Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cái gì, thật tuyệt vời.'

Tôi đã nghĩ Evelan là một giải thưởng xổ số rồi, nhưng có một giải độc đắc lớn hơn đang ẩn náu ở đây!

"Meo meo, meo meo?" (Tôi không thể tin rằng mình có thể trở lại làm người. Khi nào thì chúng ta sẽ bắt đầu?)

Aziz trả lời câu hỏi của tôi với một chút bối rối trên khuôn mặt.

"Trước tiên, ngươi có thể giúp ta một chút không? Ta cần xác nhận một vấn đề để xem liệu nghiên cứu của ta có đáng tin cậy để có thể thực hiện hay không."

"Meo." (Chà, nếu cần.)

"Ta sẽ rất vui vì ngươi đã cho phép ta. Sau đó, ngươi sẽ cùng thuyền với ta. Chúng ta sẽ là đồng minh của nhau"

Đồng minh? tôi không biết anh ra đang nói về điều gì.

Tôi đầy trăn trở nghĩ ra một thứ gì đó có thể giúp tôi lấy lại bình yên cho chính mình.

"Meo... Mẻo?" (Vì vậy, đầu tiên chúng ta nên làm gì?)

Aziz đảo mắt và mỉm cười.

Mặc dù đó là một nụ cười bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó đáng ngại làm sống lưng tôi lạnh ngắt.

'Không hiểu sao mình cảm thấy hơi kỳ quái.'

Tôi nghĩ đó chính xác là cảm giác của tôi khi tôi suýt bị lừa.

Khi tôi loạng choạng lùi lại, anh ta lầm bầm, lau bụi bẩn trên sống mũi tôi.

"Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu với sự thay đổi này chứ?"

Sau đó, tôi vô cùng hối hận trong một khoảng thời gian vì đã nói rằng sẽ giúp anh ta.

***

"Méo!!" (Tôi không muốn!)

Tôi vùng vẫy hết sức mình, đắm mình trong bồn nước nóng và cố gắng để thở. 

Vì thế mà có rất nhiều bong bóng bắn ra mọi hướng, và sàn nhà đã trở thành bia hứng "đạn" từ đời nào.

"Ôi, con mèo này... Xin hãy nằm yên. Ta sẽ tắm rửa cho ngươi ngay đây."

Ba người hầu hì hục tắm rửa cho tôi đầy mồ hôi nhễ nhại.

Người hầu, lúc đầu là một, sau tăng lên hai do sự phản kháng kịch liệt của tôi, và nhanh chóng trở thành con số hiện tại.

"Đây là một con mèo hoang, vì vậy chuyện nó phản kháng là bình thường."

"Có rất nhiều giống mèo hiền lành. Ôi, nhưng mà, tại sao ngươi lại... "

Một người giúp việc càu nhàu lau bọt trên mắt, trong khi những người khác xung quanh đang lắc đầu ngán ngẩm.

Nửa giờ trước, những người hầu gái được lệnh phải chăm chuốt lại bộ dạng rối tung bẩn thỉu và bắt đầu tắm rửa cho tôi. 

Lần tắm đầu tiên của tôi với tư cách là một con mèo còn tồi tệ hơn những gì tôi tưởng tượng.

Những người hầu gái đổ nước lên người tôi một cách dứt khoát và xoa khắp người tôi như một miếng bọt biển. 

'Mình không định phản kháng đâu nhưng mà, quá đáng quá rồi đó!'

Nhưng dù tôi có vùng vẫy như thế nào thì những người hầu cũng không hề có ý dịu dàng lại. 

"Cẩn thận mồm miệng. Cô không biết rằng những con mèo thuộc về hoàng tộc sẽ được nhận sự tôn trọng sao? "

"Con mèo này không biết nói chuyện, vì vậy chúng ta hãy dẹp bỏ những lo lắng của mình đi, cô gái."

Người hầu gái véo lỗ mũi và tạt nước vào người tôi một cách thô bạo mà không quan tâm đến việc nước có vào mắt tôi hay không.

Tắm xong sau nhiều lần trằn trọc, tôi được lau khô người và được mời tới một thợ cắt lông.

"Bộ lông rối quá... Chà, sẽ mất nhiều thời gian để chải chuốt lại đấy."

"Chúng tôi có rất nhiều thời gian, vì vậy hãy làm theo ý anh."

Người hầu rời khỏi chỗ ngồi như thể cô ấy đã hoàn thành công việc của mình. Sau đó, người thợ làm tóc nói với vẻ mặt thận trọng. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

"Nó sẽ hơi đau một chút, chú mèo của tôi ạ. Chỉ một chút... "

"Méooooooo !!" (Đau quá!)

Thật khó để chải chuốt một con mèo hoang.

Tôi chỉ có thể đoàn tụ với Aziz sau khi lặp lại nhiệm vụ rất nhiều lần. 

"Này, trông ngươi như trở thành một con mèo khác vậy. Rất sạch sẽ và xinh đẹp."

"Meo...." (Tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn đó....)

Aziz nhìn tôi và mỉm cười.

Không hài lòng, tôi thể hiện cảm xúc của mình bằng cách đập sàn với chân trước.

"Nó không tệ đến như vậy."

Mặc dù tôi phải chịu sự sỉ nhục như một kẻ tiểu nhân, nhưng thật sự là tôi cảm thấy rất tốt sau khi bộ lông mềm mại của mình được chải chuốt gọn gàng và có mùi thơm ngào ngạt sau một thời gian dài lăn lộn khắp nơi.

"Xin thứ lỗi cho ta một chút."

Aziz lấy ra một chiếc vòng cổ có chuông màu xanh lam từ trong hộp và cẩn thận đeo nó quanh cổ tôi.

"Meo.....?" (Cái này là cái gì.....?)

"Chiếc vòng cổ này là một phụ kiện đặc biệt mà ta đã làm cho ngươi. Chuông xanh này đã được làm trong một thời gian rất dài vì nó dùng để bảo vệ ngươi. "

"Meo?" (Bảo vệ?)

"Đúng. Nếu ngươi đeo chiếc chuông này, sẽ không có ai trong cung điện dễ dàng chạm vào ngươi. Có một câu thần chú đặc biệt được yểm lên nó."

Ma thuật và ma thuật. Tôi nghĩ nơi này là một thế giới quan kỳ ảo.

Cảm thấy hơi chật vật, tôi lắc đầu lia lịa, rồi một âm thanh phảng phất truyền đến.

Đó là một cái chuông trên cổ mèo. Hừm, trông không quá xấu phải không?

"Ngươi trông xinh đẹp hơn khi đeo một chiếc vòng cổ. Xin hãy cố gắng đeo nó mọi lúc, ngay cả khi nó khiến ngươi cảm thấy ngột ngạt nhưng như vậy sẽ giúp ngươi an toàn hơn."

"Mèo." (Được rồi)

Tôi hiền hòa gật đầu, còn Aziz khẽ vuốt trán tôi với nụ cười mãn nguyện.

'Mặt trời lặn rồi.'

Trời đã khá khuya.

Vì hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, nên tôi đang dần chìm vào giấc ngủ. 

Oáp~.

Đó là khi tôi đang ngáp với hai chân dang rộng, rồi Aziz bất ngờ nhấc cơ thể tôi lên, người (mèo) đáng lẽ đang nằm trên đệm giờ đây đã nằm vào vòng tay anh ta. 

"Me-Meo meo?" (Cái-cái gì vậy?)

"Ta đã nói trước đó rằng chúng ta sẽ tìm cách biến ngươi trở lại thành người. Nên hiện giờ ta cần phải xác nhận lại một chút. Đó là một thí nghiệm. "

Thí nghiệm? Tự dưng anh ta nói về cái gì vậy?

Tôi nuốt nước bọt một cách khô khan trong tâm trạng căng thẳng.

'Có lý do gì đằng sau việc cho mình ăn và chải chuốt cho mình không nhỉ?'

Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể tôi không di chuyển được vì tôi đang bị Aziz giữ lại.

"Méo-!" (Thả tôi xuống!)

"Haha, trông ngươi thật đáng yêu khi ngươi tức giận."

Anh ta cười như một người điên chỉ vì thấy tôi quá đáng yêu.

Chỉ có tôi là cảm thấy đôi mắt chứa ý cười của anh ta trông thật đáng sợ sao?

'Mình nghĩ rằng anh ta đang muốn làm gì đó với mình!'

Trong khi tôi lẩm bẩm với chính mình, Aziz đã đi đến một nơi nào đó.

Cộp, cộp...

Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang của cung điện lộng lẫy, nơi bị bóng tối phủ xuống. Trans bởi nhà Charyy bận chạy deadline novel

""Chào buổi tối, thưa ngài,""

Mỗi nơi Aziz đi ngang qua, lính canh đều lịch sự chào anh ta.

Đánh giá từ thái độ và biểu cảm của họ, Aziz dường như có địa vị khá cao ở nơi này.

Anh ta đi bộ được bao lâu rồi nhỉ?

Rồi chân anh dừng lại trước một cánh cửa. 

"Ngươi đã làm theo chỉ dẫn?"

"Vâng, thưa ngài Aziz."

"Mở cửa và canh chừng một lúc đi."

Khi Aziz và một người nào đó kết thúc cuộc trò chuyện của họ, cánh cửa từ từ mở ra kèm theo một tiếng kêu.

Tôi cẩn thận nhìn xung quanh phòng, rồi cau mày.

'Căn phòng này...gì đây chứ? Sao lại u ám thế này? '

Không giống như nơi tôi ở trước đó, thật khó để tìm thấy những món đồ trang trí cầu kỳ trong căn phòng tối và u ám thế này.

Đồ nội thất duy nhất mà tôi nhìn thấy trong đây là một chiếc giường lớn, bàn làm việc và tủ quần áo.

Đồ nội thất và mục đích sử dụng chúng ở một căn phòng luôn là thứ để bộc lộ tính cách của chủ nhân nó.

"Thật nhẹ nhõm khi có một lò sưởi."

Nếu không có tia sáng ấm áp từ lò sưởi, nơi than hồng vẫn đang được đốt cháy, chắc chắn trông căn phòng có thể không khác gì một nhà giam.

Tôi đã ở trong một căn phòng đầy màu sắc rực rỡ trước đó và sau khi đến một nơi tối tăm như này, không hiểu vì lý do gì mà tôi cảm thấy hơi rợn người.

"Nhìn sang đó đi."

"Meo.....?" (Ở đâu.....?)

Một con dấu đen lấp ló trên chiếc giường phủ đầy ánh trăng.

'Đó...là gì?'

Tôi nheo mắt lại để nhìn cho rõ. Ở đó, tôi thấy một người đàn ông đang nằm.

"Meo meo, meo meo!" (Có một người!)

Ngạc nhiên, tôi vung vẩy đuôi, sau đó Aziz kêu lên một tiếng nhỏ và đưa ngón tay lên bịt miệng tôi.

Tôi nhìn anh ta với vẻ bất mãn và tự nghĩ.

'Anh đang định làm cái quái gì vậy?'

Như thể anh ta đọc được suy nghĩ của tôi, Aziz mỉm cười rồi ghé sát mặt vào tai tôi.

Và thì thầm điều gì đó thật nực cười.

"Nào, nhiệm vụ đầu tiên hôm nay ta giao cho ngươi là hãy hôn môi chàng hoàng tử đang say giấc nồng ở đằng kia. "

#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro