Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 2: Hồi ức Thẩm Thanh Thanh giết người

Nhà ma âm u khủng bố, là nơi thử nghiệm lòng can đảm tốt nhất.

Tô Hình tự đánh giá lòng can đảm của mình tạm được, khi thấy "đầu đứt" trên đỉnh đầu, "tay quỷ" dưới chân đều có thể bình tĩnh đi qua, người thật giả dạng quỷ thấy thế nào cũng thiếu cảm giác chân thật, trong lòng biết nó là giả, sao lại thấy sợ hãi đây.

Tôn Tiểu Phỉ là một người có lá gan nhỏ nhất trong nhóm, nghe cô ấy không ngừng phát ra tiếng thét chói tai, Tô Hình nhịn không được muốn móc lỗ tai.

"Thanh Thanh, chúng ta qua bên kia nhìn xem đi."

Hoàng Huyên hưng phấn chỉ vào lối đi màu đen trong một góc, không đợi cô trả lời đã lôi kéo cánh tay của cô sang bên kia.

Tô Hình thờ ơ bị cô ta nắm, cuối lối đi là một cánh cửa gỗ, bên trong cửa đen tuyền, chỉ có hai ngọn nến màu trắng cháy ánh lửa mỏng manh.

Hoàng Huyên kéo Tô Hình đi vào, kinh ngạc kêu lên:

"Oa oh, ở đây là linh đường nhỉ."

Tô Hình liếc nhìn thoáng qua đã trông thấy một chiếc quan tài màu đen được bày biện ở giữa sảnh đường, cô tiến lên quan sát một chút, quan tài rất mới, ngửi còn có mùi sơn, chắc là mới vừa làm xong không bao lâu.

"Thanh Thanh, cô mở ra xem xem, hôm qua tôi mới làm móng tay, nên không tiện mở cái này." Hoàng Huyên thúc giục, cũng lui về sau lưng cô ba bước rồi dừng lại.

"Được thôi." Hai tay Tô Hình đặt trên nắp quan tài, dùng hết sức đẩy về phía trước, không nói, cũng nặng lắm.

Theo nắp quan tài từng chút từng chút đẩy ra, xác khô mặc áo liệm bên trong cũng hiện rõ trước mắt cô, không thể không khen nhân viên công tác ở đây, xác khô ngụy tạo rất ra dáng, nếu không phải nhìn ra được lỗ tai màu trắng bên kia dùng khuôn đúc cao su làm, thì cô cũng cho rằng nó là thật.

Tô Hình nhìn mê mẩn, không nhận ra người phụ nữ đằng sau yên lặng nâng lưỡi dao sắc bén lên, cúi người đâm vào cô.

Cơn gió thổi qua sau cổ cô, cô vô thức đi một bước sang bên cạnh, cọ xát trong giây tiếp theo, trên cánh tay lập tức xuất hiện cảm giác nóng rát đau đớn.

"Cô làm gì vậy?!" Tô Hình che lại miệng vết thương trên cánh tay, giận không kiềm được trừng mắt nhìn Hoàng Huyên.

Hoàng Huyên thưởng thức dao quân đội Thụy Sĩ trong tay, nhìn trên lưỡi dao đổ máu vừa lòng nở nụ cười, "Cô hỏi tôi làm gì? Đương nhiên là giải quyết cô, đỡ chướng mắt tôi."

"Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi chọc tới cô bao giờ?" Tô Hình nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc dù mục tiêu của các cô là cùng một người, nhưng cần phải giết người sao?

"Đừng cố giả vờ, mỗi ngày cô đều quấn ở bên người Tiết Sâm, còn không phải là vì quyến rũ anh ấy? Cô có biết hay không, anh ấy là của tôi, tôi chịu đựng lâu như vậy, lại bị con đàn bà như cô nhanh chân đến trước, cô nói cô chướng mắt hay không."

Dưới ánh sáng tối tăm, khuôn mặt đẹp đẽ của Hoàng Huyên lộ ra trạng thái điên cuồng, cô ta cầm dao tới gần Tô Hình, trong đôi mắt to tràn ngập tơ máu.

"Vì sao cô lại sống bên cạnh anh ấy? Vì sao?! Vì sao?!"

"Ha ha ha ha ha, nói cả buổi, thì ra cô đang ghen tị với tôi." Sâu trong nội tâm cảm xúc thuộc về Thẩm Thanh Thanh lại một lần nữa thay thế cô, Tô Hình lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, vui vẻ cười to ha hả.

"Cô cười cái gì?!" Hoàng Huyên hoàn toàn bị chọc giận, cô ta bước nhanh tiến lên liên tục khua dao muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

"Ồ, bản lĩnh thế này còn muốn giết người?" Tô Hình tránh trái tránh phải, nắm lấy cơ hội, giơ chân đá rớt dao trong tay cô ta.

Dao quân đội Thụy Sĩ dính máu bị ném một đường cong parabol vào quan tài, thẳng tắp cắm ở trên mặt xác khô, Tô Hình không để lại cho Hoàng Huyên một chút cơ hội, dùng bảy tám phần lực đánh một quyền vào cái bụng bằng phẳng của cô ta.

"A."

Hoàng Huyên ăn đau ôm bụng cong lưng, chính là lúc này, Tô Hình bắt được vũ khí cô muốn.

"Còn nữa, nếu không nhờ cô, tôi cũng không biết nên đưa quà tặng gì cho thầy Tiết."

"Cô muốn làm gì? Không, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi không nên ra tay với cô, cô tha cho tôi, Thanh Thanh, chúng ta đã là bạn, cô sẽ không tính toán với tôi, đúng không?"

Nhân vật trước mắt đảo lộn, vốn dĩ muốn làm hung thủ lại trở thành người bị hại, Hoàng Huyên sợ tới mức nước mắt chảy ròng, giả vờ khóc cũng làm rồi, vì tự bảo vệ mình, trong não cô ta liên tục gửi tin tức cho đối phương.

[ đừng giết tôi, tôi có thể cho cô tích phân, 500 tích phân! Có đủ hay không?! ]

[ cầu xin cô buông tha tôi, tôi còn có rất nhiều đạo cụ có thể tặng cho cô. ]

[500 tích phân cô chê ít? Vậy cho cô 1000, tất cả tích phân tôi có được nhiều như vậy, cô đừng giết tôi, tôi không muốn chết ở đây.]

Hơn mấy tin tức thoáng hiện trong não Tô Hình, Tô Hình không có cách nào đáp lại, bởi vì cô phát hiện chỉ cần bị Thẩm Thanh Thanh khống chế rồi, cô tựa như bị nhốt vào phòng tối, rõ ràng biết bản thân đang nói gì làm gì, nhưng mà không có cách nào lấy lại quyền chủ động.

"Đúng vậy, là bạn bè, vậy cô hy sinh một chút tác thành cho tôi đi."

Nói xong, Tô Hình không chút do dự thọc dao vào cổ cô ta, một dao chưa hết, rút ra, lại thêm một dao, máu tươi bắn trên mặt cô, trên quần áo, trên đùi, cô làm không biết mệt đâm dao nhiều lần, chờ đến khi Hoàng Huyên tắt thở, đã chết, cô mới ngồi khóa trên bụng thi thể, tiến hành công việc moi tim.

Trái tim máu chảy đầm đìa dưới thao tác phức tạp bị cô lấy đi toàn bộ, cô ngồi yên suy nghĩ hồi lâu, quyết định đem nó giấu đi, phòng này chỗ có thể giấu đồ không nhiều lắm, cuối cùng, cô nhắm ngay cái xác khô trong quan tài.

"Nhìn mày đáng thương như vậy, cho mày quả tim nhỏ nè, phải thay tao bảo quản thật tốt nhé."

Tô Hình kéo xác khô từ trong quan tài ra, dùng vải rách trong quan tài gói kỹ trái tim rồi bỏ vào trong lồng ngực của xác khô, tiếp theo kéo dài nó đến chỗ tối mà ánh nến chiếu không tới được lấy tư thế nửa ngồi dựa vào vách tường, đến nỗi thi thể của Hoàng Huyên, cô chỉ có thể vất vả ôm cô ta vào quan tài, chờ làm xong tất cả mọi chuyện, cô vỗ vỗ tay, lui về sau mấy bước, hít một hơi sâu, cố hết sức đâm đầu vào vách tường.

Máu tươi nóng hầm hập đều chảy khắp mặt đất, Tô Hình an tâm nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, thật tốt, thầy Tiết nhất định sẽ thích món quà của cô, như vậy, hắn mới có thể càng thích cô, càng không thể rời khỏi cô.

Thế này, thật tốt.

[ tác giả có lời muốn nói: ] gần đây thân thể không thoải mái lắm, nôn và tiêu chảy, sợ là bị ngộ độc thức ăn rồi TAT, cho nên lên chương mới hơi chậm, thứ lỗi. . .

P. S: Về việc lần đầu tiên nữ chính tham gia show thực tế đã làm nhân vật phản diện thì cũng nhờ bàn tay vàng chăm sóc, nếu không... Làm người mới chỉ có thể làm bia đỡ đạn thôi ┓( '∀ )┏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro