Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Anh ta vậy mà, muốn giết cô?

Bên ngoài rạp chiếu phim, Quý Lâm bắt một chiếc taxi dưới nhiệt độ cao 32 độ C.
Nhắn tin cho Tiết Sâm xong lại gọi điện thoại cho Tôn Tiểu Phỉ, vừa rồi Tiểu Phỉ liên tục gọi cho cô bốn cuộc điện thoại, mỗi cuộc điện thoại đều đang khóc, hỏi cô ấy làm sao vậy cô ấy cũng không chịu nói, khóc đến khi bệnh suyễn tái phát.
Từ nhỏ Tôn Tiểu Phỉ đã bị bệnh suyễn, mấy năm nay coi như kiểm soát không tệ, chỉ là hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, bệnh tình lại tái phát, gọi điện thoại cho Tiểu Phỉ không được, Quý Lâm thật sự không yên lòng, quyết định đến nhà cô ấy xem thử, trên đường đi, cô lại gọi điện cho Lưu Húc Đông, đầu bên kia điện thoại cũng không có ai nghe chả biết đang bận cái gì.

Một mạch chạy tới cửa nhà Tôn Tiểu Phỉ, Quý Lâm mồ hôi đầy đầu bấm chuông cửa.
Đợi vài phút, người ra mở cửa lại là Lưu Húc Đông.

Quý Lâm nhíu mày hỏi anh ta: "Gọi điện thoại cho anh sao anh không nghe? Tiểu Phỉ đâu? Cô ấy thế nào rồi?"

"Mới vừa có chút việc, điện thoại không để trong người, Tiểu Phỉ cô ấy đang nghỉ ngơi trong phòng, vào trước đi, tôi đi rót cho em ly nước."

Ánh mắt bình tĩnh dạo một vòng trên mặt cô, Lưu Húc Đông như thể không xảy ra chuyện gì xuống phòng bếp rót cho cô ly nước.

Quý Lâm tuy đáy lòng thoáng nghi ngờ, nhưng cô cũng không để trong lòng, sau khi vào cửa, cô ngựa quen đường cũ đi đến cửa phòng ngủ, ngón tay mới vừa đụng tới chốt cửa đã bị giọng nói đột nhiên cất lên của Lưu Húc Đông dọa sợ.

"Đừng đánh thức cô ấy, cổ mới vừa ngủ."

Thu hồi tay trên chốt cửa, Quý Lâm trở lại phòng khách, nhận lấy ly nước trong tay Lưu Húc Đông, môi vừa chạm tới miệng ly thì nhìn thoáng qua dưới nệm lót sô pha lộ ra một đoạn dây chuyền bạch kim, đó là trang sức Tiểu Phỉ thích nhất, bởi vì là quà sinh nhật mẹ tặng cho cô ấy, cô ấy thường xuyên đeo trên cổ, cũng chưa từng rời khỏi người, đồ vật quan trọng thế này, sao lại rơi ở đây?

Nghi ngờ trong lòng gia tăng, cô buông ly nước giương mắt nhìn anh ta, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh ta, hỏi: "Bệnh suyễn của Tiểu Phỉ, đỡ hơn chút nào không?"

Lưu Húc Đông thấy cô không uống nước, hai mắt không gợn sóng đong đưa lóe lên một ánh sáng nhẹ, anh ta nhếch khóe miệng, không mặn không nhạt trả lời: "Đỡ hơn nhiều. Trời nóng như vậy, em còn phải chạy tới, em không uống chút nước sao?"

Quý Lâm ngắm tròng mắt của anh ta thật kỹ, đồng tử màu hổ phách ẩn nấp một số thứ, với kinh nghiệm từng trải qua các show thực tế, cô có thể phán định là... Sát khí.

Anh ta vậy mà, muốn giết cô?

Trong lòng Quý Lâm rùng mình, nhân vật Lưu Húc Đông này không phải vẫn luôn yêu thầm cô sao? Vì sao lại bất ngờ động sát khí với cô? Phương hướng cốt truyện phát triển bắt đầu đi lệch, chẳng lẽ đây... Không phải show thực tế đóng vai nhân vật bình thường?

Không thể nào, tỷ lệ hiếm thấy như vậy cũng bị bọn họ đụng phải?

Không được, cô phải chạy nhanh đi nói cho anh Ngân, cốt truyện có biến!

"Nếu Tiểu Phỉ không sao, vậy tôi yên tâm rồi, Tiết Sâm còn đang chờ tôi dưới lầu, tôi đi về trước."

Quý Lâm để ly nước lên bàn trà, từ đầu tới cuối cô đều không uống qua một giọt nước trong ly.
"Từ từ, tôi có nói, em có thể về sao?"

Cánh tay dài duỗi ra ngăn cản đường đi của cô, Lưu Húc Đông rũ mắt xuống, một luồng sát khí nhàn nhạt càng ngày càng tích tụ dày đặc quanh người, anh ta chậm rãi đến gần Quý Lâm, cách cô khoảng cách của một quả đấm thì dừng lại, sau đó, chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Giọng nói của Lưu Húc Đông đột nhiên trở nên trai không ra trai gái không ra gái, giống như hỗn hợp giọng nói của cả trai và gái, mang đến cho thích giác người nghe một loại cảm giác hết sức lạnh lẽo và méo mó.
Anh / cô ta đang nói:

"Chúng ta quen biết đã lâu như vậy, chắc là em biết tôi thích em, nhưng mà, em chọn Tiết Sâm, một khi đã như vậy, đưa tim của em cho tôi đi, tôi chỉ cần tim của em thôi, những thứ khác tôi đều không cần."

Quý Lâm mặt lộ vẻ hoảng sợ, theo bản năng lùi nhanh về phía sau một bước dài.

"Húc Đông, giọng nói của anh... Anh, anh rốt cuộc là làm sao vậy?"

Lưu Húc Đông từng bước đến gần cô, đồng tử màu hổ phách dần dần bị nhiễm màu máu, trong con ngươi đỏ tươi hiện lên một ký hiệu dị hình, đó là... Mắt của ác ma.

Quý Lâm đã thấy qua đôi mắt này ở một show thực tế ma pháp rất lâu trước đây, nghe nói đây là nước mắt ác ma mà Satan để lại, hễ là dính vào giọt nước mắt này, cho dù linh hồn vừa quật cường vừa sạch sẽ cũng phải báb phục dưới chân của Satan.

Anh, anh ta dính vào nước mắt của ác ma lúc nào?

Kinh ngạc, nôn nóng, sợ hãi, hoảng loạn, phản ứng liên tiếp biến đổi trên mặt Quý Lâm như cưỡi ngựa xem đèn*, cô lặng lẽ sờ lên cốt giới màu trắng trên ngón trỏ, giây phút đối phương móc ra con dao phẫu thuật đang rỉ máu, cô cũng lấy đạo cụ trong cốt giới ra —— áo mưa tàng hình.

[*như chuồn chuồn lướt nước ấy]

Chiếc áo mưa trong suốt khi ánh dao chém xuống giấu đi thân hình của cô, thời gian hiệu nghiệm là 10 phút, cũng đủ cho Quý Lâm chạy thoát khỏi căn chung cư này.

Tuy nhiên, cô đã quên, đối phương có được chính là mắt của ác ma, đôi mắt của ác ma có thể nhìn rõ mọi ma thuật, một chiếc áo mưa tàng hình nho nhỏ làm sao mà giấu được.
Từng vết máu thấm ra bên trong vật thể trong suốt, Quý Lâm ôm cánh tay bị thương tránh thoát mấy lần tấn công sau đó chạy trốn ra sau sô pha.

Lưu Húc Đông ẩn chứa một nụ cười tàn nhẫn ép tới gần cô.

"Không cần trốn đâu, tôi thấy em rồi."

Quý Lâm thầm nghĩ tiêu rồi, chẳng lẽ lần này sẽ chết ư? Không được, cô còn có một tấm "Bùa cứu mạng" cuối cùng, nhưng cô đã dùng áo mưa tàng hình một lần, nếu cưỡng chế sử dụng đạo cụ khác, tất cả tích phân cô có đều sẽ hết sạch, cái giá này quá đắt, chưa đến ranh giới của cái chết, tuyệt đối không được dùng linh tinh.

Thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy Lưu Húc Đông sẽ chuyển qua một góc của sô pha, Quý Lâm cắn chặt răng, dùng sức lực toàn thân xông thẳng về phía trước, dao phẫu thuật trong tay người đàn ông khi cô vọt tới trước mặt vung chém xuống, cô nghiêng đầu né tránh, chỗ bả vai lại bị dao phẫu thuật rạch xuống một vết máu dài, cô nhịn đau gắng sức đá dưới háng anh ta một cái, thừa dịp anh ta bị đau cong lưng xuống vội vàng chạy đến cửa chính, mở cửa nhà biến mất ở cầu thang.
Khoác áo mưa trong suốt, Quý Lâm nghiêng ngả lảo đảo chạy từ tầng 7 xuống tầng 1, không dễ dàng tìm được đường sống trong nguy hiểm, cô chạy tới một góc nào đó trong tiểu khu nghỉ tạm chút, thời gian hiệu nghiệm mười phút sắp đến rất nhanh, cô thu lại đạo cụ, muốn gọi điện thoại cho Tiết Sâm, sờ sờ trên người, lúc này mới nhớ ra điện thoại của cô để trong túi, mà túi của cô đã để quên trên ghế sô pha nhà Lưu Húc Đông.
Mùi máu nồng đậm tràn ngập trong không khí, Quý Lâm nhìn vết máu loang lổ trên quần áo của mình, chịu đựng đau đớn cởi trang phục chống nắng trên người ra, bởi vì quần áo có màu sẫm hơn có thể che vết máu đi một chút.
Chờ cô điều chỉnh xong hơi thở, cô cũng nghĩ ra bây giờ nên đến tìm ai.

Theo ký ức Quý Lâm bước đi tập tễnh đến cửa Cục Cảnh Sát, coi như cô may mắn, đúng lúc gặp được Trần Vũ Thăng mới vừa đi điều tra xong về, đối phương nhận ra sự tồn tại của cô, cau mày bước tới.

"Sao cô lại ở đây?"

Quý Lâm suy yếu đưa tay khoát lên cánh tay của anh, cả cơ thể đã kiệt sức ngã vào lồng ngực anh, mất máu quá nhiều dẫn tới sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy.
Trần Vũ Thăng ngửi được mùi màu trên người cô, kinh ngạc há miệng thở dốc.

"Cô bị thương?"

"Anh Vũ Thăng, đừng... Mang em đến bệnh viện, giúp em gọi... Tiết Sâm... Qua... Đây..." Đứt quãng nói xong một câu, Quý Lâm rốt cuộc chịu đựng không nổi mắt tối sầm lại, rơi vào hôn mê.

[tác giả có lời muốn nói: ] nội dung câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu (^o^)/~ mọi người bưng ghế tới từ từ xem ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro