Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58: Có kẻ xâm lấn lâu đài.

Đối mặt với uy hiếp của Gaster, Tô Hình không còn lựa chọn nào khác, cô an ủi cha vài câu rồi rời khỏi tầm mắt của mọi người dưới sự cố tình che giấu của Gaster.

Ngay ngã rẽ u ám cuối đường, đã có ba nam và một nữ cưỡi ngựa chờ bọn họ, con ngựa trắng Ruth của Tô Hình bị bọn họ kiềm hãm bên người móng ngựa bất an bước đi thong thả, cô tiến lên vỗ về một lúc, lòng lại mang cảnh giác nói với bọn chúng:

"Trong lâu đài không có kho báu gì cả, mấy người đi cũng vô ích, tôi khuyên mấy người nên từ bỏ đi."

"Không đi thì làm sao biết có kho báu hay không, dĩ nhiên đi rồi hãy nói." Trên lưng ngựa một tên đàn ông béo ú mang vẻ mặt ôn hòa trả lời.

Tô Hình mím chặt cánh môi, trong lòng biết thuyết phục không lay động được bọn họ rồi.

"Tiểu thư xinh đẹp, tôi khuyên cô vẫn nên vứt bỏ mấy ý tưởng lung tung lộn xộn gì đó đi, chúng tôi chắc chắn muốn kho báu rồi, mau lên ngựa đi, không thì người dân trong trấn sẽ đuổi kịp." Gaster xoay người lên sau lưng Aurora, giựt dây cương làm cho con ngựa đi vài bước.

Tô Hình bất đắc dĩ bị ép buộc, đành phải đánh cược lên ngựa dẫn theo bọn họ quay về khu rừng rậm.

Plant ơi Plant, chàng nhất định phải có cách đối phó bọn họ, nếu không cô sẽ áy náy cả đời, Tô Hình sờ lên chiếc vòng cổ hồng ngọc trên ngực, yên lặng cầu khẩn.

Trong lâu đài, tất cả "gia cụ" đều chìm giữa áp suất thấp, rầu rĩ không vui, đồng hồ báo thức cổ điển Brande đứng ở cửa sổ thở ngắn than dài, kim giây của ông ta đã rỉ sét loang lổ, kim phút cũng mất độ linh hoạt, thời gian của ông không còn nhiều lắm.

"Ông bạn già, đừng thở dài, tôi tin là tiểu thư Belle sẽ trở về." Oliver nhảy lên cửa sổ, ngọn nến trong tay thiêu đốt ánh lửa, chuyện điện hạ đã quyết định dù ai cũng không có cách nào ngăn cản, mọi thứ cứ nghe theo sự sắp đặt của vận mệnh thôi.

"Oliver, chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian?" Brande nhìn rừng rậm xa xa, yếu ớt hỏi.

"Chắc là... Không nhiều lắm đâu, gần đây thân thể của tôi cứng đờ ngay cả nhảy lên bàn cũng phải cố hết sức." Thân thể thay đổi quả thật không lừa được con người, mọi người đều có cảm giác giống nhau, không nói là bởi vì vẫn còn một chút hy vọng.

"Ôi, đợi tiểu thư Belle trở về, sợ là chúng ta đều đã biến thành vật dụng trong nhà thật sự, Oliver, có thể hầu hạ điện hạ cùng với ông là vinh hạnh của tôi."

"Ông bạn già, chưa đến giây phút cuối đừng có bỏ cuộc."

"Oliver, tôi rất nhớ khoảng thời gian chúng ta cùng nhau uống rượu."

Oliver lộ vẻ xúc động rũ ngọn nến trong tay xuống, sao anh lại không nhớ cuộc sống đã từng có chứ, phép thuật của tiên nữ đã thay đổi đường đời của họ, cũng thay đổi thái độ sinh sống của họ, nếu như... bọn họ có thể biến trở về con người một lần nữa, anh thề, nhất định sẽ nhiệt tình yêu thương cuộc sống hơn, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh.

"Ôi, điện hạ đáng thương, ngài ấy vẫn không đợi được tiểu thư Belle trở về." Brande chuyển động thân thể cồng kềnh, bỏ lỡ kì tích xảy ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu thư Belle ..." Oliver hô nhỏ nói.

"Đúng vậy, tiểu thư Belle, bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ, có thể nhớ nhung điện hạ một chút nào không..." Brande lải nhải, còn chưa nói dứt lời đã bị Oliver cắt ngang.

"Ông bạn già! Mau xem! Là tiểu thư Belle đã trở lại!!"

"Cái gì?! Tiểu thư Belle đã trở lại?!"

Brande không dám tin xoay người lại, thân mình cồng kềnh bởi vì nhanh chóng chuyển động mà mém chút nữa té ngã.

"Ơ, không đúng lắm, những người bên cạnh tiểu thư Belle đó là ai?" Đôi mắt già lờ mờ dưới tròng kính dày nặng điều chỉnh tiêu điểm ở trên mấy bóng người xa lạ, ba tên đàn ông cầm cây đuốc, một đôi nam nữ cưỡi ngựa ở đằng trước trông có vẻ người đến không có ý tốt.

"Chẳng lẽ là bạn của tiểu thư Belle?" Oliver suy đoán nói.

"Không, không giống, ông xem tiểu thư Belle cách bọn chúng rất xa, như là muốn bỏ mặc bọn chúng."

"Thế... Đó chính là kẻ thù?!" Oliver kinh hãi, trừng lớn đôi mắt cẩn thận nhìn mấy người xa lạ kia, tên đàn ông cầm đầu miệng lúc mở lúc đóng, hình như đang ra lệnh.

"Trời ạ, canh gác! Canh gác!! Có kẻ xâm lấn lâu đài!"

Oliver la to nhảy xuống cửa sổ, gom đủ mọi "Gia cụ" trong lâu đài chuẩn bị kế hoạch tác chiến!

Bên kia, Tô Hình vứt bỏ chúng không được, chỉ có thể chạy lung tung vòng quanh, khu rừng rậm rất lớn, kiểu công trình kiến trúc mang tính biểu tượng như lâu đài cho dù không có cô dẫn dắt họ dựa vào bản thân cũng có thể tìm được lối vào.

Không có biện pháp, vì giảm bớt tình huống không khống chế được xảy ra, cô đã cố gắng hết sức bảo trì khoảng cách năm mươi mét với bọn chúng, để phòng ngừa vạn nhất.

"Oa, tòa lâu đài này thật hoàng tráng." Một tên đàn ông diện mạo thô bỉ kinh ngạc phát ra một tiếng cảm thán.

"Ha ha ha, lần này chúng ta giàu to rồi!" Một tên đàn ông râu mép lôi thôi khác hai mắt tỏa ánh sáng, mặt nổi đầy tàn nhang tràn ngập vui sướng.

Gaster cũng vô cùng hưng phấn, anh ta ôm eo nhỏ của Aurora cưỡi ngựa lộp cộp giẫm chân tại chỗ trong sân vắng của tòa lâu đài, cách đó không xa Tô Hình nhìn bộ dạng bà ngoại Lưu đi dạo Đại Quan Viên ở nông thôn* của họ không khỏi kéo ngựa dừng bước.

[*Bà ngoại Lưu đi dạo Đại Quan Viên ở nông thôn: hình ảnh ẩn dụ cho một người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới một thế giới đầy màu sắc. Nó có thể được sử dụng để trêu chọc những người thiển cận và thiếu hiểu biết, hoặc nó có thể được sử dụng để tỏ ra khiêm tốn hoặc tự ti. cre: baidu]

Cũng tốt, bọn họ như vậy còn có thể kéo dài chút thời gian.

Aurora núp ở trong ngực Gaster, một loại dự cảm xấu nảy sinh trong lòng, chắc là có liên quan đến việc biết kết cục của truyện cổ tích, từ khi bước vào lâu đài cả người cô đã không thoải mái.

[ Lý Ngọc Sâm, lát nữa tôi không vào. ]

Tay Gaster ôm eo hơi chặt, nhanh chóng trả lời tin nhắn.

[ vì sao? Đạo cụ gì chúng ta cũng chưa giành được, cô cam tâm bỏ lỡ lần cơ hội này ư? ]

Trong lòng Aurora đương nhiên không cam lòng, nếu không phải số phiếu ít hơn Tô Hình ở trạm nghỉ ngơi số 3 mấy phiếu, thì vị trí nữ chính sao có thể chắp tay dâng cho người khác chứ!

[ tôi không muốn dùng mạng để đổi. ]

Người thông minh phải tự biết mình, cô biết kết cục câu chuyện này ra sao, người xấu đều sẽ chết, không giữ lại một ai, cô cũng không muốn vì một đạo cụ chưa biết mà trả giá bằng tính mạng.

[ không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cô cho rằng đạo cụ có thể tự động đưa tới cửa? ]

[ vậy chúc anh may mắn, tôi sẽ không đi theo. ]

Thái độ của Aurora kiên quyết, làm cho Gaster xóa sạch mọi tâm trạng vui vẻ, anh ta lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước, hai chân kẹp chặt bụng ngựa tăng nhanh tốc độ.

Anh ta cũng không tin vào nhân tố xấu xa đó, không giành được đạo cụ anh ta thề không bỏ qua!

"Đi! Tìm kho báu đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro