Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

*

“Cậu bắt đầu hoài nghi từ khi nào?” Đối phương rốt cục ngừng ngụy trang, giọng nói chuyển mấy lần, cuối cùng biến thành giọng nói mọi người đều rất quen thuộc. ABC bên cạnh tôi cũng không nhịn được kêu một tiếng nhỏ, còn Đặng Tề giả vờ bình tĩnh cũng nắm tay tôi thật chặt.

Đó là thanh âm của tôi.

Tôi nhún vai: “Ngay từ đầu.”

Tôi cũng không giả vờ, sự nghi ngờ của tôi vẫn luôn ở đó. Bắt đầu từ khi đây là vốn là ngôi thứ nhất, tôi đã cảm thấy cực kỳ không thích hợp.

“Xác nhận khi nào?” Giọng nói đối diện rất tò mò, mà tôi cũng cảm thấy mười phần kỳ diệu —— có bao nhiêu người có thể nói chuyện với giọng nói giống hệt mình, có hỏi có đáp, có ý thức của riêng mình chứ?

“Vừa rồi,” tôi lắc lắc điện thoại trong tay, “Tôi chỉ gửi một tin nhắn, nên tôi xác nhận rồi.”

“…... Hiểu rồi.” Đối diện tôi hình như chợt hiểu ra, “Thảo nào lúc tôi đọc sách thì cậu nhận được thêm nhiều hơn một tin nhắn tôi gửi.”

“Có ý gì?” B ở bên nghe mà mắt trợn tròn, y tiến lên, lắc lắc cánh tay tôi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, “Một cái gì cơ? Tin nhắn gì?”

Nhìn mắt B bối rối ngơ ngác, cùng mặt ba tên còn lại đều rất nghi hoặc, tôi mỉm cười, giải thích cụ thể kỹ càng: “Thật ra, khi tôi ở trong thế giới ký túc xá, tôi đã từng nhận được một vài tin nhắn nhắc nhở kỳ lạ. Tôi vẫn luôn tự hỏi không biết là ai đã gửi mấy tin nhắn đó cho tôi trong thế giới ký túc xá. Mặc dù tôi dường như đã quên hết những gì đã xảy ra cách đây rất lâu về trước, nhưng câu hỏi này vẫn như nút thắt dây thừng kẹt mãi trong lòng tôi.”

“Dẫu gì tôi cũng phải biết chúng nó đến từ đâu.”

“Sau khi tôi bị giam cầm trong thế giới ký túc xá,” Nghe vậy, C ở một bên âm thầm cúi đầu, rất tốt, còn cảm thấy xấu hổ, “Đều vẫn luôn ở trong trạng thái không có ký ức và không có nhận thức của riêng mình —— cho đến một ngày đột nhiên nhận được mấy tin nhắn. Mấy tin nhắn đó đã đánh thức tôi khỏi trạng thái ngơ ngẩn đó,”

“Sau khi xem phim xong, tôi mới biết suy đoán lúc đầu của mình không sai, đánh thức tôi cũng không phải ba người các anh.”

“Cho nên vừa rồi, tôi nảy ra một ý tưởng, ở tình huống có được một phần mười sức mạnh của Mẹ, tôi lấy điện thoại ra, muốn kiểm tra thử xem sức mạnh của Mẹ có thể gửi loại tin nhắn thần kỳ này cách không gian và thời gian hay không.”

“Câu trả lời là có. Tin nhắn của tôi thành công gửi đi.”

“Chính là tin ‘Trước ABC là gì’.”

“Tôi chỉ gửi một tin nhắn, chỉ là vì để xác minh suy đoán ‘Mẹ chính là tôi’.”

“…… Nghe không hiểu.” A chớp đôi mắt to rất thành thật nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, tiếp tục giải thích: “Nếu các anh không gửi tin nhắn, mà sức mạnh của Mẹ có thể gửi tin nhắn, nên nghi phạm về những tin nhắn đó chỉ tồn tại giữa tôi và tất cả các Mẹ trong khoảng thời gian đó. Nếu gửi tin nhắn thực sự chỉ có tôi ở đoạn thời gian đó, vì vậy trong tình huống tôi chỉ gửi có một tin nhắn, vậy thì tôi ký túc xá sẽ không nhận được nhiều hơn tin nhắn như vậy.”

“Khi tôi gửi tin nhắn xong cất điện thoại đi, ký ức của tôi hẳn nên ngay lập tức thay đổi, biến thành ký ức ‘bản thân chỉ nhận được một tin nhắn’ mới đúng.”

“Nhưng không —— ký ức của tôi vẫn vậy, không hề thay đổi.”

“Vậy nghĩa là —— tin nhắn dư ra vào thời điểm đó, người gửi không phải là tôi, mà là người khác.”

“Và sau khi sử dụng phương pháp loại trừ, tôi đã biết —— người gửi còn lại chỉ có thể là Mẹ.”

“Nếu tự gửi cho tôi loại tin nhắn này để đánh thức tôi, vậy thì người đó nhất định là đang cố gắng giúp tôi, bằng cách này, tất cả những suy đoán trước đây của tôi hóa ra đều có lý.”

“Mẹ, đúng thật là đang giúp tôi, chứ không phải cản trở tôi.”

“Trước đó, tôi cứ luôn nghĩ, tại sao lại phải ở ngôi thứ nhất?”

“Tất nhiên, câu hỏi có thể dùng các câu trả lời khác để qua loa cho xong, vì vậy khi nó tồn tại một mình, tôi cũng không đặc biệt quan tâm.”

“Cho đến khi cậu không ngừng ám chỉ tôi, cậu rất hoài niệm, rất trân trọng, rất không muốn kết thúc câu chuyện này.”

Tôi nhìn vào bản thân trước mặt mình, bắt đầu dùng “cậu” nói chuyện trực tiếp với cậu ấy. Tôi biết, cậu ấy đang ở ngay trước mắt tôi.

“Cậu nghe được à,” cậu ấy thở dài, “Cái này kỳ thật...... kỳ thật không phải ám chỉ, chỉ là tôi khống chế không được cảm xúc của mình thôi.”

…… Ể. Tôi chớp mắt, cảm thấy hơi xấu hổ.

Không ngờ, bằng chứng chuẩn xác đầu tiên tôi nói chỉ là người ta vô tình lộ sơ hở.

Nói đến đây, tôi nghĩ trong lòng cậu ấy không còn chút gì gọi là cảm xúc nữa.

Sau đó, tôi nói hết tất cả những gì tôi nghĩ cho mọi người nghe.

“Khi tôi bị kéo đến rạp chiếu phim, những nghi vấn trước đó ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Tại sao phải là thế mới được? Tại sao phải là phim? Tại sao lại phải thể hiện dưới hình thức này trong khi nội dung có thể là nói trực tiếp với tôi? Tại sao tôi lại vì vậy mà cảm thấy mình là ‘người không có thật’?”

“Tôi biết mình là người bị viết ra, cho nên tôi cảm thấy mình là người không có thật và giả dối. Nhưng khi xem phim, tôi chợt thấy, so với tôi, ba người ABC trong phim chính là giả, mà nếu giả thực sự có tham chiếu, vậy thì tại thời điểm này, tôi bên ngoài bộ phim sẽ trở thành ‘chân thật’.”

“Điều này khiến tôi rất đau đầu, mãi về sau tôi mới biết, Mẹ không phải muốn tra tấn tôi mà là muốn giúp tôi.”

“Vì thế, tôi đem tất cả thông tin có được đều nghĩ dưới dạng gợi ý, liền ổn.”

Tôi chậm rãi nhìn ba người ABC, Đặng Tề bên cạnh có vẻ hơi bất an, tôi bóp nhẹ tay anh, để anh bình tĩnh lại.

“Các anh cảm thấy tôi là giả sao?” Ba người sửng sốt một chút, sau đó liều mạng lắc đầu.

“Vậy,” tôi quay sang Đặng Tề, “Anh có cảm thấy bọn họ là giả không?”

Đặng Tề cũng sửng sốt một chút, tôi nhìn ra anh như là rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt sắc lẹm của tôi, rất không tình nguyện mà lắc đầu.

“Đúng vậy, chính là như vậy,” tôi xòe hai tay ra, cười với “tôi” đối diện, “Đây là điều cậu muốn truyền đạt cho tôi —— mọi người đều là thật, không ai là giả cả.”

“Tôi nhìn thấy một con búp bê được một người thợ thủ công làm ra, tôi biết, con búp bê đó chắc chắn là thực sự tồn tại. Tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ được mẹ của nó sinh ra, và tôi biết đứa trẻ đó cũng chắc chắn là thực sự tồn tại.”

“Bất kể là tôi xuất hiện như thế nào, tôi đều là một sự tồn tại chân thực. Được người viết ra, bị ai đó chụp ảnh, bị sắp đặt đều là những cách sáng tạo trước khi tồn tại.”

“Cái gọi là sách, cái gọi là phim, cái gọi là sáng tạo, đều chỉ là hình thức mà thôi.”

“Tôi là thật.”

Biết tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, “tôi” ở phía đối diện đã vỗ tay hai lần để thể hiện sự khẳng định.

Lúc này tôi mới dần dần hiểu ra, tiếng vỗ tay của cậu ấy ở quá khứ không nhất định là để giễu cợt hay là cao thượng xem kịch như tôi đã nghĩ, mà thực sự là...... mang đến cho tôi sự khích lệ khẳng định.

Giống như “cánh cửa” tôi đã từng sợ kia, kỳ thật gánh vác quyết tâm sáng tạo ra tôi chân chính của ba người ABC; ký ức tôi đã từng sợ mất đi, thực tế gánh vác hy vọng cứu tôi của Đặng Tề.

Cẩn thận ngẫm nghĩ...... trong khoảng thời gian này, thật ra cũng không có ai thực sự đang hại tôi. Tất cả những nỗi sợ hãi đều đến từ vận mệnh mà chính mình không biết, và khi tôi có thể cao thượng quan sát hết thảy, tất cả những nỗi sợ hãi theo góc nhìn biết tất của tôi tan thành mây khói.

“Mà tên cậu tự xưng...... cái tên Mẹ kỳ quái kia, cũng là đang ám chỉ gì đó nhỉ, chẳng lẽ là có liên quan đến việc tôi không hiểu sao nảy sinh ‘tình thương của mẹ’ đối với ba người ABC sao?” Tôi biết phần tình cảm này tuyệt đối không gọi là tình thương của mẹ, nhưng trong lúc gấp gáp cũng không tìm được đại từ nào thích hợp hơn. Tôi bước lên trước vài bước, muốn cùng cậu ấy trao đổi thêm, “Mặc dù tôi đã đoán được đại khái sự tình, nhưng tôi vẫn không biết rõ toàn cảnh mọi chuyện, cậu...... có thể nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện được không?”

Đối diện truyền đến tiếng hít thở sâu, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

“Đương nhiên…… đương nhiên có thể,” lần này tiếng khóc sụt sùi tựa hồ cũng không phải giả, mà là hưng phấn rốt cục nghênh đón ánh bình minh, “Rốt cục đi tới một bước này.”

Một giây sau, giọng nói của cậu ấy lạnh lẽo như băng sương: “Nhưng đã không còn kịp rồi.”

Hả? Tôi có chút mờ mịt mở miệng.

Vừa rồi vẫn còn trong cuộc hội ngộ vừa ấm áp và phấn khích, mọi người đều là thật, ai cũng có một kết thúc có hậu, tại sao đột nhiên lại......

“Phải, đã không kịp rồi, tôi đã liều mạng cố gắng, nhưng vẫn thất bại.” Cậu ấy dường như lướt qua tôi, tôi có thể cảm nhận được làn gió cậu ấy lưu lại trên cổ áo mình, “Tôi gửi tin nhắn tin nhắn cho cậu, đây đã khác với những gì bản thân tôi đã trải qua, nhưng vẫn thất bại.”

…… Tôi, fu*k.

Sự tình phát triển vượt quá tưởng tượng của tôi.

Ban đầu tôi nghĩ rằng chuyện này nói đến cùng, là tôi tương lai vì nguyên nhân không thể tránh được nào đó mà ném tôi vào chuyện xưa.

Nhưng tôi không ngờ rằng, cậu ấy không phải là tôi tương lai.

…… Cậu ấy là tôi quá khứ.

Thậm chí, ngay cả cậu ấy có phải “tôi” hay không cũng rất khó nói.

“Cậu cũng đã hiểu rồi à, quả nhiên, phản ứng của cậu đối với chuyện của mình cũng nhanh như tôi, lúc ấy tôi cũng lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhưng đáng tiếc đã quá muộn,” cậu ấy thở dài, đi tới trước mặt tôi, tôi có thể mơ hồ cảm nhận được dáng người của cậu ấy giống hệt tôi, “Cậu hiểu không? Chuyện này còn không có mở đầu cùng kết thúc.”

“...... Không thể nào? Sẽ không thực sự khoa trương như vậy chứ?” Tôi có chút không dám tin, mức độ nghiêm trọng của sự việc đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, đối mặt với một điều vượt xa khả năng của mình, tôi chỉ có thể bất lực đặt câu hỏi, “Nói cách khác, tôi đang liên tục tạo ra tôi, lại trở thành tôi sao?”

Tôi không nhìn thấy cậu ta gật đầu, nên rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng vỗ tay của cậu ấy.

Đây là đang khẳng định suy đoán của tôi.

…… Trời ạ.

Tôi đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.

“Thật ra thì cậu cũng đã mơ hồ cảm nhận được rồi nhỉ.” Giọng nói của tôi kia vô cùng chán nản, giống như đang buồn bực vì tôi vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh, “Bây giờ cậu căn bản không còn là con người nữa rồi.”

“Sau khi linh hồn của cậu rời khỏi cơ thể, cậu sẽ không chết, mà là giống như con người mới, có thể lần nữa đắp nặn ra một cơ thể. Nhưng đồng thời, cậu cũng không phải là con người mới, bởi vì không có một con người mới nào có linh hồn cả.”

Tôi cắn môi dưới.

“Vậy, vậy......” Tôi ngập ngừng thăm dò, “Vậy, tôi sẽ trở thành một ‘yêu quái’ trường sinh bất lão. Còn Đặng Tề là một con người bình thường, còn ABC cũng đang tiến hóa theo hướng của con người cũ, bọn họ đều sẽ chào đón kết thúc của bọn họ, còn tôi thì không?”

Một tiếng vỗ tay.

Tôi hít một hơi khí lạnh: “Không những thế, tôi là bất tử, cho nên...... tuổi thọ của tôi có thể còn dài hơn cả thế giới đó.”

“Tôi sẽ sống mãi mãi, cho đến khi thế giới đó sụp đổ và biến mất.”

Tôi bắt đầu tưởng tượng ra những gì mà “tôi” kia đã trải qua.

“Trong suốt những năm tháng liên tục không ngừng ập đến với tôi, tôi dần hiểu biết vạn vật trên thế gian, dần lý giải quy luật của phàm trần, vì vậy tôi dần sở hữu một ‘sức mạnh’ thần bí mà người bình thường không thể sở hữu được.”

“Rồi sau đó, bởi vì quá mức cô đơn, tôi sẽ nảy sinh ý tưởng, tự mình sáng tạo ra con người mới, làm bạn với mình.”

“Mà tôi đã trải qua tuổi đời quá dài không ngừng chiến tranh và tranh chấp của loài người, cũng không muốn lại có một thế giới tồi tệ như vậy nữa.”

“Vì thế tôi tạo ra con người mới không có cảm tình.”

“Lần đầu tiên tôi sáng tạo ra thế giới nên không có kinh nghiệm. Tôi chỉ biết một thế giới như vậy có thể sẽ yên bình, nhưng tôi không biết rằng con người không có cảm xúc lại nhàm chán như vậy. Vì vậy, tôi để cho bọn họ không ngừng sáng tác truyện, nhưng cho dù là thế, cũng không thỏa mãn được nội tâm của tôi.”

“Vì thế tôi đã viết phác thảo câu chuyện về quá khứ của chính mình.”

“Bản phác thảo này là giả, tôi biết ‘tôi’ mới bị tôi tạo ra kia sẽ sớm phá vỡ nó, còn tôi rất mong chờ dáng vẻ sau khi cậu ta phá vỡ câu chuyện này sẽ như thế nào.”

“Trong những năm tháng dài dòng của tôi, điều duy nhất đáng nhớ là những ký ức tôi có với bốn người bọn họ khi tôi còn là một con người bình thường, vì vậy tôi đột nhiên có nghĩ —— nếu có sức mạnh, vậy tại sao không thực hiện ước muốn của mình?”

“Tôi cũng đã tạo ra ba người ABC trong trí nhớ của mình, kỳ thực, tôi có chút ích kỷ, tôi vốn tưởng rằng bọn họ có thể trở thành ABC của tôi, nhưng sau khi sang tạo ra, tôi mới nhận ra, bọn họ chỉ là ABC của ‘tôi’ mới mà thôi.”

“ABC của chính tôi và Đặng Tề đã sớm bay theo gió rồi.”

“Vì vậy, tôi đặt tên mình là Mẹ, sống với một thân phận khác.”

“Nhưng bởi vì là do tôi đã tạo ra, cả bốn người bọn họ trên thực tế đều có những ký ức mơ hồ.”

“Nhưng đến lúc tôi nhận ra tình huống không đúng thì đã quá muộn.”

“Tôi kia lại đi theo con đường cũ của mình, cậu ấy đúng là đã phá vỡ câu chuyện, nhưng cách phá vỡ câu chuyện lại giống y đúc tôi.”

“Vì thế, mọi thứ đều lại lâm vào trong vòng lặp.”

Tôi hít một hơi thật sâu, để mình thoát ra khỏi trí tưởng tượng. Thật khủng khiếp, nếu đây là sự thật, vậy thì tôi sẽ phải đối mặt với một nỗi cô đơn dài dằng dặc không thể đo đếm bằng thời gian.

Mà sự cô đơn và cô độc này là không có kết thúc.

Chẳng trách Mẹ vẫn luôn ám chỉ tôi về ranh giới của chân thật và giả dối...... đó là bởi vì cố gắng tìm tòi sự thật cũng chẳng có ích gì.

Mỗi một vòng của tôi được tạo ra từ vòng của tôi trước đó, rồi sau đó lại sẽ trở thành một vòng của tôi mới, tiếp tục vận mệnh ngặt nghèo này.

Sách, chẳng qua chỉ là hình thức để che đậy luân hồi này thôi.

“Đúng vậy, trong cuộc trò chuyện của tôi với ‘tôi’ kia, tôi đã biết, trước chúng tôi, có trải qua bộ phim, cũng có trải qua sân khấu kịch, mỗi người trải qua đều không giống nhau, nhưng bản chất vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Cậu ấy nói với tôi một cách rất bất đắc dĩ, “Đó chính là đem bản chất của số phận bất lực của chúng ta tiếp tục mãi mãi.”

“Không thể nào!” Tôi cảm thấy sơ hở trong đó thật sự quá nhiều, “Đây chẳng phải muốn dừng lại là có thể dừng sao? Nếu bây giờ tôi tự sát, tất cả chuyện này có phải sẽ kết thúc không?”

“Vô dụng, cậu sẽ không chết được.” Đối diện tôi rất bình tĩnh, điều này làm tôi rất hoảng sợ nghĩ tới, có lẽ, ngay cả sự hoảng sợ bây giờ của tôi cũng đều là cảm xúc cậu ấy đã từng trải qua.

“Không, không, nhất định có thể dừng lại,” tôi vội vàng thay đổi ví dụ, “Đến lúc đó, đến lúc đó, chỉ cần tôi không tạo ra tôi tiếp theo, chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc sao?”

Người đối diện tôi hình như khẽ lắc đầu, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy thở dài.

“Cậu vẫn không hiểu vì sao tôi nói đây là vận mệnh không thể tránh khỏi…...” Cậu ấy lại thở dài, tựa hồ đã cảm thấy tuyệt vọng đối với vòng luẩn quẩn vô tận này, “Ngay cả những gì cậu đang nói bây giờ cũng là những gì tôi đã từng nói. Bao gồm sự kích động của cậu vừa rồi, dùng chân trái tiến lên một bước, hết thảy giống hệt tôi đã từng trải qua.”

Tôi nhanh chóng cúi đầu...... thực sự, thực sự đã tiến lên một bước.

“Giống như cậu chắc chắn sẽ tiến lên một bước, giống như cậu chắc chắn sẽ nghi ngờ tất cả, giống như cậu chắc chắn sẽ gửi một tin nhắn đó,” giọng cậu ấy rất mệt mỏi, “Trong tương lai, theo kinh nghiệm cậu trải qua, trạng thái tâm lý, sau khi tất cả mọi thứ phát sinh thay đổi, cậu chắc chắn sẽ làm ra hành vi mà hiện tại cậu không thể nghĩ được, nhưng sớm đã được vận mệnh định sẵn từ lâu.”

“Cậu hiểu chứ? Cho dù cậu muốn trốn tránh, vận mệnh cũng có thể dùng thủ đoạn của nó từ từ chỉnh đốn lại cậu cho đúng.”

“Giống như có một con sói đang đuổi theo cậu, cậu vất vả nghĩ cách giết được nó, lúc cậu đang dào dạt đắc ý, nhưng lại phát hiện ra mùi máu của xác chết sẽ thu hút một con gấu, và con gấu đó nhanh chóng giết chết cậu.”

“Đây là sự an bài của vận mệnh, cậu chủ quan mà không làm thì chính sự vật khách quan sẽ giúp cậu hoàn thành. Nó khiến cậu chết canh ba*, không ai có thể giữ cậu lại cho đến canh năm*.”

* Canh ba từ 23h - 1h; Canh năm từ 3h sáng đến 5h sáng.

“Luân hồi của chúng ta chính là một hồi vận mệnh như vậy đó.”

“...... Cậu nên đi đi.” Cuối cùng cậu ta nói với tôi một câu này, tựa hồ cũng không muốn nói chuyện với tôi nữa, “Đi nghênh đón vận mệnh của cậu đi.”

Tôi đứng đó một lúc lâu, không ai có thể nhìn ra tôi đang nghĩ gì. Tôi biết mình chắc chắn không tính là người, cách suy nghĩ và cách tôi quản lý bộ não của mình đã không còn như xưa nữa, nhưng không biết tại sao, tôi cũng không tuyệt vọng lắm.

Rất đơn giản, tôi đứng tại chỗ, nhìn thấy được một tia sáng.

“Không,” tôi thành thật sờ sờ đầu, nghĩ mình có thể thoát khỏi vận mệnh này, “Tôi nghĩ, tôi thật sự có biện pháp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro