Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Ta nói, không được nhìn ta.

"Điện hạ, tiểu thư Belle khác với những cô gái trước, ngài... Có thể thử lại một lần nữa..." Oliver biết làm như vậy sẽ khiến cho điện hạ giận dữ, nhưng anh vẫn cứ làm, vì điện hạ, vì mỗi người trong lâu đài, anh tình nguyện bị mắng bị trách phạt cũng phải nắm cho được cơ hội lần này.

Bóng dáng to lớn của người mặc lễ phục hoàng tử hoàng gia nhìn từ trên cao xuống bao phủ lấy Oliver, một đôi mắt màu vàng óng của quái thú dựng thành một đường thẳng, "Oliver, ta có thể thử lại một lần, nhưng ta khuyên anh, đừng ôm hy vọng lớn quá."

Mấy trăm năm, không phải hắn chưa từng kỳ vọng sẽ có phụ nữ yêu hắn, nhưng  mà bằng dáng vẻ hiện tại của hắn thì phụ nữ nhìn thấy hắn trừ hét chói tai ra thì còn bị dọa đến ngất đi, vốn dĩ không có ai dám tiếp cận hắn, hắn đã sớm nhìn rõ hiện thực.

"Điện hạ, ngài nên xuống lầu dùng cơm." Oliver được ăn cả ngã về không, anh tin tưởng, chỉ cần điện hạ chịu bước ra bước đầu tiên, tiểu thư Belle sẽ mang đến kỳ tích cho mọi người, điện hạ của bọn họ sẽ có được tình yêu.

"Đã biết." Âm thanh chủ nhân nhảy từ trên bàn sách xuống, bộ lông màu vàng kim rậm rạp lướt ra độ cung rực rỡ, bốn chân hắn chạm đất, đi dạo hiên ngang nện bước ra khỏi cửa phòng.

Ngồi ở một đầu bàn ăn thật dài, Tô Hình không hiểu sao bắt đầu khẩn trương, cảnh tượng trước mắt giống như trong phim, khăn trải bàn hoa lệ xa hoa màu đỏ với hoa văn viền vàng cổ điển, ba hàng giá nến màu bạc được sắp xếp có thứ tự qua những bông hoa trên bàn, ánh nến chấm nhỏ, xây dựng bầu không khí cực kỳ lãng mạn, chủ nhân của lâu đài vẫn chưa ngồi vào chỗ, món ăn khai vị đầu tiên đã lên bàn, là cá mè xông khói và bánh mì.

Tô Hình nhìn chằm chằm thức ăn ngon trước mặt, nuốt nuốt nước miếng, cơm sáng chưa kịp ăn, bụng cô đã sớm đói xẹp lép.

"Muốn ăn thì ăn đi." Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm theo bóng dáng thật lớn nhảy lên ghế dựa đối diện bàn ăn.

Tô Hình hơi hơi ngước mắt, khi nhìn rõ tướng mạo của hắn thì hít một hơi, đó không thể xem như là con người, mà là quái thú, thân thể cao lớn mặc lễ phục của con người, khuôn mặt giống như vua của loài thú bị bộ lông rậm rạp màu vàng kim bao vây lấy, đôi đồng tử màu vàng dưới đường kẻ mắt màu đen tỏa ra nhè nhẹ ánh sáng nguy hiểm, đầu mũi hắn đen kịt, đường đen dày và đậm hình chữ Y nối thẳng qua miệng hắn, ở hai cánh mũi của hắn có chòm râu trắng thật dài, khi cắn nuốt đồ ăn chuyển động lên xuống, điểm này rất tương tự mèo nuôi trong nhà, đương nhiên, hình thể của nó lớn hơn mèo rất nhiều lần.

"Không được nhìn ta." Thanh âm trầm thấp ẩn chứa cảnh cáo, Tô Hình nhìn chăm chú nhất thời đã quên thu hồi ánh mắt, quái thú nổi giận, nó lật đổ đĩa thức ăn trước mặt, đứng dậy nhảy lên tới trước mặt cô.

"Ta nói, không được nhìn ta." Sư tử gầm làm gió thổi rối loạn kiểu tóc của Tô Hình, quái thú nheo lại con ngươi màu vàng, ném qua cái đuôi thon dài nhảy xuống bàn ăn, cũng không quay đầu lại rời đi.

Tô Hình bị rống ngây ra hồi lâu sau mới ôm trái tim đập bịch bịch thở sâu, trời ạ, lỗ tai của cô cũng sắp ù tai, tính tình của hắn cũng quá nóng nảy thôi, quả thực vẫn thần kỳ như thế...

Không hổ là boss trạm nghỉ ngơi số 13, đúng là kỹ thuật diễn đáng sợ.

"Hazz, tôi đã nói điện hạ nhất định sẽ giống như trước đây, dọa cô ấy ngất rồi, ể? Cổ không ngất?" Brande đứng ở ngoài điện tận mắt nhìn thấy điện hạ chạy ra ngoài, còn tưởng rằng làm hư chuyện rồi, không ngờ tiểu thư Belle hoàn hảo không hao tổn gì ngồi ở trên ghế, chỉ là thoạt nhìn hơi ngốc ngốc.

Oliver đi nhanh nhảy đến trên bàn cơm, thân sĩ hành lễ với Tô Hình, xin lỗi nói: "Tôi thật xin lỗi, tiểu thư Belle, điện hạ ngài ấy... Tính tình không tốt lắm, nhưng xin cô tin tôi, sâu trong nội tâm điện hạ là mềm mại tinh tế, cần cô từ từ tìm hiểu."

"Hắn trông có vẻ rất ghét tôi." Tô Hình nói xong, liền cảm thấy đói bụng không chịu được, cũng mặc kệ vừa rồi có phải đã chịu kinh sợ hay không, xé một miếng bánh mì nhỏ ăn một miếng.

Oliver cho rằng tiểu thư Belle dù không sợ hãi cũng sẽ không còn thèm ăn gì, nhưng mà... Này một miếng bánh mỳ này một miếng cá mè xông khói, ăn ngon lành nào có khó chịu gì chứ...

"Khụ khụ, Oliver, nhìn thẳng con gái ăn là một hành vi rất không lịch sự." Brande hảo tâm nhắc nhở.

"Oh ~ xin lỗi, tiểu thư Belle, cô ăn uống cũng thật tốt á." Oliver hiếm khi xuất hiện hành động thất lễ, đồng thời đáy lòng anh vui vẻ muốn hoan hô, tiểu thư Belle cũng không bài xích điện hạ, đây chính là chuyện vui lớn, anh phải vì điện hạ  tranh thủ thật mau mới được.

"Tiểu thư Belle, điện hạ không phải ghét cô, mà là không biết nên ở chung với cô như thế nào, vẻ bề ngoài khiến ngài ấy niêm phong bản thân, cũng không một ai đi vào lòng của ngài ấy."

"Chuyện này đến cùng là như thế nào? Anh có thể nói với tôi không?" Tô Hình ăn hết cả miếng bánh mỳ và cá mè xông khói, trong bụng có trữ hàng tinh thần cũng đi theo tốt hơn.

"Chuyện bắt đầu xảy ra vào một buổi tiệc tối..." Bà ấm trà Elissa ngồi xe đẩy thức ăn đưa tới súp hành tây kiểu Pháp.

Oliver thay Tô Hình đổi mới đĩa thức ăn, quy củ đứng ở một bên, tiểu thư Belle chắc chắn đã đói lả, tốc độ cô ăn súp còn nhanh hơn cả lão già nhiều tuổi nhất trong thành.

"Tiệc tối? Trong tiệc tối đã xảy ra chuyện gì à?" Tô Hình uống súp, nước canh mỹ vị chảy qua nụ vị giác, ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

"Đó là một đêm giông bão tuyết, trong cung điện mỗi người đều mặc trang phục lộng lẫy nhảy múa dưới tiếng ca êm ái, điện hạ của chúng tôi là hoàng tử của lâu đài, bởi vì từ chối một bà lão vẻ ngoài xấu xí xin tá túc, bị ếm ma thuật biến thành quái thú, tất cả mọi người kể cả trong thành đều bị biến thành các loại vật dụng trong nhà, bà lão vẻ ngoài xấu xí ấy thật ra là một vị tiên nữ, bà ấy nói với điện hạ, muốn giải trừ ma thuật nhất định phải tìm được một người con gái thật lòng yêu ngài, diện mạo điện hạ đã biến thành quái thú, tình nhân ngày xưa đều bị người dọa bỏ chạy, không ai sẽ yêu người, từ đó về sau, tính tình điện hạ liền thay đổi, người dễ dàng nóng nảy, dễ dàng tức giận, nhưng những chuyện đó đều có thể hiểu được, tiểu thư Belle, xin đừng tức giận với điện hạ, trên lưng ngài ấy mang áp lực của mọi người, người thật sự không vui vẻ."

Elissa dứt lời, Tô Hình cũng nhanh chóng uống xong món súp thứ hai, bà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người uống hết súp, xem ra tiểu thư Belle rất thích loại hương vị này, vậy thì buổi tối không cần đổi loại canh rồi.

"Tiểu thư Belle, món ăn thứ ba lập tức đưa lên cho cô."

"Cái gì? Còn có? Không không không, tôi đã ăn no, không cần lên món ăn." Tô Hình vẫy vẫy tay, sức ăn của cô không lớn, không ăn hết nhiều vậy.

Oliver cười nói: "Món ăn chính là do đầu bếp chính tốt nhất ở đây của chúng tôi nướng thịt gà tây mật ong, thịt tươi mới, cô chắc chắn không ăn một chút sao?"

Tô Hình khó kháng cự được dụ hoặc của thức ăn ngon, chậm rãi giơ lên một ngón tay, thẹn thùng nói: "Vậy... Lên một miếng là được."

"Được, tiểu thư Belle, xin chờ một lát." Oliver trong lòng nhịn không được cười trộm, tiểu thư Belle thật đúng là đáng yêu mà.

Ăn xong bữa trưa, Tô Hình vuốt cái bụng tròn vo một mình lắc lư trong thành, ngoài miệng nói ăn không vô, lại ăn sạch cả món điểm tâm ngọt cuối cùng, hazz, bọn Oliver nhất định sẽ chê cười cô.

Đi đến tháp đồng hồ cũ kỹ ở phía Tây, cô nhìn thấy một bóng người mơ hồ ngồi xổm trên tầng cao nhất đồng hồ, cô nhớ tới những lời Elissa mới vừa nói, hoàng tử tôn quý biến thành quái thú, nội tâm của hắn phải đón nhận đả kích lớn bao nhiêu mới đi được đến hôm nay.

"Hazz, ngẫm lại hắn cũng rất đáng thương, chắc là mình nên xin lỗi hắn." Tô Hình quyết định xong chuyện phải làm liền sẽ lập tức hành động, cô bước lên tháp đồng hồ, ở lâu đài cao nhất quan sát khắp nơi.

"Ai cho phép cô lên đây." Giọng nói lạnh băng mà uy nghiêm không mang theo một chút tình cảm.

"Tôi...Tôi là đến nói xin lỗi ngài, lúc ăn cơm, tôi không phải cố ý muốn nhìn ngài..." Tô Hình đột nhiên kinh sợ, khí tràng của đối phương quá mạnh mẽ, cô thậm chí có loại xúc động muốn quỳ xuống.

"Ồ? Cô không sợ ta?" Quái thú hình như không ngờ cô sẽ chủ động tiếp cận hắn, xoay người đi về phía cô.

"Có cái gì mà sợ, trước kia ngài cũng là con người mà." Tô Hình cố gắng khắc chế xúc động lui về phía sau, khi hắn liên tục tới gần chân có hơi nhũn ra.

"Bọn họ nói với cô?" Quái thú ngồi xổm ở vị trí cách cô một bước, cái đuôi phía sau quét hai bên mặt đất, nhìn qua tâm tình không tồi.

"Ừm." Tô Hình gật đầu.

"Vậy cô sẽ yêu ta sao?" Quái thú hỏi thẳng.

"...Không biết." Tô Hình cả người run lên.

"Ta đã thật lâu không chạm qua phụ nữ, nếu cô muốn xin lỗi ta, tốt nhất là dùng thân thể của cô để biểu hiện, nếu không, ta cứ không chấp nhận." Tư thái quái thú cao ngạo, đồng tử màu vàng hung mãnh nhìn chăm chú vào Tô Hình.

Tô Hình nghẹn lời, hắn, hắn lại đưa ra loại yêu cầu này, có phải rất quá đáng hay không.

"Ta biết cô không có khả năng sẽ yêu ta, cho nên trước khi ta hoàn toàn biến thành quái thú, cho ta hưởng thụ một chút hoan ái nam nữ, là yêu cầu xa xỉ cuối cùng của ta."

"Nếu... Tôi đáp ứng rồi, ngài sẽ thả tôi về nhà sao?" Tô Hình do dự hỏi.

"Phải, chỉ cần cô thỏa mãn nhu cầu của ta, ta sẽ thả cô đi." Quái thú đứng lên, thân thể cao lớn che khuất ánh mặt trời sau giờ trưa, hắn nói: "Suy nghĩ kỹ lại đi, là cả đời bị ta nhốt trong lâu đài, hay là nguyện ý dùng thân thể cô đổi lấy tự do, đêm nay, ta ở trong phòng chờ cô."

Quái thú đi rồi, Tô Hình xụi lơ trên mặt đất, cô dựa vào vách tường nhìn bầu trời phía xa, lựa chọn kỳ thật rất đơn giản, mặc kệ là cô hay là Belle đều sẽ lựa chọn cái sau, bởi vì không có gì quan trọng hơn so với tự do, nhưng mà... Muốn cùng một con quái thú phát sinh quan hệ... Cô... Cô cũng cần đủ lòng dũng cảm...

————–

Quái thú: Chúng ta làm trước yêu sau, như thế nào?

Tô Hình: Tôi có quyền lợi từ chối sao... TAT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro