Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Khu rừng hắc ám ẩn chứa ma thuật

Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, ông mặt trời ẩn nấp trong biển mây phía Đông ngáp dài, gió mát lướt nhẹ qua mặt đất, nụ hoa nhỏ ngượng ngùng ngẩng đầu ưỡn ngực, nở rộ ra tư thái xinh đẹp nhất nghênh đón cái nắng gắt hôm nay.

Thị trấn Monas yên tĩnh và thanh bình, có người lục tục bắt đầu dọn dẹp lá rụng trước cửa, Tô Hình dắt một con ngựa trắng, đi ngang qua cửa nhà hàng xóm đều sẽ lễ phép gật đầu cất tiếng chào hỏi, người trong trấn giản dị lương thiện, không bài ngoại*, chiếu cố rất nhiều đến cả nhà bốn người Tô Hình mới chuyển đến.

[*Bài ngoại là sợ hãi hoặc không tin tưởng những người thuộc chủng tộc, sắc tộc, dân tộc khác với mình]

"Belle, sớm như vậy đã đi đâu thế." Một bà lão hiền từ tưới chậu hoa, tò mò hỏi Tô Hình.

"Bà Regina, con muốn đến rừng cây ở ngoài trấn." Tô Hình nở một nụ cười bừng lên sức sống lan khắp bốn phía, khuôn mặt thanh tú trắng nõn mềm mại đàn hồi, là khuôn mặt bụ bẩm chưa thoát nét trẻ con, bộ dáng rất được người ta yêu thích.

"Con muốn đến rừng cây? Không không không, nơi đó quá nguy hiểm, con nên về nhà đi." Regina tận tình khuyên bảo.

"Yên tâm đi, bà Regina, chờ con hoàn thành một chuyện vô cùng quan trọng, con sẽ trở về." Tô Hình không màng đối phương mãi luôn khuyên can, dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước, lời đề nghị tối hôm qua bị cha nghiêm khắc từ chối, cô đành phải thừa dịp lúc người thân còn đang ngủ say lặng lẽ dắt con ngựa của cha rồi một mình đi tìm lâu đài trong rừng rậm.

Đi đến lối ra của thị trấn, Tô Hình đối mặt với một đồng cỏ xanh bát ngát giống như đại dương, cô đưa mắt nhìn ra xa, xác định xong phương hướng bèn xoay người lên ngựa, chạy băng băng về phía trước.

Tiếng gió dao động vù vù ở bên tai, Tô Hình theo bản năng thẳng lưng kẹp chặt bụng ngựa, Belle chăm chỉ hiếu học, dẫn tới kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ấy còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Xuyên qua đồng cỏ màu xanh lục, cô cưỡi hồi lâu mới trông thấy đằng trước lộ ra một rừng cây xanh biếc.

"Huh ~~ Ruth, em chắc chắn là đi hướng này sao?" Tô Hình dừng ngựa lại, đi tới đi lui ở đồng cỏ và rừng cây sát bên.

Ruth chính là con ngựa trắng đó, nó nâng chân trước lên hướng trong rừng cây bước vào hai bước, mắt to linh động màu đen nhìn thẳng tắp về phía trước.

Tô Hình nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, cúi người nói bên tai nó:

"Ruth, dẫn chị đi đến lâu đài trong rừng cây."

Ruth lỗ tai giật giật, chiếc cổ tráng kiện ngẩng lên cao cao, một tiếng hí vang kinh động chim bay trong rừng cây, nó chở Tô Hình theo phương hướng trong trí nhớ chạy như bay trong cánh rừng.

Chạy băng băng một khoảng cách, Tô Hình nhìn thấy một cái cây cổ thụ to lớn cong queo, lúc này Ruth dừng bước chân lại, phát ra tiếng hí với chỗ bên phải mọc đầy bụi gai.

Sự kiện thần kỳ đã xảy ra, bụi gai tựa như sống lại, tự động co rút sang hai bên, lộ ra một con đường nhỏ mới tinh.

Tô Hình không dám tin ghé vào trên lưng ngựa, tùy ý để Ruth mang theo cô xuyên qua con đường này, cảnh sắc bên người không ngừng bị màu sắc thần bí lấp đầy, đầy rẫy những nhánh cây to chồng chất cùng với rễ cây đan chéo dày đặc, như một chiếc võng lớn màu đen được đan hoàn mỹ bao phủ không thoát ra một tia ánh sáng, nơi này đã không thể gọi là rừng cây, phải nói... Là khu rừng hắc ám ẩn chứa ma thuật.

Con ngựa trắng dưới người bắt đầu giảm tốc độ, Tô Hình ngồi dậy, thấy được lâu đài thời Trung cổ cao cao chót vót ở sâu trong khu rừng.

Tuy rằng chỉ trông thấy mấy đỉnh tháp tròn trịa, nhưng tâm tình kích động vẫn khó che giấu được.

"Ruth, nhanh, lâu đài ở đó, chúng ta qua đấy mau lên." Tô Hình điều khiển dây cương đi, đốc thúc Ruth nện bước nhanh hơn.

Ruth bất mãn phát ra tiếng phì phì trong mũi, chậm rì rì đi tới liền không chịu chạy lên, Tô Hình lúc này mới nhận ra rằng nó đã đói bụng rồi.

"Xin lỗi, Ruth, là chị lôi em đi lại quên mang đồ ăn cho em, em nhịn một chút, chờ chúng ta tới lâu đài rồi, chị sẽ tìm đồ ăn cho em nhé, được không?"

Ruth chân trước cào bới, đáng yêu nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục chạy chậm lên.

Khi lâu đài thời Trung cổ xuất hiện trọn vẹn ở trước mặt cô, cô hoàn toàn bị chấn động bởi kiến trúc nguy nga đồ sộ, đó là một tòa lâu đài cổ niên đại xa xưa, tường thành màu xám cao cao bò đầy dây leo màu xanh thẫm, rất nhiều dây đã cắm rễ dưới nền đất thật sâu, lộ ra từng đoạn rễ cây cứng cáp, cô cưỡi ngựa đi qua cầu treo bên đường, cửa thành mở ra, cô không trở ngại đi vào trong lâu đài.

Cỏ dại trong lâu đài mọc thành cụm, bể phun nước khô khốc mọc đầy rêu xanh, đếm không hết lá rụng chồng chất đã ố vàng khô héo ở bên trong, Tô Hình xuống ngựa, nắm Ruth vừa đi vừa ngó, nơi này ban đầu chắc là một cái vườn hoa, thời gian thấm thoát, rất nhiều đồ vật đều đã hóa thành chất dinh dưỡng trong bùn đất, chỉ dư lại một ít đồ vật mà thiên nhiên không tiêu hóa nổi, ví như cái bể phun nước kia, cùng với một số pho tượng màu trắng.

Các pho tượng màu trắng đứng sừng sững ở các hướng đông nam tây bắc, cùng một màu đều là thân khoác áo giáp và cầm vũ khí trong tay, khác biệt là, vẻ mặt của bọn họ, động tác của bọn họ, Tô Hình vừa mới đi ngang qua chiến sĩ một tay thì cầm cái khiên một tay thì giơ cao bảo kiếm tấn công, vẻ mặt của hắn khiến người ta khó hiểu, làm như mang theo chút sợ hãi và tuyệt vọng nhìn chăm chú phía trước, miệng hắn mở rất lớn, như thể muốn cao giọng hò hét rồi lại đột nhiên im bặt.

Tô Hình quan sát qua mấy cái pho tượng đều tương đồng ở chỗ, đều sợ hãi và tuyệt vọng như nhau.

Đi qua đám cỏ dại này, Tô Hình dắt ngựa đi tới chính điện, trên đường cô đến đây đã phát hiện phía sau cung điện có một cái chuồng ngựa, bên trong đầy thức ăn chăn nuôi và nước, cô sắp xếp Ruth cẩn thận, rồi một mình lẻ loi bước lên bậc thang chính điện.

Cửa chính tráng lệ ngay lúc cô vừa bước xong tầng bậc thang cuối cùng thì tự động mở ra, một mùi hương kỳ quái xộc tới trước mặt, Tô Hình ban đầu còn cảm thấy đây là hương hoa hồng, ngửi nhiều lại không xác định lắm.

Đại điện âm trầm lạnh băng không có một bóng người, Tô Hình căng thẳng lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô lấy hết can đảm hô:

"Tôi đến đây để chuộc tội thay cha tôi, tôi rất xin lỗi vì ông ấy đã hái hoa hồng của ngài."

"Cạch cạch cạch ——"

Giá cắm nến màu bạc được khảm ở trên vách tường từng cái một sáng lên đóm lửa, đại điện dưới giọng nói của cô lộ ra nhan sắc ban đầu—— nguy nga lộng lẫy.

Lúc này, trên vách tường trắng phóng ra một thân ảnh màu đen, hắn ngồi xổm, cả người tỏa ra tư thế vương giả.

"Cha của cô là một tên ăn trộm, ta ban cho hắn đồ ăn và chỗ ở, thế nhưng hắn lại không biết ơn lén hái hoa hồng của ta."

"Thật xin lỗi, bởi vì tôi muốn một cành hoa hồng nên cha tôi mới làm như vậy." Tô Hình lén bước lên muốn từ chỗ tối đi ra nhìn khuôn mặt thật của hắn, nhưng cô thất bại, đối phương càng nhanh hơn cô biến mất trên vách tường.

"Nhốt cô ta lại." Thanh âm trầm thấp mang theo uy nghiêm không thể ngỗ nghịch quanh quẩn trong không trung.

Tô Hình đứng tại chỗ không biết nên đáp lại gì, một cái giá cắm nến màu bạc đột nhiên nhảy tới dưới chân cô, hướng với phía cô ưu nhã khom người, "Tiểu thư xinh đẹp của tôi, xin mời đi theo tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro