Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1: Hồi ức thời thơ ấu của Tiết Sâm

Gặp người phụ nữ đó, là vào năm hắn bảy tuổi.

Khi đó trong nhà vẫn chưa phá bỏ và dời đi nơi khác, cả nhà ở vùng nông thôn, cuộc sống không được xem là giàu có, nhưng trôi qua vui vẻ tự do.

Lẽ ra cuộc sống yên ổn bình dị đến thế đã có thể tiếp tục, nhưng mà, vào buổi chiều mùa hè năm ấy hắn và Lưu Húc Đông bất cẩn mở ra hộp ma Pandora, từ đó, bọn họ đã xảy ra biến hóa long trời lở đất...

"Cậu nhanh lên." Một cậu bé cao cao gầy gầy không kiên nhẫn thúc giục nói.

"Cậu chờ tôi một lúc." Giọng nói non nớt từ phía sau một bức tường đất truyền đến, một bóng dáng nho nhỏ trèo tường xuống, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê sứ bị đắp lên một ít bùn đất, đôi mắt to đen như quả nho ánh lên tia sáng khó hiểu.

"Anh Đông, vì sao chúng ta phải leo tường thế?" Tiết Sâm bảy tuổi lúc này mới học tiểu học năm đầu tiên, bởi vì nghỉ hè nên cùng bạn tốt Lưu Húc Đông ra đây chơi đùa.

Bình thường bọn họ đều sẽ không chơi quá xa, nhưng mà hôm nay Lưu Húc Đông nói gì mà phải dẫn hắn đi sang thôn bên cạnh, nói là muốn đi thám hiểm.

Tiết Sâm không hứng thú gì về việc thám hiểm, quần áo trên người đều quẹt bùn, trở về chắc chắn sẽ bị mắng.

"Chúng ta đang thám hiểm mà, cậu không xem trên TV à? Người nào không phải leo lên leo xuống, chúng ta như vậy mới gọi là kích thích!"

Lưu Húc Đông nói lý lẽ rõ ràng, ỷ vào bản thân cao hơn Tiết Sâm một chút liền giả vờ làm lão đại.

"Ồ, vậy bây giờ bọn mình phải đi đâu? Mẹ tôi nói không được về nhà quá muộn." Tiết Sâm ngây thơ mờ mịt gật đầu, đi theo đằng sau mông Lưu Húc Đông, dẫm lên dấu chân anh đã đi qua.

"Yên tâm, sẽ không quá muộn, chúng ta chỉ đi một vòng trong thôn này, xem thử có bảo bối gì nhặt được hay không."

"Bảo bối? Ăn được sao?"

Tiết Sâm nghe thấy hai chữ bảo bối liền có tinh thần, lần trước anh Đông dẫn hắn lên núi nói muốn tìm bảo bối, kết quả thật sự tìm được một cái cây to đầy trái, hai người họ ở trên cây ăn đến no căng.

"Tiết Sâm, sao cậu chỉ biết ăn vậy, tôi nói bảo bối là cầm đi bán lấy tiền được đấy." Lưu Húc Đông cạn lời liếc mắt, khi gặp được ngã rẽ thì dừng lại.

"Bây giờ, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, cậu chọn đi, bên phải hay là bên trái?"

"Ừm... Tôi có thể chọn đại một cái sao?" Tiết Sâm nhẹ nói.

"Không sao cả, dù sao đi đâu cũng không khác lắm." Lưu Húc Đông vẫy vẫy tay, chiều theo ý búp bê sứ trước mặt bằng mọi cách, đành chịu, nhà anh nghèo, mỗi lần trong nhà không mở được nồi thì sẽ đến nhà Tiết Sâm ăn cơm chùa, dần dà, anh cảm thấy bản thân có trách nhiệm chăm sóc tốt cho hắn.

Tiết Sâm ló ra cái đầu nhỏ, phát hiện đường bên trái là một con đường mòn, mơ hồ có thể thấy bóng dáng của mấy ngôi nhà riêng, bên phải là con đường lớn, xe đến người đi, rất là náo nhiệt, nếu anh Đông muốn thám hiểm, vậy thì chắc chắn phải đến nơi ít người, cho nên hắn lựa chọn bên trái.

Hai đứa trẻ nghịch ngợm một trước một sau đi vào con đường mòn đó, không lâu sau, bọn họ đều ngửi được một hương hoa, theo mùi hương, một cành hoa hồng đỏ ánh vào đáy mắt.

Hoa hồng có gai dồi dào đứng thẳng ở sân sau của một ngôi nhà riêng, hàng rào màu trắng không ngăn được đầu cành hoa đào thoát, từng đóa hoa hồng to  bằng nắm tay nở rộ ra bên ngoài, Tiết Sâm chỉ cần vươn tay, đã có thể hái chúng xuống.

"Hoa hồng thật đẹp á, Tiết Sâm, cậu muốn không?" Lưu Húc Đông vụng trộm hỏi.

"Muốn thì muốn, nhưng như vậy... Không tốt đâu... A, cậu hái thật luôn à." Trong lúc Tiết Sâm do dự, Lưu Húc Đông đã hái xuống một đóa hoa hồng đỏ nhét vào trong lòng ngực hắn.

"Cậu chờ đấy, tôi chọn cho cậu mấy đóa hoa, trở về tặng cho mẹ cậu, mẹ cậu chắc chắn thích!" Thân thể nho nhỏ đứng trên trụ đá, hái từng đóa hoa một xuống, chiếc gai bén nhọn cắt qua làn da của anh, anh như không có cảm giác đau tiếp tục không ngừng.

"Bông hoa cũng cần con người che chở, con đối xử với nó như vậy, nó sẽ đau khổ đó."

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh họ, Lưu Húc Đông có tật giật mình, cả mông ngã trên mặt đất.

"Thật xin lỗi, bọn con sẽ bồi thường!" Tiết Sâm cúi đầu cả khuôn mặt nhỏ nhắn nóng cháy lên, lần đầu trộm đồ đã bị chủ nhân bắt được, hắn thật sự không may mắn lắm.

"Không sao cả, các con nói thích cô cũng có thể hái một ít cho các con, nhưng đừng hái như vậy, con đau nó cũng đau, cần gì chứ."

Thanh âm của người phụ nữ ẩn chứa ý cười, hệt như cái nắng ấm áp vào mùa xuân, sưởi ấm cho mọi người. Tiết Sâm vén lên mí mắt, nhìn thoáng qua hình dáng của cô ấy, diện mạo của cô ấy cũng đẹp quá, mái tóc đen nhánh mềm mại vòng qua chiếc cổ thon dài lười biếng cuộn ở trước ngực, mặc một bộ váy dài màu trắng sinh ra khí chất của tiên nữ hạ phàm, khi bọn hắn bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trăng non của cô ấy như ẩn giấu những ngôi sao chồng lên nhau sáng rực cả bầu trời.

"Hoa là do tôi hái, không liên quan đến Tiết Sâm, cô ơi, con xin lỗi cô, rất xin lỗi, còn có... Cô vừa mới nói, sẽ đưa con một ít, là thật ư?" Lưu Húc Đông hiển nhiên cũng bị sắc đẹp của đối phương bắt làm tù binh, anh ngượng ngùng gãi cái ót, miệng vết thương trên tay dưới động tác đong đưa cũng ấn ra từng vết máu.

"Ôi, con bị thương rồi, không thì, các con đến nhà cô trước, cô giúp con bôi ít thuốc." Người phụ nữ dịu dàng nói.

"Thế, làm phiền cô rồi." Lưu Húc Đông không khách sáo một chút nào, lôi kéo cánh tay của Tiết Sâm rồi đi theo người phụ nữ đến nhà cô ấy.

Trong nhà người phụ nữ rất lộn xộn, như thể bị ăn trộm cướp bóc một trận, Tiết Sâm từ khi bước vào cửa đã cảm thấy cả người không thoải mái lắm, do lịch sự, nên hắn không nói ra.

Cùng Lưu Húc Đông ngồi trên sô pha một lúc, người phụ nữ rót hai ly nước sôi để nguội đã đi tới.

"Khát nước chưa? Uống miếng nước trước."

Lưu Húc Đông vừa lúc rất khát nước, uống ực ực xong một ly thấy đáy, Tiết Sâm không giống anh, quy củ uống mấy miếng đã để trên bàn.

"Ngoan quá đi, nếu có thể làm con trai của cô, thì thật tốt."

Ngươi phụ nữ tiếc hận than một tiếng.

"Cô ơi, cô không có con sao?" Tiết Sâm theo bản năng hỏi.

Người phụ nữ lắc lắc đầu, cầm tay Lưu Húc Đông bị thương lên, thất thần nói: "Cả đời này cô đều sẽ không có con."

Hai đứa nhóc con làm gì nghe hiểu được thâm ý trong lời nói của cô ấy, từng đứa cổ vũ cô.

"Cô ơi, vẻ ngoài cô xinh đẹp như vậy, tìm một người đàn ông kết hôn sẽ có con thôi, cô xem mẹ con tìm ba con, không phải đã sinh con ra sao?" Lưu Húc Đông ngây thơ nói, một chút cũng không phát hiện trong mắt người phụ nữ lập lòe khác thường.

Tiết Sâm ở bên phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, đàn ông theo đuổi cô chắc chắn đều xếp hàng tới cuối thôn nhỉ."

Người phụ nữ bị bọn họ ngây thơ chất phác hấp dẫn vô cùng, một hai câu nói đã bị chọc cười.

"Các con thật đáng yêu, làm con nuôi của cô, được không?" Nói xong, cô ấy vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm một miếng lên miệng vết thương của Lưu Húc Đông.

"Á, cô, cô, cô vì sao lại liếm con?" Lưu Húc Đông cả kinh rút tay về, muốn đứng dậy lại phát hiện trong đầu bùng nổ một cơn đau, tất cả đường gân trên người đều biến thành màu đen, từng cái hiện lên ở bên ngoài lớp da giống như những con rắn nhỏ đen.

"Ưm, đau quá đi."

Tiết Sâm đã đau đến mức lăn xuống dưới từ trên sô pha, hắn vừa ôm đầu vừa lăn lộn trên mặt đất, những đường gân màu đen giống thế trải rộng ở trên mặt hắn.

Tra tấn kéo dài đến nửa giờ, hai cậu bé năm ấy bảy tuổi đã sớm ngất đi.

Chờ bọn họ tỉnh lại, bên ngoài đã trôi qua ba ngày, bọn họ nằm ở trên một cái giường, người phụ nữ thì ngồi ở mép giường, ánh mắt trìu mến nhìn họ.

"Bà làm gì với chúng tôi?" Tiết Sâm sợ hãi rụt rụt vào trong chăn.

"Ta cần đồ ăn tươi sống, chỉ cần các con ngoan ngoãn làm việc cho ta, ta sẽ không làm gì các con cả." Người phụ nữ tươi cười ôn hòa, không giống người xấu một chút nào.

Hai cậu bé lại cảm thấy bà ta cười kinh khủng cực kỳ, hoàn toàn không còn hảo cảm như lần đầu tiên nhìn thấy.

"Đồ ăn tươi sống, thì dùng tiền mua được, bà muốn đem chúng tôi đi bán sao?" Lưu Húc Đông hối hận bản thân quá không cẩn thận, mẹ thường nói với anh không được đi cùng người lạ, anh nào biết người cô tướng mạo đẹp thế này, lại là một tên buôn người.

Người phụ nữ cười ha hả nói: "Thay vì bán các con đi, còn không bằng ăn luôn các con."

"Đừng, đừng ăn chúng ta, chúng ta sẽ rất ngoan." Tiết Sâm bị lời nói của bà ta dọa sợ, run run rẩy rẩy dùng chăn che nửa mặt, chỉ chừa một đôi mắt ngập nước, nhỏ yếu vô tội nhìn bà ta.

"Yên tâm, các con đáng yêu như thế, sao ta lại cam lòng ăn các con được, ngược lại, ta sẽ rất yêu các con, từ hôm nay trở đi, các con trở thành con nuôi của ta đi. Nào, gọi một tiếng ta nghe xem." Người phụ nữ từ ái vuốt ve mái tóc của Tiết Sâm, nếu không nhìn thấy đôi mắt nhuộm máu tươi của bà ta, thì thật sự có một phần dáng vẻ của người mẹ.

"Mẹ nuôi"

"Mẹ nuôi"

Hai giọng nói trẻ con đồng thanh hô.

"Thật ngoan, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nuôi nói, biết không?"

Tiết Sâm nghe lời gật gật đầu, trong chăn tay hắn bị Lưu Húc Đông siết chặt, vốn tưởng rằng chỉ cần bọn họ về đến nhà là có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, tuy nhiên, họ đã suy nghĩ về bà ta quá đơn giản.

Ba ngày không về nhà, khi bọn hắn xuất hiện trước mặt người nhà, tránh không được bị đánh một trận.

Xong việc, ba mẹ hỏi bọn hắn đi đâu, Tiết Sâm rất muốn nói hết tất cả, nhưng một khi mở miệng, dĩ nhiên một chữ cũng không thể thốt ra, chuyện tương tự cũng xảy ra với Lưu Húc Đông.

Nếu chuyện gì cũng không hỏi được, ba mẹ chỉ đành bất đắc dĩ không giải quyết được gì. Mà kể từ khi trở về, hắn vẫn luôn gặp ác mộng, trong mộng người phụ nữ kia liên tục nói với hắn khi nào đến thăm bà ta, lúc đi nhớ mang theo thức ăn của bà ta —— một người, bất kể là nam nữ già trẻ, đều được, điều kiện tiên quyết, chỉ có thể là người.

Chịu không nổi cơn ác mộng tàn phá, hắn đi tìm Lưu Húc Đông, tình huống của Lưu Húc Đông cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, hai người bọn họ suy nghĩ cả buổi quyết định dẫn chú Vương cường tráng khỏe mạnh nhất trong thôn đi.

Thời trẻ chú Vương phục vụ trong quân đội, cơ bắp đầy người, là đại lực sĩ nổi tiếng trong thôn.

Hai người tùy tiện tạo ra một cái cớ rồi lừa gạt người cùng đi gặp người phụ nữ kia.

Còn tưởng rằng anh ta có thể cứu họ thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, ai ngờ họ vừa vào cửa, chú Thúc đã bị người phụ nữ kia móc mất trái tim, ăn hết.

Đó là lần đầu tiên họ gián tiếp giết người, từ đó về sau, tính cách của hai người họ biến đổi, luôn luôn hoạt bát nhảy lung tung Lưu Húc Đông trở nên âm trầm ít nói, mà hắn cũng càng thêm hướng nội.

Loại chuyện giết người này có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, hắn chán ghét làm bọn giết người, cho nên chuyện dụ dỗ người giao cho Lưu Húc Đông.

Đối mặt với sự khẩn cầu của đứa trẻ, không một ai sẽ từ chối bọn họ, nhiều lần họ thu được thắng lợi, người trong thôn cũng vô hình biến mất từng người từng người, cảnh sát bắt đầu phạm vi lớn điều tra hung thủ, lại tuyệt đối không hoài nghi đến họ, bởi vì, bọn họ chẳng qua là trẻ con thôi.

Năm này sang năm nọ, đợi bọn họ học xong tiểu học cuối cùng hy vọng được trong thôn phá bỏ và dời đi nơi khác.

Có thể rời khỏi đây, nghĩa là tự do sao?

Không, không có, cho dù bọn họ rời đi, người phụ nữ kia vẫn sẽ như cũ gặp họ trong mơ, giống như không thoát được ác mộng, luôn luôn tra tấn họ.

Buổi tối trước khi chuyển nhà, bọn họ đi tìm người phụ nữ kia, người phụ nữ biết họ phải đi, đến một thành phố xa hơn, vì thế, đã giao hẹn với họ.

"Chỉ cần các con có thể đưa tới bốn trái tim trước 30 tuổi, thì các con sẽ giành được tự do."

So với việc giết người bất tận, đây không thể nghi ngờ chính là cho họ phúc lợi lớn nhất.

Bọn họ đồng ý, khi gần 30 tuổi, Lưu Húc Đông bắt đầu chém giết, còn hắn cũng tìm được đao phủ thay thế mình.

Bọn họ tin rằng, nhanh thôi, họ đã có thể giống như người bình thường, tự do sinh sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro