Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Thì ra ác ma đều ăn sạch cả nam lẫn nữ

Thanh âm soàn soạt quanh quẩn bên tai càng thêm tới gần, ánh sáng đèn pin bắn ra cũng bị dập tắt bởi sức mạnh vô hình.

Tay trái của Chu Tử Úc nắm chặt hổ phù, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt đồng hồ, nhanh lên nhanh lên, còn thiếu mấy phút nữa anh đã có thể lấy hổ phù ra, đến lúc đó bọn họ sẽ an toàn!

Thời gian đang chạy với tốc độ rùa bò, ai cũng không đoán được ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nội tâm Chu Tử Úc cầu nguyện ngàn vạn lần đừng nảy sinh bất ngờ, nhưng mà hiện thực luôn thích đùa bỡn con người, ví như, bất ngờ vẫn cứ nảy sinh.

Hàn Linh Nhi dưới thân không biết đã thôi rên rỉ từ lúc nào, trong phòng lặng im ngay cả những tiếng soàn soạt đó cũng biết mất tăm.

Chu Tử Úc căng thẳng yết hầu lăn lộn lên xuống, anh thử dò xét gọi:

"Hàn Linh Nhi?"

Đường cong thon thả đưa lưng về phía anh cứng ngắc phảng phất như một cỗ thi thể, tiểu huyệt của Hàn Linh Nhi đã lạnh đến mức như một cái động băng, lạnh tới nỗi côn thịt của anh suýt thì muốn mất đi tri giác.

"Hàn Linh Nhi?"

Chu Tử Úc lại lần nữa cao giọng gọi tên cô, lần này đối phương đã phản ứng đầy đủ, chỉ thấy cái ót Hàn Linh Nhi xoay trọn 180°, khuôn mặt giấu giữa tóc đen rậm rạp từng chút từng chút lộ ra mặt quỷ khủng bố.

"A!"

Dù là đàn ông 1m8 còn phải sợ đến mức mất hồn mất vía, Chu Tử Úc trắng mặt, trong lòng thầm nói xui xẻo, Hàn Linh Nhi sao lại bị nhập vào người rồi!

"Hàn Linh Nhi, cô tỉnh táo một chút, chỉ còn hai phút, cô kiên trì thêm hai phút nữa thôi!"

Đôi mắt Hàn Linh Nhi khép chặt, khuôn mặt nổi đầy đường gân xanh, miệng cô căng hết cỡ, tựa như bị một sức mạnh vô hình kéo căng thành vòng tròn, từng luồng khí đen dày đặc dâng lên từ trong miệng cô, ở giữa như ẩn như hiện một khúc dương vật đang chảy máu tươi lộ ra quy đầu.

Chu Tử Úc bị một màn trước mắt làm cho da đầu tê dại, anh nhìn khúc dương vật chứa máu vẫn còn đang duỗi dài vô tận, tư vị ấy, nếu không phải côn thịt bị tiểu huyệt đông cứng không có cách nào rút về, thì chắc chắn anh đã héo ngay rồi.

Khóe mắt thoáng liếc nhìn đồng hồ, còn dư lại mười giây đếm ngược, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn...

Đếm đến bốn thì, khúc dương vật chứa máu kia bò lên bờ vai của anh, cách khuôn mặt của anh chỉ có một cm.

Mùi vị tanh hôi thối rữa xộc vào mũi, Chu Tử Úc cố nén ghê tởm đếm ba giây cuối cùng.

3!

2!

1!

Tay trái kích động muốn lấy hổ phù trong túi quần ra, nhưng chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất đã xảy ra! Bởi vì nhiệt độ không khí quá thấp, làm cho tay trái của anh cứng đờ không nghe sai bảo.

Lúc này, khúc dương vật chứa máu kia đã men theo sau lưng anh rồi nhét vào trong quần tây, Chu Tử Úc khóc không ra nước mắt, anh không ngờ ác ma đều ăn sạch cả nam lẫn nữ, vậy thì tốt lắm, nó hiển nhiên muốn đến cúc hoa của anh rồi.

Ngăn chặn trái tim kinh hoàng, Chu Tử Úc tập trung tinh thần, nỗ lực giật giật ngón tay, khi phát hiện cứng đờ không nghiêm trọng lắm, thì dùng hết sức lực nguyên thủy lấy hổ phù trong quần ra.

Trên lá bùa màu vàng vẽ một con hổ lớn sống động như thật, trong khoảnh khắc nó tiếp xúc với không khí ấy, bốn phía cả phòng bắn ra ánh sáng màu vàng, một con hổ lớn hình thể khổng lồ nhảy lên giữa không trung, giương nanh múa vuốt cắn nuốt ác ma trong phòng từng miếng từng miếng, ác ma nhập vào người Hàn Linh Nhi khi bị ánh sáng màu vàng chiếu xuống thì hóa thành khói đen muốn lẩn trốn, không ngờ bị một bạt tay của con hổ lớn đánh tan thành mây khói.

Nhiệt độ trong phòng rốt cuộc trở về bình thường, mười phút đủ bảo đảm để cho hai người họ sống sót.

Hàn Linh Nhi từ từ tỉnh lại vừa trợn mắt đã thấy con hổ lớn màu vàng đứng lơ lửng trên đỉnh đầu, trong lòng cô vui vẻ, biết là Chu Tử Úc thả hổ phù ra, lòng tràn đầy vui mừng hận không thể lập tức gả cho anh làm vợ.

Người đàn ông đáng tin cậy như vậy, khắp thiên hạ cũng tìm không được người thứ hai, chỉ đáng tiếc là bọn họ không ở cùng một trạm nghỉ ngơi, bằng không, gần quan được ban lộc, cô nhất định có thể ăn sạch người đàn ông này.

"Tỉnh rồi? Cô không sao chứ?"

Chu Tử Úc giờ phút này mới thực sự thả lỏng, có hổ phù bảo vệ, show thực tế kinh dị đợt này xem như đã thành công thuận lợi.

"Chu Tử Úc, anh lại cứu tôi lần nữa."

Hàn Linh Nhi mắt hình trái tim muốn xoay người lại ôm anh, nhưng lại bị hạ thể kết hợp giữa hai người ngăn lại, cô không khỏi vặn vẹo mông, kẹp chặt lối đi bên trong côn thịt, thấp giọng yêu kiều rên rỉ: "Ừm, côn thịt lớn của anh vẫn còn trong cơ thể của em, nếu không, tiếp tục làm em đi."

Đã chứng kiến một màn vừa rồi, là đàn ông đều muốn bệnh liệt dương, thế thì làm gì còn tâm tư mà chơi huyệt, mặc dù Chu Tử Úc không có tâm trạng để làm cô, nhưng ngại với quy tắt thi đấu, anh cần phải ở trong cơ thể cô chờ đủ 30 phút, nếu bây giờ anh héo đi thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, với cả vì mặt mũi của đàn ông anh tuyệt đối không thể nói "Không được" trước mặt cô.

Đánh bộp một tiếng vào cái mông lớn của Hàn Linh Nhi, Chu Tử Úc thực hiện một động tác đâm sâu, ra lệnh nói: "Kẹp chặt cho tôi."

Hình chiếu ảo lập thể bốn chiều quay nhất cử nhất động của Chu Tử Úc và Hàn Linh Nhi, cả trai lẫn gái đang ngồi xem đều cảm thấy may mắn vì mình không được chọn vào show thực tế kinh dị, dựa vào năng lực của bọn họ, chắc chắc phải làm bia đỡ đạn.

Sau khi xóa bỏ nguy hiểm là hình ảnh trai gái quan hệ một lúc, tất cả mọi người đối diện với thứ này đều là bách độc bất xâm*, ở đây chỉ có mỗi Bùi Tiểu Nhã và Tô Hình là mặt đỏ tận mang tai không biết nên thả mắt đi đâu.

[*trăm thứ độc không thể ngấm vào được]

Giang Lưu sau khi xác định Chu Tử Úc có thể thoát thân an toàn bèn khép lại hình chiếu ảo lập thể bốn chiều, anh nhìn vẻ mặt của mọi người một vòng, trên mặt mỗi người ít hay nhiều đều giữ lại vẻ sợ hãi, anh biết bọn họ tuy rằng thấy may mắn vì mình không được chọn nhưng đồng thời, lại sợ hãi lần tiếp theo hoặc lần tiếp theo nữa, chỉ cần họ còn sống trong thế giới nhỏ, thì không một ai có thể thoát khỏi số phận bị lựa chọn.

"Tôi biết bây giờ các cậu đều rất sợ hãi, nhưng sợ hãi cũng vô dụng, chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, thay vì suy nghĩ nhiều và lo lắng lung tung, thì không bằng nỗ lực kiếm thêm nhiều điểm, có đạo cụ phòng ngự chỉ số cao thì còn sợ mấy ác ma đó sao? Hừ, chắc là ác ma sợ các cậu chứ."

Là lãnh đạo của trạm số 3, Giang Lưu biết làm thế nào để khơi dậy tinh thần của bọn họ, suy cho cùng không nỗ lực ở thế giới nhỏ thì sẽ bị loại bỏ, bọn họ không có nhiều thời gian để sợ sệt.

Quả nhiên, Bạch Kim như bị nói trúng tâm sự, tay ôm mặt lè lưỡi, "Ai sợ hãi, em chẳng sợ đâu."

"Không sợ thì cực tốt, danh sách show thực tế mới nhất chắc là ngày mai sẽ công bố, mọi người đều phải chuẩn bị tham gia hết mình. Tô Hình, em đi theo anh, còn mọi người có thể ở đây đợi Chu công tử trở về, nhớ kỹ, đừng ồn ào đến cậu ấy, bây giờ cậu ấy nhất định cực kỳ mệt."

Nói xong chuyện nên nói, thì Giang Lưu dẫn theo Tô Hình rời khỏi phòng khách tầng một.

Tô Hình lòng còn sợ hãi đi theo đằng sau Giang Lưu, trong tâm trí của cô đều là gương mặt ác ma trong show thực tế kinh dị, từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng của ba mẹ vẫn luôn theo chủ nghĩa vô thần, nhưng từ khi tiến vào thế giới nhỏ, tất cả đã bị lật đổ.

Đi đến tầng hai, nhà ăn rộng rãi cung cấp thức ăn ngon 24 giờ, ở đây có đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây, hoặc là thức ăn ở quốc gia khác, cần cái gì thì có cái đó.

Tô Hình không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt, nhìn món ăn ngon nóng hôi hổi ở đó, lại nhớ tới những bộ quần áo con gái trong tủ bị phát hiện trước đấy, những thứ ấy được chế tạo tinh xảo, tất cả quần áo được thiết kế hạng nhất đều được may vừa vặn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài dựa theo số đo của cô, với phát hiện này, cô gần như muốn đối xử với thế giới nhỏ như một Chủ thần sống có suy nghĩ, còn bọn họ là con người bị bắt tiến vào, chỉ là món đồ chơi trong tay Chủ thần, chơi tốt thì đặt ở bên cạnh, không chơi tốt thì trực tiếp vứt bỏ.

Xuyên qua nhà ăn, bọn họ đi tới khu nghỉ ngơi, Tô Hình phát hiện không gian ở tầng hai lớn vô cùng, tựa như một tầng độc lập, diện tích chiều ngang gấp đôi phòng khách ở tầng một cùng với phòng ngủ ở tầng ba, không...... Chắc còn hơn thế nữa.

Trong khu nghỉ ngơi có lắp đặt một máy đồ uống tự phục vụ, cũng đều không giới hạn số lượng, Giang Lưu lấy một ly sữa bò nóng hầm hập cho Tô Hình, Tô Hình ngẩn người, nhận lấy sữa bò bưng ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Em muốn ăn gì muốn uống gì, thì ở đây có cả, phía trước còn có phòng tập gym, Bạch Kim và Vân Dao không thích ra mồ hôi nên rất ít vào, A Kỳ thì lười đến đó, Tiểu Nhã thích ngốc cả ngày ở trong phòng nên vốn dĩ cũng không đi, vì thế nơi đó đã thành địa bàn của Quý Du, lúc rảnh rỗi em cũng có thể nhờ cậu ta hướng dẫn mình, có thân thể khỏe mạnh mới tham gia nhiều kiểu show thực tế khác nhau được."

Giang Lưu rất hiếm khi chăm sóc một người mới như vậy, thông thường dẫn dắt sinh hoạt của người mới đều giao cho Vưu Sĩ Kỳ và Bạch Kim phụ trách, còn với Tô Hình, anh biết rõ thứ hấp dẫn anh chính là sự ngây thơ của cô trong chuyện tình dục cùng với nét quyến rũ phát ra từ bên trong khi ân ái, anh đã từng nói mình là "Tay già đời" trong thế giới nhỏ, phụ nữ qua tay nhiều đếm không xuể, Tô Hình là người duy nhất có thể khiến anh cảm nhận được linh hồn tình dục một lần nữa.

Cho dù vẻ ngoài và dáng người của cô so với những cô gái khác không được xem là điều kiện tốt nhất, nhưng chỉ dựa vào điểm "Đặc biệt" đó, ở trong mắt Giang Lưu, cô đã là vật báu khó tìm thấy vạn dặm.

Món bảo bối ấy cho đến bây giờ vẫn không biết sức ảnh hưởng của mình lớn bao nhiêu, chờ đến khi thật sự tham gia show thực tế, trạm số 3 luôn luôn không tranh quyền thế e rằng dù có không tình nguyện đến đâu cũng sẽ bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa hai phe.

Đến lúc đó, là chọn trạm số 3 của Nam Cung Thượng hay là trạm số 1 của vị boss kia, thì anh cần phải suy nghĩ kỹ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro