Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tôi làm cô từ phía sau, vào ở đằng sau rất sâu.

Một giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống từ trên trán, theo góc cạnh rõ ràng của cằm mà nhỏ giọt lên lông mao dày đặc tươi tốt, Chu Tử Úc âm thầm điều chỉnh xong hô hấp, rút ra nửa đoạn dương vật, dùng tốc độ vô cùng chậm rút ra cắm vào huyệt nhỏ, khoảnh khắc này, sau lưng anh đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vừa rồi Hàn Linh Nhi đó kẹp một phát mà suýt tí làm anh bắn tinh, cũng may anh kịp thời khống chế được dục vọng muốn phun trào, bấy giờ mới không gây ra họa lớn.

Quan hệ 30 phút, cả quá trình không được bắn tinh trước hay là rút côn thịt ra, nếu không thì sẽ bị phán loại bỏ, trường hợp tươi sống thất bại anh đã xem quá nhiều, nhưng anh không muốn trở thành một trong số đó đâu.

Hô hấp dồn dập dần dần thong thả xuống, Chu Tử Úc mắt liếc nhìn cây kim trên đồng hồ đeo tay, mới qua bảy phút, theo như tiến độ, cho dù anh có thể bảo đảm hoàn thành 30 phút quan hệ tình dục, nhưng cũng không bảo đảm quá trình sẽ không bị ác quỷ tập kích, lấy giác quan thứ sáu của anh, căn phòng này tuyệt đối không thể nào chỉ đơn giản có một cánh tay đứt như vậy.

Xem ra, một tấm bùa bảo hộ cuối cùng vẫn giữ không được rồi, chỉ là thời gian mười phút vẫn quá ít, phải làm sao để bảo vệ chính mình trong thời gian còn lại mới quan trọng.

"Chu Tử Úc, anh cắm sâu một chút được không, bên trong huyệt nhỏ trống rỗng quá." Hàn Linh Nhi ôm cổ anh chàng, thân thể giống như con cá chạch ẹo qua ẹo lại trên người anh.

Chu Tử Úc vốn dĩ không kiên nhẫn muốn kéo cô ra, nhưng lúc khóe mắt nhìn thấy cánh tay đứt kia thì thoáng dừng động tác, nương nhờ ánh sáng của đèn pin, anh nhìn thấy cánh tay đứt kia đang chậm rì rì đi đến bên cạnh Hàn Linh Nhi, ngón trỏ màu đỏ tím hướng vểnh lên trên, hình như đang muốn chộp lấy vạt áo của Hàn Linh Nhi.

Đồng tử đen nhánh sâu thẳm hơi hơi co rụt lại, Chu Tử Úc bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, tuy rằng rất xin lỗi Hàn Linh Nhi, nhưng lại là biện pháp duy nhất để sống sót.

Anh giả vờ đáp lại ôm Hàn Linh Nhi, dán ở bên tai cô đoạn vươn đầu lưỡi liếm láp vành tai cô, ngữ khí dịu dàng thân mật nói, "Cô xoay người, nằm lên trên bàn, tôi làm cô từ phía sau, vào ở đằng sau rất sâu."

Giọng nói của Chu Tử Úc vốn dĩ đã trầm thấp giàu từ tính, chỉ cần bưng ra nói chuyện cũng đủ khiến cho thiếu nữ hoài xuân càng huống chi là Hàn Linh Nhi càn rỡ phát dục.

Hàn Linh Nhi đầu tiên là mặt đầy thẹn thùng khẽ hôn một cái lên mặt anh, sau đó uốn éo giọng nói trả lời: "Thật sao, vậy anh phải cắm sâu một chút nhé, tiểu huyệt đã ướt lắm rồi."

Nói xong, Hàn Linh Nhi thật cẩn thận thay đổi tư thế, để phòng ngừa côn thịt bị rớt ra khỏi tiểu huyệt.

"Ha, xong."

Đổi tư thế xong Hàn Linh Nhi tựa như một con bitch quỳ bò ở trên bàn thí nghiệm, cái mông to tròn trơn bóng đang vẫy đuôi xin xỏ trước côn thịt của người đàn ông.

"Đến đi, muốn cắm như thế nào đều được cả."

"Bộp ——" Chu Tử Úc vỗ một phát vào mông của Hàn Linh Nhi, côn thịt thô to theo như mong muốn của cô lút cán thọc sâu vào bên trong tiểu huyệt, hai viên tinh hoàn nặng trĩu thuận thế va chạm vào trong bắp đùi ẩm ướt của phụ nữ.

"A —— sâu quá, sướng quá —— a —— mạnh nữa ——"

Tiểu huyệt của Hàn Linh Nhi bị đâm đến run lẩy bẩy, hai đầu nhũ được bọc trong áo ôm sát cơ thể dao động trước sau, cô liếm liếm môi, duỗi thẳng người cởi bỏ cúc áo để lộ ra nhũ thịt căng mọng trắng nõn.

Dưới ánh sáng tối tăm, mặt của cô hướng vào bóng tối, phong cảnh xinh đẹp trước ngực không có một ai hỏi thăm, cô hơi cảm thấy tiếc nuối sờ lên ngực của chính mình, ngón trỏ mảnh khảnh và ngón giữa thuần thục kẹp chặt hai bên đầu nhũ xoa nắn, một loại khoái cảm khác thường như dòng điện nhỏ đang lan tỏa xuống vùng bụng dưới, cô càng xoa càng hưng phấn, cho đến khi có một bàn tay to sờ lên viên hạch hồng nhạt của cô, trêu đùa mãnh liệt khiến cho thân thể của cô cháy như một ngọn lửa, không bao lâu, đã phụt ra tinh hoa nóng bỏng.

"A a a —— muốn lắm muốn lắm—— a a ——"

Tinh hoa trút xuống như dòng lũ, tất cả ở miệng tử cung đều tưới lên quy đầu, *mắt ngựa được ngâm trong dâm thủy nóng hầm hập, điều đó làm cho Chu Tử Úc thấy mình như đang ngâm suối nước nóng cực kỳ thoải mái, anh ấn sâu vào mông của Hàn Linh Nhi, dâm thủy lại lần nữa chảy ra ở nơi bọn họ giao hợp, theo khe hở của hoa môi chảy xuống bàn tay ấy.

[*mắt ngựa = quy đầu]

"Hmm, đừng sờ mà, Chu Tử Úc, tôi, tôi chịu không nổi ——"

Vừa mới cao trào xong, Hàn Linh Nhi đã phát hiện cái bàn tay kia lại sờ lên viên hạch mẫn cảm của cô, cô trốn mấy lần rồi mà vẫn bị bàn tay đó chuẩn xác không sai lệch giày xéo lên.

"Đừng mà, a —— chịu không nổi —— a a —— đừng có xoa nhẹ —— á á ——"

Cơ thể bất lực bắt đầu điên cuồng run rẩy, Hàn Linh Nhi gắng sức chuyển động đầu, khóe miệng chảy xuống nước miếng bởi vì tiết ra quá nhiều mà không kịp nuốt, cô cúi người ghé sát vào bàn thí nghiệm, một bàn tay nhỏ rảnh rỗi đi bắt lấy cái tay đang liên tục tạo ra khoái cảm, làn da trơn trượt thối rữa lạnh lẽo thấu xương dán vào bàn tay của cô, cô hít một hơi sâu, cúi đầu nhìn lại, đời này đây là hình ảnh khung bố nhất mà cô vĩnh viễn khắc ghi trong đầu, vì sau này nó sẽ để lại một bóng ma lớn như thế trong cuộc sống của cô.

Chỉ thấy chỗ hoa môi của cô có một cái tay đứt ngăm đen thối rữa đang liên tục kích thích viên hạch mẫn cảm của cô, Hàn Linh Nhi tức khắc như ăn phải một chén ruồi bọ, thức ăn trong dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa đã nôn tất cả ra ngoài.

Mùi cực kỳ chua hư thối lan tỏa trong không khí, Chu Tử Úc nhíu mày bưng kín mũi, anh đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì tranh thủ thời gian, anh chỉ đành làm bộ như không biết gì cả, giả vờ quan tâm hỏi cô:

"Cô làm sao vậy?"

Hàn Linh Nhi như phát điên vẫy loạn xạ, chẳng qua là cái tay đứt kia như dùng keo dán 520 vậy, làm sao cũng không rớt xuống dưới được.

Ngay lúc Hàn Linh Nhi đang khóc nước mắt nước mũi, thì trong căn phòng u ám yên tĩnh phát ra từng tiếng loảng xoảng —— loảng xoảng —— loảng xoảng —— rất giống âm thanh mở cửa của điện ngục.

Sắc mặt của Hàn Linh Nhi thoáng trắng bệch như tờ giấy, nét mặt của Chu Tử Úc cũng trở nên cực kỳ khó coi, tay trái của anh nhanh chóng bỏ vào túi quần siết chặt lấy lá hổ phù cuối cùng.

Trong bóng tối, anh không biết có bao nhiêu chai lọ vỡ nát, anh chỉ biết bên ngoài làn da của mình dần tích một tầng sương mỏng, không quá ba giây mà nhiệt độ trong căn phòng đã giảm xuống 0 độ.

Bấy giờ Hàn Linh Nhi đã sợ đến mức dừng tiếng khóc, cô đông lạnh tới nỗi răng trên răng dưới run cầm cập, thân thể mềm mại nóng như lửa đã phủ kín một lớp áo giáp màu bạc, ngay khoảnh khắc cô đang muốn cử động ngón tay cứng đờ thì, lại phát hiện mình giống như một khúc gỗ đông cứng, không cử động nổi.

"Chu, Chu Tử Úc, cứu, cứu cứu tôi, tôi, tôi, di, không di chuyển được......"

Chu Tử Úc tập trung tinh thần, trong giây phút nguy hiểm kiêng kị nhất chính là tự loạn trận chiến, anh đang đợi, nếu anh nghĩ không sai thì, mục tiêu của ác ma đó không phải là anh, mà là người phụ nữ dưới thân Hàn Linh Nhi.

Đã từng xem mấy show thực tế kiểu kinh dị, anh biết ác ma cũng chia thành đủ loại, có sở thích ăn thịt người, có sở thích đùa bỡn người, cũng có sở thích đè người, lần này họ gặp phải, chắc là cái cuối cùng, thích "đè" người.

"Hàn Linh Nhi, cô mau nhắm mắt lại, một lát nữa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được mở mắt, biết không!"

"Biết, đã biết, Chu, Chu Tử Úc, anh, anh sẽ bảo vệ tôi, có phải hay không?"

Hàn Linh Nhi nghe lời nhắm mắt lại, trong lòng lại trống rỗng cảm giác không an toàn, cô cần một lời hứa hẹn của Chu Tử Úc, chỉ có như vậy, cô mới có thể yên tâm lại đôi chút.

Thời gian chờ đợi vô cùng dài, khi cô đã cho rằng đối phương muốn vứt bỏ mình thì, Chu Tử Úc mở miệng.

"Tôi sẽ bảo vệ cô, cô là cộng sự của tôi, cô chết rồi tôi cũng không sống được."

Tuy rằng câu nói khá thực tế, nhưng con người Chu Tử Úc thẳng thắn, đã thốt ra đương nhiên phải làm được, chuyện đó có liên quan đến việc giáo dục từ nhỏ của anh.

Được Chu Tử Úc hứa hẹn, Hàn Linh Nhi bình ổn nội tâm sợ hãi, chậm rãi thả lỏng thân thể.

"Á, có thứ gì đó đang liếm tôi, Chu, Chu Tử Úc."

Đầu vú bại lộ bên ngoài nhanh chóng bị thứ gì đó liếm hai cái, xúc cảm lạnh lẽo tựa như một khối băng trôi nổi trên người cô.

"Nhịn thêm chút nữa, chỉ còn năm phút, kiên trì thêm năm phút thôi." Khuôn mặt phong thần điển trai của Chu Tử Úc đông lạnh đến xanh tím, ngay cả trên lông mày cũng đọng một tầng băng thật dày, nhiệt độ không khí trong phòng bắt đầu lạnh đến mức khiến người ta hô hấp khó khăn, anh không dám đảm bảo bọn họ có chịu qua năm phút này nổi hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro