Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

*

Bọn họ lưu luyến không nỡ đẩy cơ thể tôi vào trong một cánh cửa, tôi đã xác định kỹ lưỡng và xác nhận đó là cánh cửa nhà khi tôi còn học đại học —— tôi đã từng chuyển nhà một lần, tất nhiên, bây giờ nói “đã từng” có vẻ hơi nực cười.

Rốt cuộc, tôi đã biết cái gọi là “đã từng” chẳng qua chỉ là một ký ức giả tạo mà bọn họ nhét vào đầu tôi thôi.

Nơi ở thời thơ ấu của tôi, cửa hàng kem tôi đã từng yêu thích nhất, một giáo viên ở trường mẫu giáo rất cưng chiều tôi, và chiếc cầu trượt không bao giờ hết trơn trượt mỗi ngày...... những ký ức đẹp đẽ và ấm áp này đều là giả tạo.

Tôi đi đường bị té lã đầu gối, đùi tôi bị con chó hung dữ bên đường cắn, vết tiêm ngừa vắc-xin còn lưu lại trên tay tôi, những vết sẹo này cũng đều là giả hết.

Tôi chưa bao giờ trải qua những điều này, mọi thứ bắt đầu từ khoảnh khắc bọn họ búng tay, tôi mở mắt ra và nghĩ rằng hôm nay là một ngày bình thường khác.

Không riêng gì tôi...... tất cả mọi người đều như thế. Ngày hôm qua của mỗi người đều là hư vô, mà chúng ta lại bám víu vào phần hư vô đó.

Chúng ta quả thật là món đồ chơi của con người mới.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi siết chặt nắm tay lại.

Cuối cùng, ba người họ quỳ xuống bên cạnh tôi, hai người đỡ lấy cơ thể tôi, một người cẩn miêu tả ngũ quan tôi. Bọn họ làm đi làm lại việc này rất lâu, cau mày nín thở, như thể đang làm một việc rất quan trọng. Sau khi hành vi nghệ thuật này kết thúc, bọn họ đích thân thay cho tôi một bộ đồ rất quen thuộc —— trước khi vào đại học, tôi thích mặc chiếc áo sơ-mi trước ngực có in hình trái dâu tây này, sau đó có lần khi đi ăn thịt nướng, vô tình làm đổ dầu trên đó, rồi sau đó đã không mặc nó nữa.

Hóa ra đó là bộ quần áo bọn họ mặc cho tôi...... Tôi chớp mắt, nhất thời cảm thấy hơi chút hoảng hốt.

Ký ức của tôi là giả, những bộ quần áo mà tôi nghĩ rằng tôi yêu thích, trên thực tế là bọn họ muốn để tôi mặc những bộ quần áo bọn họ làm cho tôi nhiều hơn. Nhưng dẫu cho tôi đối mặt với hiện thực này, thì tôi vẫn yêu thích bộ quần áo đó.

Tình cảm Đặng Tề đối với tôi…… tại sao không thế.

Giả dối trở thành hiện thực, và tôi chấp nhận nó...... tôi suy nghĩ một lúc, luôn cảm thấy mình đã chạm vào điểm gì đó rồi, nhưng rồi không thể nói cụ thể, như thể một luồng linh cảm bùng lên trong đầu tôi, nhưng lại không để lại dấu vết quan trọng.

Chẳng mấy chốc, tôi đã hiểu tại sao bọn họ lại sờ mặt tôi nhiều lần như vậy.

Bởi vì bọn họ muốn nhớ kỹ tôi.

Tôi không biết ký ức của con người mới như thế nào, nhưng xét từ việc ba người họ không có thường thức, có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết trình độ ký ức của mình.

Vậy nên, bọn họ nhiều lần buộc mình phải nhớ kỹ từng ánh mắt lông mi tôi, ý muốn dùng một biện pháp ngốc nghếch như thế khắc sâu tôi vào đầu bọn họ.

…… Kỳ thật, tạo ra một cái camera là hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề của bọn họ.

Mặc dù tôi nghĩ vậy, nhưng trong lòng thật ra cũng không thực sự chê bai.

Bản thân được coi là lẽ sống, bản thân được người khác muốn nhớ kỹ, đối với bất kỳ ai mà nói, là minh chứng cho sự tồn tại của chính mình, là phản ánh mình được trân trọng.

Tôi vốn tưởng rằng thế giới mới bắt đầu nhất định sẽ đại loạn, ít nhất sẽ có sóng gió. Ở trong mắt tôi đây là đại sự, một thế giới ra đời, làm sao vô thanh vô tức* chứ?

* 不声不响: im lặng không tiếng động

Mãi cho đến khi nhìn thấy ba người bọn họ giống như ba con mèo nhà bị chủ bỏ rơi, quyến luyến ngồi quanh cuốn sách nhỏ, chăm chú nhìn những dòng chữ đang lưu động trên đó, bấy giờ mới hoàn toàn phản ứng lại —— cho đến giờ, cái bọn họ gọi là “Thế giới cũ”, nhưng thật ra hành tôi vô cùng.

Một khi tôi rời khỏi căn phòng này, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa. Tất cả những tin tức trong tương lai sẽ chỉ được truyền đạt thông qua chữ viết trên cuốn sách này. Và những câu chữ này, những tình tiết này, trên thực tế đều là do chính bọn họ viết ra, cho dù bọn họ có ngồi quanh đây, trông mòn con mắt, cũng không nhìn ra bất kỳ biến số nào, chỉ có thể dựa vào chữ viết chợt loé sáng mới biết cốt truyện bên “tôi” đã tiến triển đến bước nào.

Nhà làm phim đã tri kỷ cho mấy trang sách cảnh quay, tôi thế mới biết cuộc đời tôi thực tế đã diễn ra ở đâu, đây quả thực là một cuộc đời được viết ra vì tình yêu —— mở đầu câu chuyện bắt đầu bằng việc tôi và Đặng Tề va vào nhau ở cổng trường đại học.

Tôi cũng không nhớ rõ việc này, nhưng Đặng Tề đã yêu “tôi” từ cái nhìn đầu tiên vì nó.

Tất nhiên, tình yêu sét đánh lúc này chưa thể coi là thật, tôi hiểu đây chỉ là “giả thiết” đang quấy rối.

Phim lại bắt đầu nhàm chán, ba người bọn họ kết thúc nhiệm vụ trọng đại này, công việc tiếp theo nhận được chỉ là viết mấy mẩu truyện ngắn cho Mẹ đọc, cầm bút lên viết là được, cũng không cần nhiều thiết lập phức tạp, càng miễn bàn đến tạo ra thế giới. Nếu nhiệm vụ của thế giới cũ là cấp S, vậy thì những gì bọn họ nhận được bây giờ rõ ràng là cấp F rất có lệ. Mỗi lần hoàn thành công việc, bọn họ sẽ giống như ngơ ngẩn mở cuốn sách đó ra, tròng mắt đen kịt, nhìn vào những dòng chữ đen trên trang giấy trắng đó.

Tôi biết bọn họ muốn nhìn cái gì, cũng biết bọn họ căn bản nhìn không thấy. Hiện tại bọn họ cúi đầu, tóc đen rũ xuống trên trán, hai mắt rũ xuống, thật sự là làm cho tôi có ảo giác muốn quay trở lại nhặt bé mèo con của tôi rồi vuốt ve đầu chúng.

…… Tôi không biết bây giờ cảm giác của tôi với bọn họ là gì. Tôi ở lúc mình không biết gì đã dạy bọn họ mọi thứ, trên cơ sở đó, tôi luôn cảm thấy bọn họ như là mèo nhà của tôi nuôi, hoặc giống như đứa con tôi nuôi chúng vậy. Nhưng bây giờ tôi nhớ rõ những thăng trầm đã từng trải qua với bọn họ, mối quan hệ này giống như lại được bao phủ bởi một lớp ái muội mông lung.

Quá nhiều dòng nước lũ chảy giữa chúng tôi, thời gian, thế giới cũ và mới, sách vở, sự thật và giả dối...... Mặc dù bây giờ tôi nhìn bọn họ, nó chẳng qua chỉ là một dư ảnh từ bộ phim; cho dù trong phim bọn họ ôm “tôi”, đó cũng chỉ là một cơ thể không có cảm giác.

Chúng tôi thậm chí còn chưa thực sự gặp nhau trong khi tất cả những chuyện này đang diễn ra; khi tôi biết được tất cả, bọn họ thậm chí còn không ở bên cạnh tôi.

Mối quan hệ so le, thời gian hỗn loạn, đoạn quan hệ này thật rối ren chẳng rõ đầu đuôi.

Bọn họ sa sút tinh thần rất lâu, nếu bọn họ là con người cũ, có lẽ đã có râu đầy cằm, kèm theo tròng mắt đầy tơ máu. Chỉ tiếc bọn họ là con người mới, không ăn cơm, thức đêm cũng không có vấn đề gì với bọn họ, bởi thế dù chán nản thế nào, dù suy sút đến đâu, đều trông vẫn tươi tắn và tràn đầy sức sống.

Đôi khi bọn họ lặng lẽ nhìn chăm chú vào cuốn sách, có khi lại đi nhìn chính mình trong thế giới giả dối mà bọn họ đã lâm thời tạo ra. Nhìn nhìn, A chợt ngồi bên ngôi nhà búp bê nhỏ chỉ lớn đến đầu gối, đôi mắt to tròn xinh đẹp không còn chút ánh sáng nào.

Hắn tựa người vào ngôi nhà, thở dài: “Chúng ta cũng như bọn họ thôi”.

Hai người còn lại cũng nhanh chóng cụp mắt xuống, tôi nhanh chóng hiểu ý của hắn —— ba người họ trong ngôi nhà búp bê không biết ngày mai sẽ không bao giờ đến, không biết họ không bao giờ có thể đợi được con búp bê Hạ Trạch không tồn tại, và ba người họ trong hiện thực cũng giống vậy.

…… Kỳ thật bọn họ biết, tôi sẽ không trở về nữa.

Tôi sẽ sống rồi chết trong thế giới cũ mà bọn họ đã tạo ra, trải nghiệm tất cả những điều trần tục, sẽ không còn liên quan gì đến những con người mới này nữa.

Nhìn thấy vẻ chán nản của bọn họ, tôi thế mà sinh ra cảm giác bao che cho con.

…… Đều là Mẹ sai!! Nếu không có Mẹ, con tôi…… Bọn họ có khổ đến thế không!!

Tôi cố gắng trốn tránh và đổ hết trách nhiệm cho cùng một người, điều đó giúp tôi dễ trút bầu tâm sự hơn, nhưng thực ra tôi hiểu tất cả đều dồn vào guồng quay của số phận.

Mỗi người đều có trách nhiệm, mỗi người đều là người thúc đẩy và mỗi người đều không có gì để oán giận.

Ba người sa sút tinh thần bắt đầu ngây ngốc trong “phòng của tôi” mà bọn họ đã tạo ra suốt một thời gian dài, cầm chăn của tôi, đứng bên cửa sổ của tôi, nằm trên sàn nhà của tôi. Đôi khi tôi thậm chí còn sợ tinh thần của bọn họ không thể chịu đựng được, trực tiếp suy sụp rồi phát điên, nhưng loại tình huống này rõ ràng sẽ không xảy ra.

Đây chính là chỗ đáng buồn của con người mới, dù đau buồn hay tuyệt vọng đến đâu, bọn họ cũng sẽ không bao giờ gục ngã. Lý trí của bọn họ sẽ luôn ở trên vạch ngang, cho nên có thể biết rõ ràng bây giờ mình đang tuyệt vọng và đau buồn như thế nào.

Có thể bình tĩnh biết rõ mình đang trải qua một loạt cảm xúc tiêu cực, thực sự là chuyện khiến người ta tuyệt vọng. Tôi bắt đầu cảm thấy các quy tắc do Mẹ đặt ra có khả năng sẽ bảo vệ nhóm người mới này ở một mức độ nào đó, nếu không có cảm xúc, bọn họ sẽ luôn có thể duy trì hoàn mỹ, mà không phải trải qua tuyệt vọng hiện tại.

Bọn họ càng ngày càng giống người cũ, khi lần đầu xem bộ phim, hành vi của họ hoàn toàn nằm ngoài phạm vi logic của tôi, lời nói cũng giống như đánh đố trước mắt tôi, nhưng bây giờ, tôi gần như có thể đoán được bọn họ sẽ có phản ứng ra sao.

Quả nhiên, sau một thời gian suy sụp, bọn họ nghênh đón, là bùng nổ thật lớn.

Đó là sự “chạm đáy”* của con người cũ chúng ta.

* Xúc đế bắn ngược - 触底反弹: mang nghĩa một sự việc ở mức thấp nhất lại đột nhiên tăng lên mạnh mẽ lên đỉnh cao, từ này thường là thuật ngữ liên quan đến kinh tế.

Khi cảm xúc của chúng ta tụt xuống cực kỳ thấp, chúng ta hoặc trực tiếp đối mặt với cái chết, nhưng nếu không, sẽ treo lên sợi dây sinh mệnh, nghênh đón chúng ta là làn sóng cảm xúc.

Có một ngày bọn họ đột nhiên hành động, mang theo nỗi phẫn hận không thể nói thành lời, dùng sức đến suýt đâm thủng tờ giấy, viết một đống chữ khó hiểu. Sau đó, cái căn “phòng của tôi” đột nhiên sống lại.

Nói căn phòng còn sống thì hơi lạ, nhưng đúng là có sống. Căn phòng bắt đầu có sự khác biệt giữa ngày và đêm, chăn của tôi bắt đầu mở ra rồi đóng lại, tạp chí thỉnh thoảng được lật ra, bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu truyền đến đủ loại tiếng nói nói của con người và âm thanh của xe cộ.

Ngoại trừ việc tôi không có ở đó, đây là căn phòng của tôi ở thế giới cũ, hoàn toàn giống nhau, không có gì khác biệt. Tôi dám chắc chắn những thay đổi bên trong luôn luôn tuân theo sự vận động của thế giới cũ —— suy đoán này khi mắt tôi chuyển đến ly sữa chuối có được khẳng định.

Mọi thứ trong phòng đều có thể phỏng chế, nhưng bọn họ không thể phỏng chế được tôi. Sau khi nhận ra điều này, ba người họ càng suy sụp hơn.

Khi bọn họ ở trong phòng của tôi, họ giống như đang đắm chìm trong một giấc mơ không bao giờ tỉnh, cảm nhận ánh mặt trời trong phòng tôi sưởi ấm trên khuôn mặt bọn họ —— đây là thứ mà thế giới mới không có được.

Tôi gần như có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, trong sự tự lừa mình dối người của bọn họ, tôi phảng phất như trở về bên bọn họ, tiếp tục mối quan hệ kỳ lạ cùng vặn vẹo với bọn họ trong thế giới cũ. Bọn họ không bao giờ ngủ thậm chí còn vì thế mà hiểu ý nghĩa của ngày và đêm, khi cửa sổ của tôi chuyển sang màu đen, sẽ tự giác nằm trên giường tôi, khẽ nói “ngủ ngon” với một hướng không xác định.

…… Về mặt nhận thức, bọn họ đã hoàn toàn coi mình là người cũ. Nhưng hiện tại cơ thể của bọn họ không có gì thay đổi, điều này khiến tôi có chút tò mò, tương lai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến bọn họ trở thành như bây giờ.

Bọn họ dường như phân liệt thành hai người. Khi ở trong phòng của tôi, bọn họ có những giấc mơ đẹp đẽ ngọt ngào; khi rời khỏi phòng tôi và trở lại thư phòng, chào đón bọn họ lại là những câu chữ thực tế và lạnh lẽo.

Bọn họ nhìn câu chữ, sau khi chán nản qua đi, chào đón bọn họ là sự thù hận ngập trời.

Lẽ tự nhiên bọn họ sẽ không hận tôi, cũng không dám hận Mẹ, thế nên mối hận này liền đổ dồn vào Đặng Tề oan uổng. Mỗi khi bọn họ thấy tên Đặng Tề trên trang giấy, đều sẽ không nhịn được siết chặt nắm đấm, hận ý trong mắt A không giấu được sắp tràn ra, B cường tráng nhất trên cánh tay luôn gồ lên gân xanh rõ ràng, ngay cả C dịu dàng, đều như muốn cầm con dao phay xông vào trong sách.

…… Aizz.

Tôi vẫn không khỏi thở dài. Vốn không nên như vậy, bốn người bọn đáng lẽ phải là con cưng của trời, là niềm tự hào của Mẹ, là con người mới thuần khiết và tốt đẹp nhất. Nhưng giờ đây bọn họ hoàn toàn bị thứ tình cảm xấu xí này lấn át, phát triển hoàn toàn theo hướng của con người cũ của chúng ta.

“A ——!!”

Tôi chợt nghe thấy trong bộ phim truyền đến một tiếng kêu, không phải tiếng kêu ngạc nhiên, mà là......

Mà là tiếng kêu kinh hỉ.

Tôi nhìn nhiều lần, xác nhận ba người trước mặt thực sự đang lật cuốn sách kia, nhưng biểu cảm của bọn họ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, trên khuôn mặt hiện rõ sự phấn khích tột độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro