Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đang làm gì đây?

Nhìn theo bóng lưng của đôi anh em đang khoác tay nhau, cùng dạo bước trong hoa viên, Ellenia thoáng chìm vào nỗi hổ thẹn cực độ.

Chuyện gì đang xảy ra với ta thế này?

Sau sinh nhật lần thứ năm, nàng đã không còn rình mò ở nhà mình và theo dõi kẻ khác.

Trái ngược với quyết định rằng nàng nên quay về và trở lại sảnh tiệc tối, Công nương băng giá của Brittannia đã phát hiện ra bí mật và nhanh chóng bám theo họ.

Nàng thậm chí còn chẳng biét mình đang làm gì.

Chỉ vì lời nhờ cậy của Izek?

Chỉ vì lúc nãy trông Rudbeckia có vẻ kì lạ?

Dù cho điều chi phối nàng có là gì đi chăng nữa, thì nàng không ngừng để tâm tới cô ấy, một cảm giác kì lạ không ngừng chiếm hữu lấy nàng, cào xé một góc trong tâm trí của nàng cả ngày hôm nay.

Lý do đó chẳng hề vui vẻ chút nào.

.......

"E hèm."

Ellenia tức tối quay đầu lại khi nghe thấy tiếng hắng giọng sau lưng mình.

Ngay sau đó, ánh xanh lục từ đôi mắt lấp lánh đầy ẩn ý của một hiệp sĩ đẹp như hoa xuân đập vào mắt nàng.

Một thoáng im lặng.

"Nếu em không hiểu rõ về ngài Ivan, thì có lẽ em đã nghĩ rằng ngài đang theo dõi em đấy."

"Nếu ta không hiểu rõ Công nương, thì có lẽ ta đã nghĩ rằng nàng ấy đã phải lòng thái tử phương Nam mất rồi."

Có phải ngài ấy đang trên chọc nàng không?

Ellenia nhìn thẳng vào gương mặt nhăn nhở của Ivan một lúc, nhưng ngay lập tức định thần lại và thở dài.

"Em không biết có phải anh trai chị ấy ...?"

"Đúng, với Công nương...?"

"Nếu đúng là như vậy, ngay từ đầu, em không hiểu vì sao anh ấy lại tham gia giải đấu. Lẽ ra anh ấy nên ở bên cạnh chị ấy không rời nửa bước mới đúng."

Ellenia thực sự bực bội. Chỉ là chút canh cánh trong lòng.

Nàng chẳng biết vì sao và cố kìm nén lý do đang treo ngay trên đầu lưỡi, khi Ivan lặng lẽ theo sau nàng.

"Ta đoán là họ tìm tới khu vườn kính."

"..."

"Công nương?"

"...Em không biết mình đang làm gì nữa. Ruby sẽ thất vọng nếu chị ấy biết chuyện này. Thật thảm bại."

"Có một người nữa sẽ cùng thảm hại với chúng ta đấy. Không phải ngay từ đầu, Iz mới là tên độc ác ở đây sao?"

"Anh ấy bảo hãy để mắt tới các vị sứ thần Romagna, chứ không phải là trở thành gián điệp như thế này."

"Ý nàng là sao? Chắc chắn phải có lý do mà, phải không? Nếu nàng tìm thấy manh mối gì đó, thì chắc chắc đó là lý do chính đáng. Ổn thôi."

Ivan nói thêm, đưa cánh tay ra.

Ellenia đăm chiêu vào cánh tay ấy trong giây lát, cuối cùng cũng mấp máy.

"Đúng vậy..."

"Đi nào. Chúng ta cùng đi dạo trong vườn kính."

***

Đây có phải là cảm giác của một đứa trẻ khi thấy ai đó đang xâm phạm nơi bí mật và trân quý của chúng không?

Nơi này không phải là chốn bí mật và quý giá gì, và anh trai tôi cũng chẳng hề xâm phạm nếu tôi không đồng ý, nhưng nếu so sánh với cảm giác hiện tại của tôi, thì có lẽ cũng tương tự như vậy.

Đương nhiên, Cesare, người không biết cảm giác của tôi, chỉ đang nhìn ngắm xung quanh với vẻ mặt thích thú như thể hắn thực sự hiếu kỳ về khung cảnh của vườn kính này.

"Gì đây? Ruby, ta không nghĩ em sẽ chơi ở đó đâu."

Là ngôi nhà búp bê.

Ôi, mặt tôi tự dưng nóng bừng lên.

"Dĩ nhiên là không ạ, Công chú Arien thường vào trong đó để chơi cùng với bạn mình."

"Công chúa? À, cô nhóc đó. Em có vẻ thân với cô nhóc."

"Thay vì thân thiết... Cô bé thích nơi này. Dinh thự này là nhà của chị họ cô bé."

"Mọi người đều biết rằng gia tộc Omerta sẽ không nhận một kẻ ngoại lai là họ hàng."

Theo cách nào đó, giọng điệu ấy thực sự đầy coi thường.

Hắn ta có thể nói điều gì đó nhẹ nhàng hơn về một đứa trẻ, nhưng hắn vốn chẳng phải là loại người có những suy nghĩ bình thường, vì vậy tôi chỉ mìm cười mơ hồ.

Và lại, đâu chỉ mỗi Cesare nghĩ vậy.

Những gì Flaya nói với tôi mấy ngày trước cũng tương tự như thế.

Arien chưa từng tiếp xúc riêng với các thành viên Omerta cho tới khi cô bé thân thiết với tôi.

Trong nguyên tác thì hoàn toàn không có chuyện đó, vì vậy tôi đã sắp xếp mọi thứ. Phù. Arien tội nghiệp.

"Chà, chúng ta cũng sẽ rơi vào trường hợp đó nếu như Cha không phải là Giáo Hoàng. So với việc bị đối xử như những con người mang dòng máu ngoại đạo thì điều đó sẽ tốt hơn, nhưng vẫn chỉ có vậy."

Tại sao hắn ta lại vờ tự bỏ bê chính bản thân mình?

Mắt tôi trân trân nhìn về phía hắn.

Cesare khoanh tay đứng nhìn đài phun đang chảy ra những dòng nước mát lạnh.

"Đó là lý do vì sao Cha muốn phó thát mọi việc cho ta."

",,,"

"Tất nhiên. Ta biết đó là một..."

Trong khi giọng nói của hắn giống như dẫn tan biến vào hư vô, con ngươi xanh ngắt của hắn cũng loé sáng.

Ôi, chẳng biết vì sao mà hắn lại đột ngột trở nên bựa bội nữa.

Nghiêm túc mà nói, những người xung quanh tôi đều giống nhau. Trông tôi có khác gì một con ngựa con đang chạy toán loạn giữa họ không?

Không có một người trường thành nào có đầu óc tốt, đủ ý chí và nghị lực hay sao?

Dù ở trong quá khứ hay hiện tại... Hay tôi mới là người có vấn đề?

Hay là không cần biết người đó bình thường như thế nào, nhưng cứ khi ở bên tôi thì lời nguyền bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng sẽ bị phát tác?

Chết tiệt, điều đó có vẻ hợp lý.

"Ngay cả khi Cha không phải là Giáo hoàng... Anh trai em cũng sẽ trở thành một nhân vật tuyệt vời. Em biết điều đó mà."

Tôi đã quen việc nương theo trong các cuộc trò chuyện với hắn, nhưng không sao quen được với bầu không khí cay đắng tới lạ thường này, vậy nên tôi vui vẻ đáp lời.

Trừ cảm giác của tôi ra, một kẻ đầy tham vọng và năng lực phi thường tới vậy sẽ trở thành ai đó vĩ đại nếu không có quyền lực của cha hắn.

Cesare rời mắt khỏi mặt nước, từ từ nhìn về phía tôi.

Gương mặt của hắn ta ánh lên vẻ chua xót và nỗi cô đơn, như thể cảm xúc của hắn vô cùng rối rắm.

Hắn ta thực sự giống người anh trong tiền kiếp của tôi. Không chỉ mỗi vẻ ngoài, mà còn cả cách cư xử và thái độ của anh ta.

"Em thực sự nghĩa vậy?"

"Đương nhiên rồi. Thật lòng, em không nghĩ rằng mình sẽ thay đổi nhiều so với hiện tại...Anh cũng vậy."

"Đôi khi ta lại nghĩ tất cả chúng ta sẽ có thể hạnh phúc hơn nếu Cha không trở thành Giáo hoàng."

"..."

"Đặc biệt là ta và em. Đôi khi ta chỉ muốn bỏ lại mọi thứ và chạy trốn đến một hòn đảo nhỏ cách xa nơi đây cùng với em. Nơi đó là nơi không một ai biết chúng ta là ai và không ai sai khiến được hai chúng ta."

Mọi thứ đều lặng im.

Tôi không thể nói nên lời. Tôi phải phản ứng theo đúng những gì hắn muốn, nhưng kì lạ thay, cảm giác như đầu tôi chỉ có một khoảng trắng vô tận.

Tại sao anh lại nói ra những điều vô nghĩ đến mức chẳng thể chấp nhận nổi? Anh định làm gì?

Không, đó không phải là điều hắn định làm.

Lý do tôi không thể cất lời là vì tôi biết chắc rằng hắn ta đang nghiêm túc.

Thật nực cười, cũng thật tò mò không biết hắn ta đã vứt lương tâm của mình ở cái xó nào rồi... Không phải là tôi không biết hắn ta bị điên, nhưng cảm giác choáng váng này là gì?

Trong khi tôi đang đứng đờ ra, Cesare từ phía đài phun nước quay lưng lại và đảo mắt nhìn quanh bức tường mái vòm được làm bằng kính, nơi ánh mặt trời lấp lánh chảy xuyên qua.

Khi tôi nhìn hắn ta, tôi cảm thấy thật kì lạ, như thể tôi đang thấy một người khác.

"Ta chắc rằng em đã bội thu rồi đấy, dù cho em có vụng về hay không. Ta không nghĩ mình sẽ dao động bởi điều này... Hắn là một người đàn ông đáng gờm."

Điều đó là sao?

Tôi nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Dù là gì thì tôi cũng chỉ cần chịu đựng một cách an toàn nhất có thể cho đến ngày mai.

Khi tôi chuẩn bị tinh thần, hắn ta kéo tay tôi và từ từ quay ra phía cửa ra vào.

"Thật lòng, khu vườn cũng không tệ. Nhưng vườn kính ở Romagna rực rỡ hơn nhiều."

"Sự rực rỡ không phải là tất cả. Chắc hẳn em đã rất hạnh phúc khi ở đây."

"Cũng tốt..."

"Em có nghĩ vậy không?"

"Dạ?"

"Em có hạnh phúc khi ở nơi đây không, Ruby?"

Hãy nói cho tôi biết định nghĩa của hạnh phúc trong từ điển của anh đi.

Có thể đó là điều hạnh phúc, mặc dù tôi không biết đến khi nào thì tôi mới có thể chợp mắt được, nhưng điều đó còn tuyệt hơn rất nhiều so với khi tôi ở Romagna cùng với họ, Tôi đã bớt lo sợ về cái chết.

Và nó không đúng với việc chết yểu hay bị hắn tóm được.

Tôi khựng lại và hờn dỗi liếc nhìn hắn.

"Em không hiểu sao anh lại hỏi thế."

"Vậy sao?"

"Ý anh là sao chứ! Em đã nói là em đã khao khát được trở thành cô dâu của ngài ấy từ rất lâu rồi. Nếu không vì thế, em đã không chấp nhận bị bán đi một cách rẻ mạt như thế chỉ để cách xa anh trai của mình."

Hắn ta nhìn vào mắt tôi.

Tôi nghĩ hắn đang cố gắng thăm dò xem tôi có nghiêm túc hay không. Hoặc...

"Em đâu biết điều gì đã xảy ra bên trong những bức tường của tu viện."

Lại là thời điểm tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Mạch cảm xúc bị chặn đứng lại. Anh có muốn kể về câu chuyện rằng anh đã cứu đứa em gái bị bạo hành ngay trong tu viện như một anh hùng hay không?

"Anh bảo em không biết là có ý gì? Em đã ở trong tu viện từ khi em còn nhỏ."

"Không giống vậy. Hơn nữa, ta vẫn chỉ là một ngừoi non trẻ. Sau khi trở thành nữ tu thực sự, em có có thể sẽ chẳng hình dung nổi mình phải sống như thế nào."

Ồ, câu trả lời bất ngờ đấy. Trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí đã hiểu lầm rằng anh đang rất lo lắng cho tôi và đang ngăn tôi lại. A, tốt bụng thật đấy.

"Dù sao thì em cũng không thể làm nữ tu đâu mà, nhé? Em chỉ nói vậy vì anh đã hỏi em một câu hỏi kỳ lạ thôi."

"Lạ thật..."

"Đương nhiên, lạ thật nhỉ."

"Vậy gì những gì ta nói cũng kì lạ, đúng không?"

"Anh đang nói về điều gì?"

"Ta đã nói rằng ta muốn bỏ lại tất cả mọi thứ và chạy đến một hòn đảo cùng với em."

Hắn ta bị sao vậy?

Ngay khi tôi cố gắng kiểm soát nét mặt và sắp xếp câu chữ cho phù hợp, hắn ta lại cất lời. Giống hệt như lúc trước.

"Cha đã hỏi ta rằng vì sao chúng ta lại không thôn tính toàn bộ miền Bắc khi mà chúng ta đang ở trên mảnh đất này. Em đã cho ta thấy một động thái rất bất ngờ đấy."

Tôi cảm thấy cơ thể mình cứng lại.

Tay bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của tôi run lên, hơi thở của tôi cũng trở nên gấp gáp.

Anh vừa nói gì...?

Không biết liệu có phải hắn đang mong đợi phản ứng của tôi hay không, Cesare nhìn tôi với ánh mắt bình thản và tiếp lời với thái độ cực kỳ lãnh khốc.

"Nếu em thoát ra khỏi danh phận công chúa và ngồi lên ngôi vị Vương hậu, thì phương Bắc cao quý sẽ chẳng là cái thá gì cả."

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro