Chương 47:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Vật dụng trong nhà biết nói!

Vật dụng trong nhà biết nói!

Còn không chỉ có một cái!

"Oliver, tôi đã nói ông sẽ dọa cô ấy, xem đi, cổ cũng bị ông dọa sợ choáng váng rồi." Chiếc đồng hồ báo thức cổ điển màu vàng lộng lẫy kéo thân mình cồng kềnh đi đến trước mặt Tô Hình, thân sĩ hành lễ gặp mặt, thật thà nói: "Tiểu thư xinh đẹp của tôi, xin đừng sợ hãi, chúng tôi sẽ không làm hại cô."

"Các ngươi... Vì sao có thể nói?" Tô Hình thu hồi vẻ mặt kinh sợ, do dự hỏi.

"Chuyện này nói ra thì rất dài, tôi vẫn nên dẫn cô về phòng nghỉ ngơi trước một chút, đáp án cụ thể hẳn là để điện hạ trả lời." Oliver là một giá nến màu bạc, trên đầu của anh, hai bên trái phải đội một ngọn nến màu trắng, bởi vì dáng dấp gần nhất với hình người nên anh có thể thực hiện các động tác của con người, giống như một con người phiên bản mini bằng bạc.

"Được rồi, vậy làm phiền anh." Tô Hình buông cảm xúc bất an, ngoan ngoãn tiếp nhận lời đề nghị của đối phương.

Đại điện rất lớn, khắp nơi lập loè ánh sáng vàng rực rỡ, phảng phất làm người ta có cảm giác đang đặt mình trong hoàng cung, Tô Hình đi theo phía sau Oliver lên cầu thang chữ Y cổ điển thời Trung cổ, ngay phía trên cầu thang là một mặt bức tường trắng khổng lồ, mới vừa rồi thân ảnh màu đen kia đúng là phóng ở trên bức tường này, nói như vậy, chủ nhân của lâu đài cũng ở tại tầng hai sao? Cô không dấu vết bắt đầu quan sát chung quanh, khi đi đến ngã ba cầu thang cô phát hiện trên tường có một vết lõm hình chữ nhật, ở đây... Chắc là ban đầu bố trí một khung ảnh, nhưng mà, vì sao muốn tháo xuống chứ?

Tô Hình ra vẻ ngây thơ, thể nghiệm thân là Belle thăm dò lâu đài xa lạ.

"Tiểu thư xinh đẹp của tôi, vẫn chưa biết cô tên là gì?" Đồng hồ báo thức cổ điển Brande thiện ý hỏi.

"Tôi tên là Belle, cần tôi ôm anh đi lên không? Trông anh hình như rất mệt." Tô Hình nhìn anh ta cố hết sức bò cầu thang, hảo tâm đề nghị nói.

"Ồ, vậy thì thật quá cảm ơn cô, tiểu thư Belle lương thiện." Brande không từ chối ý tốt của cô, từ khi anh biến thành đồng hồ báo thức, thân mình đã càng thêm không nghe điều khiển, từ trên xuống dưới nhiều bậc thang như vậy mỗi lần đều phải tốn thật nhiều thời gian mới đi đến được phòng điện hạ, vì thế, không có chuyện gì lớn anh thà ở lại dưới lầu nhớ về quá khứ, chứ không muốn lãng phí thời gian còn lại để leo cầu thang.

Oliver nhảy nhót đi vào cửa cầu thang lầu hai, nghe thấy đối thoại của hai người họ bèn xoay người nói:

"Anh bạn già, ông nên học tập tôi hơn đi, đi đi lại lại nhiều lên, hoạt động gân cốt, ông xem kim giây trên mặt ông cũng sắp rỉ sắt."

"Oliver, nếu ông biến thành đồng hồ báo thức giống như tôi, tôi nghĩ ông cũng không thích đi tới đi lui như vậy đâu."

Tô Hình nâng tiên sinh Brande đồng hồ báo thức đang thổi râu trừng mắt lên, nhẹ nhàng cười nói: "Quan hệ của các anh thật sự rất tốt nhỉ."

"Méo nhé, nếu không phải sợ anh ta lỗ mãng hấp tấp va chạm tiểu thư Belle, tôi mới mặc kệ anh ta."

"Được rồi, anh bạn già của tôi, đừng nổi giận trước mặt tiểu thư Belle, như vậy thật thất lễ."

Brande bĩu môi, không thể không thừa nhận anh ấy nói không sai.

"Xin lỗi, tiểu thư Belle, xin bỏ qua sự vô lý của tôi, già rồi, dễ vì một số việc vặt phiền lòng."

"Không có gì, chỉ có giữa bạn bè mới có thể tranh cãi với nhau." Tô Hình một đường vừa nói vừa cười với bọn họ, vô thức đã đi đến cửa phòng nào đó ở tầng hai.

"Tiểu thư Belle, đây là phòng của cô, mời cô vào xem đi, nếu không hài lòng tôi có thể giúp cô đổi một phòng khác." Oliver bật nhảy một cái, kéo xuống chốt cửa.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, một căn phòng công chúa màu hồng phấn tựa như ảo mộng xâm nhập vào mắt Tô Hình, cần phải có trái tim thiếu nữ như thế nào mới có thể trang trí căn phòng thành kiểu này, màn che màu hồng, thảm lông màu hồng, giường màu hồng, búp bê vải màu hồng, còn có một lễ phục thêu hoa màu hồng...

Tất cả đồ vật đều là màu hồng!

"Thế nào? Honey, em dựa theo cấp bậc công chúa trang trí căn phòng này đấy." Nói chuyện là một cái chổi lông vũ màu trắng đang xoay quanh khiêu vũ trên không trung, nó mỹ lệ cao nhã, lông vũ màu trắng không dính bụi trần hiện lên sáng bóng mịn màng như lụa.

Oliver nhìn chằm chằm dáng múa hoa mỹ của cô ấy cả trái tim cũng sắp hòa tan, Sophia của anh dù có biến thành chổi lông vũ, cũng quyến rũ như thế, thật muốn ôm cô vào trong ngực hung hăng yêu cô ghê.

"Ôi ~ honey Sophia của anh, mau đến ôm anh đi." Giang hai tay ra, Oliver cõi lòng đầy chờ mong cô ấy có thể bay vào trong lòng ngực anh.

"Không, honey, anh đã quên lần trước anh đã đốt cháy một cọng lông vũ của em." Sophia quên không được lông vũ trắng tinh của cô bị thiêu cháy đen, cô đã không muốn ôm anh, muốn rời xa nguy hiểm, yêu thương tính mạng.

"Ôi ~ honey Sophia của anh, sao em có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy, anh yêu em đến thế..."

"Honey, đủ rồi, có nhiều lời âu yếm hơn nữa cũng không thay đổi được chúng ta khác giống loài."

"Khụ khụ, hai người các ông một vừa hai phải thôi, tiểu thư Belle, xin tha thứ bọn họ cầm lòng không đậu, trước khi chưa biến thành vật dụng trong nhà, bọn họ là một đôi yêu nhau đằm thắm." Dù cho bọn họ thường xuyên cãi nhau, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì Brande đều sẽ trước tiên đứng ra giải vây thay Oliver, có lẽ, đây là tình bạn giữa các quý ông nhỉ.

"Brande, tôi sẽ không để ý, phòng này tôi rất thích, cảm ơn cô Sophia." Tô Hình cực thích phương thức ở chung giữa bọn họ, so với hai người chị hô tới gọi đi của cô, thì hình như người xa lạ càng cho cô nhiều ấm áp hơn.

"Tiểu thư Belle có thể thích, là vinh hạnh của tôi." Sophia dịu dàng hơi hành lễ.

"Tiểu thư Belle, cô có thể nghỉ ngơi trước một lúc, chờ đến lúc giữa trưa dùng cơm thì xin cô mặc lễ phục vào rồi đến đại điện đúng giờ dùng cơm." Oliver nói xong, Brande cùng Sophia nhìn lẫn nhau, cả hai đều cảm thấy giật mình vì hành vi tự tiện chủ trương của anh ấy.

"Được, cảm ơn anh Oliver, tôi định ngủ một lúc, thời gian dùng bữa là mấy giờ?"

"12 giờ, tiểu thư Belle yên tâm, sẽ có người đến nhắc cô dùng cơm, vậy thì, chúng tôi lui trước."

Tô Hình buông Brande trong lòng bàn tay, nhìn theo bọn họ ra cửa xong liền nhào cả đầu vào giường, chìm vào mộng đẹp, hôm nay cô thật sự hơi mệt mỏi.

Lối đi nhỏ tầng hai, Brande đè thấp giọng, nói: "Oliver, ông chắc chắn muốn làm như vậy sao? Điện hạ sẽ tức giận."

"Đúng vậy, honey, tính tình điện hạ anh cũng biết đấy." Sophia bên cạnh phụ họa nói.

"Hazz, chẳng lẽ các người không muốn khôi phục hình người sao? Thời gian còn lại của chúng ta không còn bao lâu, cô ấy là hy vọng cuối cùng của chúng ta, điện hạ ngài ấy... Phải học được cách yêu và được yêu..."

Oliver lắc đầu thở dài, điện hạ của họ nếu vẫn luôn tiếp tục sa sút tinh thần, vậy thì thật sự vô vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro