Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Lời thật lòng hay đại mạo hiểm.

Lòng bàn tay phải vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của phụ nữ, Tiết Sâm chậm rãi nắm chặt thành quyền, xúc cảm mềm mại đàn hồi vừa rồi cùng trái tim gấp gáp nảy lên khiến hắn trong chớp mắt, bị rung động.

Ánh mắt cô nhìn hắn rất không bình thường, trong sự chuyên tâm còn chất chứa vài phần vui sướng như mất đi mà tìm lại được, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lại giống như thú cưng bị hắn vứt bỏ từ rất lâu rồi, khiến người khác không tài nào hiểu nổi.

Sau khi hồi phục cảm xúc rung động, Tiết Sâm bưng một đĩa cam tươi đã cắt xong đi ra khỏi phòng bếp, trong phòng khách, bốn nữ hai nam đang trò chuyện hăng say, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo hồng ôm cánh tay của Quý Lâm nói luyên thuyên.

"Cậu biết không? Ngô Phỉ Ngữ lại đi báo cáo cậu trong nhóm, loại người này nên thẳng tay loại khỏi ban nhạc của chúng ta, một nồi canh ngon lại lòi ra cứt chuột của cô ta, cậu nói cậu có tức không cơ chứ."

Người phụ nữ đang nói tên là Hoàng Huyên, là đồng nghiệp cùng ban nhạc của Quý Lâm, đồng thời, cũng là Triệu Kha ở trạm nghỉ ngơi số 5, bởi vì đã đầu quân cho mặt trận số 13 nên thân thiết giữ quan hệ tốt với người ở trạm 13.

"Huyên Huyên, đã nói bao nhiêu lần rồi, loại chuyện này em đừng xen mồm, mọi người đều là đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chừa lại mặt mũi cho nhau đi." Chu Quốc Vĩ chồng của Hoàng Huyên dáng người gầy gầy cao cao, tướng mạo bình thường không có gì lạ, thả vào trong đám người cũng không ai ngoái nhìn lần thứ hai, tuy nhiên một người bình thường như vậy lại là đại luật sư Chu lừng lẫy nổi danh khắp thành phố M, chưa từng biện hộ thua một vụ kiện nào, giới doanh nghiệp đều gọi anh ta là "Đông phương cầu bại", tên như ý nghĩa, thắng nhiều quá muốn thua một lần cũng khó, có phải bị dẫn đến bùng nổ rồi không.

"Quốc Vĩ, anh ít nói em hai câu đi, còn không phải em nghĩ Lâm Lâm chỉ mới thăng làm nghệ sĩ violon trưởng đã có người đỏ mắt rồi, sau này thời gian còn dài, không chừng sẽ xảy ra chuyện xấu gì." Hoàng Huyên phồng má, cô ta là bảo bối nhỏ nhất trong ban nhạc , bởi vì miệng ngọt, biết nói chuyện, cho nên người xung quanh đều chăm sóc cô ta, ngay cả khi cô ta phạm lỗi sai cũng không có ai rống cô, đâu giống anh ta, kết hôn không bao lâu đã bắt đầu lải nhải, đúng là một người phiền phức.

"Rồi rồi, Huyên Huyên cô cũng đừng giở tính trẻ con, tôi thấy Quốc Vĩ nói rất đúng, cô cứ nói ít đi vài câu đi." Thói quen làm người hoà giải Tôn Tiểu Phỉ chen vào, ba người phụ nữ bọn họ cùng chung một ban nhạc, tuy rằng tính cách khác nhau, nhưng họ lại nói chuyện với nhau rất hợp.

"Tôi bảo này mọi người không phải đến ăn cơm sao? Cũng sắp 12 giờ rưỡi rồi."

Tiết Sâm đặt cam tươi đã cắt xong lên bàn cơm, ánh mắt vô tình hay cố ý quét qua Tô Hình đang yên tĩnh lắng nghe trên sô pha.

"Chỉ lo nói chuyện phiếm với mọi người mà quên luôn chuyện chính, chồng ơi, Húc Đông mang theo một chai rượu vang đỏ đến đây, anh đi lấy decanter* rót rượu cho mọi người uống nhé." Quý Lâm vén mớ tóc lộn xộn bên tai, đứng dậy vuốt phẳng nếp uốn của chiếc váy trên người, "Mọi người đến bàn ăn bên kia ngồi trước đi, bắt đầu ăn được rồi."

"Để tôi giúp cô." Tô Hình đứng lên đi theo.

"Không cần, cô đã giúp tôi rất nhiều việc rồi, còn lại cứ giao cho tôi đi." Quý Lâm tuy là thiên kim đại tiểu thư năm ngón tay không dính nước, nhưng cô ấy cũng không làm ra vẻ.

"Mọi người trò chuyện với Thanh Thanh một lúc nhé, cô ấy chính là hàng xóm mới của tôi, không được bắt nạt cô ấy."

"Yên tâm đi, hàng xóm mới của cậu chính là hàng xóm mới của chúng tôi, chúng tôi sẽ không đối xử với cô ấy vậy đâu." Hoàng Huyên lấy lòng quá mức làm mọi người ở đây hơi ăn không tiêu, đặc biệt là người ở cùng trạm nghỉ ngơi Chu Quốc Vĩ, anh ta ngầm gửi đi tin tức.

[ đừng lố quá, làm người khác phản cảm. ]

Hoàng Huyên lập tức trả lời: [ tự lo cho mình đi, không hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ bị loại bỏ như nhau. ]

Chu Quốc Vĩ gương mặt căng cứng, không trả lời lại,

Sau khi Quý Lâm rời đi, Tô Hình đã bị hai người phụ nữ vây vào giữa, Hoàng Huyên ríu rít giống như chim hoàng tước nhỏ hỏi liên tục, Tôn Tiểu Phỉ nhìn hai người một hỏi một đáp khá lưu loát, còn cảm thấy rất thú vị.

Một góc khác ở phòng khách, Lưu Húc Đông cầm một chai rượu vang đỏ đi theo sau Tiết Sâm, trong mối quan hệ với mọi người ở đây, anh ta là bạn đại học của Tiết Sâm và Quý Lâm, tình bạn sâu đậm giữa bọn họ bất kỳ ai đang có mặt cũng không sánh bằng được.

Tiết Sâm lấy một bình decanter và dao sommelier dụng cụ mở chai, đoạn quay đầu hỏi anh ta, "Gần đây đang bận cái gì? Gọi điện thoại cho cậu cũng không nghe, bốc hơi khỏi nhân gian?"

Lưu Húc Đông tiếp nhận dụng cụ mở chai, khuôn mặt lạnh lùng vô tình không hứng thú cầm nút chai rượu vang đỏ trên tay, "Chuyện nói với cậu trước kia, tôi đang bắt đầu tìm người phù hợp."

"Cái gì?" Tiết Sâm khó có thể tin sửng sốt, giây tiếp theo kéo anh ta đến góc cửa sổ, "Cậu đang nghiêm túc sao? Không phải đã nói sẽ nghĩ cách khác ư?"

Lưu Húc Đông mí mắt động đậy, tròng mắt màu hổ phách bình tĩnh phảng phất như ao tù nước đọng, "Chờ không được, không còn nhiều thời gian lắm."

"..."

"Nếu cậu không giúp tôi cũng không sao, chỉ là, chỗ đó, cậu cũng đừng đi nữa." Bùm, nút chai rượu vang đỏ đã bị rút ra, Lưu Húc Đông bắt đầu rót rượu vào decanter trong tay anh ta, chất lỏng màu rượu đỏ dọc theo thân bình thủy tinh trượt xuống, hệt như suối nước bị nhiễm màu, chảy róc rách.

Tiết Sâm nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời, có lẽ đối với anh, đây đã là cực hạn.

"Tôi biết rồi."

Bữa lẩu tân gia mọi người ăn đến hai giờ rưỡi chiều mới kết thúc, Hoàng Huyên  ăn uống no đủ bấy giờ đã hơi say, cô ta bỗng nhiên nhắc tới chơi trò lời thật lòng hay đại mạo hiểm, mọi người không lay chuyển được cô ta, liền dọn sạch bàn ăn, lấy chai rượu vang uống hết đặt nằm ngang trên bàn, bình rượu xoay tới ai thì người đó phải đưa ra lựa chọn.

Vòng thứ nhất chai rượu xoay vào không khí, Hoàng Huyên không buông tay chuyển động lần nữa.

Lần thứ hai miệng chai vừa lúc nhắm ngay Quý Lâm, Hoàng Huyên cao hứng vỗ tay.

"Ha ha, chọn đi, là lời nói thật hay là đại mạo hiểm?"

Quý Lâm thở dài nói: "Lời nói thật."

"Vậy tôi hỏi đây, lần đầu tiên của cậu là cho Tiết Sâm sao?" Hoàng Huyên hỏi chuyện không chút khách khí, Chu Quốc Vĩ bên cạnh lén kéo kéo làn váy của cô ta lại hoàn toàn bị bỏ mặc, Chu Quốc Vĩ tức giận lại lần nữa gửi tin đi.

[ cô làm gì đấy, đừng nói chuyện lung tung ]

Hoàng Huyên không để ý đến, ngược lại dùng giọng điệu vui đùa tiếp tục nói: "Lâm Lâm xinh đẹp thế này, người theo đuổi cậu chắc chắn rất nhiều nhỉ, không biết Tiết Sâm có diễm phúc này hay không."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, trong lòng nghĩ chẳng lẽ người phụ nữ ở trạm số 5 đầu óc có bệnh hả, một hồi nịnh nọt một hồi khiêu khích, chán sống rồi?

Ngồi ở đối diện Quý Lâm cười nhạt một tiếng với chuyện này, "Anh ấy là chồng của tôi, dĩ nhiên cũng là người đàn ông đầu tiên."

Hoàng Huyên nhìn bộ dạng thờ ơ của Tiết Sâm, trong lòng hơi mất mát, nhiệm vụ mục tiêu lần này của cô ta là Tiết Sâm, vốn định dựa vào lần ăn uống này làm cho vợ chồng họ sinh ra khoảng cách, chuyện này sợ là đã rút dây động rừng.

Cô ta vô cùng hối hận vì sự bốc đồng của mình, người ở trạm số 13 không dễ chọc, cô ta biết chứ, nhưng ai bảo mục tiêu của cô là Bạch Ngân đâu, người đã từng hợp tác với hắn đều nói hắn dịu dàng săn sóc, giỏi đoán ý người, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt thì sẽ trợ giúp người khác hoàn thành nhiệm vụ, người đàn ông hiền lành đó, còn là người tâm phúc của Nam Cung Thượng, chắc là cô... Không có chọc hắn tức giận nhỉ?

Không xác định bản thân có chọc đối phương tức giận hay không, kế tiếp hành vi của Hoàng Huyên rõ ràng bớt bớt hơn rất nhiều, điều này khiến cho Chu Quốc Vĩ một bên lo lắng đề phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm

Vòng thứ ba xoay tới Tôn Tiểu Phỉ, cô ấy lựa chọn đại mạo hiểm, Quý Lâm yêu cầu không cao, chỉ bảo cô ấy uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ được rót đầy trước mặt.

Vòng thứ tư chuyển tới Lưu Húc Đông, anh ta cũng lựa chọn đại mạo hiểm, là vợ đã cưới của anh ta, Tôn Tiểu Phỉ chỉ yêu cầu để anh hôn cô một phút trước mặt mọi người.

Cùng với âm thanh ồn ào của mọi người, Lưu Húc Đông cực kỳ nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.

Vòng thứ năm lại xoay đến Quý Lâm, lần này cô ấy lựa chọn đại mạo hiểm, Lưu Húc Đông đôi mắt hơi híp, nói một câu khiến mọi người kinh ngạc rớt cằm.

"Nhảy với tôi một bản, ngay bây giờ."

[*decanter: Decanter là bình chiết rượu vang, được làm chủ yếu từ thủy tinh hoặc pha lê với công dụng chính là giúp  tiếp xúc nhiều hơn với không khí để thức uống này trở nên ngon hơn. Bình Decanter thường được sử dụng để phục vụ rượu vang đỏ trong các nhà hàng – khách sạn.]

[Dao sommelier: dụng cụ khui chai rượu]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro