Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trans:

Beta: Mon

***************

Dinh thự của Ambrosia tự hào rằng hệ thống an ninh ở đây còn an toàn hơn cả cung điện Hoàng gia. Khi mà nơi này bị tấn công thì tất nhiên Hoàng cung cũng sẽ bị tấn công theo.

Ai đời nào lại dám làm hại người kế nhiệm, Claude, trong dinh thự của Ambrosia?

"......"

Sarah lúng túng mỉm cười, cảm thấy có phần tiếc nuối.

"Tôi đã thổi bay nó đấy..."

".... Nó là gì?"

Sarah hơi xấu hổ với ý nghĩ quá phấn khích ngay từ ngày đầu tiên nhưng cô quyết định sẽ tỏ ra trơ trẽn một chút.

"Cửa phòng Claude mở không ổn lắm. Thay nó ngay bây giờ có được không?"

"Ồ, cửa mở không được nên cô làm cho nó nổ tung. Tôi có nên hiểu theo ý này đúng không?"

"Đúng."

Anh ấy im lặng trong một lúc. Biểu cảm trên mặt anh ta khá phức tạp nhưng vầng trán láng mịn lại hơi nhăn.

"Tôi đã kiểm soát sức mạnh của mình. Thật may mắn làm sao khi khu vườn của Công tước Ambrosia lại rất rộng lớn đấy."

Công tước vẫn duy trì vẻ mặt ngờ vực. Khi Sarah quyết định trở thành bảo mẫu của Claude, anh nghĩ mình đã rất may mắn nhưng thực tế, anh bây giờ đang nghi ngờ rằng điều đó ngược lại thì đúng hơn. Sarah cười nhẹ như thể cô ấy hiểu được sự nghi ngờ của Công tước.

"......"

Âm thanh ngưng đọng lại một lúc. Ethan Ambrosia nhìn Sarah, người vẫn đang cười và cuối cùng lắc đầu.

"Phải có lý do cho việc đó. Được rồi, tôi hiểu rồi. Nếu như cô đã nói vậy thì tôi sẽ thay cửa cũng như cửa sổ cho phòng của Claude, và yêu cầu họ sử dụng những cánh cửa chắc chắn hơn."

Khi Claude gật đầu, không phải những người hầu và May mới là người ngạc nhiên nhất. Chính vì cậu không thân với cha, và là người khó tính với sợ cha hơn ai hết, lại đang gật đầu như một con cừu non trước mặt một bảo mẫu mới.

Claude, người nghĩ rằng cha mình sẽ mắng mỏ bảo mẫu của mình một cách nghiêm khắc, đã rất thất vọng. Đứa trẻ bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng nhưng tâm trí của Công tước Ambrosia dường như vẫn đang tập trung vào người bảo mẫu.

Cha cậu thật xấu tính. Nếu cậu làm vậy, cậu sẽ bị mắng rất nhiều.

"Bây giờ con sẽ ngoan ngoãn..."

Claude khẽ lẩm bẩm và nhìn lên Công tước Ambrosia.

Mái tóc bạch kim giống hệt cậu dường như đang tỏa sáng rực rỡ dưới nắng và xuyên qua lớp kính cửa sổ. Claude thực sự thích màu đó. Nó như là minh chứng cho cậu thấy, cậu không phải là người bị bỏ lại một mình trên thế giới này. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel & Beta Bem

Bình thường, cậu ấy sợ cha mình, người trông to lớn và vạm vỡ. Nhưng vị Công tước hiện tại đã không còn đáng sợ như trước, có lẽ vì ngoại hình của anh có phần xộc xệch khi vừa nãy vội vã đến đây.

Đứa trẻ lấy hết can đảm, nhảy ra khỏi giường và tiến một bước lại gần cha mình.

"Ừm... thưa cha....."

".........!!!!!!!"

Công tước Ambrosia, người đang say sưa trò chuyện với Sarah đã giật mình và lùi lại một bước.

Claude và Công tước Ethan Ambrosia.

Khuôn mặt hai cha con đồng thời tái mét.

"Ah....."

Nước mắt bắt đầu trào ra trên đôi mắt của đứa trẻ và khuôn mặt đã trở nên trắng bệch. Đôi tay của Claude đỏ bừng và run rẩy. Cậu ấy nhận ra rằng cha mình đã từ chối cậu ấy theo bản năng.

Ethan cũng nhận thấy rằng Claude bị tổn thương trầm trọng nhưng anh ta không cố gắng xoa dịu cũng như không biết làm sao để xoa dịu đứa trẻ. Anh ấy bày ra một khuôn mặt trầm thấp, ảm đạm và chỉ đứng thẳng một tư thế.

'Đây rồi. Chính là như thế này đây.'

Sarah tiếc nuối thở dài trong nội tâm.

Công tước Ethan Ambrosia dường như muốn rời khỏi nơi này.

Tâm trí Sarah bị lấp đầy với suy nghĩ không nên để hai người thành ra như thế này. Đó là vì Claude phải ổn định về mặt cảm xúc để không bị tiêu cực như trong 'Bông hoa của bóng đêm'

"Ui cha."

Sarah luồn tay vào nách và nhấc bổng Claude lên.

"Ah!"

Chân của Claude bị nhấc bổng khỏi mặt đất ngay lập tức và cậu không có cơ hội để phản ứng. Sarah vừa ném đứa trẻ vào vòng tay của Ethan Ambrosia.

"....!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Ethan, người vừa đón được Claude, đơ người. Điều này đúng như hy vọng của Claude. Hai cha con cứng đơ người cùng với hai khuôn mặt y đúc nhau. Sarah, người quan sát biểu hiện của họ, lấy tay che miệng cười.

"Ôi trời, Công tước Ambrosia. Cách ngài bế một đứa trẻ thật vụng về quá nha."

Sarah mỉm cười và hạ cánh tay của Công tước xuống để giúp anh đỡ mông của Claude một cách hợp lý. Và cánh tay Claude, vốn đã cứng lại với hai cánh tay đang mở rộng, cũng tự nhiên quấn lấy cổ Công tước.

Nhờ sự vuốt xe không ngừng của Sarah, Ethan Ambrosia đã có thể ôm đứa trẻ trong tư thế vững vàng.

"Nào, đây là cách để cả hai cùng thoải mái."

Sarah bỏ tay ra và tự hào ngưỡng mộ thành quả do mình tạo ra. Bây giờ nó giống như một mối quan hệ cha con tự nhiên. Cả người hầu và hai cha con đều sửng sốt kinh ngạc, chỉ có mỗi mình Sarah mỉm cười như một đóa hoa rực rỡ.

Claude, trong vòng tay của Công tước Ambrosia, đảo mắt nhìn khuôn mặt của cha mình. Cậu ấy sợ hãi và cảnh giác rằng cha cậu có thể sẽ khó chịu. Sarah không bỏ sót một hành động nào của Claude và khắc sâu vào tâm trí cô.

".... Ừm Nữ bá tước Mille!"

Công tước Ambrosia gọi tên Sarah bằng cách nghiến răng.

'Chà, đây có còn là giới hạn không nhỉ...?'

Sarah tặc lưỡi trong lòng và ôm lấy Claude từ Công tước Ambrosia. Ngay cả Claude, người đã gào khóc vì cậu ghét bảo mẫu của mình, lao vào trong vòng tay của cô như thể cậu ấy vẫn luôn chờ đợi. Cậu thậm chí còn nhào thẳng vào vòng tay của Sarah và vùi mặt vào vai cô. Cơ thể đứa trẻ vốn đã căng cứng nay đã được thả lỏng như được giải tỏa căng thẳng. Cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của Claude, Sarah vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ.

"Hức!"

Claude, rên rỉ một chút, sau đó vòng tay qua cổ Sarah và ôm cô thật chặt. Được ôm ấp trong tay của Công tước Ambrosia trong thời gian ngắn dường như đã khiến cậu ấy căng thẳng rất nhiều. Cô có thể nghe được nhịp tim đập thình thịch của đứa trẻ. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel & Beta Bem

"Hai người thật là ngượng nghịu đấy! Tôi ngại dùm luôn nha. Công tước Ambrosia, ngài đã từng ôm Claude chưa?"

Công tước Ambrosia thở sâu, ngẩng cao đầu cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí của mình.

".... Tôi rất xấu hổ về điều đó nhưng tôi chưa từng."

"Nếu vậy, xin hãy nhớ kỹ. Đây là tư thế bế trẻ con cơ bản nhất đấy."

Cô thở dài thườn thượt vì con đường này chắc sẽ khó khăn hơn những gì cô tưởng. Nghĩ lại thì mẹ ruột của Claude, Dieline, đã từng nói với Sarah điều này.

*Cô biết không, Sarah? Công tước Ambrosia thực sự rất tốt với mọi người nhưng mặt khác, điều đó có nghĩa là không có ai đặc biệt với anh ấy.*

*Cô đang nói về cái gì vậy?*

*Không ai được coi là đặc biệt. Anh ấy sẽ không yêu ai đâu. Bởi vì Ethan Ambrosia bị nguyền rủa.*

*Công tước Ambrosia bị nguyền rủa?*

*Hugel cũng vậy. Anh ấy có nói dù có cố gắng đến đâu cũng không thể nhận được một mảnh ghép tình yêu nào trong trái tim anh trai. Anh ấy đang chịu một lời nguyền rằng anh ấy không thể trao trái tim của mình cho bất kỳ ai, Sarah.*

Nói xong, Dieline cười bất lực. Rồi nói thêm với giọng đầy tiếc nuối.

*Ai có thể yêu một người đàn ông với một lời nguyền khủng khiếp như vậy chứ?*

Một sức mạnh bí ẩn được truyền từ đời này sang đời khác trong gia tộc Ambrosia. Đó là truyền thống bí mật của Ambrosia cho đứa trẻ kế thừa quyền năng để trở thành gia chủ.

Sarah biết sức mạnh đó là gì. Bởi vì cô đã nhìn thấy tương lai thông qua 'tầm nhìn xa' của Park Hyeyeon. Đó là 'Ethan Ambrosia' không phải 'Claude Ambrosia' người sẽ phá hủy Đế chế này trong tương lai.

Đôi môi đang được khép gọn lại mở ra nhẹ nhàng cùng với vẻ cương nghị sáng người. Sarah nghĩ và nhìn chằm chằm vào Ethan Ambrosia.

'Dù mình có nhìn như thế nào đi chăng nữa, anh ấy dường như không phải là một người có thể làm vậy.'

Như mọi người đã biết, về cơ bản anh ấy là một người có tính cách lịch thiệp, có lễ nghi và phép xã giao xuất sắc. Ngay cả lão Hoàng đế cũng vô cùng kính trọng anh, không thể đối xử bất cẩn với anh.

Hoàng đế và quý tộc. Ethan Ambrosia được tin tưởng bởi cả hai nhóm xung khắc này.

"......"

Chỉ có bản thân anh mới biết bên trong mình sẽ rối đến mức nào. Tương lai bắt đầu thay đổi từng chút một khi Park Hyeyeon, bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết 'Bông hoa của bóng đêm'. Một trong số đó là Ethan Ambrosia, người đã một mình bảo vệ đế chế mà không có con cái hay gia đình, nay đã có gia đình.

Sarah nghĩ rằng ở đây sẽ có manh mối để thay đổi 'Bông hoa của Bóng đêm' và 'tương lai' cùng một lúc.

'Con người không thể thay đổi một sớm một chiều. Phải có một góc tối của Ethan Ambrosia mà mình không viết trong 'Bông hoa của bóng đêm.'

Dường như cô phải nỗ lực nhiều hơn mới giành được trái tim của Claude.

"Trước khi giáo dục thiếu gia Ambrosia, cần phải nói chuyện trước. Người đã hứa sẽ hợp tác với tôi không phải sao?"

Điều Claude cần lúc này không phải là môi trường giáo dục tốt và sự hỗ trợ về vật chất. Đứa trẻ đã từng bị tổn thương, từng lớn lên trong môi trường chông gai và căm ghét chính bản thân mình thì thứ cần nhất là tình yêu thương của cha mẹ"

Trước câu hỏi của Sarah, Công tước Ambrosia gật đầu.

"Tất nhiên. Nếu cô cần bất thứ gì, tôi sẽ sẵn lòng chuẩn bị."

Trước câu trả lời của anh, Sarah nở một nụ cười rạng rỡ nhất kể từ khi đến đây. Tiếng cười của một người phụ nữ, có lẽ là đẹp nhất trên lục địa, đã làm say đắm những người hầu trong giây lát. Tuy nhiên, Ethan Ambrosia cảm thấy nghi ngờ về tiếng cười của cô.

"Thật không? Anh có thể thề không?"

"... Đúng."

Giọng nói Ethan Ambrosia ấp úng. Sarah không bỏ lỡ cơ hội này, chỉ tay vào anh ta và tuyên bố chắc nịch.

"Ethan Ambrosia. Tôi cần anh giúp đỡ."

#VUILONGKHONGREUP

#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro