Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

*

Linh hồn Đặng Tề từ trong vũng máu chậm rãi bay lên, không có ý chí, tự tại phiêu đãng, bay về phía đỉnh.

Giờ phút này, anh đã thoát khỏi tất cả trói buộc của “thiết lập”.

Tôi ngay lập tức di chuyển đến bên cạnh anh, đặt cơ thể lên trên linh hồn anh, yên lặng chờ đợi khoảnh khắc linh hồn nhập vào cơ thể.

Tôi cũng không chắc liệu nó có thành công được không, nhưng nếu một lần không thành, tôi sẽ đến lần hai, nếu lần thứ hai không được, thì tôi sẽ đến lần thứ ba. Tôi sẽ sử dụng đủ cách khác nhau để đạt thành mục tiêu của tôi, đảm bảo sự mới mẻ trong từng lần hành động để khiến Mẹ đồng ý cho tôi mượn phần sức mạnh này.

Tôi có thể làm được mọi chuyện tôi muốn làm.

Bên tai tôi như có một tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe được.

Tôi mở to mắt quan sát mọi thứ trước mặt. Khi linh hồn Đặng Tề bay vào trong cơ thể của anh thì dừng lại, không tiếp tục bay lên nữa, bắt đầu chậm rãi giống như mặc quần áo, từ từ dung nhập vào cơ thể này.

Tôi đánh cược chính xác.

Trong thế giới được ABC phục chế như đúc, cơ thể giống hệt của Đặng Tề thực sự có thể thay thế cơ thể ban đầu của chính anh.

Mà Đặng Tề kia còn vừa lúc tử vong, nên tôi không phải mang tội giết người.

Cho đến giờ, chúng tôi đã thoát khỏi trói buộc của thời gian, xiềng xích của đạo đức, gông cùm của nhân quả.

…… A.

Nhìn Đặng Tề nằm trên sàn nhà chậm rãi mở mắt ra, nụ cười trên môi tôi chợt tắt lịm.

Tôi dường như...... còn chưa thoát khỏi trói buộc của Đặng Tề.

*

Mọi ân tình mà Đặng Tề dành cho tôi trước đây đều dựa trên tờ giấy thiết lập của anh —— thiết lập bắt buộc anh phải dâng hiến tất cả cho tôi cho đến cuối đời, anh cũng đã làm theo giống như thiết lập, làm theo mà chẳng oán chẳng hối hận.

…… Nhưng không có nghĩa là sau khi anh tỉnh lại vẫn sẽ như vậy.

Sau khi Đặng Tề này tỉnh lại đúng là Đặng Tề mà tôi biết, có lẽ vẫn sẽ tươi cười như vậy, nhưng có một điều rất khác, hơn nữa còn là điểm trí mạng nhất đối với tôi —— anh đã không còn bị buộc phải “yêu” tôi nữa.

Vì vậy, khi anh tỉnh dậy, đối mặt với tôi là “người yêu cũ” mà thiết lập sắp đặt cho anh, có lẽ sẽ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, cảm thấy trước kia quả thật mình mắt mù mới có thể làm chuyện như vậy, có thể...... sẽ rất ghét tôi.

Nếu anh thực sự ghét tôi, tôi có thể hiểu được. Cho dù hai người đều là món đồ chơi của vận mệnh, mà một người trong đó trời xui đất khiến thế nào lại trở thành người hưởng lợi từ vận mệnh, thế nên dẫu sau đó có bị chửi cũng là chính đáng.

Đôi mắt Đặng Tề từ từ mở ra, thoáng chút hoang mang, nhưng vẫn là đôi mắt sâu thẳm như biển rộng mà tôi quen thuộc.

Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, nhưng tôi không chắc liệu hình ảnh phản chiếu đó có còn giống như trước hay không.

Trước đây, đôi mắt anh chỉ nhìn thấy ảnh ngược của tôi. Nhưng bây giờ, anh có thể nhìn đến nhiều hơn, đẹp hơn, sống động hơn......

Suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt, tôi chợt cảm thấy trên người truyền đến một luồng hơi ấm —— Đặng Tề đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy tôi.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn lại, đã cảm thấy bên tai nóng ran —— Đặng Tề chưa kiểm soát được hoàn toàn cơ thể này, bởi thế nên chưa thể kiểm soát tốt cảm giác về khoảng cách.

Anh gần như dán vào tai tôi, nằm trên người tôi, liên tục nói những lời này, hơi nóng từ miệng không ngừng phả vào dái tai tôi.

“Chúng ta, chúng ta, thất bại? Em cũng, chết rồi?” Cho dù là những câu rời rạc như vậy, tôi vẫn có thể nghe thấy sự hoảng sợ và đau lòng của anh, “Nơi đây là thiên, đường? Anh không có, thành công?”

Nghe mà lòng tôi đau nhói.

Tôi ngả người ra sau, tách sức nặng của anh ra khỏi người tôi một ít, ôm lấy mặt anh, nói với anh rõ ràng từng chữ một.

“Không có, anh thành công, anh đã đánh bại được bọn họ, chúng ta hiện tại rất an toàn.”

Đặng Tề sững sờ một chút rồi sau đó như không còn sức lực nữa. Dù rằng bây giờ tôi đã cách tuyến thời gian này rất xa, nhưng tôi vẫn nhớ như in những gì đã xảy ra.

Tinh thần Đặng Tề từng phút từng giây đều chìm trong địa ngục. Giờ đây anh đã tương tự với tôi vừa đến thế giới song song, một khi thả lỏng cũng chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe.

Tất nhiên tôi sẽ để anh như nguyện.

“Ngủ đi, chúng ta an toàn.” Tôi cố để giọng mình dịu dàng nhất.

Đặng Tề chậm rãi thở ra, đôi mắt anh cứ nhìn tôi chằm chằm, xác nhận tôi còn nguyên vẹn không bị gì, rốt cuộc mới yên lòng, rồi sau đó như mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống trên đầu gối tôi.

*

Tôi cứ thế đợi ở đó rất lâu, cổ sức mạnh đó chỉ củng cố tinh thần của tôi chứ không phải cơ thể của tôi, nên là hai chân tôi bị anh tựa đến gần như tê liệt.

Sau khi anh tỉnh lại, tôi đã mấy lần hỏi anh “Anh có cảm thấy khác thường ở đâu không?”, tất cả đều được trả lời phủ định. Cách Đặng Tề nói chuyện với tôi, và thái độ của anh đối với tôi không có gì thay đổi so với trước đây, thậm chí bắt đầu chủ động hỏi tôi trong khoảng thời gian anh không còn đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng đều giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho anh nghe.

“Anh...... thật sự không cảm thấy thiếu thiếu cái gì sao?” Lúc chúng tôi sắp rời đi thời không này, tôi vẫn nhịn không được hỏi.

Mất đi thiết lập của mình, anh phải nên ngay lập tức cảm thấy buông thả mới đúng, chứ không nên như hiện tại...... bộ dáng không khác gì trước đây.

Đặng Tề không nói gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi chợt mỉm cười.

“Anh chắc chắn,” anh nói, vòng tay ôm eo tôi, “không có thay đổi.”

Anh suy nghĩ một chút, như là nghĩ tới cái gì, trên tay bỗng nhiên dùng sức: “Thật tốt quá, thật tốt khi vẫn không có thay đổi.”

Không có thời gian trả lời anh, vì chúng tôi đã xuyên qua thời không lúc trước đã định sẵn, về tới mốc thời gian Mẹ vẫn đang đợi tôi.

*

“Cảm ơn cậu, đúng là một câu chuyện hay, một câu chuyện tình yêu cảm động.” Mẹ giả vờ hít hít mũi, nhưng người có được một phần mười sức mạnh, tôi vô cùng rõ ràng, y không thể có cảm xúc sống động như vậy.

Đọc một ngàn câu chuyện, một vạn câu chuyện đều vô ích, y mới là người không có cảm xúc chân chính.

“Hừ.” Mẹ hừ lạnh một tiếng, một giây sau, tôi rõ ràng cảm nhận được mình lại bị đánh trở về thân thể phàm trần.

Mẹ đã lấy lại sức mạnh của tôi.

“Đúng như cậu nói, đúng thật là một câu chuyện rất hay, khiến tôi rất...… thích,” Mẹ dường như đang cân nhắc lời nói của y, ấp a ấp úng, “Cậu đã làm rất tốt…... mặc dù…... thôi, thật sự rất tốt.”

“Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, thế giới của cậu có thể tồn tại mãi mãi, cả ABC và Đặng Tề đều có thể rời khỏi đây cùng với cậu.”

Ơ?

Chỉ đơn giản thế thôi hả?

Tôi cứ tưởng mình sẽ phải chịu hàng loạt rắc rối làm khó làm dễ chứ, nhưng không ngờ đối phương lại dễ dàng buông tha như vậy —— ngay cả ABC tôi chưa nhắc đến cũng nói hộ tôi luôn.

“Ba người bọn họ đã không thể sinh tồn ở đây nữa,” Mẹ dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, “Sau khi linh hồn dung hợp vào cơ thể, bản thể ban đầu không còn là bản thể nữa. Bọn họ đã không phải là con người mới bất tử, mà chỉ là con người cũ có tuổi thọ ngắn ngủi.”

Tôi nhìn về phía ba người ABC, cả ba người họ đều đầy mong đợi nhìn tôi, như thể đang vô cùng mong chờ cuộc sống mới trong tương lai của bọn họ —— xem ra bọn họ cũng đã có lựa chọn của riêng mình.

Tất nhiên có thể chọn, nếu có thể làm được, người cũng có thể chọn làm một con khỉ, điều đó không bao giờ là tội lỗi.

Chỉ cần có sự lựa chọn của riêng mình là được.

Trong tiếng Mẹ cằn nhằn, một cánh cửa dần sáng lên trên bức tường, tôi biết, sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả đều sẽ kết thúc. Từ đó về sau, tôi có thể cùng ABC, Đặng Tề, ở trong thế giới bình thường đó, sống một cuộc sống bình thường.

…… Mặc dù năm người sống cùng nhau cũng không bình thường lắm.

Mong chờ dần dần trở lại cuộc sống bình thường khiến tôi cũng có tâm trêu đùa, ba người ABC cũng thoát khỏi trói buộc của Mẹ, từ dưới đất đứng dậy, vội vàng chạy đến bên tôi, bộ dạng như một chú cún con đang bảo vệ đồ ăn, lo lắng nhìn người Mẹ không biết ở đâu kia.

“Chúng ta mau đi thôi!” A tựa hồ rất sợ Mẹ, cũng không biết đoạn thời gian hắn một mình đối mặt với Mẹ đã xảy ra chuyện gì, “Ai biết y còn có ý đồ xấu nào không.”

“Đúng vậy, nhân lúc y còn chưa đổi ý, chúng ta nhanh đi.” B và C cũng vội vàng thúc giục tôi.

Đặng Tề không nói gì, hắn chỉ bình thản nhìn ba người huyên thuyên, riêng mình nắm lấy tay tôi, thỉnh thoảng lại siết chặt một chút, để tôi chú ý đến sự tồn tại của anh.

“Ừm, quả thật nên đi rồi.” Tôi quay lại, nhìn căn thư phòng này lần cuối.

Tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đau buồn ở đây, cũng có rất nhiều ký ức kỳ diệu. Bây giờ người phía sau màn cuối cùng đã cho tôi giấy thông hành ngắn ngủi, tôi hẳn nên nhanh chóng rời khỏi địa ngục này mới đúng.

Tôi bắt đầu bước từng bước về phía cửa, mỗi một bước đi, tôi đều nói lời tạm biệt với thế giới này.

Tôi nói: “Tạm biết, thế giới mới.”

“Tạm biệt, nhân loại mới.”

“Tạm biệt, thư phòng nhỏ.”

“Tạm biệt, biệt thự lớn ~ aizz, thật không biết sau này còn có thể ở trong một biệt thự lớn như vậy hay không nữa.”

Tôi hoài nghi Mẹ cũng nghe phiền, thậm chí bắt đầu hừ lạnh.

Tôi chỉ còn cách cửa một bước chân.

“Tạm biệt.”

Tôi bỗng ngừng lại.

Bốn người bên cạnh đều nhìn tôi quái lạ, không biết vì sao tôi lại đột nhiên dừng lại trước cửa không vào, còn tôi chỉ lẳng lặng đứng đó, nhắm mắt lại, không biết hành động tiếp theo của mình có ý nghĩa hay không.

Rõ ràng là biết, giả vờ không hiểu gì cả, mới là cách sống hạnh phúc. Người ngốc, mới là người thảnh thơi vui vẻ nhất.

Nhưng tôi vẫn muốn nói ra.

Tôi quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cái người trước mặt.

“Tạm biệt,” tôi chậm rãi nói, “Hạ Trạch.”

Linh hồn tôi đang khao khát sự thật.

Một giây sau, tất cả mọi người nghe thấy một tràng pháo tay giòn giã. Lần này nó không phải từ phía trên chúng tôi, cũng không phải từ trong đầu, mà là, vang lên ở ngay bên cạnh tôi.

Tôi cảm nhận rõ ràng vừa rồi là một bàn tay giống hệt mình, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay tôi.

Đây là một lần vỗ tay.

Bốn người xung quanh tôi đều kêu lên ngạc nhiên hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng tôi lại bình tĩnh lạ thường.

Bởi vì mọi thứ giống y như trong phỏng đoán của tôi.

Tôi thở dài, không giả vờ phải đi nữa, dang hai tay ra, bất đắc dĩ vẫy vẫy.

“Được rồi, mẹ...... không, Hạ Trạch, hay đúng hơn là tôi của nhiều năm sau?”

“Hãy nói rõ hết mọi chuyện cho tôi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro