Chương 45:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Show thực tế số đặc biệt《người đẹp và quái thú》chính thức phát sóng

【 trước khi show thực tế số đặc biệt《người đẹp và quái thú》phát sóng, đếm ngược: 11 phút 38 giây 】

Bên ngoài sảnh truyền phát tin, dáng vẻ Tô Hình hồi hộp đi qua đi lại, Giang Lưu nhìn tâm trạng cô không yên, chặn ngang túm chặt cánh tay của cô rồi đè cô lên tường.

"Thả lỏng chút, show thực tế số đặc biệt, sẽ không quá khó."

"Ừm... Giang Lưu, show thực tế số đặc biệt sẽ không tuyên bố nhiệm vụ sao?" Tô Hình đợi thật lâu cũng chưa chờ được nội dung nhiệm vụ, trong lòng hơi nóng nảy.

"Sẽ không có nhiệm vụ, sự tồn tại của show thực tế số đặc biệt tương đương với việc rèn luyện, em phải dùng tấm lòng đi cảm nhận nhân vật, sáng tạo ra tính cách đặc điểm thuộc về nhân vật, mọi thứ dựa theo tuyến đường của truyện cổ tích, biến sư tử trở thành hoàng tử, thì em có thể trở lại."

"Thì ra là như thế... Được, em biết rồi!" Tô Hình trịnh trọng lạ kỳ gật gật đầu.

Giang Lưu vỗ vỗ đỉnh đầu Tô Hình, giống như xoa dịu cún con an ủi cô: "Chờ em trở về chắc là anh đang tham gia show thực tế khác, không thể chúc mừng em, lần sau gặp lại, anh sẽ trợ cấp cho em một món quà, em phải cố lên nhé."

"Ừm... Giang Lưu..." Tô Hình không chớp mắt nhìn anh.

"Hả?"

"Anh sao lại đối xử tốt với em như vậy?" Lần đầu tiên tham dự show thực tế, anh đưa tặng cô 300 tích phân, trong thế giới nhỏ tích phân chính là tiền tài chính là vé xe về nhà, anh chăm sóc cô như thế, vẻn vẹn chỉ vì cô là thành viên mới của trạm nghỉ ngơi số 3 sao? Cô khẩn cấp muốn có được đáp án.

"Nếu anh nói, em là hình mẫu lý tưởng của anh, em tin không?" Giang Lưu nửa đùa nửa thật nói.

"Em tin, là anh mang em vào thế giới nhỏ, lời anh nói em đều tin."

Thái độ nghiêm túc của Tô Hình làm Giang Lưu thu hồi nụ cười, ngón tay anh cọ qua môi cô, tự mình lẩm bẩm: "Có đôi khi chính anh cũng không biết mình đang làm gì, sống lâu trong thế giới nhỏ rồi cũng trở nên không giống bản thân, em hỏi sao anh lại đối xử tốt với em, rất đơn giản, em cho anh cảm giác cực tốt, bất kể là trên thân thể hay là cứng cỏi bất khuất trong ánh mắt em..."

"Anh thừa nhận, những thứ đó đều hấp dẫn anh, nếu trong cuộc sống hiện thực, anh nhất định sẽ theo đuổi em, nhưng mà ở đây là thế giới nhỏ, giữa chúng ta... Không có tương lai..."

Giang Lưu buông cô ra, không dám nói quá nhiều lời tàn nhẫn, cô vẫn là người mới, không lĩnh hội được hết hiểu biết của anh, chờ một thời gian, cô tự nhiên sẽ hiểu ý của anh.

"Em... Em gần đến lúc nên tiến vào..." Đầu Tô Hình hò hét loạn cào cào, vẻ mặt hoảng loạn quay lưng lại, bỏ lỡ vẻ bất đắc dĩ và cô đơn toát ra trong mắt Giang Lưu, cô đi đến sảnh cửa phát sóng số 4, người tạm dừng, nhỏ giọng nói:

"Tương lai, là phải nắm chắc trong tay mình, em không muốn vĩnh viễn là một người được bảo vệ, em sẽ trở nên mạnh mẽ, bảo vệ người em quý trọng, Giang Lưu, em cũng muốn bảo vệ anh."

Ngồi ở đại sảnh truyền phát tin, Tô Hình không biết lúc cô nói mấy lời đó Giang Lưu sẽ ra sao, thanh âm điện tử đã nhắc nhở trong đầu show thực tế số đặc biệt bắt đầu, cô hồi phục tinh thần, bốn phía rơi vào bóng tối, phía trước màn sân khấu phát ra thứ ánh sáng ảm đạm.

Bóng đêm đen nhánh, vang lên tiếng khóc huhu của cụ già, hình ảnh đó đang hướng tới gần âm thanh kia từ góc nhìn thứ nhất, cô có thể nhìn thấy làn váy màu xanh lá lắc lư khi màn ảnh đi qua, cùng với một bàn tay mũm mĩm đang cầm giá nến.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, cảnh tượng trên màn ảnh huỳnh quang cũng dời non lấp biển trong đồng tử của Tô Hình, từng chút lại gần...

Đứng trước cửa một căn phòng, Tô Hình cũng chính là nữ chính Belle giơ tay gõ gõ cửa.

Trong phòng tiếng khóc ngưng bặt, ra mở cửa chính là một người đầu tóc hoa râm, có mắt to, mũi chim ưng, người đàn ông trung niên ngoại quốc cằm nhọn, phản ứng đầu tiên khi người đàn ông nhìn thấy cô chính là lau sạch ánh nước trong mắt, vẻ mặt mất tự nhiên hỏi cô sao còn chưa ngủ.

Thông qua ký ức của nhân vật, Tô Hình biết người ngoại quốc trước mắt này là cha của cô, hôm nay mới trở về từ bến tàu, đồng ý đúng hẹn hái hoa hồng cho cô, hai người chị của cô cũng lần lượt nhận được quần áo đẹp đẽ cùng với vật phẩm trang sức đắt giá, chuyện xưa vừa mới bắt đầu bây giờ, cô nghĩ có lẽ cô đã biết sơ sơ nguyên nhân cha mình khóc thầm.

"Cha ơi, người làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì đau lòng sao?" Buột miệng thốt ra tiếng Pháp lưu loát làm Tô Hình lắp bắp kinh hãi, nhưng càng làm cho cô kinh ngạc chính là giọng nói của cô trở nên non nớt thanh thúy, nghe như là cô gái nhỏ 13-14 tuổi.

Herbert vẫy vẫy tay, để cô vào phòng trước rồi nói tiếp.

Tô Hình nghe lời vào phòng, phòng rất nhỏ chỉ đặt một cái giá cắm nến, rương hành lý của cha còn bày biện trên mặt đất chưa động đến, mấy năm nay cha làm ăn không tốt, một nhà bốn người bọn họ từ khu thương mại phồn vinh dời đến thị trấn nhỏ Monas dân cư thưa thớt, nghe cha nói, ở đây tiền thuê nhà rất rẻ, phong cảnh tuyệt đẹp, ra cửa mấy cây số là có thể nhìn thấy rừng cây như mọc thành phiến, mặt cỏ rộng lớn màu xanh lục, dòng suối nhỏ trong vắt, cô rất thích nơi này, khi cô rảnh rỗi sẽ cầm sách ngồi ở dưới mái hiên, vừa đọc là cả buổi chiều, tính cách hai người chị của cô thì ngược lại, bình thường quen nhõng nhẽo tùy hứng, đã không còn giao thiệp với phu nhân quý tộc, đã không còn cuộc sống giải trí hoan ca thịnh vũ, các cô ấy trở nên nóng nảy cay nghiệt, mỗi ngày đổi cách bắt cô làm cái này làm cái kia, nếu không phải ba người các cô cùng một mẹ sinh ra, cô cũng nghi ngờ các cô ấy có phải do mẹ kế sinh không.

Làm rõ mối quan hệ của các nhân vật, trong lòng Tô Hình đã được phổ biến, cô ngồi xổm xuống, đặt giá cắm nến trong tay lên bàn.

"Cha ơi, bây giờ người có thể nói với con sao?"

"Hazz." Herbert nặng nề thở dài, "Belle, con gái ngoan của ta, con biết hoa hồng ta cho con là hái ở đâu không?"

Tô Hình lắc đầu, làm bộ không biết, "Cha, hoa hồng, có vấn đề gì sao?"

"Hazz, hoa hồng là hái ở một tòa lâu đài trong rừng rậm." Herbert bật chế độ máy hát kể lại chuyện trên đường ông về nhà bị bầy sói công kích chạy lung tung vào rừng sâu và tìm thấy một tòa lâu đài.

"Chủ nhân của lâu đài phát hiện người hái hoa hồng của hắn?"

"Đúng vậy, hắn rất tức giận, hắn cho ta nơi ẩn núp an toàn và đồ ăn phong phú, ta lại hái trộm hoa hồng của hắn." Lại nói tiếp Herbert hổ thẹn cúi đầu, nếu không phải đã đồng ý với Belle đưa cho cô một cành hoa hồng, ông cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn trước khi đi.

"Cha ơi, hắn còn nói cái gì?" Tô Hình tiếp tục hỏi.

"Hắn nói... Trừ phi một người con gái của ta đến tòa lâu đài thay ta chết, nếu không ba tháng sau người chết chính là ta." Herbert rơi xuống nước mắt hối hận, ông có ba người con gái, nhưng ông cũng không muốn để một trong số các cô thay ông chết đi.

Tô Hình trầm mặc rũ mi xuống, khuôn mặt nhỏ trẻ con ngây ngô giấu trong bóng tối, cô cân nhắc một hồi, ngữ khí kiên định nói:

"Cha ơi, để con thay người đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro