Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Tôi sẽ tìm ra hung thủ cho cô ấy, đưa hắn lên pháp trường.

"Buổi tối mọi người dùng cơm xong thì định về nhà, khi đó thời gian có lẽ là gần 8 giờ 20 phút, bởi vì Tiết Sâm và Thanh Thanh không biết chạy đi đâu, nên tôi cùng Húc Đông với lại Huyên Huyên phân công nhau ra ngoài tìm bọn họ, sơn trang Kim Hỉ rất lớn, tôi và Húc Đông đi tìm ở hướng Tây, còn Huyên Huyên thì đi tìm ở hướng Đông, sau đó chúng tôi lại đi tới một sân trong yên tĩnh, mùi bên trong rất hôi, giống như là nuôi động vật gì đó, ánh sáng rất tối, tôi mở đèn pin của điện thoại, dựa theo đi hết con đường phía trước, trên mặt đất rơi lả tả chút vải vụn màu vàng, trông chất vải hơi giống như sườn xám màu vàng mà quản lý Hà mặc, trong không khí mùi máu càng ngày càng nặng, tôi đã không dám đi về phía trước, Húc Đông an ủi tôi, chuẩn bị quay đầu lại tìm mọi người cùng nhau đến đây, ai ngờ trên cây đột nhiên rơi xuống một thứ nện trên người tôi, tôi theo bản năng cúi đầu thì thấy, là một cánh tay phụ nữ máu thịt be bét, trên cánh tay vẫn còn một vòng tròn của ống tay áo sườn xám, tôi sợ đến choáng váng, Húc Đông thì chiếu ánh sáng lên cây, một con gấu đen lớn đang nằm sấp trên thân cây cắn xé thân thể của quản lý Hà, đầu cô ấy bị cắn đứt làm đôi nối với gân treo ở cổ lắc lư, sườn xám cô ấy mặc trên người bị gấu đen xé nát bấy, chỗ ngực trái có một cái lỗ thủng màu đen lớn như thể bị ăn luôn cả trái tim... Thật đáng sợ, tôi sống đến bây giờ là lần đầu tiên tận mắt thấy gấu đen ăn thịt người!"

Ngồi trong phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát, hai tay Tôn Tiểu Phỉ cọ xát cánh tay, vừa kể lại ký ức vừa run rẩy, ngồi đối diện là hai cảnh sát một nam một nữ, một người thẩm vấn một người ghi chép.

"Hai người nhìn thấy thi thể là lúc nào?"

"Khoảng 9 giờ hơn đi."

"Vì sao chỉ có một mình cô chạy về thế, chồng của cô đang làm gì?"

"Anh, Anh ấy có ý muốn đánh lạc hướng gấu đen, thi thể của quản lý Hà đã bị gặm thành mảnh nhỏ, còn ăn nữa thì khó giữ được toàn thây."

"Cho nên, trong khoảng thời gian đó, chỉ có một mình anh ta ở lại trong sân với gấu?"

Tôn Tiểu Phỉ vẻ mặt hoảng hốt, nghe khẩu khí của anh ta trong nháy mắt thay đổi cảm xúc kích động vỗ bàn, "Giờ anh đang nghi ngờ cái gì? Người chết rồi anh ấy muốn giữ toàn thây cho cô ấy không được sao? Hơn nữa, chồng của tôi cũng bị gấu cào bị thương, anh ấy nên tìm ai bồi thường đây?!"

Nam cảnh sát đặt câu hỏi không nói gì, trao đổi ánh mắt với nữ cảnh sát đang ghi chép.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Trần Vũ Thăng nghe bọn họ một hỏi một đáp, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Trần đội, báo cáo kiểm nghiệm tử thi có rồi, thời gian nạn nhân tử vong là vào khoảng 8 giờ 40 phút – 9 giờ 15 phút tối, trên dưới cả người có ba trăm vết rách bị cắn xé, ngực trái rõ ràng có vết dao, hẳn là bị người ta tàn nhẫn giết hại sau đó mới ném vào làm thức ăn đút cho gấu đen."

"Đã liên lạc với chủ nhân của sơn trang Kim Hỉ chưa?"

"Tạm thời liên lạc không được, người mua miếng đất kia là một người Hoa kiều Anh, tên là Lý Hữu Nam, nắm rất nhiều tài sản trong tay, ban đầu lập nghiệp là dựa vào việc bán thực phẩm tươi sống, sau đó buôn bán càng ngày càng lớn, tiền trong tay nhiều đến nỗi xài mấy đời cũng không hết, người chết Hà Tâm Liên là một trong những tình nhân đông đảo của hắn, sơn trang Kim Hỉ là Lý Hữu Nam giao cho Hà Tâm Liên quản lý, vào ba tháng trước đã chuyển nhượng quyền sở hữu sơn trang Kim Hỉ cho Hà Tâm Liên, lúc Hà Tâm Liên xảy ra chuyện đã là chủ nhân của sơn trang Kim Hỉ, mà Lý Hữu Nam vừa mới dẫn vợ con đi Bắc Mỹ nghỉ mát vào tháng trước rồi, chủ yếu có thể loại bỏ nghi ngờ."

"Trái tim của người chết tìm được chưa?"

"Dạ dày của gấu đen ngoại trừ một ít thịt vụn thi thể, thì không tìm được bộ phận trái tim của người chết, tôi đoán là bị kẻ giết người thật sự cầm đi rồi."

"Thẩm vấn tất cả người ở sơn trang Kim Hỉ một lần, và trông chừng mấy cặp vợ chồng ở bên ngoài nghiêm ngặt."

Ấn xuống một cái nút màu đen trên bàn điều khiển, Trần Vũ Thăng lạnh lùng nói với microphone: "Đổi người."

Ngồi trên ghế dài ngoài phòng thẩm vấn, Tô Hình trầm mặc không nói, Tôn Tiểu Phỉ đã đi vào một lúc rồi, không biết nói gì mà mãi không ra, sơn trang Kim Hỉ đã chết một nữ quản lý, làm chấn động sáu chiếc xe cảnh sát bao quanh toàn bộ sơn trang rộng lớn, những vị khách có mặt bao gồm người phục vụ, và tất cả đầu bếp đều được đưa đến cục cảnh sát ghi chép khẩu cung.

Tình trạng quản lý Hà chết đều nằm trong mắt đám người bọn họ, nói thế nào nhỉ, nó kinh tởm hơn gấp trăm lần miếng thịt người nhão nhoét trong phim kinh dị, đây cũng là lần đầu tiên Tô Hình đối diện trực tiếp với cái chết, dù cho cô ấy chỉ là một NPC.

"Chị dâu, uống nước, đừng lo lắng, người bên trong đều đã khai báo rồi, chờ đến lượt chị, thì chị chỉ cần nói chuyện mình đã thấy là được." Một người đàn ông mặc cảnh phục ngũ quan thô kệch cầm một ly nước giấy đưa cho Tô Hình.

"Cảm ơn." Tô Hình nhận lấy ly giấy uống một ngụm, hỏi: "Con gấu đen sau đó, xử lý như thế nào?"

"Bắn chết, đã đem đi giải phẫu, chị biết sơn trang Kim Hỉ nuôi nó để làm gì không?" Người đàn ông học thói quen của Trần Vũ Thăng hừ lạnh cười, "Đào mật gấu và ăn tay gấu, chuyện đó còn chẳng là gì đâu, bọn em còn lục soát được hai trăm sáu mươi lăm động vật được bảo vệ cấp quốc gia thứ hai trong sơn trang, có hơn một trăm loài động vật hoang dã có nguy cơ bị tuyệt chủng, chủ nhân sơn trang này đủ can đảm đấy, gây án trong hoàn cảnh khó khăn, bây giờ bên trên đã bắt đầu điều tra, tự mình buôn bán và giết hại động vật được bảo vệ cấp quốc gia, không phải ngồi tù mấy chục năm thì em theo họ hắn!"

"Xem ra cậu không cần họ Vương, sửa tên đổi họ được rồi."

Trần Vũ Thăng đi tới, theo sau là Tôn Tiểu Phỉ với vẻ mặt mệt mỏi.

"Trần đội, không nên nói như vậy đâu, nhân chứng vật chứng đều ở đây, còn sợ không bắt được con tôm lớn phía sau màn à?" Vương Thiết Long đứng thẳng sống lưng, nói chuyện vang dội mạnh mẽ.

Trần Vũ Thăng không nhiều lời, ánh mắt lãnh đạm đảo qua băng vải màu trắng trên cánh tay Lưu Húc Đông, "Khâu mấy mũi?"

"18 mũi." Lưu Húc Đông khẽ nói.

"Tinh thần can đảm của anh đáng khen đấy, may mắn là con gấu đen kia chỉ cào một vết trên cánh tay anh, nếu không, anh đã trở thành Dương Quá cụt tay rồi." Ngữ khí hơi mang ý trào phúng kích thích màng nhĩ của mỗi người, Tôn Tiểu Phỉ là người đứng dậy đầu tiên, chắn ở trước mặt Lưu Húc Đông, giống gà mái che chở gà con, lộp bộp nghênh chiến.

"Anh có ý gì? Đừng tưởng rằng anh làm cảnh sát thì được phép nói lung tung như vậy!"

Trần Vũ Thăng cười lạnh, không cho là đúng cho viên cảnh sát phía sau một ánh mắt.

Viên cảnh sát trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát nhận được tin tức cơ bắp toàn thân lập tức căng thẳng, Trần Vũ Thăng chính là nam thần của sinh viên thời đại bây giờ, vì để trở thành người đàn ông có khả năng phán đoán mạnh mẽ như anh, cậu ta không tiếc từ thành phố Z xa xôi chủ động điều đến thành phố M, bây giờ nam thần đang ở trước mắt, cậu ta đương nhiên phải thể hiện bản thân thật tốt.

"Khụ, Lưu Húc Đông, vào cùng tôi." Giọng nói trong trẻo cố tình đè thấp, dáng vẻ giả vờ lão luyện của người thẩm vấn trẻ tuổi khiến khóe miệng Vương Thiết Long đứng đó khẽ giật.

Lưu Húc Đông đứng dậy, đẩy Tôn Tiểu Phỉ chắn trước người ra, khi anh ta đi đến bên cạnh Trần Vũ Thăng thì dừng chân, "Tôi cố hết sức bảo toàn thân thể cho quản lý Hà, còn anh thì sao, anh làm cái gì?"

Trần Vũ Thăng thờ ơ nhìn anh ta, "Tôi sẽ tìm ra hung thủ cho cô ấy, đưa hắn lên pháp trường."

Lưu Húc Đông khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, "Nhớ kỹ lời anh nói, đừng làm tôi thất vọng."

Đàn ông đọ sức với nhau, tựa như một chiến trường thuốc súng không tiếng động, nhìn vào mắt đối phương, đều là không sợ hãi, khí thế bằng phẳng.

Lần này, xem như bọn họ đánh ngang tay.

PASS CHƯƠNG 22: Viên cảnh sát đưa nước cho Tô Hình họ gì? (viết liền, không hoa, không cách)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro