Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aziz thân mến, hãy kiểm soát bản thân mình lại nào."

Bất chấp lời trách móc nhẹ nhàng của Evelan, người đàn ông được gọi là Aziz vẫn không ngừng cười.

Vì hành động quá xấu hổ của tôi, tôi ngại ngùng quay lại đệm của mình và ngồi xuống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

'Anh ta chắc không theo dõi mình ngay từ đầu, phải không?'

Cười đã rồi, Aziz vờ tỏ ra cao thượng, ngẩng cao cằm lau nước mắt.

"À, haha. Lâu lắm rồi ta mới cười như được mùa thế này. Thật là một sinh vật thú vị."

Có gì vui khi nhìn thấy một con mèo cào vào một cây cột?!

"Meo." (Hừm.)

Tôi rất không hài lòng, và quay ngoắc đầu đi.

Aziz, người đã ngừng cười, tiến đến gần tôi và chào hỏi.

"Xin lỗi, quý cô Mèo. Ta đã thật thô lỗ với người mới gặp mặt lần đầu tiên."

Aziz cúi xuống, eo anh theo đó cũng di chuyển một cách đẹp mắt.

"Xin chào quý cô mèo."

Tôi không nghĩ người này có đầu óc bình thường.

Tôi dùng ánh mắt sắc lẹm trừng Aziz, người đang mặc chiếc áo choàng đỏ.

Anh ra đang ở độ tuổi cuối hai mươi đúng chứ?

Với mái tóc dài màu xám được buộc chặt phía sau, trông anh ta như một học giả vậy.

'Anh ta khá đẹp trai đấy.'

Aziz rất cao và có khuôn mặt điển trai, nhưng hơi khó để biết anh ta đang nghĩ gì khi nhìn vào đôi mắt mảnh khảnh của anh ta.

"Ta đã đi một đoạn đường dài trong một khoảng thời gian dài chỉ để gặp trực tiếp ngươi. Ngươi thật là tuyệt vời."

Aziz, đến gần chiếc đệm nơi tôi đang ngồi, và bắt đầu quan sát tôi một cách thoải mái.

'Anh ta có mùi thơm thật kì lạ.'

Tôi đánh hơi anh ta theo phản xạ của một con mèo và ngửi thấy một mùi hương đặc biệt từ anh ta.

Đó là một mùi trầm, nặng và có cảm giác hơi quen thuộc.

"Đó có phải là con mèo mà ngài đang tìm kiếm không? Nhìn bề ngoài nó giống như một con mèo hoang bướng bỉnh bình thường vậy."

Giọng nói xa cách và ánh mắt của Evelan bay về phía tôi.

Khi tôi đang chửi Evelan một ngàn lần trong lòng, Aziz đã đưa ra một câu trả lời lạ lùng mà tôi không hiểu.

"Chắc chắn. Nó là người mà ta đã chờ đợi. Nó sẽ bảo vệ vị Vua vừa lên ngôi của chúng ta."

...... Có phải một hồn ma đã chiếm lấy thân xác anh ta không vậy?

Thấy họ đang nói những điều khó hiểu, tôi nghĩ có phải họ là một phần của một giáo phái nào đó hay không?

Khi bốn con mắt bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi, đuôi mắt tôi giật liên hồi. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

"Cảm ơn vì công việc tìm kiếm có chút khó khăn của anh, Evelan. Giờ anh có thể ra về được rồi."

"....Vâng. Vậy thì tôi xin phép đi trước."

Evelan, trưng ra một biểu cảm kì lạ rồi biến mất khỏi cửa. Trong phòng bỗng trở nên im lặng.

Tôi đang nhìn Aziz với ánh mắt nghi ngờ. Sau đó anh ta tự giới thiệu mình với một nụ cười.

"Xin lỗi vì có hơi muộn để giới thiệu bản thân. Ta là Aziz. Ta đã tự hỏi ai sẽ xuất hiện, nhưng ngươi thật sự dễ thương hơn những gì ta nghĩ. "

Cái cách anh ta nhìn tôi chằm chằm khiến lông toàn thân của tôi dựng đứng.

Tôi đang nghĩ xem mình nên chạy trốn như thế nào.

Rồi Aziz từ từ đến gần tôi và thì thầm vào tai tôi.

"Ta đã đợi ngươi từ rất lâu rồi... ..Stranger."

Gì cơ?!
????????
***

Aziz, người tự nhận mình là thuộc hạ và là phù thủy của hoàng tộc, đã đưa ra một lời giải thích chung.

Anh ta nói rằng anh ta được giao nhiệm vụ là tìm kiếm tôi từ quá khứ xa xôi nào đó bằng cặp thiên nhãn mà anh ta đã được ban tặng.

Nói một cách đơn giản, anh ta nhận ra tôi là con người ngay khi nhìn thấy tôi nhờ vào khả năng thiên bẩm có thể nhìn thấu linh hồn của anh ta.

Đó cũng là lý do khiến anh ta bật cười khi thấy tôi cặm cụi vào một cái cột nhà như một con mèo thực thụ.

"Thật đáng tiếc khi chúng ta không thể trò chuyện với nhau."

Nhưng, thật cảm động khi gặp được một người đã nhận ra mình là người sau một khoảng thời gian dài.

"Meo meo, meo meo!" (Trước hết, hãy cho tôi ăn gì đó đi! Tôi đang rất đói.)

"Ồ, ta đoán là ngươi đang rất đói. Ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngay lập tức đây."

Đây có phải là sự tuyệt vời của thấu hiểu ngôn ngữ không?! Tôi thật sự xúc động đến suýt rơi nước mắt.

Một lúc sau, những người hầu đi vào và mang theo những thức ăn đẹp mắt dành cho con người.

Suy cho cùng tôi vẫn là một con mèo, tất cả chúng đều trông rất đẹp mắt và dễ ăn.

Sau khi uống những chén nước ấm và ăn những món hầm dinh dưỡng đặc biệt có độ mềm, tôi cảm thấy buồn ngủ vì no. [trans: căng da bụng trùng da mắt is real]

"Méo meo, meo méo!" (Rất ngon. Tôi thích lắm!)

"Ha ha, một cô mèo tham ăn. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thức ăn đấy."

Aziz, anh chàng này....

Ừm, tôi nghĩ anh ta là một chàng trai khá tốt.

Tôi đã không ngừng ăn cho đến khi xử lý hết bánh pudding ngọt ngào dùng tráng miệng.

Rồi anh ta nhìn cái bụng căng phồng như cái trống của tôi và nở một nụ cười mãn nguyện.

"Ngươi đã ăn xong chưa? Hãy cho ta biết nếu như ngươi chưa no."

"Meo." (Tôi no rồi.)

"Được rồi. Vậy có ổn không nếu ta giải thích thêm một chút về tình hình hiện tại?"

Tôi gật đầu khi tôi xoa bụng bằng bàn chân trước của mình, và anh ta lại mở miệng.

"Hóa thân của Ashtar, người có linh hồn cao quý, xuất hiện trong hình dáng của một chú mèo khi ánh trăng tỏa sáng nhất. Và anh ấy hoặc cô ấy sẽ là người có thể tạo ra một đế chế vĩ đại nhất." Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

Phụt.

Tôi cười thành tiếng.

Một 'linh hồn cao quý'.

Trong kiếp trước, tôi tự nhận mình không đẹp về bên trong lẫn bên ngoài.

Ngay cả bây giờ, tôi chỉ là một con mèo hoang nhỏ lang thang trên đường phố, anh ta biết đấy.

Mặc cho tiếng cười chế giễu của tôi, anh ta vẫn bình tĩnh tiếp tục giải thích.

"Có một số hoàng tử trong vương quốc này. Tất cả họ đều là ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế tiếp theo. Evelan và tôi ủng hộ hoàng tử thứ hai, Suleiman, người sẽ trở thành thống đốc của thành phố này".

"Mẻo?". (Vì thế?)

Đưa bàn chân trước của tôi lên chống cằm, Aziz đột nhiên phá lên cười.

"Có vẻ ngươi rất rất đói, nên sau khi được cung cấp đầy đủ thức ăn, ngươi đã ăn một cách vội vàng nhỉ. Để ta lau cho ngươi."

Anh ta lấy trong túi ra một chiếc khăn tay còn tôi thì đang gào lên vì xấu hổ.

Trong khi đang lau miệng và lau bàn chân trước của tôi, Aziz bắt đầu nói tiếp.

"Trên thực tế, nhị hoàng tử đang bị yểm một bùa chú nguyền rủa. Đó là một lời nguyền khủng khiếp. Chúng ta đã chờ đợi ngươi, vì vậy chỉ có ngươi mới có thể cứu được Suleiman. "

Anh ta chắc chắn đó là tôi và cười nhẹ.

Trong khi đảo mắt, tôi chỉ vào ngực mình bằng chân trước.

'Vậy, đó có thực sự là tôi không?'

Khi tôi hỏi bằng ánh mắt của mình, anh ta vui mừng gật đầu.

"Đúng vậy, đó là ngươi."

Sau khi thở hắt ra, Aziz nói tiếp với vẻ mặt hơi lo lắng.

"Nhân tiện, ta không biết phải gọi ngươi là gì vì ta chưa biết tên của ngươi... Có vẻ hơi rắc rối đây."

"Meo." (Đúng rồi.)

Với một tiếng thở dài, tôi nhìn xuống bàn chân nhỏ bé của mình.

Nhìn lại hai tuần qua, tôi ngạc nhiên là mình không gặp khó khăn gì trong việc hiểu ngôn ngữ của thế giới này và các cuộc trò chuyện của mọi người ở đây.

Dường như có một bí ẩn nào đó với cơ thể của con mèo này.

"Vậy thì ta sẽ gọi ngươi là Quý cô mèo. Ta đoán ưu tiên hàng đầu là tìm cách để ngươi lấy lại hình dáng con người của mình."

"Mẻo?" (Hở?)

Có cách để thoát khỏi hình dạng con mèo này sao?!

"Meo! Meo!" (Này, cho tôi biết phương pháp đó là gì nào!)

Quá phấn khích, tôi tiếp tục vẫy bàn chân trước của mình và suy nghĩ về việc biến thành một con người. Tôi đã cố gắng biết bao chỉ để chờ ngày ấy thôi đó!

Môi Aziz giật giật khi thấy tôi làm một loạt hành động này, có lẽ hành động của tôi trông thật dễ thương đối với anh ta.

Tuy nhiên, anh ta sớm bình tĩnh lại và nói với tôi những điều tôi đang cảm thấy tò mò.

"Những câu chuyện về sự hóa thân của Ashtar được phổ biến khắp vương quốc, nhưng rất ít người biết về sự thật, kể cả ta."

"Meo?" (Sự thật?)

"Nghiên cứu của ta cho thấy ngươi có thể biến đổi thành một con người trong thời gian ngắn và một ngày nào đó sẽ trở lại hoàn toàn hình dạng của một con người. Chỉ cần nỗ lực với mục tiêu ấy thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra ".

Đôi mắt tôi lấp lánh như thể tôi đã tìm thấy một tia sáng trong bóng tối.

#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro