10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Liên bang và Nhân ngư đạt được thỏa thuận hòa bình, họ đã chung sống trong yên ổn.

Mấy năm sau, tộc Nhân Ngư cần đến Liên Bang để thiết lập một hiệp nghị mới, Thủ lĩnh đương nhiên phải đích thân đi, nhưng lần này hắn lại mang theo Phó quan.

Trên thực tế, hắn định để Phó quan ở lại biển sâu để bảo vệ những tộc nhân còn lại, nhưng kỳ động dục đang đến gần, hắn muốn mang theo Quan quân đến đó cùng mình vì vậy Phó quan cũng cố chấp nhất quyết muốn lên bờ cùng.

Từ biển sâu trở về đất liền, Quan quân cảm thấy cực kỳ không khỏe.

Không khí thiếu độ ẩm khiến y gần như ngạt thở, cau mày sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi.

Phó quan đẩy xe lăn cho y , thỉnh thoảng cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi có muốn uống nước không, có mệt không.

Quan quân im lặng lắc đầu, khuôn mặt ngày càng gầy gò với những đường nét sắc sảo, giống như một con dao rọc giấy mỏng manh, đến khi trở lại Liên bang, đã không còn một ai nhớ đến y nữa.

Quan quân không chắc liệu việc Liên bang cố tình dùng y làm vật hiến tế để xoa dịu Nhân Ngư đó có phải là sự thật hay không, hay họ đã hoàn toàn quên mất vị Quan quân Liên bang tiếng tâm lừng lẫy năm xưa, thậm chí ngay cả gia tộc cũng chưa bao giờ cố gắng tìm kiếm y.

Liên bang coi y như bạn lữ của Nhân Ngư.

Nỗi đau bị phản bội khiến tâm trạng của Quan quân vô cùng tồi tệ.

Y mặt không biểu tình bị đẩy vào phòng, Phó quan bế y vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh quen thuộc tràn vào cơ thể khiến tâm trạng cáu kỉnh của y được xoa dịu hơn một chút.

Dưới nước, ngón tay của Phó quan lần mò vào khẽ mông của y, cẩn thận mà xem xét bên trong.

"Trưởng quan, đã có thể đẻ trứng."

Chỉ có Phó quan vẫn luôn gọi y là " Trưởng quan", đó là một sự sỉ nhục đối với y.

Quan quân dựa vào lồng ngực hắn, dang rộng hai chân.

Nghe được lời nói của Phó quan, y khẽ nhắm mắt lại, thịt ruột ấm áp co rút giãn ra, chậm rãi vất vả trục xuất số trứng nhân ngư bên trong ra ngoài.

Quá trình này không nhằm mục đích hạ nhục, nhưng Quan quân đã chết lặng.

Khi những quả trứng nhân ngư trưởng thành từ từ được đẩy ra ngoài, chúng vô tình cọ xát vào một điểm.

Kích thích này khiến y vừa đau nhức vừa khó chịu, Quan quân đã kêu lên, đôi mắt tràn đầy nước mắt xấu hổ.

Hơi thở của Phó quan trở nên nặng nề hơn, hắn nhìn chằm chằm vào thịt huyệt mềm mại của y, "Ngoan, Trưởng quan ngài dùng lực đẩy mạnh hơn một chút nữa, nó sắp ra rồi."
Đuôi cá phía dưới quấn lấy cẳng chân Quan quân, vảy cá ướt lạnh kích thích khiến y run lẩy bẩy, y không chịu được cuộn chặt ngón chân, liều mạng đẩy trứng ra khỏi cơ thể, trán y đã thấm đầy mồ hôi.

Phó quan hôn lấy mái tóc bạch kim của y, "Trưởng quan giỏi quá, ấp thêm nhiều nhân ngư rồi."

Giây tiếp theo, vảy dưới hạ thân bừng bừng chấn khí chống lên huyệt khẩu chuẩn bị tiến vào.

Quan quân ngồi trên người hắn, lung lay mà thấp giọng rên rỉ, đầu ngực trước mặt lắc qua lắc lại, bị phó quan nắm chặt trong tay, phần ngực căng cũng theo khe hở ngón tay tràn ra ngoài.

"Trưởng quan, trưởng quan đẹp quá."

Phó quan si mê hôn môi y, hạnh phúc cùng y giao phối.

Nhân ngư ở lại Liên Bang trong nửa tháng.

Vốn dĩ bọn họ chỉ dự định ở lại một tuần, nhưng thời kỳ động dục của Thủ lĩnh đã đến, họ không còn cách nào khác ngoài việc hoãn lại chuyến khởi hành.

Phó quan ở ngoài nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, vẻ mặt u ám.

Âm thanh Quan quân giao phối cùng Thủ lĩnh bên trong cách cửa truyền đến, Thủ lĩnh trong thời kỳ động dục luôn tràn đầy tinh lực lại rất dễ cáu kỉnh, đặc biệt đối với bạn lữ cực kỳ chiếm hữu, ngay cả Phó quan cũng không được phép nhìn một cái.

Quan quân khóc lóc thảm thiết vẫn luôn không ngừng xin tha, âm thanh cũng dần dần yếu đi.

Phó quan buồn bực nghĩ, tại sao lại phải nhường Quan quân cho anh trai mình, rõ ràng là hắn thích Trưởng quan trước.

Đó là Trưởng quan của hắn.

Vài ngày sau, Thủ lĩnh cũng chịu mở cửa phòng ngủ.

Hắn đã bình tĩnh trở lại, nhìn Phó quan đang cứng ngắc đứng đó, khẽ gật đầu: "Buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát."

Rồi đi ngang qua người Phó quan và rời đi.

Phó quan bước vào phòng ngủ.

Quan quân nằm mơ mơ màng màng trên giường, trên người không có chỗ nào là sạch sẽ, thậm chí miệng còn chảy ra thứ tinh dịch màu trắng đục.

Trên người y phủ đầy trứng nhân ngư của Thủ lĩnh, thậm chí cái lỗ sưng đỏ còn rỉ ra chất lỏng trộn lẫn với trứng, trên khẽ mông trắng nõn của y còn có vết ngón tay thật sâu, có thể thấy được là bị dùng sức bóp mạnh và tách ra.

Phó quan nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Quan quân, từ từ ôm y vào lòng.

Quan quân ngơ ngác bị khoá ngồi trong lòng hắn, bụng dưới sưng tấy đau nhức cảm giác đau âm ỉ như bị đâm vào một lần nữa, lông mi nhắm chặt lại ươn ướt, cả người run rẩy mà nức nở.

Y còn tưởng là Thủ lĩnh, xin tha vẫn còn gọi tên hắn, bị phó quan đột nhiên đè trên giường xỏ xuyên qua cũng còn bất lực mà khóc.

"Không, từ bỏ cầu xin ngươi "

Khó có thể miêu tả được sự phẫn nộ cùng ghen tỵ đang gặm cắn tim Phó quan.

Có một khắc, hắn thậm chí còn muốn giết chết y ngay trên giường.

Giết đi người thân ái, còn tốt hơn chứng kiến y trầm luân nỉ non ở trên giường của chính anh trai hẳn.

Bị làm đến tàn nhẫn quá thể, Quan quân miễn cưỡng góp được một chút sức lực, đánh cho hắn một cái tát. Cái tát này ngoài ý muốn lại khiến Phó quan thanh tỉnh trong nháy mắt.

Hắn ngơ ngẩn, nhìn sắc mặt giận dữ đã lâu không xuất hiện của Quan quan, "Cút đi!"

Bản năng phục tùng làm hắn rời khỏi cơ thể Quan quan, đứng ở mép giường, trầm mặc vài giây liền hốt hoảng xoay người rời đi.

Sao lại thế này, sao hắn có thể xuất hiện loại ý niệm nguy hiểm như vậy?

Hắn không muốn giết Quan quân, hắn luyến tiếc.

Một lúc lâu sau mới có thể bĩnh tĩnh lại, tới khi hầu hết nhân ngư rời khỏi liên bang, hắn mới lần nữa trở lại phòng ngủ.

Quan quân mất tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro