Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59:《người đẹp và quái thú》 kết thúc

Một đám người đứng ở cửa đại điện, thảo luận nên tông cửa vào như thế nào.

Aurora mượn cớ thân thể không khỏe từ chối hành động lần này, giọng điệu Gaster không tốt lắm để cô ta ngây ngốc bên cạnh, còn lại ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, cho rằng vợ chồng son lại bắt đầu xích mích rồi.

Tô Hình lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, giả vờ bình tĩnh nhìn bọn họ phân công nhiệm vụ, tên đàn ông thô bỉ phụ trách đi tìm và chặt một cây đại thụ đem đến, còn tên đàn ông râu mép và tên béo ú chia ra quan sát địa hình xem có lối đi nào khác có thể vào không, Gaster thì đóng giữ ở cửa đại điện, đôi mắt hung ác nham hiểm như mạng nhện không vứt được, dính chặt cô.

Tô Hình bị dòm đến phát cáu, nhịn không được đe dọa anh ta vài câu, "Ở đây không phải nơi mấy người nên đến, các người sẽ trả giá đắt vì chuyện này."

Gaster cười nhạo, vỗ vỗ súng lục bằng sắt trên lưng quần, cố ý làm trò trước mặt Aurora nói: "Có chuyện gì, mà một viên đạn không giải quyết được? Nếu thực sự có, vậy ta cứ bắn nó thành con nhím."

"..." Tô Hình không ngờ anh ta có chuẩn bị mà đến, sức mạnh của súng lục không phải tay không ra quyền thì có thể giải quyết, Plant, hắn sẽ gặp nguy hiểm!

Tưởng tượng đến quái thú ấy sẽ bị thương vì cô, ngực cô liền mơ hồ thấy đau, đây không phải kết quả cô muốn nhìn thấy.

Mười phút sau, tên đàn ông thô bỉ xoa mồ hôi nóng, thở hổn hển chạy tới.

"Lão đại, chặt cây xong rồi."

Lúc này, tên béo ú và râu mép phân công nhau đi một vòng quanh đại điện đã về chỗ ban đầu, bọn họ cùng nhau lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có phát hiện lối vào khác.

Cứ như vậy, bốn người đàn ông ôm hết một cái chậu cây to bắt đầu va chạm cửa lớn, rầm rầm rầm tiếng vang đâm tâm thần người ta không yên.

Tô Hình không đứng được, cô biết phía sau đại điện có ẩn giấu một cái lỗ chó, chỉ cần nhân lúc bọn chúng không chú ý cô có thể đi mật báo.

Tuy nhiên, Aurora cứ đứng bên cạnh cô, cô không đi được.

"Cô đi đi, tôi có thể làm như không thấy."

Giọng nói lãnh đạm phát ra từ người phụ nữ của Gaster, chuyện này làm cho Tô Hình cảm thấy không tưởng tượng được, bọn họ không phải cùng một phe sao?

"Tôi đi theo hắn nhiều năm như vậy, đã làm không ít chuyện nhẫn tâm, tôi mệt mỏi rồi, không muốn giúp người xấu làm điều ác nữa, cô đi nhanh đi, tôi chỉ có thể giúp cô bấy nhiêu thôi."

Khuôn mặt trang điểm đậm của Aurora phủ kín một lớp tình cảm lạnh nhạt, cô ta nói những lời này còn có tâm tư riêng, hôm nay cô ta có ơn với cô, lần sau gặp lại nhau cô ắt sẽ nhớ kỹ ân tình của cô ta, đối với cô ta nó vừa có thể miễn đi kết cục bi thảm trong chuyện xưa vừa có thể lót đường cho show thực tế sau này, một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ sao mà không làm chứ.

Tô Hình không có những suy nghĩ loanh quanh lòng vòng ấy, nếu cô ta nguyện ý trợ giúp cô đương nhiên là vui mừng khôn xiết.

"Cảm ơn cô, Aurora."

Vội vàng nói cảm ơn, Tô Hình liền thừa dịp bọn đàn ông không chú ý lén chạy trốn.

Vị trí lỗ chó bên chuồng ngựa cực kỳ kín đáo, vẫn là lúc cô tản bộ sau khi ăn xong tình cờ phát hiện, nghe Plant nói lỗ chó đó do cún của phu nhân Pamela đào ra, mấy trăm năm chưa từng dùng qua, trước cửa hang tất cả đều là mạng nhện rậm rạp còn có cành khô lá khô chất thành đống, người bình thường rất khó phát hiện sự tồn tại của nó.

Tô Hình ổn định bò trên mặt đất, cánh tay co lên từng chút từng chút tháo gỡ "chướng ngại vật" ở cửa hang, chờ cô khó khăn bò tiến vào trên mái tóc đã dính đầy mạng nhện cùng lá khô rụng, váy của cô cũng bị làm dơ, thoạt nhìn giống như vừa lăn một bên trong bùn đất.

Cô tùy tiện phủi tro bụi trên mặt, bất chấp tất cả, hướng đại sảnh chính điện chạy tới, trên đường cô gặp bà ấm trà Elissa và con trai Rogy của bà ấy, cô không kịp chào hỏi họ, chỉ bỏ lại một câu hỏi:

"Plant ở đâu?"

Elissa ngơ ngác trả lời: "Chắc là điện hạ còn ở trong phòng của cô... tiểu thư Belle, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không trở về nữa."

"Xin lỗi, Elissa, bọn chúng sắp tấn công rồi, tôi không có thời gian nói quá nhiều với bà, bà mau chạy nhanh báo với Oliver, chúng tới để giành kho báu!"

Tiếng tông cửa phía trước càng ngày càng nghiêm trọng, tin rằng chống đỡ không bao lâu nữa chúng sẽ phá cửa đi vào, cô muốn chạy nhanh đi thông báo cho Plant, trên người họ có súng!!

Không đợi Elissa đáp lời Tô Hình cũng đã chạy lên cầu thang, Rogy khó hiểu nhìn về phía mẹ, đơn thuần hỏi: "Mẹ ơi, không phải điện hạ đã ra ngoài lâu rồi sao? Vì sao mẹ lại nói ngài ấy ở trong phòng của tiểu thư Belle?"

"Cái gì? Điện hạ ra ngoài? Chuyện khi nào?" Elissa kinh ngạc nắp bình nhảy dựng.

"Ngay lúc quản gia Oliver muốn đi bẩm báo điện hạ lâu đài có kẻ xâm lấn, điện hạ đã không ở trong phòng."

"Ôi trời, đứa nhỏ này, sao con không nói sớm với ta chút!"

"Mẹ ơi, mẹ cũng không hỏi con mà."

"Ôi, thôi thôi, con đi chuẩn bị một chút, phải làm cho mấy kẻ xấu đó nếm thử sự lợi hại của chúng ta!"

"Hì hì, vâng, mẹ."

Tô Hình mở cửa phòng ra, nội tâm vội vàng muốn nhìn thấy bóng dáng của hắn, song sự trống vắng sau khi bước vào phòng làm trái tim cô chìm xuống đáy cốc.

Hắn không ở đây, thì sẽ ở đâu chứ?

Rầm —— dưới lầu cửa lớn bị phá vỡ, bị tiếng vang to lớn chấn động cả người Tô Hình sững sờ, cô suy nghĩ nhiều lần, vẫn cứ ở trong phòng chọn lựa vài món "vũ khí" vừa tay ôm vào trong ngực, tham gia chiến đấu!

Trong đại sảnh lầu một, bốn người đàn ông do Gaster cầm đầu đều bị đại sảnh nguy nga tráng lệ hấp dẫn, gã thô bỉ xoa tay hầm hè, thấy đồ vật lấp lánh sáng lên liền muốn cho nó vào túi.

Gã béo ú và râu mép cũng không nhàn rỗi, vơ vét đồ vật có liên quan đến vàng khắp nơi, khi bọn chúng nhìn thấy bàn ăn thật dài bày đầy mỹ thực phong phú trong sảnh, cả hai đều nuốt nước miếng không chút khách khí cầm lấy thức ăn bắt đầu ăn.

Gaster nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cả đám bọn họ, hận sắt không thành thép hô: "Đừng chỉ lo ăn, ở đây chắc chắn có kho báu, tìm ra cho ta!"

"Lão đại, đi nhiều đường như vậy chúng tôi đều đói bụng, ăn no mới có sức lực làm việc chứ." Béo ú một tay cầm chân gà tây, gặm đến nỗi miệng đầy bóng loáng, gã vừa ăn hăng say vừa tấm tắc tán dương: "Cái đùi gà này thật mềm, ngay cả đầu khớp xương cũng mềm nhũn, ngon quá đi mất."

"Cảm ơn lời khen của ngươi, đây chính là đồ ăn sở trường của đầu bếp chúng ta, dân thường đúng là không ăn đước."

Giá cắm nến màu bạc trước mặt gã béo ú đột nhiên mở miệng, dọa gã mắc một miếng xương gà ở trong cổ họng, đầu phì và mặt béo tím tái.

Gã râu mép kế bên mắt thấy gã sắp bị nghẹn chết liền đánh một quyền về phía bụng nhỏ của gã, gã ọe một tiếng phun ra toàn bộ xương gà trong cổ họng lẫn với thịt đã nhai nát.

"Ui ~ thật quá ghê tởm ~" Oliver che lại cái mũi không có thật, chán ghét nói: "Nếu như xảy ra vào lúc trước, cũng đủ để ngươi chết một trăm lần."

"Trời ạ, nó có thể nói! Nó có thể nói!" Gã béo sợ tới mức ngã xuống đất, hai cái đùi run cực kỳ.

"Hazz, người bây giờ quả thật không có tố chất, chỉa vào người ta nói chuyện cũng không mang kính ngữ." Ngọn nến trong tay Oliver múa may giữa không trung, phác họa ra ánh sáng lóa mắt, "Mọi người đều xuất hiện đi, đuổi bọn chúng ra khỏi lâu đài!"

"Được rồi."

Toàn bộ vật dụng trong nhà vâng lệnh điều động từ bốn phương tám hướng, gã béo và râu mép sợ tới mức lui đến cùng một chỗ, cả đám phi tiêu như lưỡi dao cọ qua gương mặt chúng, cánh tay, đùi, từ đầu đến chân chồng chất vết thương, hai gã đàn ông chật vật như chó bò loạn khắp nơi, trong miệng gào thét tê tâm phế liệt:

"Ta không dám! Ta không dám! Đừng giết ta! Đừng giết ta!"

"Lão đại, cứu mạng với ——"

Gaster nhổ bãi nước miếng, rút súng lục trên lưng quần nhắm ngay dao nĩa bay tới bắn liền ba phát súng đùng đùng đùng.

Bị sức mạnh của súng lục dọa sợ, rất nhiều vật dụng trong nhà có giá trị vũ lực yếu ớt đều trốn vào chỗ tối núp, chỉ còn lại một số vật dũng cảm tiếp tục phát động công kích như cũ.

Tô Hình xuống lầu tham gia chiến đấu, cô cầm lấy hộp son phấn trong ngực ném ra ngoài, đáng tiếc do cô không vững, muốn ném Gaster kết quả ném trên mặt gã béo.

Gã béo từ mặt đen biến thành mặt trắng phun ra bột phấn trong miệng, phát ra tiếng giống như heo kêu, gã ta sử dụng tay lẫn chân muốn chạy ra bên ngoài.

"Mẹ nó, các ngươi chạy cái gì mà chạy?! Lấy súng của các ngươi ra đây, bắn vỡ từng cái từng cái! Chẳng qua chỉ là chút vật dụng trong nhà thôi mà, có gì phải sợ?!"

Gaster đã trải qua chiến trường, mấy kỹ xảo nhỏ này anh ta vốn dĩ không để vào mắt, ngược lại là thủ hạ của anh ta, không một đứa hữu dụng, toàn là phế vật!

"Lão đại, không được đâu, chúng nó là quái vật, chúng ta vẫn nên rút lui đi." Gã râu mép trông vẻ cao to, kỳ thật nhát gan sét đánh cũng không dám ngủ một mình, hiện tại thấy quái vật biết nói chuyện, gã sợ tới mức tè ra quần, nào còn dũng cảm đi rút súng.

Gaster phẫn nộ trong cơn giận dữ, hô to một tiếng tên của gã đàn ông thô bỉ, gã thô bỉ che lại khuôn mặt bị nước nóng làm phỏng, lăn từ trong một góc ra.

"A —— mặt ta, mặt ta, nóng quá nóng quá đi ——"

"Ha ha ha ha, nước sôi trong bình của ta có thể nấu chín mặt ngươi, có muốn nếm thử tiếp hay không?" Elissa cong cong miệng bình trút xuống phía dưới, tưới ùng ục xuống đũng quần của gã thô bỉ.

"A —— tha cho ta, tha cho ta, ta không bao giờ trộm đồ vật nữa, xin ngươi tha cho ta đi." Tiếng kêu thê thảm nổ tung ở trong đại sảnh, gã thô bỉ liên tục kêu thảm thiết, gã béo và râu mép cũng không một may mắn thoát khỏi sự công kích của nhóm "gia cụ".

Tô Hình nhân lúc rối loạn ném xuống tất cả đồ trang sức trong tay, tuy rằng không mang lại tác dụng lớn nhưng dù sao cũng cố gắng một phần nhỏ.

"A, tôi nói cô chạy đi đâu, thì ra là lén lút chuồn vào, cô chắc chắn biết kho báu ở đâu, ngoan ngoãn nói cho tôi, nếu không... Cần cổ xinh đẹp của cô khó có thể giữ được."

Lưỡi dao rét lạnh như băng đặt trên cần cổ thon dài trắng nõn, Gaster thần không biết quỷ không hay đi tới sau lưng Tô Hình, tay trái ôm lấy cổ cô, tay phải cầm dao nhỏ, ép cô nói ra vị trí của kho báu.

"Tôi không biết anh đang nói gì." Tô Hình tự giữ bình tĩnh trả lời.

"Hừ, còn giả vờ? Nhưng mà dao của tôi không có mắt." Gaster thị uy áp lưỡi dao xuống, một chút chất lỏng đỏ tươi theo lưỡi dao nhỏ giọt xuống dưới.

"Ưm." Tô Hình ăn đau nhíu mày, Gaster đã động sát tâm, nếu cô không nói anh ta biết thì chắc chắn anh ta sẽ cắt cổ cô.

Cân nhắc nặng nhẹ xong, cô lựa chọn thẳng thắn.

"Được thôi, tôi dẫn anh đi tìm kho báu, nhưng mà, chỉ được một mình anh đi."

"Chậc, đương nhiên, những tên phế vật đó ngay cả một hạt châu vàng tôi cũng không chia cho bọn chúng." Tính tình Gaster ích kỷ, vì tiền tài có thể trở mặt thành thù với anh em, thì sao lại dẫn theo bọn họ, nằm mơ.

Theo ký ức, Tô Hình dẫn theo Gaster tiến vào tầng hầm ngầm có giấu vàng bạc châu báu, may mắn lần trước cô bị làm ngất xỉu một lần ở kho bạc, sau khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường của Plant, khi đó cô đã suy đoán kho bạc có một cửa ngầm nối thẳng đến phòng của Plant, cô đã hỏi qua quái thú Plant, hắn không hề giấu giếm chút nào với cô, ngay cả cửa ngầm ở đâu cũng nói tỉ mỉ một lần.

Gaster muốn chính là tiền bạc châu báu, chứ không phải gây ra mạng người, chắc cô có thể chạy ra từ kho bạc.

"Còn chưa tới sao? Tôi khuyên cô đừng cố suy nghĩ sai lệch." Gaster tiến đến bên tai Tô Hình, phát ra cảnh cáo nguy hiểm.

"Sắp tới rồi, chú ý dao của anh, để nó cách cổ tôi xa một chút." Hơi thở đàn ông xa lạ làm Tô Hình như muốn buồn nôn, bây giờ cô mới phát hiện, không phải Plant, bất kỳ ai cô cũng không chấp nhận được.

Hai người băng qua địa lao, đi đến trước một tòa cửa đá hình vòm, xích sắt trên cửa đá vẫn còn nguyên vết cắt xéo lần trước, Tô Hình đẩy vào trong, giá cắm nến trên vách tường bên trong phòng theo thứ tự sáng lên, lại lần nữa chứng kiến châu báo bảo vật cả phòng, cô vẫn cảm thấy lóa mắt.

Cuộc đời của Gaster lần đầu tiên trông thấy nhiều tiền vàng châu báu như vậy, cả người đều ngây dại.

Tô Hình nhân cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của anh ta, bắt đầu âm thầm tìm kiếm cánh cửa ngầm kia.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, nhiều vàng bạc của cải thế này, mẹ nó ta giàu to rồi, ha ha ha ha ha ha." Gaster như si ngốc vốc những đồng tiền vàng trên mặt đất tung lên không trung, tiền vàng rơi xuống thanh âm leng keng thanh thúy dễ nghe, anh ta cười như điên như dại, sợi tơ máu trong mắt gần như muốn nổ tung nhãn cầu.

Tô Hình nghĩ mà sợ lui lại mấy bước, tìm khoảng cách hơi an toàn một chút bàng quan nhìn anh ta điên cuồng.

Tay anh ta lướt qua mấy tảng lớn vàng bạc châu báu, khóe miệng nhếch lên bên tai, nhưng mà, hành động đó cũng không duy trì lâu lắm, nụ cười quỷ quái trên mặt anh ta dần dần mất đi, thay vào đó là kinh ngạc, nôn nóng, còn có khó lòng tin nổi.

Sao lại thế này? Đạo cụ đâu? Những thứ đó chẳng lẽ chỉ là tiền bạc châu báu bình thường? Sao có thể?!

"Nói! Có phải cô còn giấu cái gì không cho tôi biết đúng không?" Gaster nhắm ngay manh mối là Tô Hình, hung thần ác sát đè cô xuống dưới thân, quan hệ của cô và quái thú thân mật như thế, chắc chắn còn biết một số đạo cụ giấu ở đâu!

"Anh thả tôi ra! Tôi đã mang anh đến kho bạc anh còn muốn làm sao nữa?" Tô Hình ra sức giãy giụa, lại bị anh ta dùng đôi tay cưỡng chế chế trụ cổ tay, hình thể cường tráng nóng hừng hực của đàn ông ép lên, nam trên nữ dưới, tư thế mờ ám làm thay đổi cảm xúc phẫn nộ.

Tô Hình thầm kêu không xong, anh ta sẽ không làm bậy với cô chứ.

Thần kinh căng chặt chưa từng lơi lỏng một khắc, trong não bỗng nhiên truyền đến một tin nhắn.

[ thứ tôi muốn là đạo cụ, dù cho tôi một cái cũng được. ]

Tô Hình buồn bực, không phải cô không muốn cho, mà là cô không biết còn có đạo cụ ở đâu, gương thần trên người cô vẫn là do quái thú cho, anh ta bảo cô đi tìm ở đâu.

[ tôi không biết đạo cụ ở đâu, anh hỏi tôi cũng như không. ]

Lời nói của Tô Hình chặt đứt cọng rơm cuối cùng của anh ta, vẻ mặt của anh ta trở nên dữ tợn đáng sợ, trong mắt nổi lên gió lốc hung ác tàn sát bừa bãi.

"Ồ, không nói đúng không? Vậy tôi không khách khí!"

Xoẹt một tiếng, đùi Tô Hình chợt lạnh, váy lại bị anh ta tay không xé thành hai nửa.

"Anh làm gì?! Buông tôi ra! Plant ——"

Tô Hình cất tiếng thét chói tai, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của quái thú trước tiên, sự tin cậy của cô với nó đã đến tình trạng này rồi sao...

"Gru, thả nàng ra!"

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, quái thú của cô xuất hiện, mang theo khí thế tắm máu sa trường nhào đến sau lưng Gaster, cắn cổ anh ta một cái.

"Quái thú, đi chết đi." Gaster phản ứng nhanh chóng, trong khoảnh khắc hàm răng đâm thủng cổ móc súng lục ra, nhắm ngay cơ thể của quái thú bắn ra viên đạn.

"Đùng —— đùng —— đùng ——"

Ba phát cuối cùng, là anh ta cố ý để lại cho nó.

Tô Hình ngây dại, cách Gaster cô đối mắt với Plant, đồng tử màu vàng kim quen thuộc dựng thành một đường thẳng, ánh mắt hung ác rơi xuống mặt cô tức khắc hóa thành tình yêu mềm mại dịu dàng.

Đúng vậy, hắn yêu cô, yêu đến nhẫn nhịn, yêu đến sâu đậm, rõ ràng không nỡ để cô rời đi, nhưng vẫn lấy hạnh phúc của cô làm trung tâm, thả cô tự do.

Mọi người đều vì hắn là quái thú mà tránh còn không kịp, nhưng quái thú thì sao, tình yêu của hắn không phải chiếm hữu, mà là dâng hiến, chỉ dựa vào điểm đó, thì có bao nhiêu người đàn ông làm được.

Trái tim Tô Hình biến hóa, hóa thành sự dịu dàng trong mắt hắn, hóa thành giọng nói nhẹ nhàng giữa răng môi, cô nghe thấy hắn đang nói:

"Belle, nàng đã trở lại." Thân thể cao lớn ngã xuống đống tiền vàng, đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn cô, như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại một chữ cũng không nói nên lời.

Động mạch chủ trên cổ Gaster bị cắt đứt, anh mở to đôi mắt không cam lòng, chết ở trên người Tô Hình.

Tô Hình gian nan đẩy thi thể của Gaster ra, bò đến bên người Plant, ngực hắn bị bắn thành ba cái lỗ, máu đỏ tươi không ngừng trào lên dùng tay che lại cũng không ngăn được.

Tô Hình khóc lóc gọi tên của hắn, không chiếm được bất kì lời hồi đáp nào, cô nhớ tới Ngọc Cơ Cao, bèn kéo xuống vòng cổ hồng ngọc, hoang mang rối loạn mở cái nắp vét một khối lớn bôi lên miệng vết thương của hắn.

Vô dụng, máu vẫn không ngừng mà chảy ra ngoài, hô hấp của hắn rất yếu, kéo dài không bao lâu đã dừng lại rồi.

Quái thú, đã chết.

Không thể nào, sao có thể!

Tô Hình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, trước mắt cũng thấy không rõ thứ gì, nước mắt rơi lã chã xuống đất, cô ngã gục trên người quái thú, kêu khóc:

"Chàng không thể chết được, Plant, em yêu chàng, em muốn vĩnh viễn ở bên chàng, chàng không được chết, được không."

Nước mắt dính ướt bộ lông của hắn, Tô Hình vong tình hôn lên môi hắn.

Vào ngay lúc này, trong kho bạc bay tới một con chim khách, nó lượn hai vòng trên không xung quanh quái thú, hóa thành dáng vẻ của tiên nữ.

Tiên nữ xinh đẹp mặt lộ vẻ tươi cười, dường như vui mừng nhìn người và thú hôn môi, nàng rắc cát sỏi màu vàng, miệng niệm thần thú, vòng sáng thần bí màu vàng nhô lên từ trên người quái thú, không quá ba giây, toàn bộ lâu đài đều được ánh sáng màu vàng ấm áp bao quanh.

Tô Hình giật mình nhìn khuôn mặt của quái thú chậm rãi khôi phục thành ngũ quan của con người, chân trước của hắn biến thành đôi tay, chân sau biến thành hai chân, quái thú của cô biến lại thành người! Còn là một người đàn ông vô cùng tuấn tú!

"Plant, chàng có thể nghe được tiếng em nói không?"

Mí mắt gầy yếu mở ra, đôi mắt màu xanh băng giống như màu biển cả trong giấc mơ, biến trở về con người khóe miệng Plant chứa đựng vẻ dịu dàng, kéo xuống cái ót của Tô Hình in lên môi cô.

Cánh môi của Plant lạnh lẽo mềm mại, chỉ mới chạm nhẹ nhàng đã có thể làm lòng người say mê không thôi.

"Lời nàng nói ta đều nghe được."

Tô Hình khóc đỏ mắt ướt át giống như cún con yếu ớt đáng thương, quái thú của cô đã biến trở thành hoàng tử tuấn tú, hắn sống lại!

"Ừm, nếu chàng đã biến trở lại rồi, vậy người trong lâu đài chắc chắn cũng thay đổi rồi, chúng ta nhanh đi cùng bọn họ..."

"Suỵt ——"

Ngón trỏ thon dài ngăn chặn môi cô, biến trở về hình người Plant tuấn tú giống như vị thần, khuôn mặt của Tô Hình đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn hắn.

"Belle, bây giờ, ta chỉ muốn ở cùng với nàng."

Plant nâng chiếc cằm đáng yêu mượt mà của cô lên, lại lần nữa hôn lên môi cô.

Bất đồng với nụ hôn đơn giản vừa rồi, nụ hôn này mang theo tính xâm lược dã man, mỗi một góc trong khoang miệng cô đều bị đầu lưỡi trơn trượt cướp đoạt liếm láp, hắn quá nhiệt tình, đầu lưỡi như đốt lửa kéo theo nhiệt độ cơ thể của cô.

Bất tri bất giác, trên người cô đã bị lột trơn bóng, bàn tay to của Plant trượt tiến vào giữa hai chân cô trêu chọc khóe miệng no đủ, âm đế bị dâm thủy làm ướt dưới ngón tay của hắn nhanh chóng trải qua tầng tầng khoái cảm, Tô Hình nuốt xuống nước bọt của cả hai, lúc trêu chọc đến không còn cách nào kiềm nén được cô sẽ giống như con thú nhỏ nức nở phát tiếng rên rỉ khàn khàn.

Plant xoay người đè cô dưới thân, côn thịt cứng rắn để ở lối vào tiểu huyệt.

Tiếng cười gợi cảm trầm thấp quanh quẩn ở trong cổ họng, hắn rời khỏi môi cô, cố ý mang ra lời thoại lần đầu tiên trêu đùa cô nói:

"Dùng tay đẩy môi âm hộ của nàng ra."

Tô Hình dục hỏa đốt người, nghe được lời thoại quen thuộc nhịn không được cười một tràng.

"Vẫn còn?"

"Ngoan, cô gái nghe lời sẽ có thường."

Plant hạ giọng, theo thói quen tính liếm mặt cô chút.

Tô Hình chịu không nổi sắc dụ, đôi tay xuống phía dưới đẩy môi âm hộ ra, nghênh đón côn thịt dán cọ.

Côn thịt giống như gậy sắt cọ cọ va chạm vào tiểu huyệt nhưng mà không chịu tiến vào, Tô Hình chịu không nổi kiểu tra tấn ấy, dứt khoát tóm lấy nó thọc vào cửa tiểu huyệt.

"A." Khôi phục thành người đàn ông bình thường kích cỡ không thô to như quái thú, ngược lại Tô Hình cảm thấy như bây giờ thoải mái hơn rất nhiều, cô nâng mông, chủ động nuốt côn thịt thô dài vào.

"Ưm hừ, nàng vẫn nóng lòng như vậy."

Plant trêu đùa, dưới thân bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra.

"A."

Côn thịt cọ qua hành lang nếp uốn bốn phía đánh thẳng vào hoa tâm, đảo dâm thủy văng khắp nơi, hai chân của Tô Hình móc cao ở trên vai hắn, giữa khe hở hai bộ phận gắn bó chặt chẽ.

Plant nắm lấy chân cô, đong đưa vòng eo, nguyên cây côn thịt hoàn toàn đi vào rồi lại rút ra quy đầu, cắm sâu nhiều lần như thế, không cần quá nhiều kỹ xảo, Tô Hình chỉ nhìn mặt hắn là cao trào thay nhau nổi lên.

"Ưm... Plant..."

"Belle, đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta."

Động tác đưa đẩy của Plant càng thêm kịch liệt, thâm tình trong mắt đẩy tới đỉnh, Tô Hình chịu không nổi bộ dáng mê người này của hắn, nâng người lên, dùng môi phủ kín môi hắn.

【trước khi show thực tế số đặc biệt《người đẹp và quái thú》kết thúc, đếm ngược: 30 giây, 29 giây, 28 giây, 27 giây... 】

Trong khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ nhiệt tình ôm hôn, côn thịt của Plant đâm vào chỗ sâu trong tiểu huyệt gắng sức bắn ra tinh hoa, Tô Hình ôm hắn thật chặt, ở ba giây cuối cùng được đối phương gửi tin nhắn đến.

[ hương vị của cô thật ngon, đây là quà gặp mặt tôi tặng cô. ]

Cái gì?

Khi Tô Hình lấy lại tinh thần, ngón áp út bên tay phải của cô đã bị đối phương đeo lên một cái cốt giới màu đỏ.

Đây là... Đạo cụ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro