9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc đợt biến dị Phó quan cảm thấy rõ ràng mình đã trở nên cường đại hơn trước rất nhiều.

Hắn nóng lòng muốn quay trở lại tộc nhân ngư, nhưng sào huyệt của hắn lại trống không.

Trưởng quan của hắn đâu?

Nỗi sợ hãi to lớn mất đi Quan quân khiến Phó quan hoảng sợ cực kỳ, hắn lang thang tìm kiếm trong lãnh địa của nhân ngư cho đến gặp được những đứa em trai đang chơi đùa phía trước.

Khi đám nhân ngư trẻ nhìn thấy hắn, chúng lập tức ngừng động tác lại, trên mặt lộ ra vẻ vi diệu: "Nhị ca, anh đã trở lại."

Phó quan không để ý đến vẻ mặt áy náy của họ, chỉ lo đi tìm Quan quân "Các ngươi có thấy Trưởng quan của ta... Bạn lữ của ta không?"

Đám nhân ngư trẻ tuổi vẻ mặt bối rối nhìn nhau, thần thái ấp úng, Phó quan lập tức trầm xuống, bơi đến gần một nhân ngư trẻ tuổi, phẫn nộ nói.

"Em ấy ở đâu!"

Tên nhân ngư bị doạ sợ hoảng sợ nói: "Cậu ta, cậu ta đang ở chỗ của Thủ lĩnh..."

Phó quan tìm đến sào huyệt của Thủ lĩnh đang định bơi vào trong, nhưng Thủ lĩnh sớm đã nghe thấy động tĩnh của hắn, bước ra đón tiếp Phó quan.

Phó quan lo lắng nhìn về phía sâu trong sào huyệt: "Anh ơi! Trưởng quan của em đâu?"

"Cậu ta ở bên trong."

Thủ lĩnh ngăn hắn lại, bình tĩnh nói.

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Quan quân nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, có giọng nói của Phó quan.

Y hả hê vô cùng khi người gặp hoạ, hận không thể khiến cho hai tên nhân ngư đáng hận đó chiến đấu với nhau đến chết, nhưng khiến cho y thất vọng chính là, Phó quan không biết vì lý do nào đó đã thỏa hiệp và thậm chí còn đáp ứng việc để Quan quân trở thành vợ chung của hắn và Thủ lĩnh.

Đối mặt với ánh mắt không thể tin nổi của y, Phó quan vẻ mặt ảm đạm, bơi lại ôm chặt lấy y.

"Trưởng quan là của tôi, tôi sẽ không bao giờ thả em đi."

Thủ lĩnh đe dọa hắn sẽ giết Quan quân trừ khi y hữu dụng.

Sai lầm Quan quân phạm phải đủ để y bị đàn nhân ngư băm thây vạn đoạn, nếu thực sự muốn đền bù, nhất định phải có giá trị lớn.

Mà trở thành vật sinh sản của chỉ một nhân ngư là không đủ.

Quan quân không biết gì về cuộc đối thoại của bọn họ, thấy Thủ lĩnh cũng yên tĩnh bơi vào.

Thủ lĩnh kết thúc kỳ động dục, hắn khôi phục lại vẻ lãnh đạm dĩ vãng ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm lại đây khiến Quan quân bất an cực kỳ.

"Trong bụng cậu ta đều là trứng của ta, nhưng ta đã thấy qua cậu ta bóp nát trứng."

Ánh mắt Thủ lĩnh lãnh khốc mà dừng lại trên bụng Quan quân,dặn dò với phó quan, "Ngươi biết, ấp ra càng nhiều nhân ngư, cậu ta càng có giá trị."

Phó quan không nói một lời.

Chờ đến khi Thủ lĩnh rời đi, hắn ôm Quan quân về sào huyệt của mình, mang thêm cả đám tiểu nhân ngư trở về.

Tiểu nhân ngư đã lâu không gặp Quan quân cao hứng bừng bừng mà vây quanh y, thân thiết gọi mẹ, Quan quân phiền chán cực kỳ, nhưng ngại việc Phó quan vẫn đang ở đây, đành miễn cưỡng áp xuống biểu tình không vui, cúi đầu cáo trạng.

"Anh của ngươi, hắn..."

Phó quan tới gần, bóp lấy gò má lấp kín miệng y, thật lâu sau mới buông ra, thần sắc ảm đạm thấp giọng nói.

"Trưởng quan, ngoan ngoãn sinh tiểu nhân ngư. Chờ đến khi tộc nhân ngư không còn lo về việc sinh sản, tôi sẽ mang em đi."

Nghe vậy, Quan quân chấn động.

Phó quan đã biết, biết y bị ném cho đám nhân ngư kia đùa bỡn, biết Thủ lĩnh tại kỳ động dục xâm phạm y, thế nhưng lại không có bất luận ý kiến gì, thậm chí còn yêu cầu y sinh hạ càng nhiều tiểu nhân ngư.

Quan quân giận không thể át, xé rách ngụy trang dịu ngoan của mình.

"Không! Ta sẽ không vì các người sinh hạ đám tạp chúng ghê tởm kia lần nữa! Nhân ngư các ngươi chẳng qua chỉ là đám súc sinh, ta-- "

Phó quan bóp lấy cằm y, đốt ngón tay to lớn dừng lại tại cần cổ yếu ớt, lực đạo cường hãn mang theo nguy hiểm không thể phớt lờ, khiến quan quân nháy mắt lạnh sống lưng, không dám cử động.

Y thấy được sắc mặt tồi tệ cực kỳ của Phó quan, cùng với ngữ khí đau xót khôn nguôi.

"Trưởng quan, em là địch nhân của cả tộc nhân ngư, đã từng giết hại vô số đồng bào của tôi. Tôi muốn mang em rời đi, nhưng em phải chuộc tội."

Chuộc tội.

Quan quân hoảng sợ nhìn hắn điều khiển cỏ biển bao lấy tứ chi của mình, hoàn toàn trói buộc y tại sào huyệt u ám này.

Phó quan ôm chặt y ở trong ngực, lẩm bẩm.

"Trưởng quan, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro