Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Meredith khẽ nhếch môi và lúng túng mở miệng.

"Yulia"

"Vâng, thưa hoàng hậu."

"Bệ hạ bây giờ dường như rất ốm yếu vậy nên..."

"..."

"Ngài ấy thậm chí còn không tham dự tiệc chiêu đãi."

"Yulia, cô có biết điều đó không? Không, làm gì có chuyện gì mà cô không biết."

Meredith hỏi Yulia, người từ trước đó đã không thể nhìn cô.

"..."

"Tại sao cô không nói với ta?"

"Xin hoàng hậu hãy tha lỗi cho thần. Thần...". Yulia viện cớ rồi nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt xấu hổ.

"Thần tưởng là ngài công tước đã nói cho người rồi."

"..."

Vào lúc này, những lời cô nghe thấy trong phòng trang điểm đang lướt qua đầu Meredith.

"Có phải bố mẹ cô ấy đã lừa cô ấy bước vào cuộc hôn nhân này không?"

"Không đời nào. Cô ấy đã không nói với con gái của mình về sự thật quan trọng này sao?"

"Tất nhiên là cô ấy biết và vẫn kết hôn rồi. Đó vẫn là vị trí của Hoàng hậu đó."

Đó là những gì mọi người nghĩ.

Cô biết tất cả mọi thứ và chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Dù sao thì Nữ công tước xứ Schwartz hẳn đã được thông báo những thông tin quan trọng
như thể là cha mẹ của cô nhưng họ lại chỉ chọn giấu tin tức khỏi cô.

"Yulia cũng không thể nào làm khác đi được."

Cô ấy hẳn đã cho rằng mình không cần phải kể ra câu chuyện khó nói này vì cô ấy tin rằng Meredith đã biết.

Thật khó để trách cách cô ấy vì đã đưa ra giả thuyết như vậy.

Nếu không có ác ý thì Yulia không cần phải hối lỗi.

Nhưng Meredith cũng vậy.

Nếu không có ác ý, Yulia

"Ta cảm thấy như mình bị lừa dối," Meredith lầm bầm đầy cay đắng, "Ta không biết gì hết."

Đôi mắt của Yulia càng to hơn trước những lời cô nói.

"Điện hạ, thần thề với Chúa rằng thần không có ý định như vậy."

Yulia đã rất ngạc nhiên và xin lỗi sau khi quỳ gối trước Meredith.

"Xin lỗi điện ha. Thần thực sự không biết. Thần thực sự ..."

"Thần nghĩ rằng người biết."

"Ừ ta biết. Cô không cô ý làm điều đó", Meredith bình tĩnh trả lời.

"Đó là những gì mọi người sẽ nghĩ. Ta đã biết mọi thứ và ta vẫn đã kết hôn với ngài ấy."

"......"

"... ..Nhưng ta thì không. Ta -"

Meredith ngừng lại và sau đó bình tĩnh trở lại.

"Ta không biết. Thực sự."

"... .."

"Ta không nghe thấy gì cả."

"Sao lại như thế?"

"... ..Ta biết là em sẽ không hiểu mà."

Meredith cười khổ.

"Ta là người duy nhất không biết những gì cả người dân Baltic đều biết."

"..."

Cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Tất nhiên, cô đã sống trong một căn phòng hoàn toàn biệt lập trong gần 20 năm trời.

Hôm nay cô càng cảm thấy mình ngu ngốc hơn.

"Ta không nghĩ rằng sẽ dễ dàng giải quyết tất cả các nghi vấn của cô trong ngày hôm nay."

"... .."

"Bây giờ ... có vẻ như là một thời điểm tồi tệ cho điều đó."

Ngay bây giờ cô có một nhiệm vụ được giao vào ban đêm.

"Ta sẽ nói cho cô biết vào thời điểm thích hợp."

"Vâng, thưa điện hạ, thần đã hiểu."

Yulia dường như đã đoán được rằng có một bí mật mà cô không thể nói ra.

'Tôi sẽ không thể che giấu sự thật với Yulia.'

Cô thực sự không muốn, và dù có muốn cũng không thể che giấu đến cùng.

Họ sẽ sớm tìm ra.

"Trong phòng ngủ của Bệ hạ." Meredith thở dài nói.

Yulia nói: "Thần nghĩ người không nên vào thì tốt hơn, Bệ hạ không khỏe nên không thể qua đêm cùng ngài."

"Được thôi."

"Vậy thì thần sẽ nói về chính điện."

"Kể từ bây giờ...", Yulia mở miệng với giọng ngập ngừng.

"Thần sẽ kể cho ngài nghe cặn kẽ mọi chuyện." Yulia dứt khoát.

"..."

"Sẽ không có sai lầm như ngày hôm nay nữa. Một lần nữa thần muốn xin lỗi điện hạ" Yulia cúi đầu thật sâu và bước ra khỏi phòng của Meredith.

Meredith nhìn Yulia biến mất với đôi mắt mệt mỏi.

"Tỉnh táo lại đi Meredith."

Cô không nên ngu ngốc vì vào Cung mà không biết sự thật gì.

Ít nhất là cho đến khi cô ấy biết điều gì đang xảy ra trong cuộc hôn nhân này.

******

"Mình không nghĩ đây là điều đó."

Meredith nằm trên giường lẩm bẩm trong khi lật đi lật lại vài lần.

Diane, người đang canh gác, hỏi.

"Có chuyện gì sao thưa Hoàng hậu?"

"Hôm nay ta sẽ không vào phòng ngủ của Bệ hạ."

Meredith nhảy ra khỏi giường, "Nhưng đây là đêm tân hôn đầu tiên của ta và ta không thể nói rằng mình sẽ không đi. Điều đó là trái với Luật lệ của Hoàng gia."

"Thực ra, thần cũng hơi lo lắng về điều đó."

"Ừ, cũng muộn phải không? Mấy giờ rồi, Diane?"

"Còn chưa tới nửa đêm. Bây giờ đi không được sao? Chúng ta sẽ chuyển lời trước qua cung điện sao ạ?"

"Không, ngươi không cần. Nếu như ngươi buồn ngủ, ngươi có thể trở lại."

"Thần sợ ngài sẽ đi bộ một cách vô ích "

"Vậy thì giống như chúng ta đang đi dạo. Ta có thể lấy một chiếc lược được không?"

"Vâng, thưa hoàng hậu."

Meredith chải tóc đơn giản rồi bước ra khỏi Hoàng cung.

Đêm đó trời rất tối vì không có trăng trên bầu trời.

Meredith phải bước đi rất cẩn thận để không bị ngã.

Cuối cùng khi họ đến chính điện, các binh linh tất nhiên để Meredith – Hoàng hậu – vào mà không có bất kỳ sự kiểm tra đặc biệt nào.

Đi thêm vài bước, Meredith đến trước phòng của Hoàng đế.

Có lẽ vì là đêm tân hôn đầu tiên của bọn họ nên trước cửa không có người hầu.

Đó là một sự suy nghĩ thấu đáo cho các cặp vợ chồng mới cưới.

Meredith nhìn lại Diane và nói: "Ngươi về Hoàng cung trước đi, Diane."

"Ngài ở một mình có sao không?"

"Đây là chính điện mà, vả lại ta còn mang theo đèn. Ngươi lo lắng cái gì?"

"Vâng, hẹn gặp lại người vào ngày mai."

"Được rồi, người trở về an toàn."

Sau một hồi chào hỏi, Meredith chia tay Diane.

Chỉ sau khi hoàn toàn ở một mình, cô mới chậm rãi hít sâu một hơi, tự mình mở cửa đi vào trong.

Và cuối cùng, phòng ngủ của Hoàng đế trở nên gần hơn.

"....Huh."

Cảnh tượng trước mắt Meredith và tình cảnh hiện tại của cô hoàn toàn trái ngược với những gì cô đã nghĩ.

Những người áo đen đeo mặt nạ và máu chảy khắp nơi.

Mùi máu tanh nồng nặc bốc ra từ họ.

Căn phòng ban đầu gọn gàng, nhưng giờ trở nên lộn xộn. Nhưng hơn bất cứ điều gì khác, có một cảnh tượng riêng biệt khiến cô sốc nhất.

"Ôi chúa ơi."

Một người đàn ông đang chĩa cái dao bê bết máu vào cổ cô.

"Cô đã bị bắt."

"... .."

"Ta tưởng cô sẽ không đến."

Anh ta chắc chắn là chồng cô, người cho đến tận chiều nay vẫn khó có thể đứng lên một cách đàng hoàng.

'Bây giờ mình đang nhìn thấy cái gì vậy?"

Meredith không thể tin vào mắt mình.

Rõ ràng người đàn ông trước mặt cô chính là Hoàng đế.

Tuy nhiên, tình trạng của anh hoàn toàn khác so với ban ngày.

Đối mặt với người đàn ông vô cảm trước mặt, cô không khỏi phát ra từng đợt từng đợt ho khan.

Meredith cảm thấy như mình đang nằm mơ

'Nhưng đây không phải là một giấc mơ.'

Cảm giác một lưỡi dao sắc bén chạm vào cổ cô cho cô biết rằng cảnh tượng bây giờ là có thật.

Meredith nuốt nước bọt khô khốc.

"Tại sao cô lại ở đây?"

Sau đó đưa ra một câu hỏi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro