Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô ở đây để xem ta chết chưa à?"

"Ngài đang nói cái gì vậy?"


"Đừng có đánh trống lảng."

Vị hoàng đế đưa sát thanh gươm vào cổ của Meredith.

Meredith hoảng sợ nhìn hoàng đế.

Cô không thể hiểu nổi vì sao ngài ấy lại làm như thế với cô.

"Ngài biết rằng điều này sẽ xảy ra."

"... .."

"Ngài thậm chí còn từ chối xuất hiện sớm hơn vào đêm nay."

"..."

"Tôi không biết ngài có đang hiểu nhầm điều gì không."

Meredith bình tĩnh giải thích.

"Nhưng mà lý do tôi từ chối bệ hạ chỉ đơn giản là vì tôi nghĩ rằng sức khỏe của bệ hạ không được tốt lắm."

"Cô làm điều đó vì ta sao?"

Hoàng đế cười khẩy.

"Vậy tại sao cô lại đến đây thay vì đi ngủ?"

"Có vẻ thật là vô lễ khi từ chối đêm đầu tiên vì tình trạng của Bệ hạ, vì vậy bây giờ tôi mới đi đến gặp ngài." Meredith thành thật trả lời.

"Đúng là quá vô lễ."

Nhưng mà dường như hoàng đế không tin lời cô nói cho lắm.

"Cô đang giả vờ ngây thơ hay cô thật sự ngây thơ?"

"Hả?"

"Không phải là cô đang né tránh vụ ám sát vào đêm tân hôn sao?"

"Cái gì— Không đúng, Bệ hạ!"

Meredith nâng cao giọng như thể cô đã bị buộc tội sai.

"Hiện giờ tôi cũng rất xấu hổ. Tôi chỉ ở đây để nằm cùng giường với Bệ hạ ... bởi vì đây là đêm tân hôn đầu tiên của chúng ta."

Meredith cố gắng giải thích sự hiểu lầm với Hoàng đế bằng một giọng tha thiết nhưng cũng đầy tuyệt vọng.

"Hơn nữa, tôi không có bất cứ liên hệ gì với Thái hậu."

"Cô muốn ta tin lời nói dối của cô sao?"

"Dường như ngài đang có sự hiểu lầm lớn về tôi."

"Hiểu lầm?"

"Tôi thề là tôi chưa bao giờ nhìn thấy Thái hậu dù chỉ một lần trong đời."

"Công tước Schwartz đã tham dự hôn lễ, ngày mà cô trở thành Hoàng hậu. Cô mong ta tin điều đó sao?"

"Đó là một cuộc hôn nhân mà tôi không có quyền lựa chọn."

Meredith bình tĩnh tiếp tục.

"Và nếu tôi biết ngài yếu ớt như ngày hôm nay, tôi sẽ không bao giờ đồng ý làm Hoàng hậu."

"Nghe có vẻ như ngươi đã bị lừa để kết hôn."

Mặc dù điều đó chính xác nhưng Meredith không nhất thiết đồng ý với nhận định đó.

"Nhưng nó cũng sẽ không thay đổi nếu như tôi biết trước."

"... .."

"Bởi vì sau đó tôi không có quyền từ chối mệnh lệnh của Công tước Schwartz."

Sau khi Meredith nói xong, Hoàng đế yên lặng nhìn Meredith.

Meredith chờ đợi Hoàng đế di chuyển thanh kiếm đang cố nhằm vào cổ cô.

Cuộc đối đầu như vậy đã kéo dài một thời gian.

Và tại một số thời điểm.

"Bệ hạ— Ôi chao!"

Ai đó đã bước vào mớ hỗn độn này.

"Tất cả những thứ này là sao?"

Anh ta là một người đàn ông đeo kính có mái tóc đỏ.

Nhìn thoáng qua thì anh ta cũng có một vẻ ngoài khá gọn gàng.

Cô không biết anh ta từ đâu đến, nhưng anh ta trông khá ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng.

Chà, ai mà không ngạc nhiên khi thấy tình huống này chứ?

"Ah."

Sau đó, người đàn ông nhìn thấy Meredith và cau mày.

"Tại sao hoàng hậu lại ở đây?"

Điều buồn cười là mặc dù anh ta thấy Hoàng đế đang chĩa kiếm vào cổ Meredith, nhưng anh ta có vẻ không ngạc nhiên lắm.

Meredith cũng nhận thấy rằng người đàn ông này cũng giống như Hoàng đế, coi cô là người của Thái hậu.

"Có chuyện gì đã xảy ra vậy thưa bệ hạ?"

"Có một vị khách đã đến đây."

"Ồ, ra vậy."

Người đàn ông tóc đỏ nghiêm túc nhưng nói với giọng thờ ơ.

Như thể điều này đã xảy ra nhiều lần rồi.

Anh ta cau mày nói với Hoàng đế.

"Cho dù là khi ngài muốn giết người thì cũng có thể cất gươm đi được không Bệ hạ. Da thịt ta đang run lên."

"..."

Hoàng đế không thèm để ý đến lời nói của anh ta.

Ngài ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và đặt thanh kiếm xuống.

Ngay khi cổ cô được an toàn, Meredith cảm thấy chân mình như muốn rã ra.

Cô đã té và ngồi xuống ngay tại chỗ.

Sau đó, người đàn ông tóc đỏ đến gần cô và đưa tay ra.

Meredith từ từ ngẩng đầu lên.

"Xin hoàng hậu hãy đứng dậy. Viền váy của người sẽ bị bẩn đó."

Meredith nắm lấy tay người đàn ông từ từ đứng dậy.

Nhưng chân cô vẫn còn run rẩy.

Người đàn ông tóc đỏ đang nhìn kỹ Meredith và lại mở miệng.

"Tôi chắc rằng người sẽ biết nếu mọi thứ tiến xa đến mức này, nhưng người đã quá lo lắng. Người có kỹ năng diễn xuất rất tuyệt vời."

"Cô ta nói rằng cô ta hoàn toàn không mong đợi chuyện này."

Trước khi Meredith kịp mở miệng, hoàng đế đã đáp lại.

Người đàn ông tóc đỏ ngay lập tức bác bỏ như thể anh ta không hiểu nó.

"Nhưng Hoàng hậu không phải là con gái thứ hai của Công tước Schwartz."

"Dường như có một sự hiểu lầm, nhưng tôi không bao giờ mong đợi chuyện này."

Meredith sau đó đã mở miệng và xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.

"Tôi cho rằng ngài xem tôi là con rối của Thái hậu, nhưng tôi thề là tôi chưa từng nhìn thấy mặt của ngài ấy dù chỉ 1 lần trong đời."

"Hoàng hậu tiếp tục cảm thấy sai đó ngài Felix."

Felix, đó dường như là tên của người đàn ông tóc đỏ đó.

"Họ không biết ta bị bệnh, và họ đã ép buộc cuộc hôn nhân này."

"Người giải thích như thế nào về việc không chịu thức đêm? Tôi tưởng Hoàng hậu từ chối đêm đầu tiên là vì cô ấy hứa như thế."

"Đó là vì ta không được khỏe. Cô ta nghĩ rằng đó là sự suy xét của cô ta."

"Ngài không tin tất cả những gì Hoàng hậu nói, phải không?"

Felix nheo trán và đáp lại lời của Hoàng đế.

"Bệ hạ, đây là con gái của Công tước Schwartz. Có lẽ đây là một phần của kế hoạch."

"Kế hoạch?"

"Điều gì sẽ xảy ra nếu Công tước Schwartz cài một gián điệp trong phía chúng ta?"

"Không có chuyện gì mà không thể nói trước mặt ta."

Meredith, người vẫn đang nghe, cắt ngang một cách ngớ ngẩn.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi có rất nhiều điều muốn hỏi ngay bây giờ."

"Ta biết hiện tại Hoàng hậu đang tò mò cái gì."

Hoàng đế trầm giọng đáp.

"Nhưng ta không thể nói với cô điều đó cho đến khi ta được giải tỏa mối nghi ngờ rằng Hoàng hậu là người của phe bên đó. Đó là điều bí mật."

"Được rồi, làm sao tôi có thể chứng minh rằng tôi không liên quan gì đến Công tước và Thái hậu Schwartz?"

"Tốt."

Cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đáng sợ.

"Đó là điều mà Hoàng hậu nên nghĩ ra."

"Xin thứ lỗi?"

"Nói một cách nhẹ nhàng là ta sẽ giết Hoàng hậu ở đây và nói rằng cô bị ám sát."

"......."

"Ta không thu được gì từ việc giữ cho gia tộc Schwartz tồn tại."

Hoàng đế cúi đầu về phía Meredith.

Chỉ riêng điều đó đã đổ 1 cái bóng dài về phía Meredith.

Trong khuôn mặt mờ mịt của ngài ấy, cô thậm chí không thể nhìn thấy một chút gì về vẻ bệnh tật của ngài.

Với áp lực bao trùm khắp cơ thể, Meredith thậm chí không thể nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt của ngài ấy.

Cô cảm giác như bị ném trước mặt một con quái thú.

"Vậy hãy suy nghĩ cho kỹ đi."

Nó giống như một lời đe dọa hoặc cảnh báo với những lời thì thầm.

"Cho ta biết lý do tại sao ta không nên giết Hoàng hậu?"

Điều đó không sai.

Có vẻ như Hoàng đế rất quan tâm đến Công tước Schwartz.

'Vậy thì tốt hơn hết là cô nên nhân cơ hội này để giết ta đi'.

Cô hiểu lời nói đó.

'Nhưng đó là chuyện của ngài. Không phải tôi.'

Meredith đã rất khó chịu.

"Tôi chưa bao giờ được hưởng bất cứ lợi lộc từ dòng máu của Công tước Schwartz kể từ khi tôi được sinh ra."

Giờ cô ấy có nguy cơ bị giết chết chỉ vì thừa hưởng dòng máu của gia đình Schwartz dù cô không làm gì sai.

Meredith liếc nhìn những sát thủ đã ngã xuống trong vũng máu ở khắp nơi.

Cô có thể sắp chết.

Ý nghĩ vậy khiến cô ớn lạnh.

Cô không thể chết như thế này.

'Tôi phải suy nghĩ xem tại sao ngài lại phải giữ tính lại mạng gia đình tôi.'

Và nó sẽ hoàn toàn vô dụng trừ khi nó là vì một lý do tuyệt vời nào đó.

Meredith cố gắng suy nghĩ thật nhanh.

Cô cần tìm ra thứ mà người đàn ông đó cần nhất lúc này.

Điều mà người đàn ông đó cần nhất.

'-Ah.'

Đột nhiên, một người hiện ra trong tâm trí.

Nhưng nó giống như đang chơi một canh bạc.

Nhưng mà không có ý tưởng nào tốt hơn để cứu mạng cô ấy.

Và cô không cần thêm gì nữa.

"Tôi -"

Meredith mở miệng như thể cô đã quyết định.

"Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro