Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chà ~ ~

Nghe tiếng ấm đang đun sôi nước, tôi vội lấy một chiếc khăn dày và nhấc nó ra khỏi bếp lửa.

Một đứa trẻ 10 tuổi đối với việc này thì có lẻ là khá vất vả nhưng con người là cá thể thích nghi nhanh, chúng ta sẽ chấp nhận được điều đó sớm thôi.

Sau khi rót trà pha loãng để giảm bị đắng và tôi rót vào một chiếc cốc thô, tôi cho thêm một vài lá trà vào ấm rồi đun thêm một lần nữa. Nước trà đã được pha đậm đà đặt trên một cái khay và vội vàng mang chúng đến phòng ăn cho mọi người.

"Trời lạnh quá, vì vậy hãy làm giữ ấm bản thân bằng một ít trà"

"Ồ, Betty à, cảm ơn nhé"

"Oa... Cảm giác như bụng mình đang được tan chảy"

"Phù, phù"

Mọi người đã ăn xong và thưởng thức những tách trà nóng. Bàn ăn mới đó đang ồn ào thì một hồi sau đã trở nên yên ắng trong tầm mắt của người quản gia nghiêm khắc. Người quản gia đó không thích buôn chuyện ở trên bàn ăn.

Người quản gia ăn sáng trong tư thế rất lịch thiệp từ từ, chậm rãi vừa đọc báo. Tôi bưng trà và liếc nhìn tờ báo anh ta đang đọc.

Hai màu đen trắng, bức tranh của nàng công chúa trẻ tuổi, nổi bật với vẻ đẹp rực rỡ, được in bằng một trang báo rất lớn.

Đánh giá sơ qua, hẳn là một vụ tai nạn tại lễ đăng quang. Tôi muốn gặp thử "nữ chính" , "nam chính" "nhân vật phản diện" của thế giới bằng một cách nào đó.

"Cốt truyện đang diễn ra rất suôn sẻ" kể cả tôi.

"Ồ... trà hơi lạnh"

Trong khi ở cuối bàn, nơi tôi đang ngồi, người giúp việc, Anne, người phụ trách phục vụ khách, đưa cho tôi một ly rượu.

Cô ấy là một đầu bếp hay cằn nhằn, cô ấy hắn giọng sau một tiếng ho và nhắc nhở tôi bằng giọng nói nghiêm nghị.

"Betty, vào ngày trời đông lạnh giá, như thế này, cô phải pha thêm trà và ủ ấm nó khi mang chúng ra ngoài. Tất cả sẽ nhanh nguội đi khi được mang đến đến, nào hãy tới đây và thử xem"

Tôi nhấp thử một ngụm trà khi có sự cho phép của Meg từ phía đối diện.

"Hơ hơ... đúng là như vậy. Tôi xin lỗi, đầu bếp Anne"

"Betty nấu trà nhanh lắm phải không? Từ góc nhìn của người thưởng thức, bạn cảm thấy như thế nào nếu được phục vụ tách trà lạnh vào mùa đông như thế này?"

Tôi đật đầu lia lịa như để tiếp thu những ý kiến ấy.

"Tôi sẽ kiểm tra độ nóng lạnh của trà. Tôi sẽ cẩn thận hơn vào lần sau"

"Ừm đây là mùa đông đầu tiên của ngươi ở đây nên người có thể chưa biết. Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé"

"Vâng~"

Thông thường, Anne đầu bếp sẽ nói thêm 2 - 3 - 4 câu, nhưng nó đã được ngăn chặn vì người quản giá ở đây đã nhắc nhở về vấn đề đấy.

Tôi nhanh chóng liếc qua bàn ở đằng xa. Những người chủ lâu đài gần như bỏ bê tất cả những vị khách và những người hầu của dinh thự đã có một bữa ăn xa xỉ.

Cho dù có nhiều đồ ăn đắt tiền dâng lên quý tộc nhưng bề trên cũng không thèm nhìn vậy nên tất cả những món ăn đó thuộc về những người hầu của chúng tôi. Không, chính xác mà nói, đó là của những người hầu ngoại trừ tôi.

Chỉ còn vài lát bánh mì và mứt trái cây còn lại ở trên bàn còn tất cả các thức ăn đã được ăn hết trong thời gian tôi đi pha trà.

Bánh mì vụn đến nỗi không biết nướng từ lúc lúc nào mà đã vội vàng được ăn hết. Vì tôi cần ăn uống đầy đủ để sống sót qua ngày [hoy chị... ráng chịu khổ sau lấy chồng giàu nha]

"Những thứ còn lại hãy mang vứt đi... Vì mọi người đã ăn no hết rồi"

Mới đặt mông xuống ghế chưa được một lúc, tôi đành phải đứng dậy lần nữa.

Tôi định đi ra ngoài cùng với một đống dĩa được vứt trên bàn, nhưng Meg, người làm việc trong bếp, đang bày tất cả các loại trái cây, món tráng miệng và cà phê vào một khay lớn. Chúng tôi cẩn thận lướt qua nhau rồi tiếp tục công việc của mình.

Tôi xuống bếp và đi ra ngoài giếng múc nước để rửa bát. Đây là một thế giới phát triển với hệ thống cấp nước và xử lý nước thải tương đương với thế giới hiện đại, nhưng tôi luôn phải lấy nước từ giếng.

Đó là bởi vì khi đầu bếp còn phụ trách rửa bát như tôi, cô ấy đã phải múc nước từ giếng. Vì vậy, dù năm tháng có trôi qua dù có tốt đẹp đến đâu, tôi vẫn phải múc nước giếng để rửa bát.

Nếu tôi chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi bình thường tôi có thể đã lén lau nước mắt vì tủi thân. Nhưng kiếp trước, tôi là một người học được cách đối phó với những bất công và khó khăn đối với một cô gái nhỏ.

Khi điều đó tương tự xảy ra, điều quan trọng là phải giữ cho tâm trí của tôi nhẹ nhàng và tích cực nhất có thể.

Ngay cả khi tôi nghĩ về điều đó, tôi có thể hừng hực khí thế hơn và nhiệt huyết của tôi sẽ tăng lên theo [giống ra đánh trận ghê] Được trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

Nó cũng giống như "Ồ... giáo sư của tôi ơi, hình như tôi lại nói nhảm và những điều thật vô nghĩa" Tôi tự cổ vũ bản thân tôi như vậy đấy. Tự đấm tự xóa chứ nó thực sự không thể giúp được gì cho tôi cả.

"Betty, cậu đang múc nước sao? Đưa nó cho tôi, để tôi giúp cậu"

"Oh... Không sao"

"Cậu sẽ xách nó như thế nào? Đưa nó đây. Đừng từ chối nữa"

Tôi đang cẩn thận bước lên cầu thang thì Gilbert, người hầu phụ trách việc phục vụ khách, xuất hiện và giựt lấy xô nước của tôi.

Hỗ trợ nhau trong công việc là điều vi phạm kỷ luật trong dinh thự này và điều đó bị nghiêm cấm trong tất cả các dinh thự.

Nhưng Gilbert sẽ luôn giúp tôi làm việc trong lúc tránh ánh mắt của người khác. Có thể là vì tôi chỉ cảm thấy tội lỗi với cậu ấy nhưng tôi vẫn sợ những người khác phát hiện vì tôi là một người mới.

Bên cạnh đó, Gilbert là một người chăm làm việc. Vào một ngày cậu ấy cần phải đi ra ngoài làm việc, cậu ấy đã giúp tôi làm việc trước đó và có những vết bẩn trên đồng phục của cậu ấy...

Tôi nói với với một giọng lo lắng

"Vậy thì hãy để nó trước cửa sau"

"Cậu định xách nó từ đó vô phải không?"

"Ừ... thì dù sao cũng không quá xa với cái giếng. Thôi, mau đi ăn đồ ăn tráng miệng đi"

"Được rồi, Betty. Hãy cố gắng làm việc thật tốt nhé"

Đúng là, không có vấn đề gì khi cao lớn và khỏe mạnh.

Nếu một mình tôi làm việc đó, tôi có thể leo vài bước rồi nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục leo và nghỉ ngơi cho đến khi thấy cách cửa sau còn Gilbert đã đi lên cầu thang dễ dàng chỉ với vài bước ngay cả khi trong tay đang cầm theo xô thiếc chứa nước lớn đó.

Tôi sững sờ ngưỡng mộ rồi vội vàng nói lời cảm ơn.

Khi Gilbert chuẩn bị lên lầu, anh ta ló mặt qua lan can cầu thang và nở nụ cười thật tươi.

Gilbert là người đẹp trai nhất trong số những người giúp việc của công tước. Anne nói rằng Tony có đường nét đẹp trai hơn Gilbert nhưng theo tôi, Gilbert là đẹp trai nhất.

Tôi tuyệt vọng biết bao khi thỉnh thoảng mới thấy cậu ấy cười như vậy. Nếu tôi lớn thêm 10 tuổi, tôi sẽ cưa đổ cậu ấy mất rồi. Được trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel.

"Ồ, thức tỉnh! Hiện tại tôi chỉ có 10 tuổi thôi"

Khi tôi đang chảy nước miếng, tôi nhanh chóng tỉnh lại sau dòng suy nghĩ của mình, leo lên cầu thang, cầm xô nước đi về phía giếng.

Các nhân vật được định sẵn là đã đẹp. Các nhân vật chính trong câu chuyện gốc xinh đẹp như thế nào nhỉ? Ngay cả nhìn từ xa, tôi cũng muốn nhìn thấy thử một lần. Tôi thở dài ngao ngán trước ý nghĩ đó.

Không biết những người được tái sinh thành trong câu chuyện sẽ như thế nào, tôi hy vọng sẽ hoà hợp với nhân vật gốc nhưng điều duy nhất tôi làm, là sử dụng kiến thức của mình về "câu chuyện gốc" và tìm một công việc.

Bernhardt Lirie Janus [khiếp tên dài], người sau này lớn lên và trở thành nhân vật phản diện đen tối nhất của thế giới này, thừa kế tước vị công tước khi mới 12 tuổi. Sau đó, anh ta chỉ ở ngoài và không quan tâm đến việc gì của gia đình.

Khi những người giúp có quan hệ với các hầu tước bị thanh trừng với số lượng lớn, Dinh thự của công tước, là nơi chỉ chứa đầy những người giúp việc có chất lượng tốt nhất, sau cuộc thanh trừng đó thì phải chịu tình trạng thiếu nhân lực chưa từng có.

Ngay cả khi dinh thự bị bỏ một xó, thì vẫn cần đủ nhân lực cơ bản. Tuy nhiên, để thuê số lượng lớn người giúp việc, ngân sách vì thế phải tăng lên và để tăng ngân sach, cần phải được sự cho phép của chủ sở hữu.

Lợi dụng hoàn cảnh đó, tôi trở thành người giúp việc của công tước mà không cần thư giới thiệu nào khi còn rất nhỏ.

Tại trại trẻ mồ côi, tôi có thể quan hệ với những đứa trẻ giữa đến cuối vị thành niên, vì vậy tôi đã nói dối rằng tôi 14 tuổi mà không thay đổi một biểu cảm trên gương mặt, nhưng người quản gia nhận tôi vào làm vì tôi nhanh nhẹn và di chuyển nhanh và tôi chỉ cần nhận một đồng lương ít ỏi.

"Một khi tôi đã học hỏi và trau dôi của mình ở nơi này một cách hoàn hảo nhất, tôi sẽ nhận được thư giới thiệu và làm việc ở một nơi khác"

Ngay cả khi tôi chỉ sống sốt được trong vòng một năm, tôi vẫn có thể làm "người giúp việc của công tước" và ngay cả khi quy mô nhỏ, tôi có thể trở thành một đầu bếp nếu tôi có thể tìm được một công việc phụ bếp thích hợp thì sau đó tôi sẽ từ từ xây dựng sự nghiệp của mình từng bước một

Nếu sắp kết hôn, tôi có thể tìm được một vị trí làm bảo mẫu. Sau đó, trong thời gian làm bảo mẫu, tôi có thể học trong khi có thời gian rảnh rỗi và coi như một công việc như một gia sư.

Tôi đã có một kế hoạch hoàn hảo trong tương lai, vì vậy tôi đã không ngần ngại rửa chén mặc dù tay tôi đã đầy đủ các bệnh viêm da dị ứng [trong novel nói bệnh chàm ad dịch thẳng ra luôn]

Tôi thậm chí còn không biết tay mình đang bị đau khi tôi đang nghĩ ra kế hoạch có lợi trong tương lai. Tôi gom hai bàn tay đau của mình lại và dùng miệng thổi để sưởi ấm chúng.

Và một xô gỗ được nối với một ròng rọc để múc nước ấm

"Này"

Ngay lập tức, một bàn tay người nhô ra khỏi giếng như một cảnh trong bộ phim kinh dị. Sau đó, một bóng hình trắng xuất hiện.

Quá bất ngờ, tôi vô tình ném chiếc xô gỗ xuống giếng. Thằng bé bị nó đánh thẳng vào mặt rồi gục xuống.

Chỉ sau khi nghe tiếng nước bắn tung toé tôi mới sực tỉnh lại.

Cậu bé tóc trắng mà tôi vừa thả xuống giếng, rõ ràng, rõ ràng là...

"CÔNG TƯỚC JANUS, CHỦ SỞ HỮU CỦA DINH THỰ NÀY VỪA LÀ NH N VẬT PHẢN DIỆN CỦA C U CHUYỆN GỐC!!!!"

#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro