Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tôi thức dậy khi mặt trời đã mọc lên đỉnh đầu.

Ngáp dài và duỗi thẳng hai chân, tôi cảm thấy như thể tôi đang đứng dậy khỏi một chiếc giường trong một không gian chật hẹp.

"Meo..." (Nyah~) *vươn vai*

Nếu tôi còn là một con người, tôi sẽ cho rằng tôi đang vươn vai cơ thể của mình, nhưng tôi đã tạo ra một hành động ấn tượng về một con mèo đang cố gắng tập yoga.

Tôi duỗi thẳng bàn chân trước của mình ra và cẩn thận làm sạch đôi bàn chân hồng hào ấy, loại bỏ chất nhờn ở mắt, đồng thời làm mượt lông quanh khuôn mặt.

Buổi sáng rửa mặt xong, tôi thấy bát nước nằm ngổn ngang ở trong lồng.

'Cái này được đem đến đây từ khi nào vậy?'

Bây giờ nghĩ lại, tôi đã ngủ rất nhiều kể từ khi tôi nhập vào cơ thể này.

Người ta nói rằng mèo ngủ hơn nửa ngày.

Vì chuyện ngủ gật trong khi ăn là chuyện bình thường nên tôi cần phải đến một nơi an toàn để ăn.

Sự thèm ăn của tôi đã được tăng lên và ham muốn được ngủ và ăn uống của tôi đã tăng lên đến mức mà tôi thực sự không thể tự mình kiểm soát hay giải quyết được.

Cảm giác như tôi đã trở thành một đứa trẻ một lần nữa.

'Kể từ khi mình tái sinh, không biết khuôn mặt của mình có thay đổi gì không nhỉ?'

Tôi không biết liệu khi nào thì mình có thể trở lại hình dạng con người, nhưng tôi rất tò mò và tự hỏi khuôn mặt của mình sẽ như thế nào khi trở thành người.

'Trước tiên, hãy uống một chút nước đi đã.'

Khi tôi đang loay hoay và bận tâm với việc uống nước, tôi nghe thấy tiếng "ục ục" từ dạ dày của mình.

Khi nước vào cái bụng đang đói meo, cái bụng đói kém của tôi bắt đầu cồn cào ngày càng nhiều.

'Ugh, thật là đáng ghét... !!'

Một điều khác đã thay đổi và đang xảy ra trong tôi, không giống như những lần trước đây, cảm xúc của tôi khi thành mèo đã không ổn định và rất dễ xúc động trong một khoản thời gian khá dài.

Tôi không thể kìm chế được cơn tức giận đang dâng trào của mình và bàn chân trước của tôi run lên.

"Myaoong...!" (Tôi đói bụng...!)

Tôi không ngờ mình lại tức giận đến thế này chỉ vì tôi cảm thấy đói.

'Mùi gì vậy?'

Bên ngoài nhà kho, mùi thức ăn thơm ngon lan tỏa vào mũi tôi làm nó dựng lên.

"Ừm, món này ngon. Hôm nay đầu bếp có nấu đồ sao? "

"Tôi biết. Miệng tôi chảy đầy nước dãi đây này".

Tôi ngây người nhìn hai người đàn ông ngồi cùng bàn đang nhai một thứ mà tôi gọi là bít tết.

'Trông ngon quá đi···.'

Tôi lau đi những giọt nước dãi đang chảy bằng bàn chân trước của mình và nhìn xuống cái bụng đã gầy đi rất nhiều trong những ngày qua.

Bụng tôi lại kêu réo.

Mùi thức ăn ngọt ngào thật biết làm kích động cái dạ dày đang cồn cào của tôi.

Đó là vào khoảng chiều hôm qua khi tôi bị bắt về ở chợ, vì vậy tôi đã bị bỏ đói gần như cả ngày.

Tôi vuốt ve cái bụng hồng hào và đáng thương của mình, rồi vịn vào cổng lồng và gào lên dữ dội.

"Meo! Meo!" (Này !! Cho tôi ăn nữa !!)

Người lính đang ăn, cho tôi một ánh nhìn đầy nghi ngờ khi tôi lắc cái cửa lồng.

"Có vấn đề gì với nó à? Tôi hy vọng trong cơ thể nó không chứa mầm bệnh nào đâu! ".

"Chà, có lẽ vì nó là một con mèo hoang. Đừng đến quá gần, Nó có vẻ hơi ồn ào. "

Họ nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một thứ gì đó bẩn thỉu, tôi đáp lại bằng cách hạ thấp hàm dưới của mình.

'Chết tiệt, thật là tức điên lên được đi mà.'

Thật không may, những gì họ nói là sự thật.

Tôi đã rất chăm chỉ chải chuốt suốt đêm dài đến mức nôn mửa vì đống lông tơ trên người, nhưng tôi không thể làm gì được vì tôi là một con mèo vô gia cư trên đường phố cơ mà.

Tôi thở dài khi nhìn xuống cơ thể đầy lông lốm đốm của mình.

'Làm sao mình có thể dụ được gã Evelan đó trong tình trạng như thế này trời...?'

Theo tôi, điểm đáng yêu của mèo là bộ lông mềm mại, đệm thịt màu hồng mềm mịn và đôi mắt chói lóa.

Mặc dù tôi đã không nhìn rõ chính mình kể từ khi tôi biến thành một con mèo.

Hình ảnh phản chiếu mờ ảo của tôi trong vũng nước có vẻ trông không quá tệ.

'Trước hết, một con mèo con giống như những con lừa vì chúng có thể tự làm sạch mình chỉ bằng một cách liếm lông.'

Tuy nhiên, bộ lông của tôi không được chải kỹ nên trông tôi giống một cục bông tròn hơn là một chú mèo con đáng yêu.

'Có cách nào khác hay hơn không đây?'

Tôi đang băn khoăn không biết có nên tìm cách thoát thân lúc này không thì tôi nghe thấy đằng xa có tiếng người lảm nhảm.

'Cái gì vậy?'

Thính giác của tôi đã được thăng cấp kể từ khi tôi trở thành một con mèo. Tai tôi vểnh lên để nghe những gì họ nói.

Có khoảng hai mươi người có mặt.

"Mọi người đi ra! Evelan đang ở đây! "

"Gì cơ? Vào giờ ăn, lúc này... .. "

Những người lính đang ăn cơm thì họ khẩn trương chạy ra khỏi cửa.

Họ rời đi nhanh đến mức những thứ trên bàn rơi xuống đất và lăn lộn xộn.

Ngay sau đó, một miếng thịt đầy đặn đẹp đẽ, chảy nước mỡ lăn tăn trước mặt tôi.

Ựccccc.

'Ôi không! Mày không được nuốt nước bọt. Không!!'

Nhưng bất chấp lý do bên trong, nước dãi đã rỉ ra từ trong miệng tôi.

Miếng thịt hấp là một sự cám dỗ mạnh mẽ đối với một con mèo con đã bị bỏ đói lâu ngày như tôi, đến nỗi tôi không thể tìm bất cứ lí do nào để cưỡng lại được.

Tôi hít một hơi thật sâu, và dùng bàn chân lau sạch vết nước dãi đang chảy của mình.

Tuy nhiên, lý do không đáng có của tôi nhanh chóng đổ nát như lâu đài cát vì mùi thơm nức mũi.

"Meo meo... .." (Mình không thể chịu đựng được nữa... ..)

Nếu tôi duỗi tay ra đủ dài, tôi nghĩ mình có thể gắp được miếng thịt.

Câu hỏi đặt ra là liệu ăn miếng thịt có làm tổn hại đến danh tiếng của tôi hay không.

'Sẽ không có vấn đề gì nếu không ai nhìn thấy nó.'

Trong hai tuần qua, tôi đã làm mọi cách để bù đắp cho bữa ăn của mình.

Không có gì to tát khi ăn một miếng thịt, phải không?

Cuối cùng, tôi duỗi chân về phía miếng thịt qua song sắt của lồng.

Cái móng chân dài nhọn hoắt vì lâu ngày không được cắt tỉa của tôi đã chạm vào miếng thịt.

"Thêm một chút nữa, một chút nữa thôi!"

Tôi nghĩ nếu tôi tiến gần hơn chỉ 1cm, tôi có thể chạm tới nó!

"Mi...aooo... .." (thêm một chút... ..)

Ôi chúa ơi! Làm ơn để móng vuốt của tôi chạm vào miếng thịt đó đi mà!!

Sau một thời gian, bàn chân ở lòng bàn chân của tôi bị co giật.

Cuối cùng, đầu móng vuốt của tôi đã cặp vào bên trong mép thịt.

'Thành công rồi!'

Khi tôi tranh giành miếng thịt vừa đủ gần, nó lăn qua một chút về phía lồng như một con xúc xắc.

'Đúng, chỉ một chút nữa, một chút nữa... .. !!'

Loay hoay mãi, cuối cùng tôi cũng đưa được miếng thịt đến gần miệng của mình.

Tuy nhiên, với một cú đập mạnh, bàn chân to cong queo che khuất tầm nhìn của tôi từ từ dẫm lên miếng thịt.

"Mya...Maoo..?!" (Cái gì, cái gì vậy... ..?!)

Nó xảy ra trong tích tắc.

Đôi mắt tôi mở to trong tuyệt vọng.

"Sàn nhà bẩn. Hãy chú ý đến sự sạch sẽ ".

#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro