thái tựa lưng vào thành giường và đặt tay lên bụng mình, một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi cậu.

Có điều tốt là cậu ấy vẫn tập trung vào việc thiền định mặc dù đã biết có người vào phòng. Haejin lúc này cần tập trung vào bản thân, không phải Lee Hwan. Cậu thở phào khi biết mình vẫn đang kiểm soát nhịp thở tốt.

- Hít sâu và thở ra. Hãy dành thời gian và hít thở lại ... 

Hít một hơi thật sâu, Hwan ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đặt giỏ len lên đùi và tiếp tục đan tất. Đây là lần đầu tiên anh đan, nhưng nó không khó lắm. Hwan có xu hướng học bất cứ thứ gì một cách nhanh chóng, và làm như vậy sẽ dễ dàng và thú vị hơn khi anh ấy nghĩ đó là thứ dành cho Haejin.

Sau khi thiền xong, Haejin mở mắt ra, kiểm tra sự hiện diện của Hwan bên cạnh mình, và càng mở to mắt ngạc nhiên.

" Đó là cái gì vậy ? "

" Tất trẻ em. Chúng có kích thước bằng Haejin đó ... "

" Ồ ... "

Như thể cậu ấy thực sự ngạc nhiên, bộ dạng của Haejin với cái miệng há hốc khi ngưỡng mộ anh ấy, thực sự rất dễ thương.

" Tại sao em lại ngạc nhiên vậy ? "

" Chỉ là ... Em chưa bao giờ tưởng tượng rằng Hwan có thể làm điều gì đó như thế này. Em đã nghĩ rằng anh là kiểu người làm điều đó một cách bí mật ở một nơi mà không ai khác có thể nhìn thấy anh, nhưng không ngờ anh Hwan lại là kiểu người tự tin đến vậy ... "

" Anh đang làm tất cho chồng và con anh, chẳng có gì sai sót cả, vậy tại sao anh phải giấu nó chứ ? "

Không phải là anh ấy không nhận ra ánh mắt của người khác, kể cả thư ký Park. Hay từ ánh mắt nghi ngờ mà giám đốc Yoon đã cố nhìn anh trước đó.

Tuy nhiên, Hwan không có ý định che giấu những gì anh đang làm cho omega của mình. Anh không có lí do gì để làm vậy cả. Che giấu điều gì đó và cảm thấy xấu hổ về điều mình đang làm, điều đó là hành vi của những người không có khả năng tự bảo vệ mình.

Haejin cười như thể cậu thích câu trả lời của anh. 

' Nụ cười đó, tôi đã từng nghĩ rằng mình có thể làm bất cứ việc gì cho em, không chỉ là một vài chiếc tất '

" Em có định làm một cặp luôn cho anh không ? " Hwan nũng nịu đòi hỏi.

" Của đứa bé sẽ có màu hồng còn của Haejin sẽ có màu trắng "

" Vậy thì hãy bắt tay làm một cặp tất phù hợp cho chính mình nào Hwan "

Chiếc kim vốn đang di chuyển khéo léo, đột nhiên dừng lại.

" Em thật sự không cần chúng mà "

" Này, đừng có nói vậy mà ! Em phải làm những cái thật phù hợp với mình để có đồ đôi gia đình thật hoàn hảo chứ "

Haejin hiểu, nhưng không thể không ho trước những từ xa lạ. Tuy nhiên, cậu ấy thực sự không cần tất len màu trắng.

" Chúng ta là một gia đình ? "

Sau những lời tiếp theo của Haejin, Hwan cảm thấy như có thứ gì đó đập vào đầu mình.

" Phải, chúng ta là một gia đình, vậy nên chúng ta nên có đồ đôi ... Hãy chắc chắn rằng em cũng đi tất trắng nhé. Mặc dù anh nghĩ màu hồng cũng sẽ hợp với em hơn bởi vì nó là một màu rất đẹp "

Những lời nói đó của Hwan không lọt vào tai Haejin đang nghịch máy tính bảng. Chỉ có từ ' gia đình ' vẫn vang lên như tiếng chuông trong đầu anh.

Anh ấy chưa từng có gia đình. Một người bà tặc lưỡi mỗi khi nhìn thấy đứa cháu ngoại từ nhỏ của mình phải vất vả mưu sinh một mình, không thể coi là gia đình được.

Nhưng Kang Haejin thì khác. Cậu chắc chắn rằng cậu có thể cho anh thứ gọi là ' gia đình '.

" Gia đình ... "

Nó cảm thấy thật hơn khi anh ấy nói thành tiếng. Gia đình.

Họ đã quyết định cử hành buổi lễ sau khi giao hàng. Trong khi chờ đợi, cả hai đã bắt đầu tìm kiến ngôi nhà cho các cặp đôi mới cưới. Hwan muốn chọn một nơi xa thành phố một chút để Haejin được yên tĩnh và Haejin có vẻ đồng ý nhưng vẫn đề nghị nên lựa chọn cẩn thận hơn. Hwan đã nhận lời và cũng đã tìm kiếm một số địa điểm ở Seoul.

Trong tương lai, anh sẽ chia sẻ cuộc sống của mình với Haejin trong cùng một ngôi nhà. Cả hai sẽ đi ăn cùng nhau và cùng đi làm với nhau. Mỗi khi mở mắt vào buổi sáng, sẽ luôn có Haejin bên cạnh, và anh có thể nhìn thấy cậu ấy ngay cả khi bất chợt tỉnh dậy giữa đêm.

Đó là điều mà Hwan đã nghĩ đến trước khi cầu hôn, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi choáng ngợp. Chia sẻ cuộc sống với một ai đó là điều khủng khiếp mà anh chưa bao giờ tưởng tượng được.

" Anh đang nói gì vậy ? Dù sao thì chúng ta cũng đã kết hôn ... Vì vậy, việc chúng ta trở thành một gia đình là điều bình thường ... "

Haejin nói với một nụ cười đùa trên môi. Hwan đặt giỏ xuống, tiến lại gần và hôn cậu. Haejin có vẻ hơi ngạc nhiên vì nụ hôn bất ngờ, ngay sau đó nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh.

Đôi môi của họ trộn lẫn với nhau trong một lúc cho đến khi cả hai cần dừng lại để thở. Haejin loay hoay với cổ áo sơ mi của mình khi suy nghĩ về một điều gì đó. Hwan với tay lấy chiếc giỏ mà anh đã để lại trên ghế.

" Hwan, Em đang nghĩ ... Nhân danh con của chúng ta "

Trong vài tuần qua, cả hai đã nghĩ về một cái tên cho đứa con của họ.

Hwan đã nói rằng họ có thể tra cứu nó trong sổ đăng kí tên nào đó, nhưng Haejin muốn tự mình nghĩ ra nó. Và Hwan hứa sẽ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cậu và cùng nhau cân nhắc về cái tên. Đó là lúc Haejin nhận ra mình khá kém về khoản này.

" Em còn ý kiến nào không ? "

Haejin cúi đầu. Thấy cậu ấy không trả lời ngay, có vẻ đó là cái tên mà cậu rất thích hoặc cậu ấy đang xấu hổ nên không muốn nói ra.

Haejin chỉ mỉm cười khi nắm lấy kim đan và tránh giao tiếp bằng mắt.

" Anh nghĩ sao nếu chúng ta đặt một tên ghép, tên đầu tiên có thể là một phần tên của anh hoặc của em và tên thứ hai là một tên riêng "

" Không có gì đâu. Em chỉ muốn nó mang một phần tên của anh "

" Hử ? Tại sao ? "

Haejin lấy len và nghịch nó bằng tay. Kết cấu mềm mại tạo cảm giác thật tuyệt khi chuyền sợi len từ tay này sang tay kia.

" Anh lo lắng rằng nếu con có một phần tên của anh thì nó sẽ bị nhiễm tính cách này mất "

Nghe đến đây, Haejin phá lên cười.

" Ý của anh là ... Anh sợ cái tên vì sợ con sẽ giống anh sao ? "

Hwan câm nín. Haejin không nói tiếp và tiếp tục dệt với vẻ mặt trịnh trọng.

" Vậy nếu chúng ta đặt tên là Hwanhee với Haeyoung thì sao ? Chúng ta cũng không biết giới tính của em bé là gì mà  "

Hwan nhìn Haejin với đôi mắt xếch và mỉm cười chân thành. Tôi thực sự đang rất hạnh phúc. Anh ấy đã rất thích ý tưởng này.

" Anh thích cả hai "

Haejin mỉm cười tự hào khi cậu trả lời Hwan với một nụ cười sảng khoái. Như thể cậu ấy vẫn còn điều gì đó muốn nói nên từ từ nhìn vào mắt Hwan khi đang loay hoay với sợi len và mở miệng.

" Nhân tiện, cách mà anh đã gọi em trước đây ... Nó thực sự rất tuyệt. Anh có thể nói lại lần nữa được không ? "

Hwan nhướng mày nhìn cậu. Đôi mắt sáng đó rất đẹp.

" Có phải em thích nó đến nỗi muốn anh gọi em là chồng ? "

Chắc chắn rồi, mặt cậu ấy đỏ bừng lên. Hwan áp môi mình lên trán cậu.

" Chồng của anh, Haejin "

Lần này, mặt cậu càng đỏ hơn. Hwan mỉm cười, đi ra chỗ khác và bắt đầu đan lại những chiếc tất. Haejin xua tay thật mạnh.

" Wow, thực sự ... Điều này thực sự rất tuyệt "

Haejin vừa quạt tay vừa thở hồng hộc rồi khoanh tay ôm cổ Hwan ngồi bên cạnh. Khẽ đưa mắt về phía Haejin - người đang khoác vai mình, anh ấy tiếp tục giao tiếp bằng mắt.

" Chồng của em, Hwan "

Khi anh nhìn thấy cậu thì thầm và mỉm cười, anh có thể hiểu tại sao cậu lại xấu hổ như vậy. Hwan không thể che giấu nổi khuôn mặt đang tươi cười của mình.

Cuộc len trong tay Haejin đã trở lại giỏ. Có vẻ như sẽ tốn thêm rất nhiều len để làm một đôi tất khác cho một người đàn ông trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro