Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Con mẹ nó bà rốt cuộc là thứ quỷ gì?!

Trốn ở ngã rẽ Chu Quốc Vĩ là người đầu tiên đi ra, theo sau chính là Trần Vũ Thăng và Quý Lâm trốn ở bên kia.

Tô Hình nhìn về phía Trần Vũ Thăng, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, còn Quý Lâm lại cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi không dám đối diện với Tiết Sâm.

Rõ ràng là vợ chồng thân thiết nhất, mà từng người đều đứng ở bên cạnh người khác, cảnh bắt quả tang hiếm có này còn xuất sắc hơn cả tình huống bắt gian trên giường trong phim.

Hai cặp vợ chồng không ai hé răng với nhau, ai cũng không phát hiện sắc mặt Tôn Tiểu Phỉ trong khoảnh khắc Chu Quốc Vĩ xuất hiện kia trở nên trắng xanh, mười ngón tay căng thẳng mà nắm vào nhau, móng tay lún vào da cũng không biết.

"Được rồi, mọi người đều đến đông đủ, vào đi."

Người phụ nữ mở cửa lớn, dẫn đầu đi vào trong phòng, Tô Hình và Quý Lâm yên lặng mà đổi vị trí, đi theo bên cạnh chồng của mình nối đuôi nhau mà vào.

Nhà riêng ở nông thôn mang đậm phong cách trang trí của thập niên 80, vách tường được dán giấy dán tường đầy màu sắc, tất cả vật dụng trong nhà đều mang màu sắc xưa cũ, một đám người đánh giá hoàn cảnh xung quanh nhà, đi mải đi mải đã theo người phụ nữ đến phòng khách.

Nói là phòng khách mà ngay cả TV cũng không có, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ có bị tàn phá, chiếc ghế sô pha da màu xanh biếc, cùng với một cái bàn vuông phủ đầy bụi bậm.

Hai thứ đồ này đặt trong cùng một không gian, nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp, đặc biệt là trên cái bàn vuông đặt một chiếc bình thủy tinh, bình cắm tới mười bông hoa hồng màu đỏ, màu sắc đỏ tươi ấy tựa như đang rỉ máu ra ngoài, mọi người ngắm nhìn đều thấy khó chịu.

"Lạch cạch ——"

Một tiếng vang lớn từ trần nhà trên đỉnh đầu truyền tới, như là có vật nặng gì đó rơi ở trên sàn nhà tầng hai, các cô gái bị tiếng động thình lình xảy ra dọa sợ tới mức run cả người, ngay sau đó lại bị một lượng lớn bụi bặm rơi xuống bôi vào đầu và mặt.

Nữ chủ nhân xuất hiện theo thói quen đi đến trước mặt Lưu Húc Đông, ngón tay xẹt qua hai cái cái rương anh ta xách theo, vừa lòng đếm ba cái.

"Thu hoạch cũng không tệ lắm, người ta muốn con cũng mang đến, tốt lắm."

Ngữ khí lười biếng mang theo áp lực không thể ngỗ nghịch, làm tất cả mọi người ở đây lạnh cả sống lưng.

"Chỉ cần là ngài phân phó, tôi đều sẽ làm được cho ngài." Lưu Húc Đông thành kính quỳ trên mặt đất, hai cái cái rương trong tay như hiến vật quý dưới động tác của anh ta từ từ mở ra...

Ba trái tim hoàn chỉnh máu chảy đầm đìa không sứt mẻ nằm ở bên trong, Quý Lâm và Tôn Tiểu Phỉ ở ánh nhìn đầu tiên đã chạy đến một góc nôn ọe, Tô Hình mặt không cảm xúc nắm chặt nắm tay, nếu cô có thể động thủ giết Hoàng Huyên, thì sao lại có thể ghê tởm thứ đồ này, cô không thể nôn, thậm chí không thể làm ra bất kỳ biểu hiện buồn nôn gì.

Ngay lúc này, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Vũ Thăng móc súng lục ra, nhắm ngay Lưu Húc Đông, lời lẽ chính đáng nói:

"Người quả nhiên là do anh giết! Mấy người rốt cuộc có quan hệ gì? Còn có bao nhiêu đồng lõa?!"

Lưu Húc Đông khinh thường dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh, "Anh cho rằng anh bước vào căn phòng này còn có mạng đi ra ngoài?"

"Anh có ý gì?" Đứng ở bên cạnh anh Chu Quốc Vĩ chậm chạp thế nào đi chăng nữa cũng nhận ra mọi chuyện không ổn, đáng tiếc, còn chưa kịp nghe câu trả lời, đã bị một bàn tay của nữ chủ nhân xuyên thủng lồng ngực.

"Ưm... Hừ... hừ..." Trong miệng phun ra mấy búng máu, Chu Quốc Vĩ trừng lớn mắt, tận mắt nhìn thấy đối phương móc trái tim của mình ra, anh ta đến chết cũng không rõ, một show thực tế cấp thấp sao lại xuất hiện ác ma ăn tim người...

Nữ chủ nhân toét miệng, cằm đong đưa ở ngực, trong mắt cổ họng đen như mực truyền đến âm thanh dã thú gào rống, mọi người bị một màn trước mắt dọa đến trợn mắt há hốc mồm, cả đám ngây người nhìn bà ta đem trái tim còn đang nảy lên nuốt vào trong bụng.

"A ——"

"A ——"

Quý Lâm cùng Tôn Tiểu Phỉ thét chói tai đánh thức những người khác, Trần Vũ Thăng là người đầu tiên phản ứng, giơ súng lên, nhắm ngay căn nhà của nữ chủ nhân bắn ba phát súng đùng đùng đùng.

Tiếng súng đinh tai nhức óc quanh quẩn ở trong phòng khách trống trải, ngực trái của nữ chủ nhân rách ra ba cái lỗ nhỏ, máu loãng màu đen tuôn trào nhanh chóng nhuộm quần áo trắng tinh thành màu đen.

Trần Vũ Thăng cho rằng bản thân đã thành công bắn chết, vừa định thu súng lại phát hiện đối phương lấy tốc độ cực nhanh vọt đến bên người anh, họng súng trong tay bị bà ta nắm trong lòng bàn tay, một cổ sức mạnh thần bí thật lớn khiến toàn thân anh không thể động đậy, ngón tay không có cách nào bóp cò súng.

"Loài người tầm thường, cho rằng lấy thứ rác rưởi này sẽ giết được ta?"

Âm thanh của nữ chủ nhân thay đổi, giọng nữ bén nhọn xen lẫn chất giọng khàn khàn của đàn ông, trán Trần Vũ Thăng tỏa ra mồ hôi lạnh, gần như tuyệt vọng mà quát: "Con mẹ nó bà không phải là con người?! Con mẹ nó bà rốt cuộc là cái thứ quỷ gì?!"

"A, ta là mặt đen tối dơ bẩn xấu xí nhất trong lòng các ngươi, chỗ này của ngươi... Cất giấu mỹ vị của thế gian..."

Móng tay sắc bén vót nhọn đâm vào ngực anh, mắt thấy anh sắp có kết cục giống như Chu Quốc Vĩ, một giọng nói run rẩy dũng cảm chen vào.

"Từ từ!"

Quý Lâm cố nén sợ hãi trong lòng, không màng Tiết Sâm cản trở đi nhanh vượt đến trước mặt nữ chủ nhân, "Người bà muốn, còn không phải là tôi sao? Hiện tại tôi đã đến, cầu xin bà tha cho hắn đi."

"Tránh ra! Ai cho em can thiệp vào!!" Trần Vũ Thăng tận lực kêu lạc giọng, trên ngực đau đớn kịch liệt khiến anh trong nháy mắt cho rằng mình sẽ chết tại đây, sức mạnh của con người quả thật không tài nào địch nổi ác ma.

"Ta muốn ngươi rất lâu, hương vị trên người của ngươi hấp dẫn hơn so với bất kỳ ai." Nữ chủ nhân thu tay về, dùng ngón tay dính máu vuốt ve ngũ quan của Quý Lâm.

Tuy rằng không biết vì sao đối phương chấp nhấp với cô đến tận lúc này, nhưng chỉ bằng điểm này, Quý Lâm đã có thể phát huy toàn bộ tác dụng của cô!

"Nếu bà muốn ăn tôi, có thể đáp ứng một điều kiện của tôi trước không?"

Đây là kế hoạch tác chiến lúc trước cô và Trần Vũ Thăng đã lén trao đổi, bọn họ đều biết, lần đi này chắc chắn thập tử nhất sinh, nhưng đạo nghĩa vẫn không cho họ chùn bước, bởi vì nếu không đi theo cốt truyện, chờ đợi bọn họ chính là kết quả bị loại trừ, thế thì so với chết có gì khác nhau? Cho nên, bọn họ lập ra nhiều loại kế hoạch, vì để bắt được quyền chủ động! Chống đỡ được đến cuối cùng!

Nữ chủ nhân thu hồi tay, dáng vẻ lại khôi phục thành gương mặt xinh đẹp lúc ban đầu, bà ta vén sợi tóc trên gò má, không hề để ý nói:

"Đàn ông, ngươi cũng chơi đủ rồi, tiền tài, ngươi cũng đủ giàu có, ngươi muốn ta thỏa mãn ngươi cái gì?"

Quý Lâm biết được thương lượng, thừa thắng xông lên nói: "Xin cho tôi thời gian một ngày, buổi tối ngày mai tôi sẽ chủ động đưa tới cửa trở thành bữa tối của bà."

"Ta nhốt ngươi lại, không cần chờ đến ngày mai, đêm nay ngươi đã có thể làm bữa tối của ta." Chỉ số thông minh của nữ chủ nhân online, chẳng để ý tới khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Quý Lâm, ngược lại đi đến chỗ Tiết Sâm sờ cơ ngực cứng rắn căng phồng của hắn.

"Tiểu Sâm không ngoan nhất, cũng không quay về thăm ta." Nữ chủ nhân tròng mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu ra khuôn mặt của hắn.

"Bây giờ không phải đã tới sao? Mẹ nuôi." Tiết Sâm ngoài cười nhưng trong lòng không cười cầm tay của bà ta xuống, "Đúng rồi, con có một người bạn, cô ấy vẫn luôn rất sùng bái người, hôm nay con dẫn cô ấy đến gặp người một lần."

Trầm mặc hồi lâu Tô Hình hóa đá, hắn, vừa mới nói gì đó??  Cô rất sùng bái ác ma? Được rồi, nếu là Thẩm Thanh Thanh thì nói, cũng đứng về phía "Ác ma"...

"Chào ngài, tôi tên là Thẩm Thanh Thanh, thật vui khi nhìn thấy ngài." Khác với Quý Lâm, Tôn Tiểu Phỉ, trên mặt Tô Hình treo nụ cười nhạt không sợ hãi sự việc, cô không đợi Tiết Sâm phân phó đã chủ động đón ý nói hùa đi lên, không thấy bóng dáng của sợ hãi một chút nào.

"Ồ? Ngươi rất sùng bái ta?"

Nữ chủ nhân hiếm khi nổi lên hứng thú, vây quanh cô đi một vòng, trên mặt lộ ra một vẻ mặt hàm ý sâu xa, "Ưm ~ hương vị trên người của ngươi hình như ta đã ngửi qua ở đâu rồi, rất quen thuộc, nhưng mà nhất thời nghĩ không ra."

Tô Hình nghe không hiểu bà ta đang nói cái gì, nhưng cô tin tưởng là, bà ta sẽ không coi cô thành đồ ăn, vậy là đủ rồi.

"Mẹ nuôi, ngài lớn tuổi rồi hồ đồ, hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô ấy còn mang đến quà gặp mặt cho ngài." Tiết Sâm nói, song vứt cho Tô Hình một ánh mắt.

Tô Hình nào có chuẩn bị quà gặp mặt cái gì, bị hắn nói như vậy vừa giả vờ bình tĩnh suýt chút nữa vỡ chia năm xẻ bảy.

Tiết Sâm không chút hoang mang từ trong lòng ngực móc ra một con dao nhỏ, rút vỏ dao ra, lưỡi dao màu bạc dày đặc khí lạnh âm u phản chiếu đôi mắt hắn từ đen chuyển sang đỏ, ký hiệu dị hình dựng đứng ở bên trong đồng tử, đó là... Mắt của ác ma!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro