Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Show thực tế hệ liệt hắc ám

"Thượng đế sẽ không tha thứ cho cậu, cậu phạm tội cuối cùng cũng bị kéo vào địa ngục..."

"Bằng ——"

Trong giáo đường, ngay trước mặt thượng đế, người đàn ông mặc đồ đen bóp cò súng, hắn cười như không cười nhẹ giọng nói:

"Địa ngục sao? Chẳng lẽ ông không biết, tôi chính là địa ngục sao?"

Cha xứ Sherman trợn tròn hai mắt, dường như không tin được mình lại chết như vậy, cả người ngã bùm xuống đất, giá chữ thập làm bằng bạc trong tay rơi xuống chân người đàn ông mặc đồ đen.

Người đàn ông áo đen khinh thường giẫm lên chiếc giá chữ thập, nghiền ép lên xuống, "Lấy thứ đồ này để đối phó tôi, quả thực buồn cười."

Nghe được tiếng súng, một người đàn ông giả dạng cha xứ đi ra từ thánh đường, đầu tiên là anh ta nhìn thoáng qua cha xứ Sherman đã chết, đôi mắt màu xanh trong suốt xinh đẹp bình tĩnh như nước, anh ta đi đến bên cạnh người đàn ông áo đen, cong lưng, cung kính mà nói:

"Đại nhân, không tìm được."

Người đàn ông áo đen nghe vậy, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn anh ta, thật lâu, phía sau hắn một nam một nữ nhao nhao thay người nọ lau mồ hôi lạnh.

"Xem ra, vật kia không có ở đây, Willis, cậu đi điều tra xem gần đây ai đã tiếp xúc với Sherman."

Người đàn ông tên là Willis thân hình cao lớn, dáng người chắc nịch, giống như phiên bản thu nhỏ của Hulk trong bộ phim Marvel, trái lại người phụ nữ đứng song song cạnh anh ta trông có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trên thực tế chiều cao thực của cô ấy là 1m73.

"Vâng, đại nhân."

Người khổng lồ Willis cúi đầu đáp.

"Đại nhân, nếu đồ vật không ở đây, thì có thể ban thưởng cái thi thể kia cho em không?"

Giọng nói người phụ nữ giả vờ nhu thuận vang lên, ngoại trừ người đàn ông áo đen, thì trên mặt hai người đàn ông khác đều hiện lên biểu cảm buồn nôn.

"Alice, cô đói bụng sao?" Người đàn ông áo đen vô tình hỏi.

Alice gật gật đầu, đôi giày cao gót bảy centimet khiến thân hình phập phồng quyến rũ của cô ta càng thêm có hương vị phụ nữ, cô bước lộc cộc đến bên thi thể, móng tay màu đỏ tươi miêu tả ngũ quan anh tuấn của Sherman, người đàn ông này, bất kể cô quyến rũ như thế nào cũng đều thờ ơ, bây giờ chết ở trong tay đại nhân không khỏi hơi đáng tiếc, chẳng bằng... Ăn hắn vào bụng, trở thành "Bữa ăn ngon" của cô.

"Đại nhân, Alice đã lâu không ăn cơm."

Giọng nói nũng nịu làm người khổng lồ Willis cùng người đàn ông mắt xanh nổi da gà toàn thân, cái quái vật không ra nam không ra nữ trước mặt này, cũng chỉ có mỗi đại nhân mới chịu được.

Khóe môi người đàn ông áo đen cong lên, tâm tình không tệ vuốt ve mái tóc màu vàng của cô ta.

"Nếu đói bụng, vậy ăn đi, nếu còn chưa đủ thì nói..."

Còn chưa dứt lời người đàn ông mắt xanh đã tự động đứng dậy, nịnh nọt nói:

"Đại nhân, trong phòng cầu nguyện còn có hai thiếu phụ, nếu Alice nói ăn, thì tôi có thể giúp cô ấy."

Sóng mắt Alice lưu chuyển, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đẹp không gì sánh bằng, cô ta cố ý hướng lòng bàn tay của người đàn ông áo đen cọ cọ, ngoan ngoãn như một con thú cưng nghe lời.

"Không cần, Eddie, tôi ăn rất ít."

Trong lúc Eddie còn đang muốn lấy công chuộc tội nói vài câu hữu ích, thì ánh mắt của người đàn ông áo đen thoáng chốc biến đỏ, một cái ký hiệu dị hình thẳng đứng bên trong đồng tử.

Đó là, mắt của ác ma.

Ba người thấy thế đồng thời phủ phục quỳ xuống, không dám lộn xộn.

Chờ một lát, cũng không xảy ra chuyện gì, ba người ngơ ngác nhìn nhau, cách gần nhất Alice yếu ớt hỏi:

"Đại nhân, xin hỏi có gì phân phó."

Người đàn ông áo đen không nói, mười giây trôi qua, kí hiệu dị hình trong mắt dần dần trở nhạt, ánh mắt cũng khôi phục như thường.

Ba người không hiểu nhìn nhau, có phần không tìm được manh mối, trong quá khứ đại nhân đều dưới tình huống đặc biệt mới phóng ra mắt của ác ma, hành động hôm nay quá mức khác thường.

[ đại nhân, ngài đây là làm sao vậy? ]

Người khổng lồ Willis gửi tin tức đi.

Người đàn ông áo đen cũng chính là Sa Hải Lam trầm mặt, trả lời:

[ vừa rồi ta cảm nhận được hơi thở của mắt ác ma. ]

[ cái gì? Theo hiểu biết của em, mắt của ác ma cho đến nay chỉ có mình ngài mới có được, loại đạo cụ ký sinh đặc biệt này, chỉ có thể giành được trong một số show thực tế đặc biệt, chẳng lẽ lần này cũng có người đạt được mắt của ác ma? ]

[ sau khi trở về, điều tra một chút, nhất định phải tìm ra người này cho ta. ]

[ vâng đại nhân. ]

Sa Hải Lam nhìn quét qua căn phòng của nhà thờ Gothic, show thực tế《cha xứ》 này cũng sắp kết thúc rồi, nhưng đồ vật hắn muốn tìm vẫn chưa tìm được, nếu mắt ác ma mới xuất hiện này gã ta không thể sử dụng, vậy...

Gương mặt đẹp trai tà mị giương cao, ánh mắt Sa Hải Lam âm u lạnh lẽo, sức mạnh của ác ma không phải ai cũng có khả năng khống chế nhẹ nhàng, ngay cả hắn cũng phải tốn không ít thời gian mới có thể tự do khống chế, ác ma mới sinh này nếu không có năng lực tự khống chế hùng mạnh, thì rất dễ bị ác ma cắn lại, đến lúc đó, gã ta có mạng trở về hay không vẫn còn là ẩn số.

Bấy giờ, 《Hàng xóm nguy hiểm》vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Khi Quý Lâm tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường, thân thể trần trụi mỗi cái miệng vết thương đều được xử lý hoàn hảo.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung xuyên thấu qua chiếc rèm trắng trên bức tường xám xanh, những bóng cây đan xen vào nhau đu đưa, tựa như vết nứt ở địa ngục vươn ra một cái móng vuốt khủng bố, duỗi móc câu bén nhọn ám sát từng tấc từng tấc.

Quý Lâm mở to mắt vẻ mặt hơi dại ra quan sát những bóng đen đó, trong phòng rất bình yên, cô ngửi được mùi thuốc sát trùng trong không khí, giật giật ngón tay, một cảm giác nóng bỏng đau nhói đang thiêu đốt gặm cắn ở miệng vết thương chi chít chằng chịt của cô, cô đau đến nỗi hít một hơi.

"Cô tỉnh rồi?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của đàn ông ẩn giấu trong bóng tối, như là một cơn gió lạnh thổi qua làm người ta ớn lạnh.

Quý Lâm quay đầu, xuyên qua ánh trăng nhìn thấy Trần Vũ Thăng trên chiếc ghế bên đầu giường, dựa theo yêu cầu của cô, anh cũng không mang cô đến bệnh viện, chỉ là, Tiết Sâm đâu, sao lại không thấy người khác?

"Chồng tôi đâu?"

Trần Vũ Thăng bật đèn bàn ở đầu giường, ánh mắt nhìn kỹ không bỏ sót bất kỳ thông tin gì trên mặt cô.

"Tóm lại là ai muốn giết cô?"

Quý Lâm nghẹn lời, gặp phải loại chuyện không thể tưởng tượng này, cho dù cô nói, anh cũng sẽ không tin nhỉ, sau đó chỉ nghĩ là tinh thần cô thất thường, nói nhảm.

[ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bằng năng lực của cô cũng sẽ không bị thương thành như vậy. ]

Đại não nhận được tin tức Trần Vũ Thăng gửi tới, Quý Lâm chỉ tự hỏi vài giây liền quyết định ủy thác tất cả, bây giờ không phải là lúc cho trận chiến cá nhân, chỉ có liên kết được nhiều người hơn mới có khả năng sống sót.

[ đây không phải là show thực tế đóng vai nhân vật bình thường, nếu tôi không đoán sai thì, chúng ta gặp phải là show thực tế hệ liệt hắc ám, hơn nữa, có người đã bị mắt của ác ma dính vào. ]

Truyền tin hoàn tất, Quý Lâm ngoảnh đầu không nhìn Trần Vũ Thăng, bướng bỉnh trùm chăn trả lời: "Xin lỗi anh Vũ Thăng, em không thể nói."

Trần Vũ Thăng nhìn thấy bốn chữ mắt của ác ma kia thì đáy lòng rung mạnh, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới vị đại nhân trạm số 1, tuy không thể tin rằng bọn họ có thể xui xẻo như thế, trên mặt vẫn rất bình tĩnh tiếp tục suy diễn, "Cô không nói cho tôi, là bởi vì người đó là người cô quen, phải không?"

[ là ai? ]

Quý Lâm vùi mặt vào trong chăn, không chịu trả lời.

[ Lưu Húc Đông, mắt của ác ma đã khống chế hắn, hắn đã mất đi lý trí. ]

"Kẽo kẹt ——"

Ghế dựa lướt qua sàn nhà phát ra tiếng động đâm vào màng nhĩ của người nghe, Quý Lâm buồn bực ở trong chăn nghe động tĩnh ở bên ngoài, bỗng nhiên trên mặt không còn, chăn bị người xốc lên từ bên ngoài, một khuôn mặt phong lưu phóng khoáng dán lên.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Quý Lâm trần trụi nửa người trên quấn băng vải màu trắng, hai luồng nhũ trắng nõn hình quả đào mật đầy đặn nặng trĩu, thoạt nhìn cũng no đủ mọng nước.

Trần Vũ Thăng hai tay chống bên cạnh khuôn mặt cô, nút áo kim loại trên áo sơ mi cọ xát đầu nhũ của người phụ nữ, Quý Lâm khuôn mặt đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt chăn đơn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Nói cho tôi biết, ai muốn giết cô?"

"Là..."

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang Quý Lâm sắp phun ra tên của hung thủ, Trần Vũ Thăng không kiên nhẫn móc điện thoại từ túi quần ra, khi anh thấy người gọi tới là ai, khuôn mặt tuấn tú thoáng khựng lại, anh ra dấu im lặng với Qúy Lâm, ấn xuống phím nghe máy.

"Alo, Thanh Thanh, có chuyện gì sao?"

"Giờ anh đang ở trong cục, hôm nay phải tăng ca."

"Ừm, em ngủ trước đi, không cần chờ anh."

"Được, em đi ngủ sớm một chút, đóng cửa lớn và cửa sổ kỹ."

Cúp điện thoại, Trần Vũ Thăng nhìn thoáng qua Quý Lâm, bất đắc dĩ thở dài.

"Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để người đó có cơ hội đến giết cô nữa."

Đồng thời, anh lại gửi tin tức đi lần nữa, nhưng lại viết:

[ tạm thời đừng gặp Tiết Sâm, hắn và Lưu Húc Đông có quan hệ không bình thường, tôi sợ có khả năng hắn cũng hãm sâu vào đó. ]

[ tác giả có lời muốn nói: ] gần đây bận nhiều việc, cho nên lên chương mới hơi chậm, mọi người thứ lỗi ~~

Cho mọi người gặp boss của trạm số 1 trước, mọi người thích hay không?

PASS CHƯƠNG 29: Willis giống phiên bản thu nhỏ của ai? (viết hoa chữ cái đầu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro