Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mạn Già La

*

Xảy ra chuyện gì?!

Tôi gấp muốn chết, nhưng màn hình trước mặt như đang cố tình tra tấn sự kiên nhẫn của tôi, kích thích ham muốn của tôi, lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi, nhưng không chịu chiếu vào cuốn sách.

Ba người nhìn nhau cười khẽ. Sau đó B lập tức đứng dậy, đi tới giá sách dài vô tận, bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Trong lúc y tìm kiếm, C dường như có chút bất an, y cẩn thận nhìn về phía sau, lại nhìn về phía trước, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

“Mặc dù...... mặc dù ta rất vui khi thấy chuyện này, nhưng ——” C do dự nói, “Nhưng loại chuyện này, không nói cho Mẹ thật sự có được không?”

Rốt cuộc là chuyện gì thế?! Xảy ra chuyện gì rồi?!

Tôi rướn cổ lên, ước gì có thể thò đầu vào màn hình.

“Không sao đâu,” A vẻ mặt bình tĩnh, hắn cầm lấy đồ mà B moi được từ kệ sách phía sau, cẩn thận lục lọi, vừa tìm vừa có tâm tư trả lời C: “Ai vi phạm quy tắc có thể bị chúng ta trực tiếp xử lý, không cần sự chấp thuận của Mẹ.”

“Nếu như ta nhớ không lầm, đó là thế giới cấp thấp đúng không?! Đây là thế giới số 000 cao cấp nhất, không thể so với mấy câu chuyện chúng ta bình thường tùy tiện viết được!” C dường như rất bất an, chuyện đã xảy ra chắc đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?!

A lật xem cuốn sách trong tay một hồi, B đã thò đầu sang bên cạnh nhìn, không chậm trễ dù một giây. C ngoài miệng nói không thể nhưng ánh mắt vẫn liên tục liếc nhìn cuốn sách trên tay A.

Ba người đều đang chờ đợi cái gì đó.

Tờ giấy trong tay A cuối cùng cũng dừng lại ở một trang nào đó, hắn nhìn một hồi, sau đó khóe miệng nhếch lên một độ cung vừa lòng, ngay cả đôi lông mày nhíu lại đã lâu cũng giãn ra.

Lúc này, màn ảnh chậm rãi chuyển đến trang giấy này.

“Điều 2653 trong quy định, nếu một nhân vật trong một câu chuyện nhận ra mình là ‘nhân vật trong một câu chuyện’, có thể bị xử tử ngay lập tức mà không cần đi xin thủ tục.”

Có thứ gì đó nổ tung trong đầu tôi.

Nhân vật trong truyện chủ yếu chỉ có vài người, và bất kỳ ai chết cũng không thể khiến ba người này cười vui vẻ đến vậy.

Là Đặng Tề.

…… Là Đặng Tề!!

Anh ấy “tỉnh” rồi ư?!

Tôi hơi kinh ngạc, không biết anh thế mà thanh tỉnh sớm như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng anh là biết được tất cả từ trong căn thư phòng này...... đúng vậy!

Một số chi tiết bị tôi bỏ qua đột nhiên hiện lên trong trí nhớ, tôi nhớ đến trang cuối cùng trong cuốn nhật ký của anh, trong đó đầy những câu “Thật sao?!” “Giả?!” được viết rất mạnh, ngay lúc đó tôi chỉ cảm thấy đây quả thực giống như một kẻ điên lẩm bẩm, bây giờ xem ra, e rằng là anh......

Là anh nghi ngờ tính chân thực của thế giới này.

Lúc tiến vào thế giới này, Đặng Tề cũng từng nói những lời kỳ lạ.

Lúc đó anh còn lảm nhảm một câu “Làm sao có thể...… thực sự tồn tại”, bởi vì giọng nói quá nhỏ, tôi chỉ nghe loáng thoáng, hơn nữa câu này thực sự rất lạ nên tôi luôn không chắc mình có nghe nhầm hay không.

Nhưng khi kết hợp với những gì đang xảy ra ngay trước mắt tôi, thì đã hoàn toàn thông suốt.

…… Đặng Tề, cũng có ký ức mơ hồ.

Giống như ba người ABC.

*

Màn ảnh lại chuyển sang cuốn sách kia, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nội dung quan trọng nhất, dòng chữ nhấp nháy trên đó là......

Tôi mở to mắt.

Đã lâu như vậy, tôi không còn ngạc nhiên với chữ viết phát sáng trên đó nữa. Tình tiết tiến hành đến đâu, chữ viết ở đó sẽ phát ra ánh sáng, đây là cơ sở để ba người kia phán đoán cốt truyện đã đi đến đâu.

Thảo nào bọn họ chắc chắn Đặng Tề đã tỉnh lại như thế.

Bởi vì…… Nó thật sự quá rõ ràng.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy chữ trên sách, đang chậm rãi thay đổi......!

Nét chữ sáng ngời không ngừng vặn vẹo, dần dần bị một lực lượng vô hình khống chế, sau đó biến mất ở trên mặt giấy như bị hút vào vực sâu vạn trượng, nét chữ phía dưới chậm rãi ló đầu ra, che lấp trên nét chữ bản gốc.

Cốt truyện đã thay đổi.

Vốn dĩ, cốt truyện của đoạn này nên là một đoạn ngắn xen kẽ ở ngôi thứ nhất để bù đắp cho những thiếu sót của ngôi thứ nhất. Nội dung là Đặng Tề đang ngồi trên bàn sách của anh, chậm rãi nhớ lại mọi việc của ngày hôm nay, nhớ đến cậu nhóc với một đôi mắt tròn vo, vầng trán xinh đẹp, đôi môi hồng như thạch trái cây (Xin lỗi! Tất cả đều do ba người ABC bịa ra! Tôi không có đôi môi kỳ quái như vậy!)

Nhưng sau khi chữ viết xuất hiện trên trang, cốt truyện ngay lập tức thay đổi rất lớn.

“Đặng Tề ngồi ở trước bàn học, hắn chống đầu, chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm nay.”

“Hắn nhìn thấy một bạn học nam rất đẹp, ngay lúc đó hắn cảm thấy trái tim mình rung động, hắn không xác định đây là cảm giác gì, nhưng hắn biết, mười tám năm qua hắn chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy.”

“Hắn đoán đây là thích, hay còn gọi là tình yêu sét đánh. Hắn biết mình đã phải lòng, nhưng so với trở thành một người đồng tính, hắn có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ hơn.”

“Hắn luôn cảm thấy tất cả đều rất không đúng.”

“Hắn thở ra hít vào đều đặn, ý định dùng cách này thuyết phục bản thân rằng cuộc sống của bản thân thực sự nằm trong tay mình.”

“Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể thoát khỏi cảm giác của mình trong lúc đó.”

“Hắn cảm nhận được mình động tâm là bị một cơ chế bí ẩn nào đó kích hoạt.”

Do vì quá dài, nên nhanh chóng quay lại góc nhìn thứ nhất của “tôi”, tôi đang xem say sưa thì đoạn này đột nhiên kết thúc, gấp đến mức tối suýt cào da đầu đến chảy máu.

Đặng Tề suy nghĩ gì tiếp theo?! Rốt cuộc anh đã nhận ra điều gì?! Sao anh lại biết được?!

Trong đầu tôi có hàng vạn câu hỏi, nhưng tiếc rằng trước mặt cũng không đưa ra được câu trả lời.

“Quy tắc cũng cho ngươi xem rồi, còn có cái gì không thể?” B thoải mái nhún vai, nói với C.

“......Các quy tắc được đặt ra cho thế giới thấp hơn, mọi thứ trong thế giới cao hơn này đều phải được giao cho Mẹ xem xét.” Đôi mắt của C mở to, trông có vẻ hơi tuyệt vọng, “Các ngươi rõ ràng...... các ngươi rõ ràng đều biết hết, tại sao các ngươi lại giả vờ như gì không hiểu?!”

A chậm rãi đứng dậy, hắn không cao, nhưng ở trước mặt C lại cảm thấy mười phần áp bức: “Ngươi biết đây là đại sự cấp bậc gì không?”

“Ta……” C sững người, trong lúc nhất thời y thế nhưng không nói nên lời.

“Khi nhận được nhiệm vụ, chúng ta cũng đã biết thế giới này là thế giới cấp cao, khác với truyện ngày thường chúng ta viết, nhân vật bên trong đều có IQ rất cao.”

“Nếu thật sự báo cáo với Mẹ, ngươi biết kết cục xấu nhất là gì không?”

C bắt đầu trốn tránh ánh mắt của A, nhưng A lại không cho y cơ hội để thở dốc, bắt y phải đối mặt với sự ích kỷ của chính mình.

“Khả năng cao là Mẹ sẽ để chúng ta trực tiếp hủy diệt thế giới này, đây mới là cách an toàn nhất. Chẳng phải chúng ta đã nhìn thấy chỉ số nguy hiểm của thế giới rồi sao? Là mức độ nguy hiểm không thể đánh giá được. Nói cách khác, nếu có một người tỉnh, sẽ mất thời gian, không may sẽ thực sự có những người cũ có thể tìm thấy căn thư phòng này, phát hiện ra thế giới của chúng ta.”

“Ngươi thật sự nguyện ý...…” Đôi môi anh đào của A khẽ hé mở, ném ra câu tàn nhẫn tiếp theo, “Ngươi thật sự muốn nhìn thấy Hạ Trạch vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này sao?”

Ánh mắt C thẫn thờ, rõ ràng là lương tâm của y dành cho mẹ và tình cảm của y dành cho tôi đang đấu tranh rất dữ trong lòng y.

“Hơn nữa ——” A đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cũng kỳ quái theo, lần đầu tiên tôi cảm thấy một tia ác ý thuần túy bò lên người hắn, giờ khắc này, tôi cảm thấy, hắn có tư cách được gọi là con người cũ.

“Hơn nữa, ngươi thực ra cũng muốn cho Đặng Tề biến mất khỏi thế giới này đúng không?”

Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà đã buông xuống.

Thật lâu sau, C chậm rãi xoay người, không có do dự như trước nữa.
   
“Chúng ta bắt đầu chuẩn bị đi.” Y cũng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro