Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Cô không cần làm gì hết, giao tất cả cho tôi

Trong phòng khách nguy nga tráng lệ ở lầu một, chùm đèn thủy tinh treo ở trên cao vẫn sáng chói như cũ, đảm nhận trách nhiệm chiếu sáng đến mọi góc xó xỉnh.

Một đám cả nam lẫn nữ ngồi vây quanh ở trên sô pha bắt đầu trao đổi với nhau tin tức mới nhất vừa nghe được.

"Kim Kim, anh trai của em lại giật hạng nhất, hai lần hạng nhất liên tục đấy, thật là uy phong." Một người đàn ông ngậm thuốc lá, dáng ngồi ưu nhã lưng dựa trên sô pha, đôi mắt đào hoa quyến rũ lướt qua vòng ngực kiêu kỳ của Bạch Kim, ánh mắt thâm đen không rõ ý vị.

Bạch Kim cố ý ưỡn ưỡn ngực, thừa dịp thay đổi tướng ngồi lung lay đầu nhũ, "Anh trai em có sức chiến đấu mạnh mẽ, anh cần phải cầu nguyện ngàn vạn lần đừng gặp được ổng, nếu không, ngay cả mảnh vụn anh cũng ăn không được."

Người đàn ông không để bụng cười cười, ánh mắt lướt qua Giang Lưu đang trầm tư, ôn tồn hỏi: "Vẫn đang lo lắng cho Chu công tử à? Cậu ấy không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, chỉ cần điểm không quá thấp, thì không thua được."

"Lần này cậu ấy tham gia một show thực tế kinh dị có độ khó trung bình, loại thi đấu đó không chỉ so lòng can đảm mà còn so sức mạnh của đạo cụ, hiện tại trong tay của cậu ta chỉ có ba tấm hổ phù, một tấm hổ phù có thời gian 10 phút dọa sợ ma quỷ, còn phải tính luôn cả 30 phút quan hệ, nếu là tôi, cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân mà lui." Giang Lưu lo lắng nói ra kết luận mà chính mình đã phân tích, anh ngước mắt nhìn Quý Du, đột nhiên nhớ đến, "Chuỳ sắt của cậu có phải đưa cho Chu công tử mượn hay không?"

"Ừ, trước thi đấu một đêm cậu ấy đến chỗ tôi mượn." Thân hình khỏe mạnh rắn chắc của Quý Du vùi cả người vào chiếc ghế sofa thực sự càng làm nổi bật hơn sự nhỏ bé của nó, anh ta cầm lấy quả táo đỏ tươi trên bàn trà, bỏ vào miệng cắn một miếng, thuận tiện lại nói một câu, "Thu cậu ấy 100 tích phân."

Ở thế giới nhỏ, muốn mượn đạo cụ của người khác đều phải cần tích phân để trao đổi, bình thường giá trị tích phân trao đổi từ 100-2000 trở lên, cụ thể lấy sức mạnh của đạo cụ mà quyết định, ngoài việc cho mượn ra thì đạo cụ của mỗi người tham gia cũng có thể tự bán đi, giá trị tích phân không giới hạn do người sở hữu tự do quyết định, mà người tham gia đi mượn đạo cụ của người khác sau khi cuộc thi kết thúc thì không được cất giấu không trả, nếu không sẽ bị tuyên án loại bỏ theo quy tắc , có thể nói ở trong thế giới nhỏ này, muốn làm trái quy tắc và gian lận là không thể nào, mặc dù không nhìn thấy sự tồn tại của camera, nhưng không thể phủ nhận, hành động mà bọn họ làm đều bị "người phía sau màn" giám sát.

Giang Lưu nhàn nhạt gật đầu, trạm nghỉ ngơi số 3 của bọn họ ai ai cũng đoàn kết một lòng, so với những trạm nghỉ ngơi tính toán công danh lợi lộc khác, đã xem như là chốn yên vui.

"Chỉ có 100? Chuỳ sắt chính là đạo cụ cao cấp, thu ảnh 1000 tích phân cũng không quá đâu, đại ca Qúy thật là hào phóng." Bạch Kim không chút ngại ngần ngồi lên đùi Qúy Du, cầm lấy bàn tay to của anh phủ lên vòng ngực lớn của cô, trong miệng nũng nịu ngân nga, "Lần sau nếu gặp phải độ khó cao, em cũng muốn mượn."

Quý Du nhếch khóe môi lộ ra tám cái răng trắng tinh, bàn tay dày đầy vết chai không khách khí chà đạp nơi mềm mại của nữ nhân, "Chuyện này có là gì, chỉ cần em ngoan ngoãn cho anh chơi, không thu tích phân của em cũng chả sao cả."

"Mấy người kiềm chế một chút được không, quan tâm cảm giác của Tiểu Nhã một tí." Vân Dao đung đưa bắt chéo chân quyến rũ phun ra nuốt vào vòng khói, bên cạnh một cô bé nữ sinh trung học đã sớm đưa đôi tay trắng noãn che kín cả khuôn mặt.

Bạch Kim trêu ghẹo nói: "Tiểu Nhã, cũng không phải lần đầu tiên, sao còn thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ là Quý đại ca không hầu hạ em tốt ư?"

Bùi Tiểu Nhã là người mới vừa tới tháng trước, là người nhỏ tuổi nhất ở trạm nghỉ ngơi số 3, chỉ mới mười bảy tuổi vẫn còn đang học lớp mười một, bởi vì tuổi nhỏ nên rất yêu thích ăn đồ ngọt, tạo cho cô ấy một vóc dáng mũm mĩm, giống như con cừu nhỏ thơm ngon, có lẽ là vận khí con cừu nhỏ không tốt, lần đầu cộng sự lại là loài động vật ăn thịt Quý Du kiểu người hung mãnh , có thể tưởng tượng được, lần đầu quan hệ đã lưu lại bóng ma cho cô ấy khiến cô ấy không dám tiếp xúc với bất kỳ phái nam nào.

Tại thế giới nhỏ, mỗi người đều bị buộc phải tham gia các show thi đấu thực tế, theo lý kiểu người sợ hãi rụt rè lại béo béo đã sớm bị loại trừ ở cuộc thi của người mới, nhưng khẩu vị của "khán giả" quả là khó đoán, có lẽ là ăn ngán thịt cá, thỉnh thoảng đổi chút rau xanh củ cải cũng rất đặc sắc, cho nên Bùi Tiểu Nhã mới có may mắn sống đến bây giờ.

Bị điểm danh Bùi Tiểu Nhã soạt đứng lên, bàn tay mập mạp nhiều thịt vội vàng múa may trái phải ở trong không khí, một khuôn mặt tròn đáng yêu bởi vì quá căng thẳng mà có hơi đỏ lên, cô ấp a ấp úng giải thích nói, "Không, không, không, không, không phải như thế, chị, chị Kim, chị, chị đừng hiểu lầm em."

Bạch Kim thở dài, lập tức cũng không còn ý tưởng tán tỉnh, dứt khoát xuống khỏi đùi Quý Du, đi đến trước mặt Bùi Tiểu Nhã, đè lại bả vai của cô ấy, một lần nữa ấn cô ấy ngồi trên sofa, ân cần dạy dỗ nói: "Em xem em cũng cà lăm luôn rồi, Tiểu Nhã à, em phải nhanh thích ứng cuộc sống ở đây, em cũng đã tham gia 2 show thực tế rồi, em chắc là biết không muốn bị loại bỏ thì phải "làm" cho tốt, tuy rằng quá trình dâm loạn đấy, nhưng ai bảo chúng ta xui xẻo bị chọn tiến vào thế giới nhỏ này, tục ngữ nói rất đúng, một là người khác ở trên em, hai là em ở trên người khác, mặc kệ như thế nào, đều phải ở trên, thế thì không bằng vui vẻ hưởng thụ khoái cảm, dù sao, cũng không cần phụ nữ bỏ sức."

"Khụ khụ, Kim Kim, đoạn cuối cùng đó là em chế ra chứ gì." Vưu Sĩ Kỳ hút thuốc, đang lắng nghe thì bị đoạn cuối cùng của Bạch Kim làm cho sặc vài hơi, một đôi mắt xinh đẹp đào hoa lười nhác liếc xéo tới đây.

Bạch Kim không phục nghểnh cổ, "Chân lý của thực tế đấy, anh có hiểu hay không."

Vưu Sĩ Kỳ nhún nhún vai, không định tiếp tục cãi cọ, kỳ thật đáy lòng của anh cũng cảm thấy giống như Kim Kim vậy sớm nhận rõ hiện thực là lựa chọn lý trí nhất, anh đã gặp qua nhiều cô gái giữ gìn trinh tiết dù chết cũng không theo, cuối cùng kết quả chỉ biến thành một đống bột phấn, theo gió bay đi.

"Video Chu công tử phát sóng trực tiếp, chắc là vẫn chưa kết thúc, mọi người không đi xem sao?"Giang Lưu bỗng nhiên cắt ngang bọn họ.

Lời này vừa nói ra, ở đây ngoại trừ Giang Lưu, Vân Dao, trên mặt những người khác đều hiện lên một vẻ mặt cổ quái, dường như không tình nguyện còn nhiều hơn là sợ hãi.

"Xem thì đã xem, chỉ là...... Không dám xem tiếp nữa." Quý Du dẫn đầu đánh vỡ sự trầm mặt của mọi người, trong lòng biết Giang Lưu sẽ còn hỏi nữa, liền nói tiếp, "Show thực tế kinh dị lần này, bối cảnh ở một bệnh viện tâm thần hoang phế đã lâu, một nhóm có 8 người, ngoại trừ Chu công tử ở trạm nghỉ ngơi số 3 của chúng ta, còn có người ở trạm nghỉ ngơi số 5, số 7, mới vừa mở màn, lập tức có một nhóm người bị loại bỏ."

"Cái gì? Nhanh như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Lưu kinh ngạc hỏi.

"Bị loại bỏ chính là Tôn Mộng Vân ở chỗ số 5 cùng với Trương Gia Lỗi ở chỗ số 7, mới vừa bắt đầu thi đấu còn chưa đến năm phút, hai người họ cùng nhau vào căn phòng cuối cùng tối nhất trên hành lang, ai ngờ cái phòng đó là miệng của ác quỷ, thậm chí bọn họ còn chưa kịp hò hét, đã bị ăn luôn."

Trả lời anh chính là Vưu Sĩ Kỳ vẫn đang hút thuốc, là một người đàn ông dương khí nồng hậu, khi nhìn thấy mặt quỷ khủng bố trên màn hình tim cũng sẽ đập loạn xạ, chuyện diễn ra quá đột ngột, bất kể là ai cũng không tránh khỏi, có lẽ sống sót không chỉ dựa vào bản thân mà còn phải dựa vào may mắn.

Giang Lưu mặt trầm xuống, ngữ khí có chút trầm trọng, "Mở phát sóng trực tiếp lên, chuyển đến nhóm của Chu công tử."

Vân Dao cầm lấy remote trí tuệ ở trên bàn trà, ấn xuống phím phát livestream, trên bàn trà lập tức chiếu ra vô số ánh sáng màu xanh lá, ánh sáng thực và ảo đan xen hình thành, cuối cùng trên hình chiếu bốn chiều mở ra toàn bộ tin tức, trong hình là từng khu livestream độc lập, bên dưới từng phòng livestream đều đánh dấu tên, ví như trang đầu tiên có ba khu, một loạt ba khu phát trực tiếp, phân biệt ghi, show thực tế tình yêu và nuôi dưỡng; show thực tế trốn khỏi mật thất chết chóc; show thực tế nửa đêm mở mắt tỉnh dậy bla bla.

Vân Dao lật đến trang thứ ba mới ở hàng cuối cùng tìm được một phòng livestream tên là "Show thực tế chạy khỏi bệnh viện tâm thần", chọn xác nhận xem, hình ảnh chói lọi bỗng nhiên trở tối, hình chiếu xuất hiện ba cái ô vuông, một cái ô vuông lớn đại diện cho một nhóm nhỏ, lượt view người xem ô vuông nào cao nhất sẽ được phóng lớn, chiếm cứ hai phần ba khung hình, còn dư lại thì sắp xếp theo thứ tự từ bên phải qua.

Nhóm Chu công tử lượt view cao tận 398 người xem, đã chiếm một màn hình lớn, Vân Dao rất nhanh chóng click mở ô vuông nhóm này.

Trong hình bóng đêm đặc sệt giống như lọ mực không thể xóa mờ, đen đậm khiến cho người ta có một loại cảm giác dồn ép khó chịu, màn ảnh chuyển hướng đến cửa sổ hành lang lầu hai, một người đàn ông dung mạo anh tuấn đang dắt một cô gái áo vàng bước nhanh trên hành lang không một bóng người, một luồng ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua cửa sổ rách nát rọi vào, sắc mặt người đàn ông thay đổi, dường như cảm giác có nguy hiểm đang đến gần, bước vội biến thành chạy băng băng, cô gái áo vàng bên cạnh còn không kịp thở dốc, đành phải cắn chặt răng cùng chạy ở một bên, nhưng bất kể bọn họ chạy ra sao, lũ ánh trăng kia tựa như vật sống, đuổi theo phía sau bọn họ, mỗi lần đến gần một chút liền chiếu lên người bọn họ.

"Đây là cái quỷ gì?!" Bạch Kim trừng lớn đôi mắt, không dám tin thấp giọng hô.

"Mọi thứ ở show thực tế đều là kịch bản biểu diễn ngẫu hứng, nếu em muốn biết đây là thứ gì, chỉ có thể chờ Chu công tử trở về mà hỏi cậu ta." Giang Lưu đã tham gia rất nhiều kiểu show thực tế, riêng kinh dị cũng chỉ tham gia duy nhất một lần, cũng chỉ một lần đó, mà anh suýt chút nữa bị loại bỏ, vẫn may là có Quý Du giúp anh, đoạt anh trở về từ trong tay ác quỷ, đây cũng là lý do vì sao anh cực kỳ chú ý vào show thực tế kinh dị lần này của Chu công tử.

Bởi vì, mỗi lần thành viên tham gia show thực tế kinh dị, thì đều 70-80% sẽ chết hết.

Sự chú ý trở về trong hình chiếu, Chu Tử Úc và Hàn Linh Nhi vì tránh né ánh trăng mà dốc sức chạy nhanh, mắt thấy đã sắp chạy được vào cầu thang, thì thấy Hàn Linh Nhi bước chân hỗn độn, không cẩn thận bị vấp, cả người theo quán tính ngã về phía sau.

Chu Tử Úc vô cùng hoảng sợ, vội vàng duỗi tay qua kéo cô ta, chợt nhận ra đã không còn kịp rồi.

Toàn thân Hàn Linh Di ngã xuống ánh trăng, xen lẫn trong ánh trăng một luồng khói sương mù nhẹ nhàng tung bay chui vào trong miệng mũi cô ta.

Khuôn mặt trắng bệch trong nháy mắt trở nên cực kỳ dữ tợn, ngũ quan vốn dĩ thanh tú bắt đầu tự do gỡ bỏ và di chuyển trên làn da trắng xanh, tròng mắt màu nâu trừng lớn linh hoạt xoay tròn 360 độ, chúng lần lượt đi từ bên phải rồi sang bên trái, tách ra dạo chơi ở hai bên gò má, môi trên môi dưới tô đầy son môi vào giờ phút này mở ra đóng lại, từng tiếng kêu như khóc như than xông ra từ bên trong, khi đôi môi chạm đến trán chợt vươn ra một cái lưỡi dài đỏ như máu, mà mũi của Hàn Linh Nhi đang không ngừng chạy xuống, cuối cùng chạy đến dưới cằm, cánh mũi chuyển động vo ve, như đang ngửi hơi thở của người sống.

Chu Tử Úc cố nén cảm giác ghê tởm và sợ hãi, nhanh chóng từ túi quần lấy ra một cái chùy sắt nhỏ, bên ngoài chùy sắt phủ một lớp vàng bạc lấp lánh, hơn nữa hình dáng xinh xắn giống như một món đồ chơi của trẻ em, đàn ông trưởng thành cầm ở trong tay trông khá buồn cười, nhưng mà, bây giờ cũng không phải là lúc để sĩ diện, anh ta gắt gao cầm chùy sắt nhỏ, dùng hết sức lực toàn thân bổ xuống đỉnh đầu Hàn Linh Nhi.

Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai xẹt ngang bầu trời, ác quỷ nhập vào người Hàn Linh Nhi nổ ra một luồng ánh sáng trắng, ngũ quan vặn vẹo lại lần nữa trở về như lúc đầu, một luồng khói nhẹ từ trong miệng Hàn Linh Nhi nhả ra, không cần đến ba giây đã tan thành mây khói.

Ánh trăng bắt đầu trở nên mờ ảo thậm chí cuối cùng cũng không thấy tăm hơi, Chu Tử Úc thở dài một hơi, thu hồi chùy sắt nhỏ trong tay, vội vàng lay tỉnh Hàn Linh Nhi.

"A, tôi bị sao vậy?" Hàn Linh Nhi suy yếu nhìn anh.

Chu Tử Úc ánh mắt trầm tĩnh, động tác nâng cô dậy không có một tia dừng lại, anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cô mới vừa bị nhập."

"Á! Vậy, vậy ác quỷ đó đâu rồi? Nó, nó còn ở chỗ này không?!" Hàn Linh Nhi sợ tới mức lông tơ dựng thẳng, bắt lấy tay Chu Tử Úc gắt gao không thả.

Chu Tử Úc nhíu chặt mày, cố nén khát vọng muốn buông tay đáy lòng lần lượt hít thở sâu, nếu không phải bọn họ chung nhóm, anh mới lười phải dùng chùy sắt để cứu cô ta, càng đừng nói, lát nữa còn phải làm tình với nữ nhân ngu ngốc này, ngẫm một chút liền cảm thấy hết hứng thú.

Quên đi, chia nhóm ngẫu nhiên, anh có thể phản kháng cái gì.

Trong hình chiếu Chu Tử Úc dẫn Hàn Linh Nhi tiếp tục đi tới lầu ba, mà nhóm người Giang Lưu đang xem trực tiếp khi nhìn đến khoảnh khắc Hàn Linh Nhi bị nhập, ai nấy đều sợ tới mức mồ hôi ròng ròng, lại cứ ở lúc đáng sợ nhất, Vưu Sĩ Kỳ chợt phát hiện bên kia cổ hơi ngứa, cúi đầu khẽ nhìn, tóc dài đen nhánh ẩm ướt của phụ nữ đang nhỏ nước chảy xuôi ở trên xương quai xanh của anh, ngay sau đó bên tai có một giọng nói nhẹ nhàng lặng lẽ vang lên.

"Mọi người, đang xem phim kinh dị sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro