Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc trò chuyện này thật nhàm chán. Ellenia vờ nghiêng ly rượu và liếc về phía bàn tiệc.

Nơi Công tước Omerta, Công tước Vishelier của Rembrandt, và Hồng y Valentino đang ngồi cùng nhau.

Tất cả đều đồng ý rằng đó một tổ hợp thực sự hợp kì lạ.

Đó là một bức tranh tĩnh lặng bởi mọi người đều đang háo hức và xao lãng trước nhiệt huyết của cả trận đấu ngày hôm nay.

Bất kỳ người bản xứ hay người ngoại quốc, chắc chắn mọi người sẽ mê đắm đến mức há hốc miệng xuyên suốt cả bữa tối khi nhìn thấy ba người ấy.

Tuy vậy, cả tâm trí của Ellenia đều tập trung vào hình ảnh khác, chứ không phải khung cảnh của sự kết hợp khó tin đó.

Sở dĩ nàng cứ phải chú ý đến nơi đó là vì người ngồi cạnh Hồng y Valentino, Rudbeckia.

Hành động của cô ấy.

"Công nương đã bao giờ ghé thăm Dorias chưa ạ?"

"Thật hổ thẹn vì ta chưa từng đến thăm. Ta chưa bao giờ bước chân ra khỏi Elendale."

Hiện tại, Rudbeckia đang ăn một chiếc tart chanh xếp trên một chiếc đĩa lớn sau khi vừa ngốn sạch một chiếc Shepherd's pie.

Bên cạnh việc nghĩ rằng bánh rất ngon, nàng thấy rằng dường như miệng cô ấy không lúc nào là không có đồ ăn. 

Dù Ellenia có quan sát kĩ đến thế nào đi nữa thì nàng vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ. Ngay cả khi họ đã từng dùng bữa cùng nhau, thì cô ấy... Liệu nàng có nên nói rằng cô ấy đã ăn rất tốt không? Ruby dường như chẳng bao giờ có cảm giác thèm ăn.

Quả nhiên, là do ngồi cạnh trai trai nên cô ấy mới cảm thấy thoải mái sao?

Không tốt chút nào, điều đó sẽ bất lợi cho cô ấy sau này.

"Công nương, em đây rồi."

"Ivan."

Thật mừng khi có một giọng nói vui vẻ chen ngang cuộc trò chuyện.

Khi Ellenia nhìn về phía Ivan đang sải bước tiến về phía mình, nàng cảm giác như thời gian đang trôi chậm lại.

"Tại sao em lại bỏ ta lại một mình?"

"Xin lỗi. Đây, ta đang..."

"Ồ, vị này...? Để tôi xem nào. Không phải ngài đại sứ Dorias đây sao?"

Ellenia không biết vị đại sứ sẽ cảm thấy ra sao khi Ivan tươi cười và đe doạ ngài ta bằng khuôn mặt đẹp như mỹ nhân của ngài ấy.

Dù sao thì, ngài ấy cũng húng hắng ho nhẹ và nhượng bộ, ý tứ xin phép.

"Có phải ta vừa vô tình chen ngang hai vị không?"

"Không, cảm ơn ngài. Ta đã thấy rất buồn chán."

Khẽ thầm thì vài từ, Ellenia hướng mắt về phía bàn tiệc.

Rudbekia vẫn đang im lặng và tập trung vào việc ngốn sạch đồ ăn ở trên bàn.

Sau khi liên tục nhét vài chiếc tart chanh vào miệng, bây giờ cô ấy đang ăn đến bánh chocolate và pudding dâu.

"Hơi lạ đấy."

Ivan thầm thì với tông giọng được hạ xuống sâu nhất.

Có vẻ là ngài ấy cũng đang nhìn cùng một hướng với Ellenia.

Nàng không biết điều kỳ lạ mà Ivan thấy là ba người đàn ông kia hay là Rudbeckia.

"Rất kì lạ đấy... Nàng ấy thích những chiếc bánh. Nàng ấy đã luôn ăn uống ngon lành đến vậy à?"

Đúng như những gì nàng đoán, Ivan cũng cảm thấy Rudbeckia có gì đó rất kì lạ.

Ellenia đột nhiên muốn tán ngẫu một chút nên từ tốn mở lời.

"Đột nhiên em cảm thấy chị ấy dường như đang nghiêm trọng hoá mọi thứ lên."

"Tại sao em lại nghĩ vậy?"

"Em không biết, chỉ là em có cảm giác đấy trong cả ngày hôm nay."

Một thoáng im lặng phủ lên hai người.

Ellenia nhìn chằm chằm vào Rudbeckia, tự hỏi sự lo lắng trong lòng mình rốt cuộc là về điều gì. Ngay sau đó, nàng lập tức ngẩng đầu dậy.

Khi trao đổi ánh mắt với nàng, ngài đột nhiên mỉm cười.

"Sao tự dưng ngài lại cười?"

"Không, ta chỉ nghĩ rằng Công nương đúng là một người ân cần."

"Không phải vậy đâu."

Ngay sau đó, Rudbeckia nốc cạn ly rượu và ra khỏi chỗ ngồi.

Cô ấy chuẩn bị nôn hết mọi thứ ra sao? Ellenia bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Quả nhiên là ngược lại, đó không phải là vì cảm giác thoải mái ư?

Nàng nghĩ rằng mình nên đi theo sau cô ấy một lúc, nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy điều đó thật ngu ngốc.

Vậy, nàng nên làm gì đây?

"Công nương? Em ổn chứ?"

"Vâng, em ổn."

Nàng hy vọng lễ hội này sẽ mau chóng kết thúc.

Kìm lại những cảm giác mà ngay cả nàng cũng chẳng thể hiểu nổi, Ellenia quay trở về bàn tiệc của nơi bạn bè của nàng và Ivan đang ngồi.

Tiệc rượu do Flaya khởi xướng đang diễn ra vô cùng sôi nổi.

"Chào mừng Ellen. Sao em đi lâu quá vậy?"

Ngay khi Ellenia ngồi vào ghế, Flaya đột nhiên khoanh tay hỏi ngay tức khắc.

Cô ta đã chếnh choáng rồi.

"Em vô tình chạm mặt đại sứ Dorias trong lúc trở lại. Không phải là chị uống quá nhiều rồi sao?

"Không hề. Loren mới là kẻ uống nhiều."

Đúng thật, hiệp sĩ thực tập hai mà đỏ bừng bừng trông thật tội nghiệp.

Trong mọi trường hợp, hiệp sĩ thực tập cũng hệt như một thân cận vậy, ngay cả khi lấy tuổi tác cỉa mình ra làm cái cớ để từ chối việc tuân theo cấp trên, thì những Hiệp sĩ Tôn giáo đi trước có tính cách nham hiểm vẫn không cho qua.

Đúng như dự đoán, mọi người phá lên cười như thể họ đã chờ đợi từ lâu.

"Không thể tin nổi là cậu ta đã gục ngay khi chỉ uống vài ly. Còn non lắm..."

"Chúa sẽ nổi điên khi một đứa trẻ yếu ớt như cậu trở thành chiến hữu của bọn ta đấy."

Thật ấu trĩ, nhưng không khí vẫn ngập tràn niềm vui.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy trống vắng vì những người quan trọng không có mặt ở đây.

Ellenia dần dần nghi ngờ về bản thân mình.

Cuối cùng, nàng nghĩ rằng tất cả là do Izek.

Nói rõ hơn, tại sao từ đầu, anh lại đưa ra yêu cầu như vậy để khiến người khác phải khó xử?

Ruby trông có vẻ không hoà hợp với Hồng y Valentino?

Những người anh trai ở khắp mọi đều có vấn đề. Nhưng Hồng y chẳng làm sai điều gì cả.

Suy nghĩ về những điều đó, Ellenia lại đưa mắt về bàn tiệc nơi Cha nàng đang ngồi, nơi mà nàng đã luôn chăm chú theo dõi từ trước đó.

Nàng nhận ra bàn tiệc kì lạ đó đã chỉ còn lại hai người.

***

Những lời khen ào ào đổ về trong tôi.

Dù đã phải cắn răng chịu đựng để ngốn hết đống đồ ăn như thể được bày ra để phục vụ cho một bữa tiệc kéo dài hàng năm trời, nhưng cuối cùng, tôi đã tránh được mọi câu hỏi nhờ pudding dâu tây. Một sự chống cự tuyệt vời.

Tôi đã điên cuồng ăn nhiều thứ đến như vậy trong cùng một lúc.

Làm sao mà tôi biết mỗi người bọn họ đang nghĩ gì, và diễn biến tiếp theo như nào được cơ chứ?

Có lẽ là cả ba người họ chỉ đơn giản là đang chìm trong men rượu và bông đùa vài ba câu.

Tôi biết Cesare sẽ chẳng bao giờ như vậy, nhưng tôi không chắc về hai người còn lại.

Tuy nhiên, tôi sẽ không vì thế mà để lộ dù chỉ là một kẽ hở nhỏ cho tất cả bọn họ.

Phù, chết mất thôi. Tuy nhiên, nếu tôi có thể trụ được đến ngày mai, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.

"Em ổn không?"

Khoảnh khắc đó là lúc tôi đang giả vờ bước ra và lau tay, sau khi đã súc miệng sạch sẽ và dặm thêm một lớp trang điểm.

Tôi đã gần như nhảy dựng lên khi thấy anh trai mình đang dựa nhẹ vào bức tường hành lang bên cạnh cửa phòng vệ sinh như thể đang chờ đợi tôi.

Lồng ngực tôi nghẹn lại, tim đập thình thịch như một con thỏ đang phải đối mặt với con cáo già ma mãnh.

Không sao cả, không phải sợ gì hết, hắn ta không biết gì về chứng rối loạn ăn uống của mình...

"Vâng, cảm ơn anh. Chỉ là vì em đã ăn quá nhiều đồ ngọt nên cảm thấy miệng mình hơi khô thôi ạ."

"Ta hiểu. Nhân tiện, đã lâu rồi ta không thấy điều này."

"Dạ?"

"Em đã ăn rất ngon miệng đấy."

Lúc này, tôi đã tự hỏi chính mình rằng liệu có phải hắn ta đang chế giễu tôi ngay sau khi nhận ra điều tôi đã làm không, nhưng nhìn Cesare lặng lẽ cụp hờ đôi mắt xanh dương và nhìn xuống dưới sàn nhà, trông có vẻ là hắn ta không mỉa mai hay đùa giỡn gì cả.

"Lần đầu tiên ta thấy em như vậy kể từ khi chũng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ."

Bầu không khí thật kì lạ.

Chỉ là hiểu lầm thôi đúng không, nhưng sao tôi lại nghe được sự chua xót tới lạ lùng trong câu nói đó?

Hắn say thật sao?

Nghe nói hắn không giỏi uống rượu, nhưng nhân vô thập toàn.

Tôi đã phát hiện ra rằng tên tâm thần biến thái này đôi khi cũng khiến tôi cảm thấy thật kỳ quái và lạ lẫm khi nhắc tới thời thơ ấu của Rudbeckia.

Tôi nghĩ rằng hắn ta nhớ về những ngày xưa cũ.

Nhưng Rudbeckia lúc đó đâu phải là tôi.

Tôi không phải là cô bé bám theo một gã tâm thần như hắn mà không hay biết gì.

"Em vẫn luôn như vậy mà... Em chỉ đang cố thưởng thức các món ăn đang được ưa thích thôi."

"..."

"Sao vậy ạ? Có phải em lại làm sai gì không?"

Khi tôi hỏi lại một cách bình tĩnh và thận trọng, hắn ta lắc đầu và thả tay mình xuống.

Hắn đưa ta đưa tay ra nắm lấy tay trái của tôi và liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay tôi.

Là chiếc nhẫn được đeo lên kể từ khi tôi kết hôn ở Romagna, trông vẫn bình thường, không có bất kì điểm gì lạ.

"Không... Ta chỉ bâng quơ vậy thôi."

Chuyện quái gì vậy?

Một thoáng im lặng trôi qua.

Anh trai tôi mân mê tay tôi một lúc lâu, rồi đứng thẳng dậy, thở dài.

Cuối cùng, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, gương mặt xuất hiện một nụ cười đắng chát.

"Em dẫn ta đi dạo được không? Có một nơi ta rất muốn ghé đến."

"Anh muốn thăm nơi nào?..."

"Vườn kính."

"..."

"Ta nghĩ nó khá là có tiếng."

... Đúng vậy. Tất cả đều thật quái lạ khi anh ta đứng chờ ở đây.

Sự căng thẳng trog tôi lại tăng vọt lên. Vùng dưới hai cánh tay tôi lại bắt đầu toát mồ hôi.

"Vườn kính khá nổi tiếng... Nhưng anh sẽ thất vọng khi thấy nơi đó. Khu vườn ấy chỉ bắt chước khu vườn ở Romagna một vài điểm thôi."

"Ta sẽ biết khi tận mắt thấy nó. Em không muốn cho ta xem?"

Hắn ta nói một cách tự nhiên, nhưng ẩn sâu trong lớp nghĩa đó là sự cảnh cáo.

Anh đoán đúng rồi đấy.

Thật lòng mà nói, người mà tôi không muốn cho vào thăm khu vườn nhất chính là Cesare.

Chỉ là một khu vườn thôi, nhưng tôi chẳng hiểu vì sao hắn lại muốn bước vào đó.

Tuy vậy, tôi vội lắc đầu, không thể từ chối được.

"Đương nhiên là không phải vậy ạ. Chúng ta đi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro