Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Dùng em làm con cờ

Buổi tối 11 giờ 48 phút, con đường đông đúc, người đi đường không hề giảm bớt, nhiều cặp đôi trẻ tuổi đi cùng nhau, không phải đi từ chỗ vui chơi ra, thì cũng là chuẩn bị đi khách sạn thuê phòng.

Tôn Tiểu Phỉ mơ màng ngây ngô đứng ở ngã tư đường, bóng đêm đan xen với ánh đèn nhiều màu sắc, rõ ràng là một thành phố vui vẻ thế mà niềm vui lại không tiến vào trong lòng cô một tí nào.

Hoàn thành chuyện Húc Đông giao cho, vì để bọn họ ở chung với nhau nên cô rời khỏi nhà lang thang khắp nơi trên đường, không có điểm đến kiềm nén đi bộ trên đường lớn cả ngày, cô biết, đêm nay không thể trở về.

Cố ý nhét vòng cổ vào sô pha, không biết Quý Lâm có thấy được không, đây là một tia nhân từ cuối cùng cô để lại cho cô ấy, nếu như cô ấy may mắn thì có thể thoát khỏi, vậy thì cảm giác tội lỗi của cô cũng không sâu đến mức không thể tha thứ cho chính mình.

Khi quá nửa đêm trên đường lớn càng ít xe hơn, một nhóm thanh niên trẻ tuổi nhìn không thấy xe đi qua liền vượt đèn đỏ đi thẳng, một số nhân viên văn phòng hơi do dự rồi cũng làm theo bước chân của bọn họ, thế cho nên, chờ đến khi đèn đỏ hoàn toàn trở xanh, người đi qua vạch kẻ đường chỉ có duy nhất mình Tôn Tiểu Phỉ.

Trong khung đèn tròn màu xanh hiện lên một người nhỏ đang đi bộ, Tôn Tiểu Phỉ nhìn nó chậm rì rì đi tới, hoàn toàn không để ý cách cô 50 mươi mét có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang vội vã chạy như bay.

Động cơ ô tô ầm ầm mạnh mẽ, ánh đèn chói mắt xa xa che lấy hai mắt Tôn Tiểu Phỉ, vẻ mặt cô đờ đẫn dừng chân.

Nếu, cô xảy ra tai nạn, liệu Húc Đông có thể thương hại cô thêm một chút không?

Hình ảnh trong tưởng tượng không xảy ra, bởi vì vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy cô bị kéo vào lòng một người đầy mùi nước hoa đàn ông.

"Em đi bộ cũng không nhìn xung quanh sao?"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu, Tôn Tiểu Phỉ lấy lại tinh thần, đẩy ngực anh ta ra.

"Đã trễ thế này, sao em lại ở đây?"

Chu Quốc Vĩ bắt lấy cánh tay của cô không buông, lôi kéo cô trở lại bên lề đường, lòng còn sợ hãi quở mắng:

"Em có biết nếu không phải tôi kéo em, thì em đã bị đụng bay lên rồi không?!"

Tôn Tiểu Phỉ cúi đầu, lòng ngập tràn tủi thân và chua xót lập tức phá tan phạm vi nhẫn nại, cô khụt khịt rơi nước mắt liên tục, nói gì cũng không nói nên lời.

"Xe của tôi ở gần đây, không thì, tôi dẫn em đi hóng gió nhé."

Ngồi trên xe BMW của Chu Quốc Vĩ , Tôn Tiểu Phỉ đắm chìm trong thế giới bi thương, cũng không phát hiện khóe miệng người đàn ông bên cạnh đang chậm rãi phác họa lên một độ cong như ẩn như hiện.

Xe thoải mái chạy băng băng ở trên đường lớn yên tĩnh rộng rãi, có lẽ lái hơn hai mươi phút, khi đường phố xa hoa trụy lạc không còn xuất hiện nữa, tầm nhìn bị tấm màn đen trong bầu trời đêm chặn bắt, Tôn Tiểu Phỉ mới nhận ra rằng không hợp lý.

Cô hơi căng thẳng bắt lấy đai an toàn, giọng nói yếu ớt hỏi: "Quốc Vĩ, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

Chu Quốc Vĩ nhìn chăm chú phía trước, tay lái đánh một vòng lái xe vào một rừng cây nhỏ tối om, sau đó phanh lại, vào số, kéo thắng tay.

"Quốc Vĩ... Anh, anh muốn làm gì?"

Lúc này Tôn Tiểu Phỉ đã sợ tới mức tái mét, hung hăng dựa vào cửa xe.

Chu Quốc Vĩ cởi bỏ đai an toàn, nghiêng người qua kề sát về phía cô, dưới ánh đèn khuôn mặt bình thường không gì đặc biệt hiện lên dục vọng tham lam, anh ta vươn tay, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ xát gương mặt Tôn Tiểu Phỉ, dịu dàng nói:

"Lưu Húc Đông không quý trọng em, là hắn không có mắt, Tiểu Phỉ, em không biết em ở trong mắt anh tốt đẹp bao nhiêu đâu."

Tôn Tiểu Phỉ chán ghét nghiêng mặt qua, "Anh đừng như vậy, Huyên Huyên sẽ hiểu lầm."

Chu Quốc Vĩ cười nhạo, mặt đầy khinh thường, "Cô ta trẻ con như vậy, vốn dĩ không phải mẫu người tôi thích, Tiểu Phỉ, mẫu người tôi thích chính là giống em, có tri thức hiểu lễ nghĩa, giỏi đoán ý người, em không biết, mỗi lần tôi thủ dâm đều ảo tưởng được làm tình với em..."

"Chu Quốc Vĩ, anh đừng nói nữa, tôi xin anh đưa tôi trở về."

Tôn Tiểu Phỉ chịu không nổi ngôn ngữ quấy rối của anh ta, lấy hết can đảm cắt ngang anh.

Không ngờ, Chu Quốc Vĩ cười đê tiện nói: "Về đâu? Lưu Húc Đông á? Tiểu Phỉ, sao em có thể bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền vậy."

"Anh có ý gì?"

Tôn Tiểu Phỉ trong lòng trầm xuống, có dự cảm xấu sẽ bị tan xương nát thịt trong câu nói tiếp theo của anh ta.

"Chồng của em, dùng em làm con cờ trao đổi điều kiện với tôi, em nghĩ, sao tôi lại biết em đang ở đâu? Tiểu Phỉ, tôi đã theo em một ngày."

Tôn Tiểu Phỉ đã nghe không rõ lắm câu tiếp theo nữa nói gì, một câu "Dùng em làm con cờ" của anh ta in dấu nhiều lần trong lòng cô, thật sự thiêu đốt trái tim nhảy nhót tung tăng biến thành tro tàn.

"Em đi theo tôi, ngoại trừ danh phận, em muốn cái gì tôi đều có khả năng cho em, tôi sẽ không giống Lưu Húc Đông làm em chịu tủi thân như vậy, tôi sẽ đối xử tốt với em."

Đầu lưỡi ướt nóng bắt đầu liếm láp cổ cô, Tôn Tiểu Phỉ đã quên giãy giụa, chỉ là biểu hiện như một con rối gỗ mặc anh ta kéo váy cô ra, vén áo ngực cô lên, chỗ ngồi bị hạ thấp ra sau, trọng lượng nặng nề của đàn ông đè lên người cô, cô đều không có bất kỳ cảm giác gì, chẳng sợ bị hạ thể của anh ta hung hăng xỏ xuyên qua, thọc vào rút ra.

Cô cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, giống như một tòa thành để không, ở bên trong người, đột nhiên biến mất.

Nhìn chằm chằm ánh đèn trên nóc xe, khóe mắt Tôn Tiểu Phỉ trượt xuống một giọt nước mắt nóng bỏng.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng tối đen, bức rèm vải dày nặng đơn điệu ngăn chặn nắng sớm tươi đẹp ngoài cửa sổ, không có một tia ánh sáng nào tiến vào phòng được, trong phòng tối đen duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Từ sau khi Quý Lâm bỏ trốn, Lưu Húc Đông liền ngồi yên lặng ở trên giường, hòa chính mình vào bóng tối, biến hóa trong thân thể mỗi lúc lại nặng thêm, anh ta càng ngày càng không thể khống chế bản thân, mắt của ác ma đã ăn mòn ý thức của anh, trong tiềm thức có một giọng nói của phụ nữ đang nói chuyện với anh.

Anh biết người phụ nữ kia là ai, cũng biết lấy năng lực của mình thì không có cách nào ngỗ nghịch với cô ta, cho nên, anh giết người, vì tìm kiếm trái tim mới mẻ, vì tiếp tục sống sót.

Lưu Húc Đông cầm lấy điện thoại, thuần thục mà nhấn xuống dãy số, đầu bên kia điện thoại không lâu sau truyền đến âm thanh buồn ngủ nhập nhèm của đàn ông.

"Tiết Sâm, có chuyện tôi cảm thấy vẫn muốn nói với cậu."

"Chuyện gì?"

"Bà ấy muốn Lâm Lâm."

Không cần phải nói nhiều, Lưu Húc Đông biết hắn nghe hiểu được.

"Sao có thể? Bà ta chưa từng gặp cô ấy." Giọng Tiết Sâm mang theo một tia không tin được.

"Không, bà ấy đã gặp, xuyên qua cậu, xuyên qua tôi."

"Có cách nào không..."

"Xin lỗi, ngày hôm qua tôi đã không kiềm chế được bản thân."

"Có ý gì? Cậu động tay với Lâm Lâm?" Tiết Sâm nhịn không được nâng cao giọng, phẫn nộ hỏi.

"Yên tâm, cổ trốn thoát, bị thương chút, không chết được." Lưu Húc Đông bình đạm trả lời.

Bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, anh nghe loáng thoáng có thêm giọng nói của một người phụ nữ.

Lưu Húc Đông nhếch khóe miệng, khó nén trào phúng trong mắt, anh nói: "Đừng quên lời cậu nói lúc trước, cậu và tôi, đều khó thoát khỏi tầm mắt của bà ấy."

"...Tôi biết rồi, cậu đừng động vào cô ấy, tôi sẽ nghĩ cách."

Trong bóng tối, Lưu Húc Đông đột nhiên đứng dậy, anh cầm điện thoại chân tay cứng đờ đi đến trước một cái gương toàn thân, lại bắt đầu, thân thể anh không chịu khống chế.

"Cứ như vậy đi, tôi còn có việc."

Lưu Húc Đông thừa dịp tay cử động được nhanh chóng tắt điện thoại, răng rắc, gần như là giây tiếp theo, một thứ lực lượng vô hình bẻ tay của anh thành góc vuông về phía sau, cảm giác đau đớn tê tâm phế liệt làm anh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thống khổ quỳ trên mặt đất, mặt anh lộ vẻ hoảng sợ nhìn về phía gương, trong gương ẩn ẩn hiện lên thân ảnh của một người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu như máu, đôi môi đỏ tươi hé mở lộ ra hai hàng răng dơ bẩn lốm đốm.

"Rất xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa, xin ngài tha cho tôi."

Trong gương người phụ nữ không tiếng động nói gì đó với anh, Lưu Húc Đông sợ tới mức xanh cả mặt, toàn bộ nửa người trên đều dán trên mặt đất, trong miệng liên tục nói:

"Tôi đã biết, mấy ngày nữa, tôi nhất định dâng cô ấy cho ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro